Hoàng Bán Tiên

chương 51: vui buồn lẫn lộn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

– Hỉ ưu tham bán –

“Thành thân?” – Mộc Lăng há hốc mồm ra.

Tư Đồ lườm y một cái – “Ngươi khích động cái rắm gì chứ, có phải là thành thân với ngươi đâu nào.”

“Ta thèm vào!” – Mộc Lăng tỏ ra xem thường, lòng vòng tại chỗ, tay vuốt cằm, miệng lẩm bẩm – “Thành thân…thành thân…”

“Bảo các huynh đệ chuẩn bị hỉ yến nào.” – Tư Đồ nói bâng quơ – “Tiện mồm thì truyền lời ra ngoài rằng, Tư Đồ ta và Hoàng Bán Tiên lưỡng tình tương duyệt, ý hợp tâm đầu, cùng nhau thề non hẹn biển, kết tóc se duyên…Bọn họ chẳng phải rất thích đồn đãi sao? Vậy thì cho họ đồn.” – Hắn vừa nói vừa đưa tay nâng cằm Tiểu Hoàng dậy – “Chúng ta phải làm sao để khắp thiên hạ đều phải bàn tán đến việc hôn nhân này.”

Tiểu Hoàng đỏ hết cả mặt mày, cũng không biết phải đáp lời thế nào. Trái lại, Mộc Lăng ở bên cạnh tỏ ra rất vui vẻ, vỗ vai Tư Đồ mà nói – “Được lắm, chiêu này rất thú vị, chúng ta cùng làm đi.” – Nói xong thì hí hửng chạy đi mất.

Tiểu Hoàng đương ngây ngốc nhìn Mộc Lăng đã chạy đi thì bị Tư Đồ kéo tuột vào phòng.

“Có đồng ý thành thân với ta không?” – Tư Đồ cười hỏi.

Tiểu Hoàng không nói gì, chỉ đến ngồi bên giường, tự nhìn mũi chân của mình.

“Không chịu sao?” – Tư Đồ cũng đến ngồi bên cạnh, tiện tay xoa đầu y.

“Không phải…” – Tiểu Hoàng lắc đầu, nhỏ giọng nói – “Chỉ là chưa xin phép phụ thân…”

Tư Đồ ngẩn cả người ra, đợi đến lúc hoàn hồn thì bật cười lớn, vươn tay bắt lấy quai hàm Tiểu Hoàng – “Tiểu hài tử nhà ngươi, sao cách suy nghĩ chả giống gì với người bình thường vậy? Nếu người khác gặp sự tình này thì cầm chắc sẽ nghĩ hai nam nhân làm sao mà thành thân được, còn ngươi thì lại nghĩ đến việc chưa xin phép phụ thân mình.”

Tiểu Hoàng có hơi chút ủy khuất liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhỏ tiếng bảo – “Thật ra thì…”

“Vậy nói xem nào, ngươi có muốn thành thân với ta không?” – Tư Đồ kề sát vào hỏi.

Tiểu Hoàng xoay mặt sang nhìn Tư Đồ, rồi ngoảnh về chỗ cũ, vừa gật đầu vừa nhẹ giọng đáp – “Ừm!”

Tư Đồ mỉm cười, kề sát vào tai Tiểu Hoàng mà nỉ non – “Thành thân rồi thì phải động phòng đó nha…Ngươi có chắc chưa đó?”

Tiểu Hoàng nhấc chân lên đá một cú vào chân Tư Đồ, hung hăng liếc mắt trừng hắn, nhưng mà xương cốt Tư Đồ giờ khắc này đã mềm nhũn cả ra rồi, liền nhào đến hôn tiểu hài tử.

Mấy hôm sau,

“Tư Đồ bang chủ và Hoàng Bán Tiên thành thân…” – Tin tức này vừa lan truyền ra thì khắp Thục Trung như có sóng to gió lớn, chỗ nào cũng nghe người ta bàn tán xôn xao, đến cả đàn bà và trẻ con còn biết nữa.

Kẻ thâm hiểm nhất vẫn cứ là Mộc Lăng thôi. Y cho các huynh đệ Hắc Vân Bảo ra ngoài tung tin, rằng Tư Đồ và Tiểu Hoàng chính là một đôi thần tiên yêu nhau thắm thiết ở trên trời, là những vì tinh tú cao quý, nay tu luyện mấy kiếp mới được mối nhân duyên này, là do ngọc hoàng thượng đế đứng ra tác hợp cho…đại loại toàn là những lời ba hoa chích chòe cả.

Hơn nữa một đồn mười, mười đồn trăm, càng đồn thì càng tam sao thất bản, đến khi Tư Đồ và Tiểu Hoàng nghe được thì cười lăn bò càng mãi không thôi. Cuối cùng, việc vui đã định vào ba ngày sau, Tư Đồ không mời bất kỳ ai, chỉ vui vầy cùng các huynh đệ Hắc Vân Bảo.

Đại đa số dân chúng Thục Trung đều ôm tâm lý muốn xem náo nhiệt, cộng thêm thực lực Hắc Vân bảo vô cùng hùng hậu, cho nên chả ai dám bảo là không tốt. Tuy nhiên, ở tại mấy chỗ quân doanh thì phản ứng không giống như vậy.

Tề Dịch sau khi nghe phó tướng bẩm báo lại thì thoạt đầu hơi sửng sốt, sau đó thản nhiên buông một câu – “Ra là vậy đấy à?” – Sau đó không nói thêm gì nữa.

Bọn giang hồ quần hùng bởi vì việc kiểm kê thi thể thiếu vài người mà vốn đã hỗn loạn, nay lại nghe bảo Tư Đồ muốn thành thân thì đều trợn mắt há mồm.

Tại đại doanh ở bên kia sông, Thụy Vương và Tiếu Lạc Vũ đang ngồi uống trà, thì có một tên giáo úy tiến vào bẩm báo tin tức Tư Đồ thành thân, khiến Tiếu Lạc Vũ thêm lần nữa bị sặc nước, phải vừa cười vừa ho khan.

“Xương Minh, xem chừng ngươi bị ăn mất một quân rồi nhỉ?” – Thụy Vương vừa cười vừa đánh mắt sang Văn Xương Minh ngay bên cạnh.

Mặt mày Văn Xương Minh hơi tái trắng, chỉ cười bảo – “Vương gia…cũng chưa hẳn là như thế đâu.”

“Hửm” – Thụy Vương tỏ ra hứng thú – “Nói thế là sao?”

“Vương gia xin hãy tin tiểu nhân…tiểu nhân xin phép về chuẩn bị.” – Văn Xương Minh thấp giọng nói – “Tiểu nhân cam đoan sẽ có trò hay để xem.”

Thụy Vương hơi nhướn mi – “Được…vậy bản vương đây sẽ chờ xem kịch hay.”

“Dạ!” – Văn Xương Minh vội hành lễ rồi đi ra ngoài.

Thụy Vương quay lại với kẻ vẫn đang chuyên tâm uống nước, Tiếu Lạc Vũ – “Ngươi vẫn còn ngồi đó được sao? Tư Đồ kia chẳng thèm để ngươi vào mắt, mà ngươi cũng cam tâm làm kẻ số hai à?”

Tiếu Lạc Vũ nhướn mày nhìn đáp lại, sau đó cười – “Cũng chưa chắc kẻ số một đã là Tư Đồ đâu…”

“Hửm?” – Thụy Vương giật mình – “Vậy ngươi nói xem là ai nào.”

Tiếu Lạc Vũ buông chén trà xuống, đứng dậy xốc lại đai lưng – “Lợi hại nhất, chính là tên nhóc con đáng yêu kia kìa.” – Nói xong đi thẳng một nước ra ngoài.

Chuyện vui lần này của Tư Đồ và Tiểu Hoàng hết thảy đều giao cho người đã có kinh nghiệm, tức là Lô Ngự Phong và Vân Tứ Nương lo liệu, Mộc Lăng thì bởi vì cảm thấy thú vị nên cũng theo sát mà kiếm chuyện chơi.

Tuy rằng bảo là phải tổ chức sao cho rầm rộ, nhưng kẻ trong cuộc lại chỉ ngồi không mà ngó thôi. Mấu chốt ở đây là Tư Đồ chả phải người bền chí gì cho cam, mọi việc đổ hết xuống đầu thuộc hạ, còn chính mình thì lại dẫn Tiểu Hoàng đi dạo chơi khắp nơi. Có một hôm, Vân Tứ Nương đưa đến mấy người thợ may, đưa cả y phục của hai người đến. Tiểu Hoàng vừa thấy y phục của tân nương tử thì hoảng hốt co giò bỏ chạy, nói sao cũng không chịu nghe.

Tư Đồ cầm lấy y phục tân lang, trái xem phải ngó, nhíu mày bảo – “Sao mà khó coi đến thế chứ? Y phục khó nhìn thế này còn muốn người khác mặc sao? Còn nữa, cần chi cứ phải là màu đỏ? Ta muốn màu đen không được sao?”

Nhóm thợ may cũng chẳng biết nên làm sao cho phải, khó xử hết nhìn Lô Ngự Phong lại nhìn Vân Tứ Nương.

“Bang chủ, tổ chức lễ thành thân làm sao mặc y phục đen được?” – Lô Ngự Phong can ngăn – “Người nhượng bộ một chút đi.”

“Màu đỏ…” – Tư Đồ sờ cằm, ánh mắt bị bộ y phục tân nương đỏ thẫm kia thu hút, lại thấy Tiểu Hoàng cứ mãi trốn trong phòng không chịu ra. Thế là hắn cầm lấy bộ hỉ phục tân nương ấy, xoay lại nhìn Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng vừa thấy thái độ hưng phấn dạt dào của Tư Đồ thì biết ngay hắn muốn mình mặc bộ hỉ phục này…Y không mặc đâu! Tiểu Hoàng nghĩ thế rồi liền xoay người bỏ chạy vào phòng mình, đóng chặt cửa không chịu ra.

Tư Đồ chỉ tay vào bộ hỉ phục tân nương mà bảo – “Thứ này lưu lại cho ta, còn hỉ phục thì không cần, lúc thành thân chúng ta thích gì thì mặc nấy.” – Nói xong liền cất bước.

Lô Ngự Phong và Vân Tứ Nương bất đắc dĩ phải liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ sớm đã quen với tính tình tùy tiện của Tư Đồ, giờ cũng đành phải theo hắn chứ biết sao.

Tư Đồ đợi cho mọi người đi hết rồi mới ôm theo hỉ phục vọt đến trước phòng Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong chẳng ai đáp lời, nhưng Tư Đồ biết Tiểu Hoàng đang trốn trong ấy, đầu lại tưởng tượng đến bộ dạng Tiểu Hoàng hoảng hốt nhìn chằm chằm cửa ra vào, đáng yêu xiết bao, thế là lại gõ cửa – “Tiên Tiên?” – Tư Đồ giấu hỉ phục ra sau lưng – “Mở cửa đi, mọi người đi cả rồi.”

Im lặng một lúc sau, thì bên trong có tiếng bước chân, tích tắc sau đó, cửa mở hé ra, Tiểu Hoàng cẩn thận nhòm qua khe hở ấy, thấy quả nhiên mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại mỗi Tư Đồ.

Tư Đồ nhẹ nhàng đẩy cửa – “Cho ta vào đi mà, bên ngoài nắng muốn chết luôn này.”

Tiểu Hoàng nghi hoặc liếc ra mảnh sân…làm gì có nắng chứ, nhưng sau cùng vẫn mở cửa.

Tư Đồ vừa nhấc chân bước vào thì Tiểu Hoàng đã nhanh mắt thấy được bộ hỉ phục hắn giấu sau lưng, thế là lại hoảng hốt nhìn hắn,

“Bộ y phục này trông đẹp lắm…” – Tư Đồ đóng cửa lại, tiện tay còn cài cả then, bật cười bảo – “Mặc thử xem nào!”

Tiểu Hoàng lắc đầu, nhỏ giọng nói – “Ta không muốn! Y phục đó là dành cho nữ nhân.”

“Ngươi mặc thử đi, bây giờ mà không mặc thì đến lúc thành thân ta sẽ bắt ngươi mặc đấy.” – Tư Đồ chậm rãi tiến tới.

Tiểu Hoàng lui về sát tường, kiên quyết lắc đầu.

Tư Đồ cười hí hửng, bước đến trước mặt Tiểu Hoàng, cúi đầu bảo – “Ngoan nào…mặc vào đi, ta muốn xem.”

Tiểu Hoàng đương lắc đầu muốn trốn đi thì bị Tư Đồ tóm gọn xách đến bên giường. Tiểu Hoàng không thét lên, chỉ ra sức giãy giụa muốn thoát ra, nhưng làm sao có thể ngăn cản Tư Đồ cơ chứ. Tư Đồ nắm chặt tay, vừa không cho Tiểu Hoàng đào tẩu, mà cũng không khiến tiểu hài tử bị thương, cứ thế đẩy y lên giường. Tư Đồ thấy bộ dạng muốn trốn đi mà không được của tiểu hài tử vô cùng thú vị, thế là lại muốn khi dễ y.

Tiểu Hoàng cả giận, cảm giác chính mình như một chú thỏ nhỏ xíu rơi vào tay sói xám to đùng, mà con sói kia không ăn cũng chả cắn, chỉ kéo tới đẩy lui gây sức ép thôi. Cuối cùng, Tiểu Hoàng cũng chỉ còn biết tỏ ra đáng thương, lùi sát vào vách giường, ai oán giương mắt nhìn Tư Đồ, ý như muốn nói ––– Huynh lại khi dễ ta rồi.

Tư Đồ sờ cằm bảo – “Ngươi mặc vào đi!” – rồi đưa hỉ phục cho Tiểu Hoàng – “Ngoan nào, mặc vào rồi sẽ không khi dễ ngươi nữa, chỉ xem một chút rồi thôi.”

Tiểu Hoàng thoáng chút do dự, Tư Đồ thấy có hy vọng, liền cười cười bồi tiếp một cú nữa – “Không mặc thì sẽ làm chuyện xấu à nha…sao nào?”

Tiểu Hoàng vội vã lắc đầu, đưa tay đón lấy hỉ phục Tư Đồ đưa cho – “Huynh nói đó nha…Chỉ xem một chút thôi đó.”

“Ừm!” – Tư Đồ nhẹ nhàng buông màn xuống, im lặng chờ đợi ở bên ngoài, còn không quên dặn dò – “Ngươi đừng có mà chỉ khoác bên ngoài thôi, phải mặc như y phục bình thường ấy.”

“…Ừm!” – Tiểu Hoàng loay hoay tới lui một lúc, sau cùng chẳng còn nghe thấy động tĩnh gì nữa.

Tư Đồ đợi thêm một chốc, sau đó hỏi – “Tiên Tiên? Có được không?”

“…Ừm!” – Bên trong có tiếng đáp lại nhẹ thinh.

Tư Đồ chậm rãi vén màn giường lên, vốn định xem việc bất ngờ, nào đâu vừa nhìn đã cụt hứng ngay, bởi vì tiểu hài tử dùng chăn che chính mình lại.

“Sao lại che mất thế?” – Tư Đồ nhíu mày.

Tiểu Hoàng có hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng đáp – “Xấu hổ lắm!”

“Có cái gì đâu mà xấu hổ chứ?” – Tư Đồ trừng mắt, vươn tay túm lấy chăn kéo một cái. Tiểu Hoàng nào đâu có khí lực lớn đến thế, chớp mắt chăn đã bị kéo hẳn ra ngoài, đồng thời Tư Đồ cũng trợn tròn hai mắt lên.

Tiểu Hoàng toàn thân vận hỉ phục đỏ rực ngồi trên giường, mặt mày cũng đỏ hết cả lên, chả biết là do xấu hổ hay là do màu đỏ của y phục tôn lên như thế nữa.

Trong đầu Tư Đồ hiện giờ chỉ có một ý nghĩ thôi, ấy là ngày thành thân ấy, tuyệt đối phải bắt Tiểu Hoàng mặc hỉ phục màu đỏ.

Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ ngây ngẩn nhìn mình, sè sẹ vươn tay ra muốn lấy lại cái chăn, nhưng ngờ đâu lại bị Tư Đồ ngăn cản. Tư Đồ nhìn thấy bàn tay Tiểu Hoàng được bao phủ bởi viền tay áo hình lá sen màu đỏ, bỗng dưng ngứa ngáy khắp người. Hắn chui vào trong giường, đến gần Tiểu Hoàng, cúi đầu cọ cọ vào cổ tiểu hài tử. Tiểu Hoàng nhìn thấy hắn có thái độ lạ thường liền nâng tay áo lên hít hà. Ra là bộ hỉ phục này đã được xông hương qua, nên trên y phục có một hương thơm ngan ngát rất dễ chịu.

“Đẹp quá!” – Tư Đồ cười cười, nhẹ nhàng sờ vào dải đai lưng cũng màu đỏ, thấp giọng nói – “Cảm giác mềm mại làm sao ấy.”

Tiểu Hoàng liếc hắn – “Bụng thì đương nhiên là phải mềm rồi.” – vừa nói vừa sờ thử bụng Tư Đồ, nhất thời sửng sốt cả lên – “Ơ, cứng thế?!!”

“A…” – Tư Đồ cố nén cười, chồm đến hôn Tiểu Hoàng – “Hình thức thì chúng ta sẽ xem xét lại, nhưng mà đến hôm thành thân thì nhất định ngươi phải mặc hỉ phục, được không nào?”

“…” – Tiểu Hoàng vẫn đưa mắt nhìn Tư Đồ – “Thành thân thì đương nhiên phải mặc y phục đỏ rồi. Đó là vì may mắn mà, huynh không biết sao?”

“May mắn?” – Tư Đồ bật cười – “Đỏ như máu ấy, có cái gì may mắn nào.”

Tiểu Hoàng bò đến ngồi bên cạnh Tư Đồ, dựa vào hắn mà nói – “Đen và trắng đều mang đến cảm giác lạnh như băng tuyết, màu đỏ sẽ ấm áp hơn.”

Tư Đồ gật gù, đưa tay vịn nhẹ bả vai Tiểu Hoàng – “Ngươi thật sự đồng ý thành thân với ta ư? Sẽ không hối hận phải không?”

Tiểu Hoàng nghi hoặc ngước mắt lên nhìn Tư Đồ – “Vì sao phải hối hận chứ?”

“Ngươi chỉ mới có mười tám tuổi thôi.” – Tư Đồ thì thầm – “Ta so với ngươi đã sống lâu hơn mười năm, nhìn người đời cũng đã hơn mười năm, tư tưởng cũng có chỗ không giớng ngươi…Nếu đổi như ta cũng đang là mười tám tuổi, tự dưng sẽ cảm thấy về sau chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn, tuyệt đối không muốn thành thân sớm như vậy đâu.”

Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một chốc rồi lắc đầu bảo – “Ta đây có thể sống quá ba năm sao…Mỗi một ngày ta luôn xem như đó là ngày cuối cùng có thể sống, chỉ muốn được ở bên huynh thôi.”

Tư Đồ hít sâu một hơi, sau đó vươn người đến hôn Tiểu Hoàng. Một câu của tiểu hài tử cứ như chạm thẳng vào lòng hắn vậy – “Vậy sau ba năm thì sao?”

Tiểu Hoàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ trong chốc lát – “Nếu có thể sống quá ba năm nữa, vậy chúng ta cùng chu du thiên hạ đi.”

“…Được!” – Tư Đồ dùng ngón tay út của mình, ngoéo lấy ngón út của Tiểu Hoàng – “Nếu chúng ta có thể sống quá ba năm, thì chúng ta sẽ cùng chu du thiên hạ.”

“Là ta thôi, không phải chúng ta.” – Tiểu Hoàng khoát tay – “Huynh không có ba năm chi kiếp, chắc chắn sẽ trường mệnh trăm tuổi.”

Tư Đồ cười xoa nhẹ quai hàm tiểu hài tử – “Chúng ta đã thành hôn thì phải cùng bạch đầu giai lão, ta đây một mình trường mệnh trăm tuổi phỏng có ích lợi gì chứ.”

Lúc Hắc Vân Bảo đang đắm chìm trong không khí vui mừng thì tại doanh trại Thụy Vương có một nhóm người đang bận rộn vô cùng. Văn Xương Minh giao một chiếc hộp cho thủ hạ dưới tay, dặn dò – “Trong vòng hai ngày, nhất định phải làm cho tốt.”

“Dạ!” – Thủ hạ vâng lệnh rời đi.

Văn Xương Minh xoay người trở về doanh trướng, thấy phía sau có một bóng dáng màu trắng đang đứng. Văn Xương Minh vốn rất dễ giật mình liền kinh hãi cả người, đến lúc thấy rõ người ấy là Tiếu Lạc Vũ mới nhẹ nhàng thở hắt ra, cung kính thi lễ với hắn.

“Ngươi không cần hành lễ với ta.” – Tiếu Lạc Vũ bâng quơ nói – “Ta chỉ là thường dân bá tánh, còn người mới là quan.”

Văn Xương Minh thản nhiên đáp – “Đa lễ vẫn tốt hơn là thất lễ.” – Nói xong liền chuẩn bị rời đi.

“Ta vẫn luôn thắc mắc.” – Tiếu Lạc Vũ hỏi – “Xem chừng như ngươi rất hận tiểu hài tử kia. Nhưng rõ ràng y chẳng làm gì có lỗi với ngươi cả.”

Văn Xương Minh lạnh lùng cười – “Y không làm gì cả, ta thích y lắm.”

“Vậy sao ngươi còn trăm phương ngàn kế mà bày mưu?” – Tiếu Lạc Vũ tò mò – “Ta có cảm giác ngươi rất hận y.”

“Người mình thích mà lại không thể đoạt vào tay, vậy là hận hay là yêu…đều chẳng có ý nghĩa gì hết.” – Văn Xương Minh lưu lại một ánh mắt lạnh lùng rồi xoay người bỏ đi.

Truyện Chữ Hay