“Thần Quý và Hạ Viêm Quảng thương lượng tạo phản?” – Nghe Tư Đồ nói xong, Tiểu Hoàng thảng thốt một chút – “Bọn họ điều binh mã từ đâu?”
Tư Đồ cười cười, bước đến ngồi xuống bên bàn – “Hình như là nhân mã từ Phương Bắc cùng với nhân mã trong cấm quân.”
Tiểu Hoàng khẽ trầm tư – “Ta hiểu rồi, đại khái trong một năm nay hắn đã thu phục được đám tàn binh của Tề Dịch ở miền Bắc, với cả tăng cường thế lực trong cấm quân, lại liên kết thêm với vây cánh xưa kia của Thụy Vương.”
“Như vậy nói mười vạn người là còn ít ỏi nhỉ? Hắn ta đã có nhân mã như vậy, nếu muốn bất thình lình ép vua phải thoái vị thì hoàng đế cũng bó tay thôi.” – Tư Đồ nói.
Tiểu Hoàng suy nghĩ một hồi rồi lại nói – “Thật ra…ta sợ hắn ta không phải là bức vua thoái vị, mà là đến đây ám sát Thịnh nhi.”
“À… như vậy thì là do hắn tự muốn chết thôi.” – Tư Đồ nhướn mày – “Lời hay không nên nói với bọn quỷ ma, đến một tên ta giết chết một tên.”
“Ừ…” – Tiểu Hoàng đi qua đi lại trong phòng – “Phải khiến cho Thần Quý ngược lại đánh vào trong cung mới được.”
“Tại sao?” – Tư Đồ thấy rất lạ lùng nên nghiêng người qua hỏi.
“Trên tay Ngao Thịnh cái gì cũng có, chỉ không có binh quyền.” – Tiểu Hoàng đi tới đi lui hai vòng rồi nói – “Nếu như Thần Quý bức vua thoái vị, Ngao Thịnh có thể danh chính ngôn thuận đến hộ giá, thuận tiện tiếp quản một phần binh quyền.”
“Có cách nào khiến cho Thần Quý tạo phản hay không?” – Tư Đồ hỏi.
“Thực tế…Thần Quý giết chết Thịnh nhi hay tạo phản đều phiêu lưu tương đương nhau mà thôi. Bất quá nếu hắn ta hợp tác cùng Hạ Viêm Quảng, có lẽ Hạ Viêm Quảng sẽ chủ trương bức vua thoái vị.”
“Vì sao lại nói vậy?” – Tư Đồ hỏi – “Thần Quý không phải là cháu ngoại của lão ta hay sao?”
“Cháu ngoại thì ích lợi gì?” – Tiểu Hoàng bật cười – “Ông ta còn có con trai cơ mà.”
“Ồ…phải rồi.” – Tư Đồ gật gù – “Hạ Lỗ Minh đang tuổi tráng niên chính trực, lúc này mà gã lên làm hoàng đế thì rất vừa vặn. Tới lúc đó, giang sơn đã có thể là của họ Hạ rồi.”
“Phải.” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Phải khiến cho Hạ Lỗ Minh muốn làm hoàng đế mới được.”
“Nhắc tới Hạ Lỗ Minh thì con người này rất kỳ quái đó.” – Đột nhiên Tư Đồ nói.
“Vì sao lại kỳ quái hở?” – Tiểu Hoàng tò mò.
“Gã ta nghe nói Tương Thanh bị thương thì bộ dáng coi mòi rất lo lắng, còn muốn ngay tức khắc chạy đến thăm y nữa đấy.”
Tiểu Hoàng khẽ nhíu mày – “Thật à?”
“Ừ.” – Tư Đồ gật đầu.
“Vì sao lại thế nhỉ?” – Tiểu Hoàng dường như không nghĩ ra.
Tư Đồ ngẫm ngợi một lúc rồi nhìn ra ngoài cửa – “Vậy nguơi thử hỏi kẻ đứng bên ngoài cửa kia có biết hay không cái đã.”
Tiểu Hoàng sửng sốt. Thoáng chốc sau cửa phòng đã bị đẩy ra. Ngao Thịnh bước vào trong tỏ vẻ ngượng ngùng – “Ta…ta không phải cố tình nghe lén đâu, chỉ là đi ngang qua ngoài cửa thì nghe thấy các người đang nói tới cái gì mà nhà họ Hạ tạo phản nên tình cờ nghe được thôi.”
Tư Đồ gật đầu, hỏi – “Vậy ngươi có cách gì hay không?”
Ngao Thịnh do dự hồi lâu rồi gật đầu – “Ta có.”
“Cách gì?” – Tiểu Hoàng hiếu kỳ hỏi.
Ngao Thịnh chỉ se sẽ lắc đầu mà thở dài – “Cách thì không phải là không có, chẳng phải là khiến Hạ Mỗ Minh muốn làm hoàng đế sao… chỉ cần người kia mở lời trước là được cả thôi.”
“Ai?” – Tư Đồ và Tiểu Hoàng cùng bật hỏi.
Nhưng Ngao Thịnh ngậm tăm chẳng nói tiếng nào, lúc quay người dợm bước ra ngoài thì lại nghe thấy tiếng của Tiểu Hoàng – “Thịnh nhi, e rằng việc này không thể chần chừ được nữa đâu.”
“Ừm” – Ngao Thịnh gật đầu, bỏ đi.
Tiểu Hoàng và Tư Đồ hai mặt nhìn nhau – Thế này là thế nào?”
Sớm mai hôm sau khi Tương Thanh tỉnh giấc, chợt cảm thấy rằng có một đôi bàn tay êm dịu đang lau trán cho mình… Mơ mơ màng màng mở mắt ra, thì thấy khuôn mặt của Tiểu Hoàng xuất hiện trước mắt, cười tủm tỉm “suỵt” với y một tiếng.
Lúc này Tương Thanh mới tỉnh táo hẳn dậy, lại nghĩ có gì đó nằng nặng đặt trên người nên cúi xuống nhìn, liền thấy Ngao Thịnh đang dựa vào bên cạnh mình mà ngủ, đầu lại gối lên thân người mình, còn tay thì nắm chặt tay mình.
“Tỉnh rồi à?” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng hỏi han.
“Ừm.” – Tương Thanh nhẹ nhàng gật đầu, liếc mắt nhìn sang Ngao Thịnh.
“Thịnh nhi đã ở cùng huynh cả đêm đấy.” – Tiểu Hoàng cứ tiếp tục tủm tỉm cười – “Huynh thấy đỡ hơn chưa? Ta đi gọi Mộc Lăng tới.”
Tương Thanh lắc đầu mà rằng – “Tôi không sao cả.”
Tiểu Hoàng cảm thấy có gì đó đang kéo kéo góc áo mình, cúi xuống nhìn thì thấy là chú nai con đang ngoạm gấu áo mình kéo kéo đi. Tiểu Hoàng khom xuống bế nó lên, vẫy vẫy tay chào Tương Thanh rồi ra ngoài gọi Mộc Lăng đến.
Tương Thanh nhìn Tiểu Hoàng rời khỏi, lại cúi xuống nhìn Ngao Thịnh. Dù hắn rõ là đã lớn khôn lên nhiều, nhưng lúc ngủ thì mặt mũi vẫn còn trẻ con thế thôi, vẫn nguyên vẹn là một đứa trẻ.
Tương Thanh những muốn đưa tay gỡ lại những sợi tóc rối cho Ngao Thịnh, chỉ mới khẽ cục cựa thôi mà Ngao Thịnh đã tỉnh giấc.
“Thanh…ngươi tỉnh rồi à?” – Ngao Thịnh dụi dụi mắt rồi chồm sang – “Đã khỏe hơn chưa?”
Tương Thanh nhìn hắn gật đầu, nói – “Ngủ thêm một chút nữa đi.”
Ngao Thịnh ngả người sang chăm chú ngắm khuôn mặt Tương Thanh một hồi, rồi vươn qua hôn lên khóe môi y một cái.
Tương Thanh sửng sốt, mở tròn hai mắt chằm chằp nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh mỉm cười nói – “Hiếm khi ngươi ngoan ngoãn nghe lời như vậy.”
Khuôn mặt Tương Thanh khẽ ửng hồng lên, y ngoảnh mắt đi không nhìn Ngao Thịnh nữa. Ngao Thịnh lại càng lúc càng to gan hơn, lại nghiêng qua hung dữ cắn thêm một tiếng. Tương Thanh đoán chừng có hơi nổi giận, trừng mắt nhìn Ngao Thịnh – “Ngươi đừng có quá phận.”
“Cứ muốn đấy!” – Ngao Thịnh vừa nói vừa nắm lấy miệng Tương Thanh, mở hai khớp hàm ra để đầu lưỡi của mình tiến vào mà hôn. Ngao Thịnh không biết vì đâu mà mình có thể lôi ra được lá gan bạo như thế, bản thân hắn đã nhịn rất lâu rồi, động tác quả thật rất hung dữ độc địa. Tương Thanh bị hắn cắn đến phát đau lên, nhưng vì thương tích mà không thể tránh né, chỉ có thể chịu đựng…
Ngao Thịnh hôn đến mức chẳng bao lâu sau bản thân mình thở còn chẳng ra hơi nữa, lúc này mới bất đắc dĩ rời môi ra rồi chậm rãi lùi về sau, nhìn Tương Thanh nhẹ nhàng thở dốc.
Liếm liếm môi, Ngao Thịnh vừa có chút đắc ý vừa thấy thỏa mãn, nói – “Sau này nếu ngươi cứ ngoan ngoãn để cho ta hôn như vậy thì tốt rồi…”
Tương Thanh không nói năng gì, chỉ quay mặt đi không ngó ngàng gì đến hắn.
Chính lúc này, có tiếng hạ nhân gõ cửa phía bên ngoài, bảo rằng Hạ Lỗ Minh tới, thưa muốn thăm hỏi thương thế của Thanh phu tử.
Tương Thanh sửng sốt, Ngao Thịnh thấp giọng hỏi – “Ngươi có muốn gặp không?”
Tương Thanh lắc đầu.
“Ngươi…thôi thì gặp một lát đi.” – Ngao Thịnh chần chừ lên tiếng.
Tương Thanh có vẻ sửng sốt mà nhìn Ngao Thịnh – “Không phải ngươi ghét nhất ta gặp gỡ hắn hay sao?”
“Tất nhiên!” – Giọng Ngao Thịnh nâng cao lên mấy phần, rồi sau lại thấp xuống, – “Thanh…Ngươi không thể giúp ta được một việc hay sao?”
Tương Thanh ngước mắt nhìn Ngao Thịnh – “Giúp điều gì?”
“…” -Ngao Thịnh trầm lặng đi thật lâu rồi nói – “Ta…Ta muốn Hạ Lỗ Minh tạo phản.”
Tương Thanh sững sờ, ngơ ngác nhìn Ngao Thịnh, lát sau thì nhẹ giọng nói – “Có phải Thần Quý muốn đối phó với ngươi hay không?”
Ngao Thịnh gật đầu – “Ừm, ngươi thật thông minh.”
Tương Thanh khổ sở cười – “Bang chủ và Mộc Lăng đều ở đây, Thần Quý có tới thì cũng là tự chui đầu vào rọ, bọn họ không thể tổn thương ngươi được đâu.”
Ánh mắt Ngao Thịnh trở nên quyết đoán, hắn thấp giọng – “Ta muốn làm hoàng đế.”
Tương Thanh há hốc mồm nhưng không thể nói được gì, mãi lâu sau mới lên tiếng được – “Nếu Thần Quý ám sát ngươi mà thất bại, kẻ phải chết chỉ có một mình hắn. Nhưng nếu Hạ Lỗ Minh tạo phản, không những Thần Quý phải chết, mà còn là cả nhà họ Hạ.”
“Nói vậy…” – Ngao Thịnh gật đầu – “Ta sẽ có thể một phát diệt trừ tất cả kẻ địch hiện có, đồng thời còn thâu tóm được binh quyền. Đối với ta thì đây là lựa chọn tốt nhất.”
Tương Thanh trở nên lặng lẽ. Lúc này, một trận náo loạn ầm ầm ngoài cửa. Hạ Lỗ Minh thấy hạ nhân đi bẩm báo một lúc lâu sau cũng không trở ra ngoài thì nghĩ rằng Ngao Thịnh cản ngăn không cho gặp mặt nên xông thẳng vào trong.
Tiểu Hoàng bế nai con đang đi cùng Mộc Lăng đến phòng của Tương Thanh, thấy Hạ Lỗ Minh hùng hổ như trâu điên sấn sổ xông tới thì đều giật mình.
Hạ Lỗ Minh nhìn thấy Tiểu Hoàng thì dừng lại, cung kính thi lễ với Tiểu Hoàng, thưa – “Hoàng Thái phó.”
Ấn tượng Tiểu Hoàng đối với Hạ Lỗ Minh quả nhiên không sai, trông gã hoàn toàn không có chút gì gọi là di truyền của lão phụ thân cáo già, mà ngược lại thái độ còn rất thành thật.
“Hạ tướng quân đến thăm Thanh phu tử à?” – Tiểu Hoàng hỏi gã.
“À…” – Hạ Lỗ Minh gật đầu, hỏi han lo lắng – “Tiên sinh đã thế nào rồi, có khỏe hơn chút nào chưa?”
“Y đã không sao cả rồi, nhưng còn cần tĩnh dưỡng” – Tiểu Hoàng cười bảo – “Không nên gây ồn ào nhiều quá.”
Hạ Lỗ Minh đỏ mặt lên nhận lỗi – “Là do tôi lỗ mãng… Tiên sinh đừng phiền lòng, tôi…tôi muốn gặp Thanh…”
Lời còn chưa dứt thì đã có tiếng “kẽo kẹt” vang lên. Ngao Thịnh mở toang cửa bước ra ngoài. Tiểu Hoàng nom sắc mặt hắn không tốt thì lấy làm lạ, tự hỏi không phải là đã cãi nhau đấy chứ? Làm sao có khả năng được, mới vừa nãy còn thấy bộ dáng lo âu của Ngao Thịnh thế kia, sao mà mới đây đã cãi nhau với Tương Thanh rồi?”
Hạ Lỗ Minh hành lễ chào Ngao Thịnh – “Thái tử.”
Ngao Thịnh gật đầu, đi ra ngoài thấp giọng nói – “Thanh cho ngươi vào.”
“… Vâng.” – Dường như Hạ Lỗ Minh rất phấn chấn, vừa đáp một tiếng đã vọt vào trong.
Tiểu Hoàng càng cảm thấy lạ lùng hơn nữa, chợt nghe một tiếng trầm trầm của Mộc Lăng bảo y – “Tò mò thì quay về hỏi Tư Đồ đi, hắn có âm thầm nghe lén đó.”
Tiểu Hoàng mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng…Thật thế à?
Mộc Lăng nhìn lại Tiểu Hoàng rồi lại nhìn qua con nai nhỏ trong lòng y rồi than thở — Thật giống quá đi mất, dễ thương muốn chết luôn.
Hạ Lỗ Minh bước vào trong phòng rồi thong thả bước đến bên giường, nhỏ giọng gọi – “Tiên sinh…”
Tương Thanh chậm rãi mỡ mắt ra, nhìn Hạ Lỗ Minh một cái rồi nhỏ nhẹ nói – “Hạ tướng quân.”
“Ha ha.” – Hạ Lỗ Minh đến bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống – “Đã nói với huynh không ít lần rồi, cứ gọi ta Lỗ Minh là được, cái gì mà tướng quân với cả nguyên soái, khách sáo quá.”
Tương Thanh man mác cười – “Huynh cũng gọi ta là tiên sinh.”
“Vậy, ta có thể nào gọi huynh là…Thanh?” – Hạ Lỗ Minh rụt rè ướm hỏi.
Tương Thanh vẫn một mực lặng im, trông thấy niềm si mê dâng đầy trong mắt của gã, mà những điều bản thân y sắp làm đây cũng tựa hồ như đưa gã lên đoạn đầu đài vậy, trong lòng khó chịu không biết nói sao, chỉ đành ngoảnh mắt nhìn ra nơi khác.
Hạ Lỗ Minh thấy Tương Thanh dường như có điều gì sầu lo thì nghĩ rằng y đang ấm ức chuyện gì đó, lại nghĩ đến chuyện Thần Quý gần đây muốn ám sát Ngao Thịnh. Nếu như Ngao Thịnh chết rồi, vậy Thanh sẽ không còn nơi nào để nương tựa, một thư sinh yếu ớt như thể dạt trôi theo gió như y thật sự rất đáng thương.
Nghĩ ngợi một hồi, Hạ Lỗ Minh cố gom góp dũng khí, hỏi – “Thanh, huynh có đồng ý theo ta không?”
Tương Thanh sửng sốt, chằm chằm nhìn Hạ Lỗ Minh
Hạ Lỗ Minh đỏ mặt gãi gãi ót – “À thì…ta có thể không làm tướng quân gì nữa hết, ở biên giới phía Tây Bắc ta có một bãi cỏ chăn thả, tiền bạc cũng khá khẩm lắm…Chúng ta cùng tới đó đi.”
Tương Thanh cảm động trong lòng, thật sự không nỡ nào lừa một người đối với mình cuồng dại một cách thân thật và chất phác đến thế. Nhưng về phía Ngao Thịnh thì lại không cách nào phụ bạc được, trong tình thế khó xử đó, khóe mắt y hoen đỏ.
“Thanh…Ta chỉ buột miệng nói thế thôi, nếu huynh không chịu thì đừng lo, không cần vội vàng đâu.” – Hạ Lỗ Minh lúng ta lúng túng.
Tương Thanh khẽ lắc đầu – “Ta không thể đi.”
Hạ Lỗ Minh giật mình hỏi – “Vì sao? Ta có thể bảo vệ huynh mà.”
Tương Thanh cắn răng nhỏ giọng nói – “Huynh bảo vệ không được…”
Hạ Lỗ Minh sửng sốt, lo lắng không yên nhìn Tương Thanh rồi đặt tay lên ngực tự hỏi… Ta thật sự không thể bảo vệ được cho huynh ấy. Nếu Thần Quý thật sự thất bại, Ngao Thịnh tất yếu không buông tha cho hắn, bản thân mình cũng không thể nào tốt lành được. Nhưng nếu Thần Quý thành công, với thủ đoạn độc địa của hắn, chắc chắn sẽ không chừa lại mạng của phu tử tâm phúc của Ngao Thịnh làm họa lớn bên người…Còn phụ thân cũng không thể nào cho phép mình đi yêu thương một người nam tử, thật sự không thể nào bảo vệ được y. Trừ phi…bản thân ta phải mạnh mẽ hơn cả Ngao Thịnh và Thần Quý.
Tương Thanh nhìn vẻ mặt buồn bã âu lo của Hạ Lỗ Minh, biết mục đích của mình đã đạt thành thì cảm thấy g ngực khó chịu, còn đầu thì ong u, buột miệng nói – “Ta muốn ở một mình, huynh về trước đi.”
Hạ Lỗ Minh ngoái lại nhìn Tương Thanh, cố lấy hết dũng khí cầm lấy bàn tay Tương Thanh – “Huynh dưỡng bệnh cho khỏe lại đi, ta sẽ không để huynh phải chịu uất ức nữa đâu.” – Đoạn, quay người bước đi.
Tương Thanh hãy còn nhắm mắt, ngóng về phía cửa và thì thầm – “Ta thiếu nợ huynh một mạng, ta sẽ trả lại cho huynh.”
Tiểu Hoàng thấy Hạ Lỗ Minh vào trong một lúc thì lại hùng hổ đi ra ngoài. Mộc Lăng nhanh mồm nói – “Tên lỗ mãng này cũng làm cái gì phạm tới tảng đá trong đó hả ta ơi? Để ta đi coi!” – Nói rồi thì chạy vào trong.
Tiểu Hoàng nghĩ một hồi lại thấy buồn bực trong lòng, bèn ôm nai con vội vàng đi về biệt viện của mình. Vừa vào đến khoảnh sân đã thấy Tư Đồ nhảy từ không trung xuống mặt đất.
Tiểu Hoàng thấy hàn ý tràn dâng trong mắt Tư Đồ, trông như hắn đang vô cùng giận dữ, vừa định hỏi tại sao thì đã thấy Tư Đồ đột ngột tung một cước đá văng chiếc ghế đá trong sân văng ra ngoài.
“Ầm” một tiếng, ghế đá đập vào vách tường, để lại trên bờ tường một lỗ thủng to tướng, đá vụn vỡ rơi đầy mặt đất, bụi mù bốc lên mãi theo gió thổi qua…