“Cái gì?” – Tề Dịch đập tay lên án – “Tên Tư Đồ ấy dám không tiếp thụ ư?”
“Thưa vâng!” – Quan truyền chỉ mang tất cả những lời Tư Đồ đã nói, thuật lại cho Tề Dịch nghe – “Nguyên soái, lúc mạt tướng đến thì phát hiện Tiếu Lạc Vũ cùng bọn giang hồ quần hùng đều đang có mặt tại Hắc Vân Bảo.”
Tề Dịch nghe xong thì trầm mặc trong phút chốc, sau đó gật đầu đáp – “Soạn cho bổn soái vài tấm thiếp mời, thỉnh Tư Đồ và Tiếu Lạc Vũ ngày mai đến trường đình cách Hắc Vân Bảo ngoài mười dặm cùng uống rượu.”
“Nguyên soái?” – Mấy vị phó tướng ai nấy đều kinh hãi, vội lên tiếng can ngăn Tề Dịch – “Hai kẻ ấy kẻ nào cũng có võ công cực cao…Ngài có cần phái người theo bảo hộ không?”
“Không cần!” – Tề Dịch khoát tay từ chối – “Những kẻ ấy đều là cao thủ giang hồ, danh khí so với tính mệnh còn quan trọng hơn. Chúng sẽ không ám toán bổn soái.” – Nói xong liền phất tay với quan truyền lệnh – “Đi đi…à, phải rồi, mời cả Hoàng Bán Tiên đến nữa.”
Nửa canh giờ sau, quan truyền lệnh quay về, báo rằng cả Tư Đồ lẫn Tiếu Lạc Vũ đều nhận lời trưa mai sẽ đến trường đình cách bên ngoài Hắc Vân Bảo mười dặm để uống rượu.
Tề Dịch nghe xong liền gật đầu.
“Nguyên soái, phải chăng là nên mang theo nhiều hộ vệ một chút?” – Chu Long tiến lên hỏi.
“Không cần thiết, ngươi dẫn theo vài tùy tùng cùng ta đi là được rồi.” – Tề Dịch nói xong thì xoay người rời khỏi soái trướng.
Tại Hắc Vân Bảo, Tiểu Hoàng ngồi tại chiếc bàn to thật là to trong thư phòng của Tư Đồ, bày một tấm bản đồ địa hình các khu vực xung quanh Hắc Vân Bảo lên mặt bàn, lại còn cầm cả mớ sỏi đủ màu đủ sắc theo nữa. Thế là có một bóng dáng người nho nhỏ ngồi cạnh một chiếc bàn to to, chăm chú đến mức chẳng để ý gì đến xung quanh. Tư Đồ thấy thế, sinh lòng thích thú, bèn dán sát vào hỏi – “Tiên Tiên, ngươi đang làm gì thế?”
“Ta đang suy nghĩ biện pháp.” – Tiểu Hoàng hờ hững đáp – “Nhân mã của Tề Dịch tuy có đông, nhưng dù gì cũng sẽ có nhược điểm, chưa hẳn là không thể thắng đâu.”
Tư Đồ từ phía sau ôm lấy thắt lưng Tiểu Hoàng, cọ cọ vào vai y – “Tiên Tiên…vất vả cho ngươi rồi. Ngươi đúng là hiền thê của ta mà.”
Tiểu Hoàng đỏ hết cả mặt mày lên – “Đừng nói hươu nói vượn mà…”
Tư Đồ vẫn ôm chặt không buông – “Ngày mai phải đi gặp Tề Dịch, ngươi đoán hắn sẽ nói gì nào?”
“Chắc là muốn gặp mặt để chiêu hàng huynh và Tiếu Lạc Vũ thôi.” – Tiểu Hoàng ngoảnh lại nhìn Tư Đồ – “Đến lúc đó thì huynh không được phát hỏa đó nha.”
“Sao ngươi nói cứ như thể ta là kẻ không biết kiềm chế lắm ấy.” – Tư Đồ tỏ ra rất oan ức – “Ta rất là biết đạo lý đấy chớ.”
Tiểu Hoàng nhịn không được phải bật cười nhìn hắn – “Thân phận của Tiếu Lạc Vũ có vẻ khả nghi lắm…Ta cứ cảm thấy con người này thần bí làm sao đó, huynh phải đề phòng nha.”
Tư Đồ nhướn mi – “Chỉ cần hắn không có ý đồ gì với ngươi là được ấy mà, bằng không thì phải tống tiễn hắn lên đường trước.”
“À phải rồi, thuốc của Mộc Lăng nghiên cứu đến đâu rồi?” – Tiểu Hoàng tò mò – “Hai hôm nay huynh ấy cứ ở suốt trong dược phòng thôi.”
“Ai mà biết được!” – Tư Đồ nhún vai – “Mà ta nói, bọn người giang hồ kia tự làm thì tự chịu đi, cứu bọn họ làm cái quái gì chớ?”
Đương lúc trò chuyện thì Tương Thanh tiến vào – “Hoàng tiểu tiên sinh, những chuyện tiên sinh căn dặn, ta đều đã làm xong cả rồi.”
Tiểu Hoàng gật gù bảo – “Vậy huynh cứ theo lời ta đã nói lúc trước mà chuẩn bị đi…Hẳn là không đến ba ngày sẽ giao chiến trận đầu tiên đấy.”
Tương Thanh gật đầu đáp trả, nhưng rồi trước lúc ra cửa lại có phần hơi do dự, bèn quay lại hỏi – “Thật sự sẽ không có việc gì xảy ra chứ?”
Tiểu Hoàng cũng gật đầu – “Yên tâm đi!”
Đợi cho Tương Thanh đi rồi thì Tư Đồ cúi đầu nhìn tấm bản đồ cả nửa ngày trời, sau đó hỏi – “Rốt cuộc là lần này ngươi an bài chiến thuật gì thế? Nói thật chứ, ta vẫn cảm thấy để ta nửa đêm đi làm thịt Tề Dịch có khi còn đơn giản hơn.”
Tiểu Hoàng lắc đầu bảo – “Không được đâu!”
“Tại sao chứ?”
“Tề Dịch và Thụy Vương không giống nhau. Ông ta đối đãi với bộ hạ của mình rất tốt, lại được lòng quân, các tướng sỹ ai nấy đều trung thành và tận tâm với ông ta.” – Tiểu Hoàng chậm rãi giải thích – “Tề Dịch và huynh đối địch nhau chính là điều ông ta tối kỵ nhất. Bởi lẽ thắng huynh rồi thì vẫn còn phải khai chiến với binh sỹ của hoàng đế nữa.”
“Nói thế cũng phải! Nếu hắn đánh ta, chỉ sợ là trai cò mổ nhau đến lưỡng bại câu thương, rồi thì Hoàng đế kia lại làm ngư ông đắc lợi thôi[].” – Tư Đồ cười – “Thế nhưng nếu bảo lão ta lập tức trở đầu đi đánh hoàng đế, đến khi ấy phải bôn ba suốt đường dài, cho dù thắng được thì cũng chẳng còn sức đâu mà thu thập ta nữa. Thế nên bây giờ, biện pháp tốt nhất là chiêu hàng ta, hoặc dùng số lượng nhân mã ít nhất để giải quyết ta.”
“Cho nên mới bảo, lúc Tề Dịch đối phó với chúng ta hiển nhiên phải chừa phần lại, dùng binh tất cũng sẽ do dự. Và đây chính là điểm chúng ta có thể thắng.” – Tiểu Hoàng giải thích – “Một khi chúng ta giết Tề Dịch, thì thủ hạ của ông ta sẽ không bận tâm đến việc tái chiến với hoàng đế, mà sẽ liều mạng để tiêu diệt chúng ta, báo thù cho Tề Dịch. Thế khác nào ngọc nát thì đá cũng tan rồi còn gì.”
“A…” – Tư Đồ tỏ ra buồn cười – “Xem chừng lần này chúng ta không chỉ phải đánh thắng Tề Dịch, mà còn không được để cho ông ta chết nhỉ?”
Tiểu Hoàng gật đầu – “Ta cũng không hy vọng ông ta sẽ chết.”
Tư Đồ chau mày, ôm lấy tay Tiểu Hoàng kéo một cái. Tiểu Hoàng thở hắt ra một tiếng, quay đầu lại nhìn Tư Đồ – “Đau mà!”
“Ai bảo ngươi cứ miên man suy nghĩ chứ?” – Tư Đồ trừng mắt – “Ở trong vòng tay ta mà còn dám nghĩ đến nam nhân khác ư?”
“Huynh sao lại nói thế được chứ?” – Tiểu Hoàng tức giận – “Ông ấy là trưởng bối của ta, ta chỉ không muốn ông ấy chết thôi mà.”
“Vậy thì cũng không được!” – Tư Đồ hung dữ nói – “Đừng nói là người, cho dù là chó hay mèo, chỉ cần là giống đực thì không cho phép ngươi nghĩ đến.”
“Huynh…” – Tiểu Hoàng giãy dụa không được, chỉ đành nhấc chân đạp một cước thẳng vào đùi hắn – “Về sau không được nói như thế nữa đâu đấy.”
Tư Đồ hung hăng hôn tiểu hài tử trong lòng mình một cái – “Ngươi cứ chờ đó đi, còn năm ngày nữa thôi, đến lúc đó lại trừng trị ngươi một phen.”
Tiểu Hoàng hốt hoảng chữa lại – “Là sáu ngày mới đúng!”
Tư Đồ nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của y, chợt phát hiện ra, từ sau cái lần đầu tiên ấy, thì tiểu hài tử trong lòng mình càng lúc càng đáng yêu xiết bao. Tư Đồ nhìn mãi đến thèm nhỏ dãi, nhưng chỉ đành cầm lấy tay Tiểu Hoàng xoa xoa một cách không cam lòng – “Sao ngươi lại chẳng chịu nghe lời gì cả thế? Nếu năm ngày mà làm một lần thì tốt biết mấy…Ba ngày…Không, ta ngày nào cũng muốn làm hết!”
Tiểu Hoàng bị sờ qua nắn lại, trong lòng rất lo lắng. Năm ngày sau chẳng biết sẽ biến thành chuyện quái quỷ gì nữa đây…Hay là tìm Mộc Lăng hỏi thăm một chút, xem có thứ gì cho người ta ăn vào rồi thì sẽ chả còn hứng thú làm ba cái chuyện ấy nữa không.
—
Một đêm trôi qua, đến buổi trưa ngày hôm sau, Tư Đồ dẫn theo Tiểu Hoàng rời khỏi Hắc Vân Bảo, chậm rãi đi về phía thập lý trường đình dưới chân núi. Thập lý trường đình quả đúng hệt với ý nghĩa, cứ cách mười dặm lại có một mái đình, là nơi để lữ khách dừng chân nghỉ ngơi.
Sau khi đến chân núi thì hai người thấy Tiếu Lạc Vũ đã có mặt tại đó. Hắn ta ngồi tựa người trong đình, một tay cầm bầu rượu, một tay cầm chén rượu, một mình độc ẩm, thoạt nhìn qua trông còn có vẻ rất đắc ý.
Tư Đồ và Tiểu Hoàng liếc nhìn nhau rồi bước đến gần.
Tiếu Lạc Vũ cười với hai người, sau đó tiếp tục dốc cạn chén.
Tiểu Hoàng và Tư Đồ vừa vào đến đình thì thấy xa xa có vài con tuấn mã đang phi đến, dẫn đầu chính là người vận một thân thường phục, Tề Dịch. Trong tay ông ta xách theo một chiếc hòm gỗ, phía sau là phó tướng Chu Long cùng hai gã tiểu giáo, lại còn chở theo cả mấy vò rượu nữa.
“Ba vị đến thật sớm nhỉ?” – Tề Dịch xoay người xuống ngựa, bước nhanh vào đình. Tiếu Lạc Vũ và Tư Đồ cùng gật đầu với ông ta, xem như trả lễ.
“Mang rượu vào đi!” – Tề Dịch quay lại ra lệnh cho thủ hạ, mấy gã tiểu giáo liền nâng mấy vò rượu vào trong.
“Là loại Lê hoa bạch ngon nhất đấy.” – Tề Dịch vừa cười vừa mở một vò rượu ra – “Hôm nay không say không về!” – Ông ta nói xong liền nâng chén lên cạn sạch một hơi.
Tư Đồ và Tiểu Hoàng ở phía đối diện không nói gì, nhưng Tiếu Lạc Vũ lại đặt câu hỏi – “Tề tướng quân đang tính toán điều mà lại mời chúng ta đến uống rượu thế này?”
Tề Dịch bật cười hai tiếng, lại nâng chén lên – “Cả đời bổn soái chỉ có ba nguyện vọng. Hôm nay nhờ phúc của ba vị mà đã hoàn thành rồi, hiển nhiên là phải chúc mừng thôi.”
“Hửm?” – Tư Đồ nhận rượu và hỏi – “Chúng ta đã giúp ông hoàn thành tâm nguyện ư? Là tâm nguyện gì cơ chứ?”
Tề Dịch cười và hớp lấy một ngụm rượu lớn, mang chiếc hòm gỗ ban nãy đặt lên bàn – “Điều thứ nhất chính là hắn.” – Nói xong liền mở hòm ra.
Tư Đồ và Tiếu Lạc Vũ vừa thấy đã chau mày, còn Tiểu Hoàng thì hoảng sợ hít sâu một hơi, vội vã cúi thấp đầu không muốn nhìn nữa.
Bên trong hòm gỗ có một cái đầu ngươi ––– chính là đầu của Thụy Vương.
Tư Đồ thấy mặt mày Tiểu Hoàng trắng bệch ra, liền cười lạnh lùng mà hỏi Tề Dịch – “Tề Tướng quân, đây là ý gì?”
“Haha…Thụy Vương Viên Cảnh chính là một trong hai người mà cả đời Tề Dịch ta muốn giết nhất.” – Tề Dịch cao giọng nói – “Hôm nay trừ được một mối họa lớn trong lòng, đương nhiên là phải chúc mừng rồi.”
“Vậy chẳng hay người còn lại mà Tề Tướng quân muốn giết là ai?” – Tiếu Lạc Vũ cười hỏi.
“Đương triều Hoàng đế, Viên Lạc!” – Tề Dịch trả lời một cách sảng khoái.
Tư Đồ và Tiểu Hoàng đưa mắt nhìn nhau, phần Tiếu Lạc Vũ cũng chỉ tự mình nâng chén, hớp xong một ngụm thì không khỏi tán thưởng – “Quả là rượu ngon!”
“Rượu này là thứ rượu bổn soái thích nhất.” – Tề Dịch lại tự rót cho mình chén rượu khác, liếc mắt nhìn Tiểu Hoàng – “Cũng là của người mà bổn soái yêu nhất.”
Tiểu Hoàng có phần hơi mất tự nhiên, chỉ cúi đầu uống rượu.
Tư Đồ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ về vị nhạc phụ chưa biết mặt Ân Tịch Ly này, liền hỏi Tề Dịch – “Chẳng hay người mà tướng quân yêu nhất ấy, hiện giờ đang ở nơi nào?”
Tề Dịch trầm mặc trong chốc lát, sau đó cười với Tiểu Hoàng – “Y ra đi đã hai mươi năm rồi, hiện tại chẳng biết là đang ở nơi nào. Nhưng có lẽ là đang sống rất tốt.”
Tiểu Hoàng ban đầu nghe bảo Ân Tịch Ly đã ra đi thì chợt thấy trong lòng rúng động, nhưng sau lại nghe “Hiện tại chẳng biết người đang ở nơi nào. Nhưng có lẽ là đang sống rất tốt.” mới thở phào một hơi. Có lẽ là do sự kết nối của tình phụ tử, nên Tiểu Hoàng thủy chung vẫn cảm thấy Ân Tịch Ly vẫn còn tại thế, chỉ là không biết đang ẩn cư nơi nào thôi. Hy vọng rằng ông ấy không bị cuốn vào vòng xoáy của những phân tranh. Về sau nếu có cơ hội thì được gặp mặt nhau cũng tốt rồi.
Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng ngây ngẩn ra thì biết y đang suy nghĩ đến chuyện của phụ thân. Hắn tuy biết là không nên, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút ghen tị không nói nên lời, những vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục uống rượu.
“Chà…Tề Tướng quân quả nhiên là tình thâm tựa biển cả nhỉ?” – Tiếu Lạc Vũ nửa thật nửa đùa mà hỏi – “Chẳng biết người mà Tề Tướng quân yêu thương giờ này có vừa thưởng rượu ngon, vừa tưởng niệm tướng quân hay không?”
Tề Dịch nghe mấy lời ấy thì biến sắc, ngửa mặt cạn sạch một chén rượu, sau đó lạnh lùng đáp – “Thật đáng tiếc! Y là kẻ có mắt không tròng, lại đi xem trọng cái tên vô tâm vô phế đó. Nếu đổi lại là bổn soái, bổn soái sao có thể để y phải chịu nhiều đau khổ như vậy?” – ông ta vừa nói, vừa liếc nhìn Tư Đồ – “Hy vọng rằng hậu nhân của y sẽ không giẫm vào vết xe đổ ấy.”
Tư Đồ có cảm giác hơi lạnh sau gáy, ngẫm lại thì cũng có phần đúng, thì Tề Dịch cũng xem như là “thê cữu”[] rồi…
Sau đó, mấy người bọn họ chén tạc chén thù có vẻ rất vui, mãi đến khi rượu quá ba tuần thì Tề Dịch mới nói tiếp – “Bổn soái cũng không màng làm Hoàng đế, chỉ mong hoàn thành được tâm nguyện. Tư Đồ huynh và Tiếu huynh đều là những bậc cao nhân…chẳng hay có thể giúp bổn soái chia sẻ mối tâm sự này chăng.”
Tư Đồ quay sang nháy mắt với Tiểu Hoàng mấy cái, ý tứ như muốn nói ––– Đấy, xem đi!
“Chỉ cần có thể giết tên tặc tử Viên Lạc thì với bổn soái đã là quá đủ cho cả một đời.” – Tề Dịch thản nhiên nói – “Giang sơn này xin dâng cho nhị vị.”
Cả Tư Đồ lẫn Tiếu Lạc Vũ đều hơi giật mình, lòng thầm nghĩ phải chăng Tề Dịch đã quá chén rồi, đến cả chuyện này mà cũng mang ra hứa hẹn được sao?
“Tề Tướng quân…vì sao lại hận đương kim hoàng đế như vậy?” – Tiếu Lạc Vũ tò mò hỏi.
“Hắn làm nhiều việc ác, hại người vô số.” – Tề Dịch đáp một cách đầy khinh thường – “Ngôi vị hoàng đế ấy là hắn dùng phương pháp vô cùng thấp hèn để đoạt được. Bổn soái và hắn vốn có mối thù không đội trời chung, không giết được hắn thì bổn soái có chết cũng không nhắm mắt được.”
Tiểu Hoàng nghe thấy thế chỉ chau mày. Tề Dịch này, chấp niệm quá sâu, tự mình đi vào ngõ cụt.
“Chiếu theo binh lực của Tề Tướng quân hiện giờ, muốn công hãm kinh thành để làm thịt Hoàng đế cũng đâu phải là chuyện khó khăn gì?” – Tư Đồ cười – “Đã thế thì cần gì phải vời bọn giang hồ chúng ta đến tương trợ chứ?”
Tiếu Lạc Vũ cũng cười lạnh – “Hoàng đế cũng chả phải chuyện dễ làm, Tề Tướng quân không có hứng thú, chúng ta đây cũng chẳng ham thích làm gì.”
Tề Dịch gật gù cười – “Theo ta được biết thì tuy mấy năm nay Viên Lạc giả vờ thuận theo ý Viên Cảnh, nhưng trên thực tế vẫn chiêu binh mãi mã, đã có sự trù bị rất vẹn toàn. Nếu ta khởi binh, bôn ba đường dài đi đánh hắn, chưa chắc sẽ nắm chắc phần thắng cả mười phần trong tay. Huống hồ…” – Nói đến đây thì ông ta hơi chần chừ một chút – “Người trong giang hồ tựa chừng như hận ta thấu xương. Một khi ta khởi binh, các người lại tập kích ở sau lưng ta, cùng Viên Lạc hai đầu kẹp chặt, ta đây chả phải là nguy to rồi sao?”
Tiếu Lạc Vũ mỉm cười – “Tướng quân khéo lo rồi. Chúng ta đây đều là những kẻ ưa thích yên ổn, chả ai ham muốn việc chinh chiến đâu. Hơn nữa, Hắc Vân Bảo và Tề Tướng quân cũng xem như là có quan hệ họ hàng mà…– Y nói xong thì nhìn Tiểu Hoàng – “Họ làm sao lại có thể tấn công tướng quân được chứ.”
Tề Dịch cười – “Chuyện hành binh không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu có mối lo phía sau thì chắc chắn chẳng thể nào chuyên tâm giết địch…Bởi vậy bổn soái vẫn muốn mời Tư Đồ bang chủ và Tiếu trại chủ hiệp trợ một phen. Nếu có điều kiện gì thì nhị vị cứ đề đạt thẳng ra.”
Tiếu Lạc Vũ và Tư Đồ chẳng ai nói gì, chợt lại nghe Tề Dịch nói tiếp – “Tề mỗ cũng không có ý gì đâu, chẳng qua là mọi việc đều nên tính trước để khỏi để họa về sau…Bằng không như vầy đi.” – Ông ta nói xong liền nhìn Tiểu Hoàng – “Hoàng tiểu tiên sinh túc trí đa mưu, đối với việc tấn công đế đô của bổn soái hẳn sẽ giúp ích được nhiều…vậy chi bằng chúng ta đồng hành. Dù sao thì bổn soái và ngươi cũng là chỗ máu mủ ruột rà, đương nhiên bổn soái sẽ không làm hại ngươi. Tư Đồ bang chủ cũng nhờ thế mà an tâm lo liệu sự vụ của Hắc Vân Bảo. Đợi cho đến khi Viên Lạc chết rồi, bổn soái tất sẽ tự mình đưa Hoàng tiểu tiên sinh trả về.”
Tư Đồ và Tiểu Hoàng vừa nghe đã hiểu ngay Tề Dịch có ý lo ngại lúc ông ta tấn công đế đô, thì ở đây Tư Đồ sẽ giậu đổ bìm leo, làm kẻ ngư ông đắc lợi, vì thế mới muốn dẫn Tiểu Hoàng đi hòng uy hiếp. Nói một cách đơn giản hơn, thì ý tứ của Tề Dịch chính là Tư Đồ ngươi có quy thuận ta không, chẳng hề quan trọng. Chỉ cần ngươi giao Tiểu Hoàng cho ta, ta sẽ an tâm dẫn quân tấn công đế đô, cũng sẽ không động đến Hắc Vân Bảo của ngươi.
Tiếu Lạc Vũ chỉ cười chứ không nói gì, trong lòng tự nhủ lá gan của Tề Dịch kể cũng to nhỉ, nói một câu mà nhằm ngay chỗ hiểm của Tư Đồ, bèn đảo mắt lén nhìn xem, quả nhiên thấy được Tư Đồ đã biến sắc, mà Tiểu Hoàng ở bên cạnh đang cố hết sức nắm chặt tay hắn, không cho hắn phát giận.
Tư Đồ cắn răng nhịn có đến nửa ngày, nếu không phải Tiểu Hoàng ở sát bên nắm chặt tay hắn thì hắn đã sớm động thủ đánh người. Nhưng trước khi đến đây thì Tiểu Hoàng đã dặn đi dặn lại hằng bao nhiêu lần rằng hắn không được xúc động. Huống hồ gì tình huống này Tiểu Hoàng đã tiên liệu từ trước, cũng đã dạy hắn cách ứng đối. Thế nên Tư Đồ cố nuốt cơn giận xuống, hỏi lại – “Tề tướng quân chẳng lẽ lại không biết ta và Tiên Tiên vừa mới thành thân ư?”
“À…Bổn soái cũng đã nghe nói đến.” – Tề Dịch nói.
Lời Tiểu Hoàng dạy Tư Đồ để ứng đối là nói mấy câu khách sáo để từ chối Tề Dịch, đại loại như – “Sức khỏe Tiểu Hoàng không tốt, không thể bôn ba đường trường được.” chẳng hạn. Nhưng ngẫm lại chỉ nói thế thì chưa thể hết giận được, ngoảnh lại thì thấy vẻ mặt khẩn trương của Tiểu Hoàng. Thế là Tư Đồ chợt nảy ra một ý, làm bộ nửa đùa nửa thật nói với Tề Dịch – “Chúng ta mới vừa tân hôn được có mỗi ba ngày, đang lúc tình ý mặn nồng, gần như ngày nào cũng phải quấn quít lấy nhau. Nay Tề tướng quân cứ thế mang bảo bối của ta đi mất, há chẳng phải muốn ta và bảo bối nhà ta phải bất mãn mà chết ư?”
“Phụt…” – Tiếu Lạc Vũ ở ngay bên ngay đang lúc hớp một ngụm rượu, thế là toàn bộ phun hết ra ngoài, vỗ ngực không ngừng.
Tiểu Hoàng sợ Tư Đồ nổi giận, sợ Tư Đồ nhịn không được mà động thủ, nhưng trăm triệu lần không hề nghĩ đến hắn sẽ nói ra những câu thế này, vừa rối vừa thẹn, mặt mày đỏ bừng bừng, không làm sao nhịn được, liền nâng tay đánh Tư Đồ một cái – “Huynh…huynh lại nói bậy rồi.”
Phần Tề Dịch thì chỉ còn biết xanh mét mặt mày thôi.
Tư Đồ thấy Tề Dịch giận đến chết khiếp thì càng vui sướng hơn, bèn bắt lấy nắm tay của Tiểu Hoàng đang vung tới, kéo người ta thẳng vào lòng mình, nhẹ nhàng an ủi – “Cục cưng à, đừng đánh mà, tối hôm qua còn đánh chưa đủ ư, trên lưng toàn là vết thương đây này.”
“Khụ khụ…“ – Tiếu Lạc Vũ đập bàn đập ghế mà cười – “Tư Đồ bang chủ quả nhiên là có phúc khí lớn nha.”
“Ta phải đi đây!” – Tiểu Hoàng đỏ mặt xoay người bỏ đi một nước. Tư Đồ vội vàng ôm quyền với Tiếu Lạc Vũ và Tề Dịch – “Ý tốt của tướng quân chúng ta xin nhận, nhưng Tư Đồ ta đây chả có chí khí lớn lao quái gì, cóc thích giang sơn chỉ thích mỹ nhân. Thôi thì Tề tướng quân cứ lo việc báo thù của mình đi, còn cháu trai của tướng quân thì cứ để phần Tư Đồ này lo cho vậy.” – Nói xong liền xoay người vừa gọi – “Tiên Tiên, cục cưng…Chờ ta với!” – Vừa chạy mất.
Tiếu Lạc Vũ thò tay ôm lấy một vò Lê hoa bạch còn chưa mở ra, nhìn kẻ đang mặt mày tối sầm là Tề Dịch mà bảo – “Rượu ngon của tướng quân tặng, tại hạ xin cảm tạ.” – nói xong thì ôm rượu vừa cười vừa bỏ đi.