– Hắc Vân Bảo thải phóng kỷ thực –
Thế là chuyện của mọi người ở Hắc Vân Bảo đã trôi qua được ba năm rồi, nhất định là phải có những thay đổi lớn rồi há. Gần đây thì Nhã Nhã có xuyên được vào trong truyện, sắm được cho mình một vai thế là khăn khói quả mướp đi tới đây phỏng vấn.
Trước hết tụi mình phải tới Hắc Vân Bảo cái đã. Ta nói là leo núi mệt muốn chết luôn mợi ~ Ở ngay cửa chính thì trước tiên chúng ta sẽ gặp phụ trách bảo vệ là bạn Phùng Ngộ Thủy đây.“Chào bạn Phùng!”
Phùng Ngộ Thủy lườm cho một cái – “Ê cô là ai?”
“Í đừng có rút đao ra, tui có giấy chấp thuận cho phỏng vấn của Tư Đồ đó, bạn xem đây là Tư Đồ tự viết tự ký luôn nè.”
Phùng Ngộ Thủy giật lấy tờ giấy ngó qua một cái rồi gật đầu – “Vô đi”
“Vậy cho tui hỏi bạn mấy câu trước nha?” Phùng Ngộ Thủy sờ sờ đầu rồi kêu – “Mấy cây gì là mấy câu gì?”
“Ừa thì, trong mắt bạn thì Tư Đồ và Tiểu Hoàng ở Hắc Vân Bảo ra sao nhỉ?”
Phùng Ngộ Thủy hấp háy mắt mấy cái – “Là người tốt.”
“Chỉ vậy thôi á? Cụ thể xíu đi?” Tiểu Phùng ngước mặt lên ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ rồi thật thà nói – “Người tốt.” ..
“Thôi tụi mình vào trong Hắc Vân Bảo phỏng vấn đi ha.” So với trí tưởng tượng của chúng ta thì Hắc Vân Bảo sáng sủa hơn một xíu, dù nó là sơn trại nhưng tường trắng ngói đen đàng hoàng tử tế, phòng ốc thì mới toanh đẹp lắm đó.
Cô Nhã bước trên con đường ăn xuyên qua đỉnh núi um tùm cây cối, vậy là hôm nay đã có dịp nhìn thấy tận mắt đỉnh núi dành cho tiên nhân ở rồi ha. Cổ lại nghĩ tới cháu Tiểu Hoàng trắng trẻo tròn tròn… ối mèn ơi đi nhanh lên cái coi.
“Gì đấy!” – Từ phía trước bỗng đâu dưng lại có một toán nhân mã kéo tới, người dẫn đầu là một người đàn ông tuổi trung niên coi bộ rất lẫm liệt, nhìn mặt mũi thì cũng thật thà chất phác, tướng tá lại cao ráo khôi ngô, ấy chà, không phải Lô Ngự Phong phó bang chủ thì còn ai? Nhào vô chĩa micrô ngay!
“Xin chào Lô phó bang chủ!” Lô Ngự Phong cười một cái thân quen – “Chào cô.”
“Chèng ơi hiền lành quá xá luôn. Cho tui hỏi chú đang đi tuần hở?”
“Phải đó.” – Lô Ngự Phong gật gù gọi đám người phía sau đi trước đi, đừng trễ nãi công việc.
“Oa, phó bang chủ làm việc thật nghiêm túc nha. Ừm, Lô phó bang chủ có thể nào cho chúng tui được biết là chú nghĩ gì về Tư Đồ và Tiểu Hoàng hay không.”
“Ừm, tốt.” – Lô Ngự Phong gật đầu, xong lấy từ trong lòng ra một bức vẽ nho nhỏ, trên đó có vẽ một tiểu cô nương bụ bẫm đáng yêu –“Em bé này là Lô Hân con gái của tui đó, nhũ danh cháu là Hân Hân, dễ thương phải không? Bé năm nay đã hai tuổi rưỡi rồi. Các người nhìn xem có phải rất đáng yêu không hả?”
“Dạ… đáng yêu lắm ạ.” – Có bạn nào đó liều mạng gật đầu –“À, Lô bang chủ, mình nói tí xíu về Tư Đồ và Tiểu Hoàng đi ha.”
“Ừ thì đấy nó không phải chỉ có đáng yêu thôi đâu mà bi bô nghe cũng cưng lắm đó, nó còn biết hát nữa.” – Lô phó bang chủ vẫn miên man khoe con gái –“Mấy người nhìn bé đi, sau này bé lớn rồi sẽ trở thành một mỹ nữ y như mẹ bé cho xem, chà … chẳng biết có ai may mắn như tui không cơ chứ? Vừa cưới được một người vợ đẹp vừa sinh được cô con gái dễ thương hết biết như vầy.”
“Ừm, Lô đại tẩu thật sự là một người phụ nữ tốt hiếm có khó tìm a.” –Cô Nhã gật đầu thêm cái nữa – “Vậy Tư Đồ với Tiểu Hoàng đâu ạ?”
“Hân Hân cũng thông minh lắm đó!” Lô bang chủ tiếp tục thao thao bất tuyệt, ấy là đã cắt xén hết một mớ to bự rồi đó.
Nhân trước khi bị Lô bang chủ làm cho chóng mặt hoa mắt nhức đầu, đã có bạn nào đó sáng suốt te te chuồn đi mất tiêu, tiếp tục hướng về phía trên núi.
“Á!” – Bạn đấy hoảng vía nhìn thấy phía trước có một bạn giai trẻ áo đen đi tới.
Bạn giai này vóc người mảnh dẻ, mặt mũi thanh tú vừa trong sáng vừa lạnh lùng.
“Í, Tương Thanh kìa!” – Cô Nhã hô lên xong chạy ào tới.
Nhìn gần như vầy càng thấy Tương Thanh thanh tao lạnh lùng hơn nữa nha ~~~ Tương Thanh quay lại nhìn ai kia, không buồn mở miệng.
“Thanh ơi, anh thật là tao nhã nha!” –Cô Nhã xông tới làm quen nhưng bị ném cho một ánh mắt rất chi lạnh lùng… làm cổ hơi bị hãi…
“Ừm rồi, Thanh à không phải anh đã đi vân du giang hồ rồi sao? Sao anh còn về Hắc Vân Bảo?” – Cổ hào hứng hỏi. Tương Thanh nhìn cổ một cái rồi điềm nhiên trả lời – “Thỉnh thoảng tôi sẽ quay về thăm bang chủ và mọi người.”
“À!” –Cô Nhã phấn khích hỏi tiếp – “Vậy … còn chuyện của anh với Ngao Thịnh đến đâu rồi ạ?” Cô kia vừa hỏi xong tiếng lòng của mình thì đằng xa chợt nghe thấy một tiếng thét to kinh hoàng. Tương Thanh hơi cau mày quay người đi mất. “Á!” – Cô Nhã dí theo –“Thanh đừng đi mà!” – Dưng người thì đã đi một nước rồi.
“Giời ôi…” – Ai kia tiu nghỉu quay mặt đi rồi bất đắc dĩ tiếp tục lên núi. Mới đi đôi ba bước thì đã ngửi thấy mùi thuốc bảng lảng.
“Thuốc?!” – Cô nhã hết sức kích động chạy lẹ về phía trước thì quả nhiên thấy cách đó chả bao xa, ngay phía trước cái hầm lò kia có một người đang đứng đó. Bạn giai này mặc trường sam màu trắng tinh, từ phía xa nhìn đã thấy gầy gầy gò gò, mái tóc dài đang buông lơi theo làn gió ~~~
“A! Mộc Lăng kìa!” Mộc Lăng ngoảnh lại nhìn một phát, chạm trán ngay ai kia, xong bốn mắt trừng nhau. Oa… mắt cô Nhã hoa lên, Mộc Mộc thanh thanh tú tú dễ thương quá chừng luôn, ơ nhưng mà đôi mắt phượng đẹp toẹt vời kia vì sao nhìn chằm chằm vào cổ mà lóe lên một ánh trùm sò là sao cà.
“Cô là ai hả?” – Mộc Mộc nghiêng người gặn hỏi.
“Tui tới đây phỏng vấn nha.” – Cô Nhã mắt chớp chớp tim hồng phấp phới, nhìn Mộc Mộc từ trên xuống dưới chả bỏ chỗ nào, giời ơi đẹp quá xá luôn mà, nhìn cái eo nhỏ kia kìa, nhìn đôi môi mỏng mảnh kia kìa, rồi lại đôi vai gầy thon nữa kìa.
“Phỏng vấn?” – Mộc Mộc nhìn cổ từ trên xuống dưới từ trái qua phải rồi cười khì – “Cô cũng mệt mỏi rồi hả? Có muốn uống miếng nước không?”
“Được đó nha ~” – Ai kia sung sướng nhận lấy nước rồi uống ừng ực xuống cổ họng…. Á … cổ họng nóng ran lên rồi, á! Giọng cũng cứng đờ luôn rồi… hết nói được gì luôn! Cô Nhã ráng sức há hốc mồm ra nhưng không thể nói được tiếng nào. T – T Giờ phải làm sao…
“Ừ.” – Mộc Mộc sờ cằm lẩm bẩm – “Dược liệu làm cô tịt ngòi luôn ấy mà.” Nói rồi bạn ấy lấy ra một mẩu lá cây chĩa vào cô kia, bảo
“Ăn vào!” Mặt mày cổ ra vẻ van xin còn lòng thì suy nghĩ, không ăn có được không? Mộc Mộc nheo mắt lại chồm qua –
“Không ăn thì cả đời này nín luôn đi nha.” Ai kia không còn cách nào khác đành phải cầm lấy rồi ăn sống cái lá kia… Một hồi sau, “Ha, tui nói lại được rồi!”
“Ùng ục ọc ọc”, đau bụng quá đi! Ai kia đành phải ôm bụng chạy đi nhà xí.
Mộc Mộc vẫn sờ sờ cằm – “À thì… trong thuốc giải còn có dược liệu làm cho tiêu chảy đấy mà, thôi cũng được, tìm thấy người thử thuốc dùm cho tui rồi, ờm.” – Sau đó bạn ta quay đi một mạch vào trong phòng thuốc tiếp tục bào bào chế chế.
Nửa canh giờ sau, cô Nhã thân tàn ma dại lê lết ra ngoài, tiếp tục bò lên trên núi. Vì Hoàng Hoàng khả ái, ba sông cũng lội mà bảy đèo cũng leo! Mãi sau nửa canh giờ rất chi gian khó, cuối cùng cổ cũng bò lên tới đỉnh núi, thấy một chú nai con đang nhởn nhơ chạy tới chạy lui trong vườn.
“Nai con kìa!” – Cô Nhã bước tới ngắm nghía, dễ thương quá chừng luôn, nhìn cũng thông minh nữa, nhìn là thấy hơn hẳn con mèo ú suốt ngày chỉ biết ăn biết ngủ rồi mè nheo của ai đó, quả nhiên nuôi thú cưng phải nuôi con nào thông minh một chút ~
Than vãn một hồi xong, cô ta lòng vòng rảo quanh sân – “ Ơ, Hoàng Hoàng đâu rồi?”
Lúc này có một thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần ôm một cô bé con tròn trĩnh cầm hai củ cà rốt tới – “Này, cô là ai?” – Người thiếu phụ kia không hiểu mà hỏi.
“Á … Vân Tứ Nương?” – Cô Nhã hấp háy mắt – “Tỷ tỷ xinh đẹp a.”
“Cô đến tìm bang chủ và Tiểu Hoàng sao?”
“Dạ… để em phỏng vấn…”
“Ai nha, bang chủ với Tiểu Hoàng đi về quê thăm nhà rồi!” = há mỏ = Té ra là vậy, thảo nào tên Tư Đồ kia đồng ý cho tui tới phỏng vấn, cái đồ bại hoại kia. Cô Nhã trong cơn bi phẫn nhanh chân chạy hộc tốc về phía chân núi –“Tui không buông tha cho mấy người dễ dàng như vậy được! Hoàng Hoàng xinh đẹp dễ thương của tui a! Tui tới đâyyyyyy!” Chạy xuống núi xong, cô ta lại tiếp tục chạy mải miết tới đảo Thần Tiên để phỏng vấn Tư Đồ với Hoàng Hoàng, cũng tiện đường đến ngắm nhìn Ân đại mỹ nhân với Viên Liệt đại soái ca một phát.
Đường tới thần Tiên Đảo loáng cái đã vượt qua, kệ, cô Nhã có thể mở cửa xuyên qua bất kỳ lúc nào. Nháy mắt sau đã tới đảo Thần Tiên hoa hoa lệ lệ, thiệt là muốn thấy tận mắt hiện trường của cảnh số ghê nơi! – Ai kia gục gặc cười khì. Mới đi vào đảo Thần Tiên hai ba bước thì đã ….
“Ai nha!” – đã có bạn đâm sầm vào đâu đó. Ngước lên nhìn thì … oa, thần tiên kìa! Là một hắc y nhân đứng ở một bên lạnh lùng nhìn cô Nhã. Oa, thật là một người phong độ ngời ngời, lạnh lùng nghiêm nghị nha.
“Cô là ai?” – Viên Liệt lạnh lùng hỏi.
“Á… tui tới đây để phỏng vấn Hoàng Hoàng và Tư Đồ mà.”
“Họ quay về rồi.”
“Vậy tui có thể sẵn tiện tới đây rồi thì phỏng vấn Ân Tịch Ly không?” – Mắt nổ trái tym ngay.
Viên Liệt nheo nheo mắt lạnh lùng nhìn cô Nhã, thản nhiên kêu –“Nếu không muốn chết thì đi nhanh đi.” – Đoạn, quay người đi một nước.
“Thiệt là sợ quá đi.” – Cô Nhã vỗ vỗ g ngực… Rồi thì… đi đường nào tiếp theo đây? Sau khi mất hết sức của chín con trâu hai con hổ, cô Nhã rốt cuộc cũng leo lên được thuyền, rời khỏi đảo Thần Tiên quay trở về, lầm bầm trong bụng – “Chời ơi… tui biết tìm Hoàng Hoàng khả ái của tui ở nơi đâu a.” Tiếp tục đi về phía trước, thấy có một đội nhân mã. Gì? Có người mắt sáng rỡ lên, thiếu niên sáng ngời kia là ai a? Tiến tới vài bước nhìn kỹ –“Chà, phục sức đẹp đẽ quý giá quá nha!”
“Ngao Thịnh!” – Cô Nhã nhảy cẫng lên chạy tới – “Không phải cậu làm hoàng đế rồi sao, sao lại ở đây hả?”
Ngao Thịnh, lúc này đã khôn lớn lạnh lùng lườm cho cổ một cái, quay qua bảo thủ hạ – “Chém cho ta!”
“Á…” – Cô Nhã nhanh chân nấp sau gốc cây – “Gượm đã, có phải không tìm được Thanh phải không? Tui biết ảnh ở đâu nha!”
Ngao Thịnh khoát tay cản bọn thủ hạ phía sau lại, hỏi –“Thanh ở nơi nào?”
Cô Nhã đã thoát khỏi cảnh hiểm nguy, ngoái đầu lại gọi – “Ảnh ở nơi xa xôi mút chỉ không ai biết đâu!” – Đoạn, nhanh chân chuồn mất. Chui ra được khỏi miệng cọp rồi, cô Nhã bèn vỗ vỗ ngực – “Sao Ngao Thịnh lại trở nên đáng sợ thế này cơ chứ, thật đúng là hoàng đế rồi mà.”
Cổ lại tiếp tục đi, gặp một cỗ xe ngựa bèn nhanh tay cản lại –“Này, cho tui đi nhờ xe với nhé?” Rèm xe mở ra, một người nhô đầu ra ngoài. Chèn ơi, đại soái ca!
“Tiếu Lạc Vũ?” – Cô Nhã lại tiếp tục mắt rưng rưng – “Cho tui phỏng vấn anh một chút xíu đi nha?” Tiếu Lạc Vũ vui vẻ gật đầu – “Được thôi.”
“Oa, thật là thân tình quá. Vậy, xin cho tui hỏi, thân phận của anh là gì?”
Tiếu Lạc Vũ mỉm cười – “Ta là trại chủ của Thất Tinh Thủy trại.”
=.= Ta nói hỏi cũng như không –“Vậy, xin đổi chủ đề khác, anh có thể chia sẻ vai trò của anh trong kiếp nạn ba năm của Hoàng Hoàng được không?”
Tiếu Lạc Vũ cười cười – “À… trợ giúp.”
“Nhưng tui lại thấy anh lại từa tựa như gián điệp…”
Tiếu Lạc Vũ gật đầu – “Cũng có thể nói như vậy.”
“Vậy xin hỏi anh thấy Tư Đồ và Tiểu Hoàng là người như thế nào?”
Tiếu Lạc Vũ nghĩ ngợi một hồi rổi nói – “Tư Đồ là rất đẹp trai, tiểu Hoàng là bán tiên.”
=.= nói cũng như không – “Vậy, tiện thể tui muốn hỏi rằng, sau này Văn Xương Minh theo ai?”
“Không nói cô biết” – Tiếu Lạc Vũ mỉm cười lạnh lùng.
Cô Nhã sợ hãi run lên một cái, nhanh chân đào tẩu. Lại đi thêm một quãng nữa, cô Nhã đã mệt rã rời bèn ngồi xuống ven đường. Lúc này, một cỗ xe ngựa lộc cà lộc cộc chạy tới. Cô Nhã chịu đả kích trận rồi đã không muốn đón xe nữa, đang chuẩn bị mở đại một cánh cửa để xuyên về, thì đột ngột thấy một quyển sách từ trên xe rơi xuống. “Nha” – Chợt nghe thấy một tiếng nói mềm mại đáng yêu vang ra từ trong xe. Cô Nhã quay đầu lại, trước mắt sáng ngời, thấy một gã áo đen bước xuống xe, nhặt sách lên.
“A! Tư Đồ!” – Cô Nhã phóng ngay tới gần –“Cuối cùng cũng để tui bắt được anh.”
Tư Đồ cúi xuống nhìn một cái – “Cái cuống hành nào vậy?”
=.= “Đừng có tuyệt tình vậy chứ, dù sao tui đây cũng là má ruột của anh đó, chọc tui giận lên đi, tui không cho anh ăn đậu hũ luôn.” – Cổ ngước nhìn lên – Oa… Tư Đồ trông cứ như con lai ấy nhỉ, mặt mũi đầy góc cạnh, nhưng mà giờ thì anh ta đang nheo nheo mắt nhìn mình như đang tính toán, khóe miệng thì vẽ lên một cái cười xấu xa, phải chú ý mới được.
“À thì… có thể phỏng vấn anh và Tiểu Hoàng được không?” – Cô Nhã phóng mắt mong ngóng vào trong xe.
Tư Đồ suy nghĩ một lát rồi thấp giọng bảo –“Phỏng vấn cũng được, không thành vấn đề, có điều cô phải giúp ta một việc.”
“Việc gì?” – Cô Nhã hỏi.
“Ta cho cô phỏng vấn Tiên Tiên nhà ta, có điều cô phải cho ta được làm vài lần.” – Tư Đồ xáp lại gần, miệng mồm đầy tính toán.
“Không thành vấn đề!” – Cô Nhã lập tức gật đầu Tư Đồ mãn nguyện ngước nhìn trở lên, từ từ mở rèm xe ra nói với người đang ở bên trong –“Tiên Tiên, ra ngoài này một chút đi.”
“Ừa.” – Nghe theo lời Tư Đồ, một người dáng vóc thanh mảnh ôm một chú nai con, mặc một bộ trường sam đen tuyền tinh xảo bước xuống khỏi cỗ xem, đưa hai mắt to tròn tò mò nhìn ai kia. =O= Còn cô Nhã thì máu cũng sắp dồn lên tới não rồi, chèn đét ơi iu quá đi cưng quá đi thôi~!
“Hoàng Hoàng à!” – Cô Nhã định bụng nhào qua ôm một cái liền bị Tư Đồ đẩy cái một ra ngoài – “Cô được nhìn, muốn hỏi gì thì hỏi đi, dám xông lên đụng chạm rờ mó ta làm thịt cô.”
“Đồ trùm sò.” – Cô Nhã bĩu môi, quay sang ngắm nghía Tiểu Hoàng xong lau nước miếng, dễ cưng quá luôn, nho nhỏ mềm mềm, trắng nõn luôn nha.
“Ừm, chào cô.” – Tiểu Hoàng lễ phép nhìn ai kia, ôm chặt lấy nai con trong vòng tay chờ cô Nhã đặt câu hỏi.
“Vậy tui có thể hỏi mấy câu được không?” – ai kia mở miệng hỏi
“Ừm, được.” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Cô cứ hỏi đi”
“He he” – ai kia cười khì, hỏi –“Hoàng Hoàng, trong mắt cậu thì Tư Đồ là người như thế nào?”
Tiểu Hoàng giật mình một chút, quay sang nhìn Tư Đồ, rồi mặt đỏ hồng hồng đáp – “Ừm, Tư Đồ rất tốt.”
“Á…” – có kẻ rít phải hơi khí lạnh, dễ yêu đến rụng rời luôn nha.
“Vậy, trong mắt của Tư Đồ bang chủ đây thì Tiểu Hoàng như thế nào?” – Quay sang hỏi Tư Đồ.
Tư Đồ nhíu mày một cái, nói ra tự nhiên như không –“Dĩ nhiên là rất tốt, muốn tốt bao nhiêu là có bấy nhiêu.”
“Thế, xin cho hỏi hai người đã làm qua số chưa?” – Có ai đó gian tà xoa xoa tay cười hỏi.
“Tất nhiên là có” – Tư Đồ đắc ý dạt dào nói – “ Mà còn thường xuyên nữa” – Lời còn chưa dứt đã bị Tiểu Hoàng níu tay áo, mặt đỏ hồng lườm cho một phát.Tư Đồ tức khắc ngoan ngoãn ngậm miệng không nói, mà lòng thì sung sướng cực kỳ.
“Vậy, cậu có thích H không?” – Ai kia quay mặt lại hỏi Hoàng Hoàng.
Tiểu Hoàng đỏ mặt tới nỗi đầu sắp bốc thành hơi, lí nhí bảo – “…Nếu là với Tư Đồ thì thích”
“Cưng ơi!” – Tư Đồ ôm chầm lấy Tiểu Hoàng hôn hít – “Ta cũng vậy, chỉ cần thấy ngươi là nghĩ H ngay!”
“Không phải là ý này mà!” – Tiểu Hoàng trừng mắt nhìn Tư Đồ, quay sang nhìn cô Nhã – “Cô còn muốn hỏi thêm gì không?”
Ai kia suy nghĩ một lúc, nói –“Như vậy, Tiểu Hoàng Hoàng cậu có muốn phản công hay không?”
Mặt Tư Đồ sa sầm xuống, chỉ thấy hai mắt Tiểu Hoàng lóe sáng lên hỏi lại –“Phản công?”
“Được rồi, đi thôi!” – Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng chui tọt vào trong xe cái một, sau đó mở toạc một cánh cửa trên mặt đất rồi đạp ai kia cái bẹp văng vào trong cửa – “Đi mau! Đừng quên cô đã đồng ý viết mục H rồi à nha!” – Nói đoạn, đánh xe bỏ đi mất hút. Còn ai kia, trong lúc đang xuyên qua thời không, gầm gào mắng mỏ – “Anh giỏi nhỉ, Tư Đồ, được, dám đá má ruột anh à, má đây viết phản công cho anh biết mặt ~~~”