Tiểu Hoàng theo Tiếu Lạc Vũ đi tới hậu viện, hộ vệ canh chừng khắp nơi. Tiếu Lạc Vũ khoát tay với bọn hộ vệ này, giọng thong thả – “Hoàng tiểu tiên sinh là người nho nhã, các ngươi không được tiếp cận quá gần!”
“Dạ!” – Bọn thị vệ đều rút hết ra canh gác bên ngoài viện.
Tiếu Lạc Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng rồi nhìn Tiểu Hoàng – “Tiểu tiên sinh muốn dùng vật gì, ăn thức gì cứ dặn dò hạ nhân là được!”
Tiểu Hoàng gật khẽ, bước vào phòng, đóng cửa lại.
Tiếu Lạc Vũ mỉm cười rồi quay người ra khỏi phòng. Y ngước lên quan sát chung quanh, rồi mỉm cười ngắm nhìn một vòm cây thật cao, thật rậm rạp phía xa xa. Y tung người nhảy lên, rồi vững vàng đáp xuống trên một cành cây. Chỉ thấy, nơi đầu một cành cây khác, có môt gã thân vận hắc y đang ngồi đó.
Tư Đồ.
Tư Đồ nom như không phát giác ra là y đã đến, chỉ đương ngả đầu lẳng lặng nhìn hai phiến cửa phòng đóng chặt của Tiểu Hoàng.
Tiếu Lạc Vũ dõi theo ánh mắt của hắn rồi nói – “Có ngờ được đâu, Tư Đồ bang chủ lại thiếu kiên nhẫn như vậy.”
Tư Đồ không hề để ý đến y, vẫn chăm chú nhìn về phía cửa phòng như xuất thần.
“Tại hạ phải đi quan sát đại doanh của Tề Dịch.” – Tiếu Lạc Vũ chắp tay với Tư Đồ – “Cáo từ!” – Nói rồi, y nhảy một cái xuống khỏi thân cây rồi bỏ đi.
Đợi khi Tiếu Lạc Vũ đi xa hẳn rồi, Tư Đồ mới dời ánh mắt lại, cúi xuống ngắm mảnh ngọc bội trong bàn tay mình. Hắn lại ngẩng đầu lên, thì thấy cửa sổ chỗ gian phòng của Tiểu Hoàng bật mở. Tiểu Hoàng bê một cái ghế đặt bên song cửa, rồi cầm lấy một quyển sách ngồi dựa vào bậu cửa, cứ im ắng mà đọc sách như thế.
Tư Đồ nhẹ nhàng thở hắt một hơi, nắm chặt lấy ngọc bội rồi xoay người đi mất.
…
Nơi đại doanh của Tề Dịch.
Tề Dịch nhìn vào Tiếu Lạc Vũ không mời cũng đến chơi. Ông ta hỏi – “Tiếu trại chủ, tìm ta có việc gì đây?”
Tiếu Lạc Vũ mỉm cười, bình thản bảo – “Tất nhiên là chuyện trầm trọng rồi.”
…
Đêm về, Tiểu Hoàng được cho mời đến sảnh trước để dùng bữa tối. Văn Xương Minh vẫn hầu hạ cạnh bên để gắp thêm thức ăn cho y. Tiểu Hoàng không buồn để tâm, chỉ ngoan ngoãn ăn một chén cơm rồi dùng chút canh. Ăn xong rồi thì dạo bước trong sân đôi vòng, lại trở về trong viện. Vào trong phòng, vừa mới đóng cửa lại thôi đã cảm nhận được một bóng đen từ phía sau tiến lại gần. Hơi thở quen thuộc quá, trong nháy mắt đã bao phủ quanh y. Khi Tiểu Hoàng phản ứng lại, thì đã bị Tư Đồ ôm vào lòng.
Mới một ngày không thấy nhau, dáng vẻ của Từ Đồ dường như có gì đó điên cuồng hơn hẳn. Cánh tay hắn ôm Tiểu Hoàng như không thể kềm giữ được sức mình, khiến y đau. Tiểu Hoàng im lặng, chỉ ngước lên mà không kêu đau, để cho cái gã Tư Đồ luống cuống đó có thể hôn mình. Hai tay y vòng quanh cổ hắn, như đang an ủi vỗ về. Cái hôn dài vừa dứt, Tư Đồ mới dần dần bình tĩnh trở lại, sức trên tay cũng giảm đi một ít, cúi xuống ngắm Tiểu Hoàng đang nhẹ nhàng thở dốc trong lòng mình.
Hai người họ im ắng nhìn nhau. Tư Đồ đăm đăm nhìn Tiểu Hoàng một lúc rồi lại cúi xuống, hôn. Ngay khi ấy, chợt xào xạc tiếng chân ngoài phòng. Tiểu Hoàng hơi giãy ra, vòng tay Tư Đồ càng siết chặt, cố tình hôn cho y không thể trốn tránh. Lúc này, có tiếng cốc cốc gõ cửa nhẹ nhàng – “Hoàng tiểu tiên sinh, có muốn dùng trà không?”
Tiểu Hoàng lo âu, nhưng Tư Đồ một mực không buông. Văn Xương Minh lại hỏi thêm một tiếng – “Tiểu tiên sinh?” Vừa hỏi vừa bước tới. Cứ như đang muốn đẩy cửa vào trong. Tiểu Hoàng ngước nhìn Tư Đồ như nài nỉ, rốt cuộc hắn mới buông ra.
“…Ta không cần.” – Tiểu Hoàng điều hòa hơi thở một chút, rồi nhanh giọng nói về phía cánh cửa.
“…Được, vậy cậu nghỉ sớm đi.” – Văn Xương Minh bưng trà rời khỏi.
Tiểu Hoàng mới thở hắt ra được, ngước đầu trừng Tư Đồ, vẻ hơi nóng giận. Nhưng hắn chỉ toét miệng cười toe, thấp giọng xuống hỏi – “Có nhớ ta không?”
Tiểu Hoàng nhìn hắn một cái rồi thật thà gật đầu, dựa vào g ngực Tư Đồ. Y ôm lấy hắn, thì thầm – “Huynh phải thận trọng, không nên chạy tới chạy lui.”
Tư Đồ nhẹ nhàng ôm lấy y, rồi đi về phía giường ngủ. – “Tiếu Lạc Vũ vừa đi tìm Tề Dịch rồi.”
Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu – “Quả nhiên là vậy.”
“Thật ra sự tình đã định hết kết cục rồi” – Tư Đồ khuyên Tiểu Hoàng – “Ngươi không cần mạo hiểm tới nơi này…Không gặp được ngươi, ta hoảng cả lên.”
Tiểu Hoàng cười ôn tồn, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tư Đồ – “Không phải vậy đâu. Nếu ta không ở đây, Tề Dịch làm sao có đủ cớ để tấn công Thụy Vương…Con người này tâm tư rất thâm sâu, chúng ta không nên mạo hiểm.”
Tư Đồ hộc ra một hơi thở thô ráp vì tức giận. Hắn ôm chầm lấy Tiểu Hoàng mà hung dữ hôn cho một cái – “Buổi tối ta đây phải ở lại chỗ này!”
Tiểu Hoàng nghĩ, Tư Đồ lúc này y như con nít, xấu quá chừng.
“Ngươi không cho là ta dắt người về đấy!” – Tư Đồ hạ giọng hăm dọa.
Tiểu Hoàng thở dài, đẩy Tư Đồ nằm dài xuống rồi cũng ngả người lên cánh tay hắn. Y nhỏ giọng – “Nếu khuya nay có người tới đây thì gọi ta dậy nhé.”
Tư Đồ cau mày – “Ta không muốn.”
Tiểu Hoàng nhích vào trong lòng hắn – “Huynh phải nghe ta, không thì ta sẽ không để ý huynh nữa.”
Tư Đổ khẩn trương, tiểu hài tử đang uy hiếp hắn à?! Cơ mà cái chính là câu uy hiếp này nghe ra rất có sức mạnh, khiến cho hắn không thể kềm chế được mà ngoan ngoãn gật đầu.
Ôm sát vào Tiểu Hoàng, Tư Đồ vuốt ve sau gáy y, thấp giọng thủ thỉ gì đó vào tai y.
Thảng hoặc, Tiểu Hoàng nghe thấy điều thú vị gì đó sẽ nhoẻn cười, rồi dần dà thiếp đi…Tư Đồ nhẹ nhàng đắp chăn lên cho y, rồi ngắm khuôn mặt khi đang ngủ của y. Độ chừng canh ba, Tư Đồ chậm rãi mở mắt ––– Có người tới.
Tiếng chân bước gần tới gian phòng, Tư Đồ nhìn khuôn mặt say ngủ của Tiểu Hoàng, lòng thấy không đành. Tới khi tiếng chân kia đi tới trước cửa phòng, Tư Đồ mới vỗ nhẹ lên vai Tiểu Hoàng. Y mơ mơ màng màng hé mắt ra. Tư Đồ nhảy lên, vận dụng khinh công phóng vọt lên nép người trên đầu giường.
Song song đó, cửa mở ra kẽo kẹt, một bóng người rón ra rón rén đi tới. Tư Đồ để ý thấy Tiểu Hoàng hơi giật mình, xem ra đã thức hẳn. Dù lúc này trời tối om om, nhưng Tư Đồ vẫn khả dĩ cảm giác được cơ thể Tiểu Hoàng đơ cứng ra vì căng thẳng. Lòng hắn trỗi đau, thật sự muốn bằm thây kẻ xâm nhập kia thành vạn khúc.
Thoáng chốc người kia đã tới phía trước cửa sổ. Không ngoài suy đoán của Tư Đồ…Kẻ tới, đích thị Văn Xương Minh.
Văn Xương minh cúi xuống ngắm Tiểu Hoàng thật chăm chú hồi lâu, rồi thận trọng cúi người như muốn hôn Tiểu Hoàng. Nhưng ngay tích tắc vừa chạm đến được mái tóc của y, Tiểu Hoàng đột nhiên ư hừ một tiếng…
Văn Xương Minh cả kinh bổ ngửa về sau, té phịch mông xuống mặt đất. Tiểu Hoàng khẽ co giật như sắp tỉnh dậy…Văn Xương Minh ù té chạy ra ngoài, rồi hoảng hốt đóng cửa phòng lại, chạy trốn mất dạng.
Chờ cho mọi sự lắng xuống, Tư Đồ nhẹ nhàng thả người xuống khỏi đầu giường của Tiểu Hoàng, cúi xuống hôn lên vầng trán y với chút nôn nóng – “Cái tên chết tiệt đó!”
Tiểu Hoàng dần dà mở mắt ra, kéo lấy bàn tay Tư Đồ rồi nhẹ giọng – “Thật ra, Văn Xương Minh…rất đáng thương.”
Tư Đồ chằm chằm nhìn Tiểu Hoàng và thở dài – “Ngươi là Bồ tát đấy à? Loại ác nhân này có cái gì mà đáng thương hử?!”
Tiểu Hoàng nhẹ lắc lắc đầu – “Mỗi bước Văn Xương Minh đi đều là trong sương mù. Y không nhìn thấy được con đường phía trước, cho nên đã quyết định rằng sẽ không có lối nào ra đâu. Vì thế, mới điên cuồng như vậy.”
Tư Đồ không đồng ý – “Phần lớn người ta sống trên đời có nhìn thấy con đường phía trước đâu chứ.”
“Không phải vậy mà” – Tiểu Hoàng để Tư Đồ nằm xuống, rồi dựa sấp người vào g ngực Tư Đồ, im ắng lắng nghe nhịp tim của hắn. Y nói tiếp – “Trước đây ta từng gặp chuyện mấy người trong làng bắt được chồn, nhưng không giết chết, mà chỉ dùng kim đâm mù hai mắt của nó. Con chồn đó sẽ trở nên rất cảnh giác, rất hung tàn…Nó tuyệt vọng và lúc nào cũng muốn cắn người cả. Ta nhìn thấy biểu lộ của Văn Xương Minh, chẳng hiểu vì sao lại nhớ đến con chồn đó.”
Tư Đồ se sẽ thở dài, vỗ về Tiểu Hoàng – “Tự tác nghiệt thì không sống tốt, không cần ngươi phải vì vậy mà khổ sở.”
Tiểu Hoàng gật đầu, níu lấy vạt áo của Tư Đồ mà thủ thỉ – “Huynh nghỉ thêm chút nữa đi, trước lúc trời sáng thì phải trở về thôi.”
“Ngươi thật sự nhẫn tâm đuổi ta đi à?” – Tư Đồ trợn trừng.
Tiểu Hoàng nhoẻn miệng cười, níu chặt lấy Tư Đồ rồi lim dim ngủ.
Sớm hôm sau, khi Tiểu Hoàng thức giấc, đã chẳng còn Tư Đồ bên gối. Trên chiếc gối còn vương hơi thở của hắn. Tiểu Hoàng đưa tay nhẹ vuốt ve chiếc gối, ấy thế rồi phát hiện trên tay mình đương buộc một sợi chỉ đỏ.
Tiểu Hoàng đưa tay lên, thấy nơi sợi chỉ đỏ quấn quanh ấy đang lủng lẳng treo một con thỏ bé bằng bạch ngọc rất xinh xắn. Chú thỏ nhìn rất ngoan ngoãn đáng yêu, ngoẹo đầu nhìn sang một phía nom thật đáng thương. Tiểu Hoàng không kìm được phì cười. Chẳng biết Tư Đồ lấy ở đâu ra. Thỏ ngọc trông không còn quá mới, tựa như đã đeo được một thời gian rồi…Tư Đồ không biết lúc nào đeo lên tay y nữa. Gọi bằng gì đây? Một con thỏ nhỏ đổi lấy hai con cá nhỏ ư?
Tâm trạng của y sáng hôm đó vì chú thỏ con này mà tốt đẹp vô cùng. Tiểu Hoàng ra khỏi giường, xếp chăn cẩn thận, đổi y phục mới rồi rửa mặt chải đầu.
Mới vừa đẩy cửa ra sân, đã có hạ nhân trông thấy, bèn chạy ngay đi bẩm báo Văn Xương Minh.
Chỉ thoáng sau Văn Xương Minh đã xuất hiện. Y thấy Tiểu Hoàng đang tưới hoa trong sân thì đằng hắng một tiếng. Tiểu Hoàng quay đầu lại.
“Tiểu tiên sinh dậy rồi sao? Muốn dùng món điểm tâm gì?” – Văn Xương Minh hành lễ với Tiểu Hoàng từ xa rồi nhỏ nhẹ hỏi.
Tiểu Hoàng nói – “Sao cũng được, giản đơn thôi.” – Nói rồi, lại tiếp tục tưới hoa.
Văn Xương Minh đi dặn bọn hạ nhân chuẩn bị, xong lại quay sang hỏi Tiểu Hoàng – “Đem đến viện này để dùng có được không?”
Tiểu Hoàng gật đầu, rồi ngồi xuống nhìn một đóa hoa mặt trời màu đỏ thắm.
“Thứ này chỉ tầm thường thôi” – Văn Xương minh cũng tới ngồi xuống bên gốc hoa.
Tiểu Hoàng gật đầu, chỉ tay vào bụi hoa đang nở rộ – “Màu tím là hoa hồ điệp, màu lam là hoa đậu biếc, màu vàng và đỏ là hoa mặt trời, phải không?”[]
“Tiểu tiên sinh biết những loài hoa dại này à.” – Văn Xương Minh tới gần hơn chút nữa rồi nảo – “Lúc ta còn nhỏ cũng rất thích ngắm chúng. Tiểu tiên sinh có biết một loài hoa gọi là Tuyết tháng sáu không?”
Tiểu Hoàng nghi hoặc – “Tuyết tháng sáu? Tên thật kỳ lạ.”
Văn Xương Minh gật đầu – “Là tên mà ở quê ta gọi. Hoa tháng sáu thì nở, trong đám cành lá xanh rì nở ra một đốm hoa trắng nhỏ, như một vết tuyết trắng vậy. Vì nở vào tháng sáu nên gọi là Tuyết tháng sáu.”
Tiểu Hoàng lắng nghe chăm chú rồi gật đầu – “Thật rất muốn nhìn thấy nha.”
“Còn có nhiều loài hoa cũng rất đẹp…” – Văn Xương Minh hỏi – “Tiểu tiên sinh thích nhất là hoa gì?”
Tiểu Hoàng suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói – “Hoa hải đường màu trắng.”
“Hoa hải đường sao!” – Văn Xương Minh vui vẻ cười rộ – “Hoa hải đường quả thật rất đẹp…nhất là màu trắng!”
“Còn ngươi?” – Tiểu Hoàng hỏi Văn Xương Minh.
“Chỗ chúng ta rét mà.” – văn xương minh nói – “Bốn mùa quanh năm thấy nhiều nhất là hoa mai, ta thích nhất là hoa mai vàng… có cảm giác rất giống cậu.”
Tiểu Hoàng mỉm cười, lúc này đây Văn Xương Minh đã ngồi xổm xuống bên cạnh y mà cười mỉm – “Cậu ăn bánh hoa mai vàng chưa đấy?”
Tiểu Hoàng lắc đầu.
“Bánh mai vàng đi cùng rượu vàng mai, hoa nở chi chít phố phường, một chiếc ghế đá, một quyển sách con…” – Văn Xương Minh càng nói càng mê mẩn, nụ cười dạt dào trên mặt – “Thật là tốt!”[]
Lúc này, thuộc hạ đã mang bữa sáng đến nơi. Tiểu Hoàng đứng lên, cái cười trên mặt Văn Xương Minh cũng dần dần rút lại. Y nói nhỏ với Tiểu Hoàng – “Hoàng tiểu tiên sinh cứ thong thả ăn sáng, ta có việc phải đi.”
“Ngươi ăn rồi sao?” – Đột nhiên Tiểu Hoàng hỏi.
Văn Xương Minh ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu.
Tiểu Hoàng chỉ vào chiếc ghế đá bên cạnh, nói – “Ngồi xuống cùng ăn đi, nhiều như vậy một mình ta ăn không hết.”
Văn Xương Minh há hốc, thảng thốt hồi lâu rồi vui vẻ gật đầu, y đi tới mà tay chân luống cuống, ngồi xuống cùng ăn điểm tâm với Tiểu Hoàng.
“Một mình ta thì buồn chán quá, nếu ngươi không bận thì ở lại chơi cờ cùng ta đi” – Tiểu Hoàng nói.
“Ừ!” – Miệng Văn Xương Minh ngậm khối điểm tâm rồi chạy ù ra ngoài, nói to lên phấn chấn – “Ta đi lấy bộ cờ đây!”
…
Đại doanh của Thụy Vương.
Thụy Vương đang xem xét địa đồ, chợt nghe thấy từ bên ngoài cửa có một quân lính hoang mang rối loạn chạy vụt vào bên trong bẩm báo – “Vương gia, lương khố bốc cháy rồi!”
“Cái gì?!” – Thụy Vương kinh hãi nhảy dựng lên – “Còn không mau đi dập lửa?!”
“Báo!” – Thám báo cũng lao vào trong – “Vương gia, Tề Dịch cất quân, đội tiên phong đã đánh lén vào đại doanh chúng ta, ở phía trước đã bắt đầu đánh nhau rồi!”
Thụy Vương hất đổ cả soái án, giận dữ hét – “Hay cho Tề Dịch mi, ta chưa tìm tới mi thì chớ, mi đã kéo tới đây rồi! Lãnh Mục đâu!”
Lệnh vừa buông, Lãnh Mục đã tiến tới – “Vương gia.”
“Ngươi mang theo năm vạn đại binh đi ngăn cản Tề Dịch cho ta!”
“Dạ!” – Lãnh mục nhận lệnh lao đi.
Thụy Vương đi qua đi lại mấy vòng trong phòng rồi nói với thủ hạ – “Đi mời Ngô tiên sinh tới đây cho ta!”
Chẳng mấy chốc, một quái nhân áo đen tay cầm g chim đi đến.
“Ngô tiên sinh!” – Thụy Vương nói – “Thời gian cấp bách, phải hành động ngay lúc này!”
Ngô tiên sinh liếc mắt nhìn Thụy Vương rồi gật đầu, mở toang cửa g bắt hai con quái điểu ra ngoài. Lão ra trước cửa quân doanh, tung bọn chúng về phía bầu trời.
…
Mộc Lăng ra khỏi cửa phòng, tay quết mồ hôi. Sắc mặt của y tái xanh, trán đầm đìa ướt. Tương Thanh thấy vậy thì nhíu mày, đưa nước sang cho y rồi hạ giọng hỏi – “Ngươi không sao chứ?”
Mộc Lăng nhẹ khoát tay – “Không sao, Ngao Phượng Linh cũng sống sót rồi” – Y quay nhìn quanh quất…không thấy bóng dáng Tư Đồ và Tiểu Hoàng đâu cả, bèn hỏi – “Tư Đồ đâu rồi?”
Tương Thanh nghiêng người nói nhỏ vào tai Mộc Lăng mấy câu. Mộc Lăng khẽ nhíu mày – “Trùng đã lấy ra rồi…Tất cả cứ chiếu theo kế hoạch của Tư Đồ mà tiến hành thôi!”
Tương Thanh gật đầu, quay bước ra đi.
Mộc Lăng rảo bước quanh sân đôi vòng, đột nhiên dường như nổi cơn ác độc nhấc chân đạp văng chiếc ghế đá.
Ghế đá đâm sầm vào tường viện, vỡ ra nát vụn. Vừa lúc Tư Đồ bước chân vào viện cười sửng sốt – “Gì vậy, ta còn chưa điên mà nhà ngươi đã điên rồi à?!”
Mộc Lăng nghiến răng, mãi một lúc sau mới nghẹn giọng phun một câu – “Mẹ nó, khinh người quá đáng.”
Tư Đồ đi sang vỗ nhẹ lên bờ vai Mộc Lăng mấy cái – “Ngươi nhanh chóng nghỉ ngơi lấy sức một chút đi, không bao lâu sẽ có đại chiến đó.”
Mộc Lăng quay bước bỏ đi, thế rồi quay ngoắt lại túm lấy vạt áo Tư Đồ – “Tiểu tử nhà ngươi, kiếp trước tu tâm tích đức lắm, phải đối xử với y cho tốt đó!”
Tư Đồ thoáng ngạc nhiên, rồi hắn cười – “Còn đợi ngươi nói đấy ư? Ta đây còn muốn thành thân với y, cùng bạch đầu giai lão đấy.”