Hoàng Bán Tiên

chương 99: huynh đệ tương tàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm hôm ấy Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh cùng đến tham gia thọ yến của hoàng đế. Thần Quý xem chừng làm việc cũng rất hiệu quả, bày được mấy bàn tiệc ngay giữa ngự hoa viên, mời tất cả các vương công đại thần đến dự. Yến hội thế này thật khiến người ta có cảm giác như thể một đại gia tộc đang tụ hội cùng nhau. Hoàng đế có vẻ rất ưng lòng, sau khi buông một câu “Con ta có năng lực đấy.” liền nhập tiệc. Ngồi cùng mâm với hoàng đế là Ngao Thịnh, Thần Quý, Hạ Viêm Quảng, Hạ Lỗ Minh, và hiển nhiên là có cả Tiểu Hoàng nữa.

Sự yêu thích mà hoàng đế dành cho Tiểu Hoàng là không sao kể xiết, ông ta cứ cười cười nói nói với Tiểu Hoàng, còn không ngừng tiếp thức ăn cho y nữa.

Tư Đồ nấp ở một nơi bí mật gần đó bĩu môi tự nhủ lão già háo sắc nhà ngươi liệu hồn cái tay đấy, dám sờ soạng cục cưng của ông đi, xem ông đây có bẻ răng lão không.

Đương lúc dùng bữa thì Tiểu Hoàng chợt nhỏ giọng nhận xét – “Hương hoa lê thơm quá chừng.”

Mọi người đều gật gù đồng tình, vừa nhắm rượu vừa thưởng hoa. Thật ra những lời này Tiểu Hoàng ý muốn nói cho Tư Đồ nghe. Hôm nay hắn có một nhiệm vụ rất quan trọng là phụ trách vấn đề thuốc giải, bởi rất có thể Thần Quý đã hạ mấy thứ thuốc mê này nọ trong rượu và thức ăn. Mới rồi mải lo tức giận, phải đến khi Tiểu Hoàng nhắc thì Tư Đồ mới sực nhớ ra. Hắn liên tục lắc đầu tự mắng mình là đồ vô dụng, sau đó lấy chiếc lọ Mộc Lăng đưa cho từ trong tay áo ra, mở nắp lọ…thế là một cỗ hương thơm tỏa tràn.

Mọi người cảm nhận được hương thơm ấy vờn qua thì rất thoải mái, chén tạc chén thù ra chiều rất vui vẻ, không khí náo nhiệt vô cùng. Rượu quá ba tuần thì đã có mấy vị đại thần uống quá chén mà ngả trái ngả phải. Thần Quý xem chừng cũng đã ngà ngà say, bèn đứng dậy tâu với Hoàng đế – “Phụ hoàng, nhi thần có chút không khỏe trong người, muốn tìm một điện nào đó nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Hoàng đế gật đầu bảo – “Hôm nay con đã vất vả nhiều rồi, mau đi nghỉ thôi.”

Thần Quý rời bàn đi, Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh đưa mắt liếc nhìn nhau, xem chừng đã bắt đầu rồi. Tư Đồ nhẩm thử thì thấy bấy giờ đã đúng một canh giờ từ sau khi yến hội bắt đầu, không sai lấy một khắc so với giờ giấc mà Tiểu Hoàng lường trước.

Tại các chốt kiểm soát trọng yếu ngoài thành đều có người của Hắc Vân Bảo mai phục. Tương Thanh và Mộc Lăng cùng mang theo người trấn ngay cửa thành, chỉ thấy cách đó không xa bụi cuốn mịt mù, ấy là hàng ngàn hàng vạn binh mã đang kéo đến. Trong thành, các cấm vệ quân cũng lặng lẽ thay ca, tất đều đổi thành người của Hạ Viêm Quảng. Có vài người cảm thấy chuyện sao mà kỳ lạ, những muốn đi bẩm báo cũng bị sát hại ngay.

Sau đó Thần Quý rời khỏi cung, được phó tướng hộ tống rời khỏi thành, thay đổi giáp phục, mang theo binh khí rồi chễm chệ trên lưng ngựa dẫn đại đội nhân mã áp sát hoàng thành. Thủ vệ trong thành trở tay không kịp, mà cũng chả làm sao phân biệt được ai là quân giữ thành ai là quân phản loạn. Huống hồ chi kẻ dẫn đầu kia chính là Nhị hoàng tử Thần Quý nên nhất thời họ không biết phải làm sao cả. Trong một khoảng thời gian ngắn, hoàng thành xảy ra chém giết khắp tứ bề, lửa bốc ngùn ngụt tận trời cao. May mắn sao Thần Quý vốn chỉ có ý định đoạt ngai vị chứ không phải muốn hủy hoại hoàng thành, thời điểm này lại là lúc nửa đêm nên dân chúng đều sợ đến mức trốn kỹ trong nhà không dám ló ra, nếu không thì mức độ nguy hại còn đến chừng nào.

Cuối cùng cũng có mấy quân binh chạy vào hoàng cung bẩm tấu. Hoàng đế đang giữa cuộc vui thì Văn Xương Minh dẫn theo hai binh sỹ mình đầy máu tươi ùa vào – “Hoàng thượng, nguy rồi, có người tấn công thành.”

Tiểu Hoàng chăm chú theo dõi vẻ mặt của hoàng đế, thấy rõ lúc ông ta nghe tin thì chả lấy gì làm giật mình, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó mới bày ra bộ dáng giật mình – “Cái gì?”

“Có…có người tạo phản.” – Tên binh sỹ rống lên – “Đã sắp đánh đến hoàng cung rồi.”

“Là kẻ nào to gan như thế?” – Hạ Lỗ Minh đập vỡ chén rồi đứng bật dậy thét to một tiếng, không thèm đợi binh sỹ kia trả lời đã chắp tay bảo với hoàng đế – “Bệ hạ, vi thần dẫn quân đi dẹp bọn phản tặc này. Dám tác loạn ngay trong đại thọ của Hoàng thượng, quả đúng là đáng tội tru di!” – Nói xong liền mang binh khí cùng Khâu Minh Phiền và mấy võ tướng xông ra.

Hoàng đế vẫn bình tĩnh theo dõi, thấy mấy người kia đã đi rồi bèn bảo với tên quan văn đang run như cầy sấy – “Đều uống rượu tiếp đi.”

Tiểu Hoàng hiểu rõ lão hoàng đế sớm đã biết tỏng mọi chuyện, hay nói cách khác thì chuyện này cũng nằm trong sự tính toán của lão thôi. Nhưng lão lại không chuẩn bị gì cả, rốt cuộc là vì sao chứ? Đúng lúc còn đang hoang mang thì hoàng đế lại rót một chén rượu cho y – “Đừng lo lắng, mấy chuyện thế này ta đã trải qua nhiều lần lắm rồi…Chả có việc gì đâu.”

Tiểu Hoàng gật đầu đón lấy chén rượu và nhấp một ngụm, mắt khẽ thoáng đưa về phía Ngao Thịnh. Ngao Thịnh cũng tiếp tục nốc rượu, nhưng hình như không mấy yên lòng.

Hạ Lỗ Minh cùng Khâu Minh Phiền và các võ tướng ra khỏi hoàng cung, đang dự tính lên ngựa đi triệu tập người của mình nhưng tất thảy đều sớm đã bị người do Hạ Lỗ Minh an bài giết sạch. Hạ Lỗ Minh thừa lúc Khâu Minh Phiền đang chờ hầu cận liền vung đao đâm lén sau lưng ông ta. Sau đó chợt có nhân mã của Hạ gia ào ạt xông ra từ bốn phía, mang tất cả các võ tướng diệt trừ.

“Ngươi…” – Khâu Minh Phiền tuy rằng không ưa gì Hạ Viêm Quảng, nhưng Hạ Lỗ Minh lúc thường ngày vốn là người chính trực, không mấy mưu mô xảo trá, vậy nên vẫn làm ông ta có cảm tình mấy phần. Chẳng ngờ hôm nay thần tình khí chất lại thay đổi đến thế này, thật khiến người ta không sao nói nên lời.

Đúng lúc này có một viên phó tướng thừa lúc rối loạn mà thoát thân, vội vàng quay trở lại bẩm báo – “Hạ Lỗ Minh tạo phản, Hạ Lỗ Minh cũng tạo phản rồi.”

Trong hoàng cung bấy giờ vẫn còn cấm quân, vốn đều là thân tín của hoàng đế. Bọn họ tập trung hết lại, cố sống cố chết thủ chặt cửa thành.

Hạ Lỗ Minh một mặt ra lệnh công thành, mặt khác quay đầu ngóng chờ, quả nhiên nhân mã của Thần Quý đang đuổi dần đến nơi.

Lại nói đến Hạ Viêm Quảng ở ngự hoa viên. Lúc bấy giờ ông ta đang đứng ngồi không yên, tay cầm chặt thanh trủy thủ giấu trong ống tay áo, lòng phập phồng chờ đợi Hạ Lỗ Minh hợp quân cùng Thần Quý tiến vào hoàng cung thì ông ta sẽ dùng dao uy hiếp hoàng đế, sau đó lệnh cho kẻ dưới quyền giết Ngao Thịnh trước, rồi kế sẽ bức hoàng đế thoái vị nhường ngôi cho Thần Quý…Đương nhiên ông ta cũng sớm bàn tính với Hạ Lỗ Minh rồi. Chờ đến khi binh quyền đã đến tay thì hai người sẽ ám sát Thần Quý, cướp lấy giang sơn xã tắc.

Nhưng rõ ràng theo tính toán thì Hạ Lỗ Minh sẽ sớm quay trở lại, thế mà không hiểu sao mãi vẫn lặng lẽ không chút động tĩnh.

Đang lúc lo lắng không thôi thì tên phó tướng kia quay lại, vừa chạy vừa hét – “Hoàng thượng, không xong rồi, đến Hạ Lỗ Minh cũng tạo phản.”

Lời vừa nói ra thì mọi người đều sợ đến ngẩn ra. Đột nhiên, Hạ Viêm Quảng rút thanh chủy thủ ra, xông đến áp sát vào hoàng đế. Ông ta cười lạnh – “Lui hết ra phía sau! Không ai được đến đây!” – Ngay lập tức những tên thủ hạ của ông ta cũng ập vào.

Tiểu Hoàng được Ngao Thịnh kéo lại phía sau, Ngao Thịnh đón lấy kiếm do thủ vệ dâng lên, tức giận bảo với Hạ Viêm Quảng – “Hạ Thái sư, ngươi dám uy hiếp hoàng thượng ư…Thì ra là thế, thực chất Hạ gia ngươi và Thần Quý đã sớm mưu tính cả rồi, là muốn nhân đêm nay mà tạo phản…ngươi đáng tội gì chứ?”

Lúc này các tùy tùng của Ngao Thịnh cùng cầm binh khí bước đến, cả cấm quân cũng tham chiến, bao vây lấy Hạ Viêm Quảng. Thật ra bản thân Hạ Viêm Quảng cũng có hơi chút sợ hãi, lòng thầm nghĩ chả biết bọn Hạ Lỗ Minh đang mò mẫm cái khỉ gì mà giờ này còn chưa thấy mặt mũi đâu.

Ngay khi ấy, Tư Đồ từ chỗ nấp bí ẩn của mình phóng một chiếc lá cây ra, đập trúng vào cổ tay của Hạ Viêm Quảng khiến ông ta chùn tay. Ngao Thịnh tinh mắt thấy được, tung ngay một cước đá văng ông ta, sau đó cầm kiếm xông tới lấy mạng đối phương.

Hạ Viêm Quảng thân vong ngay tức thì. Tư Đồ nhìn thấy thân thể Tiểu Hoàng run lẩy bẩy thì có phần tức giận trong lòng. Tên tiểu quỷ Ngao Thịnh này gấp gáp cái gì vậy? Hạ gia sớm muộn gì cũng chỉ có đường chết, cần gì phải giết người ngay trước mặt Tiểu Hoàng chứ. Hắn thật muốn nhào ra ôm tiểu hài tử để an ủi, xem thử y có sợ hãi gì không.

“Bắt tất cả người của Hạ Viêm Quảng lại.” – Ngao Thịnh vừa ra lệnh thì cấm vệ quân lẫn tùy tùng của hắn đã giải quyết gọn ghẽ nhóm người kia.

Ngao Thịnh vội vàng đỡ hoàng đế ngồi xuống – “Phụ hoàng thất kinh rồi.”

Hoàng đế thở hắt ra một hơi, sau đó khoát tay – “Đừng lo!”

Đương lúc nói chuyện thì lại có thủ vệ chạy đến bẩm báo, nói là cửa thành sắp không giữ được nữa, xin hoàng thượng mau định đoạt.

“Phụ hoàng, để nhi thần đi.” – Ngao Thịnh tâu – “Dẫu nhi thần chỉ đơn thân độc mã thì cũng muốn bắt hết đám phản tặc kia lại.”

Hoàng đế gật đầu lấy ra một đạo lệnh bài – “Ở thành Nam còn có quân doanh, nơi ấy trú hơn mười vạn tinh binh, ngoại trừ lệnh bài này thì không ai có thể điều động được. Con mau điều chúng đến đây đi.”

“Dạ!” – Ngao Thịnh nhận lệnh bài và dặn dò thủ hạ – “Bảo hộ cho Hoàng thượng và các vị đại quan.” – sau đó ra khỏi cửa.

Nhóm thủ vệ dưới tay nhận mệnh, hộ tống hoàng đế trở về đại điện và canh giữ bên ngoài. Tiểu Hoàng gật đầu với Tư Đồ đang nấp trong tối một cái, Tư Đồ liền đi theo Ngao Thịnh. Quả nhiên Hạ Lỗ Minh ở cửa thành sắp phá được phòng tuyến, vậy Ngao Thịnh biết ra bằng lối nào đây. Tư Đồ đáp xuống bên trong viện, mang theo Ngao Thịnh phi thân theo hướng tường thành, nơi ấy có hơn trăm cao thủ Hắc Vân bảo, hết thảy đều cưỡi ngựa chờ sẵn. Những người này đều do Tư Đồ gọi đến, công phu vô cùng cao cường.

Tư Đồ dặn dò họ – “Hộ tống Thái tử đến đại bản doanh phía thành Nam.” – Các cao thủ Hắc Vân Bảo lĩnh mệnh và vội vàng đưa Ngao Thịnh đi.

Tư Đồ lắc đầu rồi phi thân trở lại hoàng cung, lúc đến cửa cung thì thấy những người thủ thành đang rơi vào thế hạ phong. Hắn thản nhiên bảo – “Mở cửa!”

Mấy người giữ thành kia bị Tư Đồ làm cho hoảng sợ, chỉ kịp thấy Tư Đồ hơi vung tay, và rồi một tấm lưới màu đen nháng qua, dần dần toát ra hàn khí, khiến cho mảnh lưới mềm oặt trong phút chốc hóa thành một lưỡi đao bằng băng, lớn chừng bốn thước.

“Hắc Kim Hầu!” – một người có kiến thức vội hét lên – “Là Hắc Vân bảo chủ, là Tư Đồ bang chủ.”

Mấy người ấy đều ngoảnh lại ngó Tư Đồ, như thể bắt được một niềm hy vọng vậy. Tư Đồ liếc nhìn họ và lạnh lùng buông lời – “Mở cửa! Sau đó chạy được bao xa thì chạy, nấn ná thì sẽ bỏ mạng ngay tại đây.”

Mấy thủ vệ nhìn nhau, sau đó vất hết binh khí và bỏ chạy về phía hoàng cung.

Đám binh lính vừa đào tẩu thì thì cửa thành cũng mở ra…Hạ Lỗ Minh và Thần Quý chỉ thấy giữa đôi cửa thành sừng sững không có lấy bóng dáng một binh sỹ nào, chỉ có độc nhất một hắc y nhân tóc dài, ngũ quan sắc bén tinh nhạy, từ trên người toát ra một cỗ tà khí lạ lùng, lại cầm trên tay một thanh trường đao lạnh cứng.

“Là kẻ nào?” – Thần Quý nhíu mày lớn giọng hỏi, chợt nghe Hạ Lỗ Minh bên cạnh hít hơi lạnh – “Hoàng tử, hắn là Tư Đồ.” – Hạ Lỗ Minh bảo – “Chỉ e là có biến rồi…”

Thần Quý khẽ nhíu mày. Ai mà chẳng biết Tư Đồ là tình nhân của Hoàng Bán Tiên, và cũng là người cùng phe với Ngao Thịnh. Bây giờ hắn xuất hiện ở đây, chứng tỏ Ngao Thịnh vốn đã có sự chuẩn bị rồi…Nhưng mà ngôi vị Hoàng đế đã ở ngay trước mắt khiến cho y không sao giữ nổi kiên nhẫn. Thế là y phất tay – “Cần gì biết hắn là ai, dù lợi hại đến mấy thì cũng chỉ có một thân một mình, có địch nổi mười vạn đại quân của ta không? Mau, xông lên cho ta!”

Dứt lời liền vung tay ra hiệu cho tướng tiên phong phi ngựa lên trước.

Tư Đồ nhếch mép cười lạnh, nâng Hắc Kim Hầu lên đối phó với quân tiên phong kia. Trong một khoảnh khắc, hàn quang bắn ra tứ phía, huyết bay tung trời.

Hạ Lỗ Minh và Thần Quý kinh hãi nhìn thấy chỉ trong chớp mắt mà cả ngàn quân tiên phong cùng chiến mã đều đã bỏ mình. Ấy là Tư Đồ còn hạ thủ lưu tình, chỉ chém bị thương thôi chứ chưa giết.

“Hoàng tử, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt.” – Hạ Lỗ Minh cảm nhận được điều quái lạ, xem chừng là họ đã sập bẫy bèn đề nghị Thần Quý mau rút lui.

Thần Quý lúc bấy giờ mới thấy sợ, lại chợt nhớ khi trước đã từng có dịp cùng Thụy Vương giáp mặt Tư Đồ ở Hạc Minh sơn trang. Có điều khi ấy chỉ là đứng từ xa mà nhìn, mà y cũng nào dám đối mặt với Tư Đồ chứ…quả nhiên hắn là một Tu la ác quỷ.

“Lui!” – Thần Quý ra lệnh cho thuộc hạ lui binh, nhằm theo hướng cửa thành phía Bắc mà chạy, dự định trốn về phương bắc. Nhưng vừa quay đầu thì thấy cả cửa thành bắc lẫn cửa thành nam đều có đại binh đang xông vào.

“Quả nhiên là có mai phục.” – Hạ Lỗ Minh than thầm trong bụng, đang định mở đường máu thoát thân thì nhân mã của hắn đã bị đối phương chia cắt. Thần Quý làm gì biết võ công, chẳng mấy chốc đã rơi vào tay địch. Hạ Lỗ Minh thấy Ngao Thịnh đang dẫn quân từ xa tiến về phía cửa Nam thì biết rằng ngày chết của mình đã đến rồi.

Hạ Lỗ Minh dù gì cũng từng kinh qua trăm trận, bèn liều mình tìm đường chạy, qua được vài trạm thì đã trúng thương nghiêm trọng. Hắn thấy trước mắt có nguy cơ bị bắt, đã chủ định tự sát để tránh chịu nhục. Nhưng rồi hắn nghĩ đến Tương Thanh thì trong lòng không nỡ. Hắn nhủ thầm nếu mình cố liều thoát được, chạy đến phương Bắc tích tụ lực lượng, nói đâu chừng sẽ có thể đoạt lại Thanh. Đúng vào lúc khó khăn muôn trùng ấy thì có một bóng người chợt lóe lên trong không trung, bắt lấy vai hắn, đưa hắn bay bổng lên trời.

Hạ Lỗ Minh cảm thấy được mình đang được nhấc lên, đề lực mấy lần thì đã cách xa vài trượng, tiến thẳng về phía cửa thành. Trong lòng hắn kinh ngạc lắm, chẳng biết là ai có khinh công cao đến thế. Hắn ngước mắt nhìn lên, vừa thấy thì…sửng sốt muôn phần.

Mấy binh sỹ đang định đuổi theo thì có tiếng Mộc Lăng vang lên – “Mấy tên tép riu ấy thì đừng quan tâm, mau bắt bọn chủ lực kìa.”

Thế là quân binh vội tập trung truy kích đại bộ phận phản quân. Quân phiến loại thấy tướng soái đã xuống ngựa thì cũng nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng theo.

Ngao Thịnh ngồi trên lưng ngựa, cứ mãi nhìn chằm chằm hai bóng người đã đào tẩu, nhíu chặt hai mày, đang tính gọi người đuổi theo thì chợt thấy sau lưng phát lạnh. Hắn xoay mặt lại, thấy Tư Đồ đứng cách mình không xa. Vừa đụng phải ánh mắt kia thì Ngao Thịnh đã sởn hết gai ốc, đành buông tay, ra lệnh cho thủ hạ – “Tốc chiến tốc thắng, phân chia lực lượng một phần giúp dân chúng cứu hỏa, một phần truy kích bọn phản quân đã đào thoát, số còn lại tăng cường trấn thủ hoàng thành.”

Các tướng sỹ nhận mệnh lui xuống. Ngao Thịnh nhìn Thần Quý đang bị trấn áp, lạnh lùng cười bảo – “Theo ta đi gặp phụ hoàng.”

Tại một cánh rừng ở ngoại ô có một chiếc xe ngựa cùng mấy xa phu đang chờ.

Hạ Lỗ Minh cảm nhận được người cứu mình buông nhẹ tay ra, sau đó bản thân ngã xuống đất, và rồi một bóng người đáp xuống trước mắt mình…Người ấy bỏ đi bộ bạch y, thay vào một thân hắc y nhìn có vẻ hơi xa lạ. Trên bả vai y vẫn thấy rõ mồn một vết thương còn đang rướm máu, mặt mày tái nhợt, toàn thân đều toát mồ hôi lạnh.

Hạ Lỗ Minh nhìn Tương Thanh đang đứng trước mặt mình, há hốc mồm sửng sốt một lúc lâu, rồi đột nhiên mỉm cười. Đợi đến khi nụ cười tắt lịm thì mới hỏi – “Thật ra ngươi là ai?”

Tương Thanh trầm mặc trong chốc lát rồi đáp – “Phó bang chủ của Hắc Vân Bảo, Tương Thanh.”

Hạ Lỗ Minh gật đầu, bộ dáng vỡ vạc ra nhiều điều – “Là vị phó bang chủ công phu cao nhất, cũng là kẻ thần bí nhất, cao thủ xếp hàng thứ ba trong thiên hạ… A…thì ra là thế đấy.”

Tương Thanh nhìn cỗ xe ngựa phía sau Hạ Lỗ Minh – “Bọn họ có thể bảo hộ ngươi an toàn đến Mạc Bắc.”

Hạ Lỗ Minh ngồi im tại chỗ không động đậy, thật lâu sau mới lên tiếng – “Không giết ta, ngươi ắt sẽ hối hận.”

Tương Thanh gật đầu – “Ta biết ngươi hận ta. Ta hại chết cả nhà ngươi, ngươi hận ta cũng đúng thôi.”

“A…” – Hạ Lỗ Minh lắc đầu mỉm cười – “Ta không hận ngươi hại chết cả nhà ta. Ta và phụ thân mưu đồ tạo phản, thành thì là vua làm chúa, bại thì phải diệt môn. Chúng ta sớm đã chuẩn bị tâm lý cả rồi, nên ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ trách ai cả.”

Tương Thanh hơi cau mày nhìn Hạ Lỗ Minh.

“Mỗi người thờ một chủ, kẻ ngươi nguyện trung thành là Tư Đồ, là Ngao Thịnh, dù ngươi làm bất cứ việc gì vì bọn họ thì ta cũng không trách ngươi, bởi ngươi cũng có chỗ khó của mình…Nhưng vì sao ngươi lại cứu ta?” – Hạ Lỗ Minh lạnh lùng nhìn Tương Thanh – “Ta thà nghĩ rằng cùng một Thanh trong trẻo mà lạnh lùng ôn nhu chết đi, cũng không muốn chỉ vì một cái chớp mắt lại ôm hận với ngươi và sống sót, đó là nỗi hận cả một đời người, ngươi có hiểu hay không?”

Tương Thanh nhìn Hạ Lỗ Minh rất lâu, sau đó mới thở dài bảo rằng – “Bảo trọng!” – và rồi xoay người bỏ đi.

–––

Bên trong hoàng thành, bởi vì Ngao Thịnh xử lý mọi việc rất thỏa đáng nên cục diện hỗn loạn nhanh chóng được vãn hồi. Các đại thần được đưa về phủ an toàn, toàn bộ phản quân bị bắt giữ. Ngao Thịnh phái ra một số lượng lớn quân trấn giữ hoàng thành, toàn thành hạ lệnh giới nghiêm. Suốt đêm, các binh sỹ dọn dẹp thi thể, cọ rửa đường phố. Đến lúc bình minh, khi dân chúng ra khỏi cửa thì chỉ thấy dấu vết hư hại, riêng phần thi thể và máu tanh thì hoàn toàn không có.

Lúc Tiểu Hoàng được Mộc Lăng hộ tống về phủ thì Tư Đồ đã tắm gội sạch sẽ và đang đợi y. Tư Đồ ôm lấy Tiểu Hoàng, vỗ về vai y – “Có mệt không hở?”

Tiểu Hoàng cọ nhẹ vào vai Tư Đồ – “Không sao đâu!”

Mấy ngày sau đó Ngao Thịnh cho đổi toàn bộ cấm quân thành thân tín của mình, chính thức nắm lấy binh quyền.

Truyện Chữ Hay