– Tên chương: được giải thích trong chương.
Thành Hỗ Dương cực kỳ rộng lớn, thành ra nơi có thể đi dạo cũng không chỉ có riêng mỗi phố kinh doanh này. Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh dạo vòng vòng từng phố lớn ngõ nhỏ hết nguyên một ngày, đến khi trời chập tối mới tìm một gian nhà trọ nghỉ ngơi.
Do là mấy ngày nay chợ khai trương, cho nên các quán trọ trong thành dường như đều chật kín khách, hai người bọn họ vất vả lắm mới tìm được một nơi tính ra cũng khá sạch sẽ tươm tất, ấy vậy mà cũng chỉ còn lại một gian phòng hảo hạng cuối cùng.
“Hai vị phiền chen chúc một chút đi, phòng hảo hạng này rất rộng rãi, đủ cho hai vị có thể ngủ chung. Đây đã là canh giờ nào rồi, bây giờ hai vị ra khỏi đây, cũng khó mà tìm được phòng trống thứ hai.”
Chưởng quỹ của quán cười híp mắt thương lượng đề nghị cùng hai người bọn họ, lúc này Hạ Hoài Linh chợt xoay mặt qua dùng ánh mắt hỏi dò Chúc Vân Cảnh. Chúc Vân Cảnh chỉ hừng hờ như có như không đáp một tiếng “ừ”, lời này cũng xem như đồng ý rồi. Cả hai cũng chưa phải chưa từng ngủ chung, lúc trước suốt đoạn đường từ kinh thành đến Quỳnh Quan, hắn đều ở chung phòng với Hạ Hoài Linh, cũng sớm quen rồi.
Dùng bữa tối xong, gián điệp do Hạ Hoài Linh sắp đặt ở thành Hỗ Dương đi đến bẩm báo sự tình cho hắn. Chúc Vân Cảnh đang đọc sách, nhưng vẫn có hơi lo ra lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đối phương đang nói cho Hạ Hoài Linh biết tình hình mà hắn nghe được về buổi tiệc mừng thọ của Tằng gia tổ chức vào ngày mai.
Nửa giờ sau, khi vị gián điệp đến bẩm báo chuyện rời đi, Hạ Hoài Linh mới đi vào trong phòng. Chúc Vân Cảnh thấy đối phương thuận miệng nói: “Khó trách sao ngươi lại hiểu biết tường tận với thành Hỗ Dương như vậy, thì ra là đã sớm an bài người đến nơi này để mà theo dõi.”
“Cũng chỉ mới đây thôi, dù sao thành Hỗ Dương cũng là thành trì.. tổng quát toàn bộ Quỳnh Quan, mà nơi này lại nhiều người Di, quả thực cần phải cẩn thận một chút. “Hạ Hoài Linh nói xong lại lắc đầu, “Có điều bọn hắn cũng chỉ hỏi thăm được chút tin tức ngoài mặt, nếu muốn biết chi tiết, thì e là quá khó rồi.”
Chúc Vân Cảnh gật đầu, nếu như có thể nắm được nhược điểm dễ như vậy, thì Tiền nguyên soái cũng sẽ không chết khi tại nhiệm.
Hạ Hoài Linh ngồi xuống ở bên cạnh Chúc Vân Cảnh, sau đó kề sát bên người đối phương mà nói: “Tước nhi, ta dẫn ngươi đi làm chút chuyện thú vị, muốn đi không?”
“Làm cái gì?”
“Làm trộm.”
Chúc Vân Cảnh còn tưởng rằng chuyện Hạ Hoài Linh nói lúc sáng rằng lén lấy thiệp mời chỉ là nói đùa, không hề nghĩ rằng đối phương vậy mà lại làm thật, không những thế còn tự mình chuẩn bị ra tay. Sau nửa canh giờ, khi cả hai thay một thân y phục dạ hành đứng dưới chân bức tường ngoài trạch viện của một hộ thương gia nào đó, Chúc Vân Cảnh vẫn còn cảm thấy khó tin, lại nhìn thấy ai kia ra vẻ nóng lòng muốn thử trèo tường xem sao, bèn cố nhỏ giọng, tựa như cười mà không phải cười lên tiếng: “Không nghĩ tới thì ra hầu gia là thích làm đầu trộm đuôi cướp, ngay cả chuyện này cũng muốn đích thân làm.”
Hạ Hoài Linh giơ tay xoa nắn cằm đối phương: “Ta là sợ ngươi buồn chán, cho nên dẫn ngươi ra đây tìm chút chuyện vui mà thôi.”
Chúc Vân Cảnh khẽ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, kế đó hành động lưu loát cùng Hạ Hoài Linh đồng thời trở mìnhtiến vào tiền viện.
Tòa nhà này không lớn mấy, chỉ có ba viện, Hạ Hoài Linh chợt nhỏ giọng khẽ nói với Chúc Vân Cảnh: “Nam chủ nhân của gia đình này đến thành Hỗ Dương hai tháng trước, cũng như mới vừa gia nhập thương hội chưa được bao lâu, thành ra không quen biết nhiều người, bây giờ nếu như chúng ta giả trang thành hắn trà trộn vào, thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Giờ tuất đã tới, ánh nến các nơi trong viện cũng dần dập tắt. Hạ Hoài Linh dẫn Chúc Vân Cảnh, song trong tay còn ung dung cầm một điếu thuốc, cứ mỗi lần tới trước một gian phòng liền sẽ nhét vào cửa sổ: “Khói mê này có thể làm cho bọn họ mê man suốt mười hai canh giờ, tức là vào giờ này ngày mai mới tỉnh lại, xem như đủ thời gian cho chúng ta hành sự.”
Chúc Vân Cảnh bình tĩnh nói: “Hầu gia quả nhiên là một tên trộm lõi đời.”
Hạ Hoài Linh nghe đối phương châm biếm cũng chỉ cười cười, không tranh luận gì thêm, rồi tiếp tục đi về phía trước. Cuối cùng chỉ còn lại một gian phòng chính của người chủ vẫn đang sáng đèn, hai người đi tới bên cửa sổ rồi từ từ đến gần quan sát, bỗng dưng lại nghe thấy tiếng vang ám muội có thể khiến người mặt đỏ tới mang tai mơ hồ truyền ra.
Chúc Vân Cảnh, Hạ Hoài Linh: “…”
Phiá sau cửa sổ giấy mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng người mờ mờ ảo ảo đang quấn quýt lấy nhau bên trong phòng, trong giờ khắc này, những âm thanh kia tại màn đêm yên tĩnh cứ như được phóng to vô số lần. Chúc Vân Cảnh cảm thấy hết sức không thoải mải, bèn xoa xoa lỗ tai mình, không quên mạnh mẽ trừng Hạ Hoài Linh một chút.
Hạ Hoài Linh vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của ai kia nhằm động viên, sau đó khoét một lỗ trên cửa sổ giấy rồi đưa mê dược vào.
Rốt cuộc cả hai cũng tìm ra được thư phòng của nam chủ nhân, sau đó đường đường chính chính mà lấy đi tấm thiệp mời trên bàn, kế đó lại đi theo đường cũ trèo tường ra ngoài, rồi trở về quán trọ.
Chúc Vân Cảnh cười ngã mình lên trên tháp thượng, nhẹ nhàng đạp một cước tới Hạ Hoài Linh: “Ngươi cố ý chứ gì?”
“Thật sự không, ta cũng không nghĩ tới lại trùng hợp đúng dịp như vậy.”
Chúc Vân Cảnh “hứ” một tiếng, sau đó mở thiệp mời trong tay ra: “Chỉ có một tấm thiếp mời, vậy ngày mai một mình ngươi đi đúng không?”
Hạ Hoài Linh gật đầu: “Chỉ có thể vậy thôi, nếu ngươi buồn chán thì cứ đi dạo xung quanh, ta sẽ tìm hai người cùng đi với ngươi.”
Chúc Vân Cảnh không có trả lời, mà tiếp tục nhìn kỹ nội dung trên thiệp, chợt do dự lên tiếng: ” Trên này không phải ghi là gia quyến có thể cùng đi sao?”
— Gia quyến: chỉ vợ con.
“Ngươi cũng muốn đi?”
“Nếu có cơ hội tìm manh mối, bắt được nhược điểm Tề vương, thì đi một chuyến cũng cực kỳ có ích mà.”Chúc Vân Cảnh nói.
Hạ Hoài Linh ho nhẹ một cái, chợt nhắc nhở ai kia: “Ta đi là được rồi, nếu như để ngươi làm gia quyến, có vẻ không được thích hợp cho lắm.”
“Vì sao?”Chúc Vân Cảnh hỏi xong liền tự dưng hiểu ra, làm gia quyến, chẳng phải là kêu hắn giả trang thành nữ nhân hay sao!
Trên mặt của Chúc Vân Cảnh giờ đây trắng đỏ đan xen, trông cực kỳ đặc sắc, Hạ Hoài Linh chỉ ráng nhịn cười nói: “Vì lẽ đó ta mới nói ngươi không thích hợp.”
Chúc Vân Cảnh tức giận nói: “Ngươi biết cái gì, có rất nhiều chuyện không hẳn có thể khui từ miệng nam nhân, còn những nữ nhân ngồi một chỗ tán dóc trò chuyện kia, còn có thể dụ ra được chút tin hữu dụng.”
“Vì thế cho nên?”
Tầm mắt Chúc Vân Cảnh thoáng ngưng lại trên gương mặt Hạ Hoài Linh, ý cười từ từ nổi lên trong mắt: “Vì thế cho nên ta làm nam chủ, ngươi làm gia quyến, thấy thế nào?”
Hạ Hoài Linh: “…”
“Dung mạo ngươi tính ra cũng giống Hạ quý phi đến mấy phần, giả dạng nữ nhân cũng không phải chuyện không thể, hà tất chi phải lãng phí cái gương mặt khuynh quốc khuynh thành này.”
Hạ Hoài Linh bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, tướng mạo có thể dịch dung, nhưng còn thân thể thì…”Huống chi, nếu bàn về khuynh quốc khuynh thành, hắn làm sao có thể bằng được Chúc Vân Cảnh.
Chúc Vân Cảnh nhìn Hạ Hoài Linh, sau đó nhìn lại mình một chút: “Ta cũng đâu có thấp đâu, giả trang làm nữ nhân cũng cực kỳ quái lạ.”
“Đại khái chắc ngươi chưa thấy rõ, vị nữ chủ nhân kia là người Di, nữ nhân người Di hơi cao chút cũng không có gì ngạc nhiên.”
Vì thế cho nên nếu Hạ Hoài Linh cao to như thế kia, thì tính ra cũng quá mức khác biệt với tất cả mọi người rồi.
“… Ngươi tuyệt đối là cố ý.”
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Chúc Vân Cảnh vẫn canh cánh chuyện kia trong lòng, cho nên cứ lăn qua lộn lại ở trên giường sao cũng ngủ không được, Hạ Hoài Linh thấy vậy bèn vỗ nhẹ lên eo đối phương: “Đã giờ nào rồi, đừng làm rộn.”
Chúc Vân Cảnh ngồi dậy, sau đó trở mình dạng chân ngồi trên người Hạ Hoài Linh, hai tay kéo lấy vạt áo đối phương: “Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, từ lúc bắt đầu đã có ý đồ kia đúng không?”
“Thật sự không có…”Hạ Hoài Linh dời mắt xuống, nhìn thấy cổ áo lót của Chúc Vân Cảnh đang mở rộng, mái tóc dài thả xuống phủ lên người, tự dưng có chút thay lòng đổi dạ, chợt giơ tay cầm lấy một sợi tóc, nuốt ực một cái, “Tước nhi.”
Dưới mông lúc này có thứ gì đó chọc vào, trên mắt Chúc Vân Cảnh thoáng cứng ngắc, lúc nhận ra gương mặt đã đỏ bừng đến mức như muốn chảy ra máu, cả người cũng cứng đờ theo, hoàn toàn quên béng việc phải rời khỏi người Hạ Hoài Linh, cứ vậy mãi cho đến tận khi hai tay của ai kia vòng qua hông hắn.
Cách một tầng vải vóc, Chúc Vân Cảnh hoàn toàn có thể cảm nhận được đôi tay kia cực kỳ nóng, nóng cứ như muốn làm bỏng luôn da dẻ của bản thân hắn vậy. Chúc Vân Cảnh vô tình rên rỉ một tiếng, đến thời khắc tiếng bật khỏi miệng, ngay cả bản thân cũng sửng sốt ngưng lại, gương mặt đang đỏ lại càng đỏ hơn.
Hạ Hoài Linh rút ngắn khoảng cách với đối phương, đôi môi kề sát bên tai khẽ nói: “Điện hạ, vừa nãy.. ngươi nhìn thấy được cái gì?”
Chúc Vân Cảnh hừ nhẹ: “Ai muốn nhìn chứ, cách cửa sổ giấy nên cũng không thấy rõ gì.”
Hạ Hoài Linh cười nhẹ, hơi thở ấm áp phả vào trong tai Chúc Vân Cảnh: “Thật vậy sao?”
Chúc Vân Cảnh hắng giọng: “Còn ngươi thấy được gì? Có gì đẹp đẽ dữ vậy sao? Tên háo sắc.”
“Ta cũng không thấy rõ, nhưng mà lại nhớ tới một ít chuyện.”
“Chuyện gì.”
“Chuyện trong trang Phượng Hoàng Sơn của điện hạ…”
“Câm miệng!”Chúc Vân Cảnh chợt gằn giọng xuống ngắt ngang đối phương, hệt như đang bịt tai trộm chuông, vừa tựa như muốn lừa mình dối người, “Đừng nói, đừng nói nữa.”
— tự lừa dối mình, không lừa dối được người.
Bàn tay của Hạ Hoài Linh vỗ nhẹ trên eo hắn: “Ngươi đang sợ cái gì?”
Sau một lúc ngắn ngủi im lặng, Chúc Vân Cảnh nói ra một câu: “Hữu nhục tư văn.”
— Hữu nhục tư văn: chỉ người tri thức làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận của mình.
“Chuyện gì cũng đã làm, còn phải để ý mấy thứ này?”
“…Đó là do ngươi ép buộc ta.”
“Điện hạ, hay là chúng ta nghiêm túc nói một chút, lúc đó mới đầu cũng là do người dính sát quấn quýt lấy ta không tha.”
“Câm miệng… Ta không nhớ rõ, ngươi nói bậy.”
Thanh âm Chúc Vân Cảnh càng trở nên nhỏ hơn, rõ ràng là muốn chơi xấu nhưng lại không có chút sức lực nào. Hạ Hoài Linh hơi có chút không biết nên khóc hay cười: “Bỏ đi, coi như là ta ép buộc, vậy ta xin lỗi ngươi, tất cả đều là lỗi của ta.”
“Ngươi biết sai là được.”Chúc Vân Cảnh lập tức thuận cán trèo lên trên, cuối cùng cũng ý thức ra bèn tay chân luống cuống bò xuống người Hạ Hoài Linh, sau đó xoay lưng rúc vào trong chăn.
— Thuận cán trèo lên trên: chính là nói hùa theo lấy lại danh dự cho bản thân.
Hạ Hoài Linh nằm xuống, ôm Chúc Vân Cảnh vào trong lồng ngực, hạ thân nhẹ nhàng đụng đụng đối phương: “Tước nhi, cái này phải làm sao?”
“Tự ngươi giải quyết đi.”Chúc Vân Cảnh ngộp trong chăn nói.
“Hay là ta giúp ngươi giải quyết?”Hạ Hoài Linh cố ý xuyên tạc đối phương, lúc này một tay hắn đã dò qua.
Chúc Vân Cảnh cứ như một chú mèo bị đạp đuôi, cả người đều xù cả lông lên: “Đừng…”
“Thử xem đi, ngươi đừng động, cứ để ta hầu hạ cho điện hạ là được rồi.”
Đôi tay có một lớp chai sần mỏng của ai kia chợt nắm chặt lên thứ chết người kia, Chúc Vân Cảnh khẽ rên một tiếng, cũng không động đậy nữa.
Thanh âm thở ngột ngạt hòa vào tiếng rên rỉ không rõ ràng thỉnh thoảng truyền từ dưới chân ra, cả đầu Chúc Vân Cảnh hiện tại đều rụt vào, cả người lại bị Hạ Hoài Linh vững vàng cầm cố ở trong ngực. Hạ Hoài Linh sợ đối phương bị ngộp. cho nên muốn kéo chăn xuống giúp hắn, ai ngờ Chúc Vân Cảnh lại không chịu, cứ siết chặt góc chăn không chịu buông, Hạ Hoài Linh chỉ có thể nở nụ cười, đành phải coi như thôi, động tác trong tay cũng tăng tốc nhanh hơn ra sức lấy lòng ai kia.
Dưới sự kích thích quá mức mảnh liệt, đến độ như mỗi một lỗ chân lông của thân thể cứ như muốn sa vào trong đó, cho nên hắn đã không còn nhớ được từ lúc nào mà Hạ Hoài Linh ở phía sau đã dính sát lên người mình bắt đầu ma sát, càng về sau thì thần trí đã hoàn toàn mơ màng, trong đầu như có pháo hoa không ngừng nổ, cả người thì như lơ lửng trên mây mù, đã không còn biết rõ hôm nay là hôm nào.
Sau khi trải qua thời khắc đỉnh điểm là một khoảng im lặng dài dặng dặc, trong phòng lúc này thỉnh thoảng chỉ còn vang lên chút tiếng thở, qua hồi lâu Hạ Hoài Linh mới đặt chân bước xuống giường bưng nước nóng vào, rồi cẩn thận tỉ mỉ giúp Chúc Vân Cảnh lau chùi hạ thân hỗn độn không thể tả. Chúc Vân Cảnh không nói gì, cũng không xoay người đi, chỉ mặc cho hắn thao túng.
Thu dọn sạch sẽ xong xuôi, Hạ Hoài Linh nằm lại trên giường ôm lấy Chúc Vân Cảnh, đôi môi khẽ chạm lên đôi vai trần của đối phương: “Ngủ đi.”