Hoán Tình Kiếp

chương 60: cái tên bị cấm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau một ngày, Minh Nguyệt và Kim Yến nói lời từ biệt với gia đình Chương Nam Thành. Đã đến lúc họ về Thanh Linh phái.

Đứa cháu gái nhỏ không nỡ xa cô cô nó, nhưng bị Nam Thành nhắc nhở, con bé đành úp mặt vào ngực mẫu thân mà khóc thút thít. Kim Yến nhìn đến thì thấy thương con bé, ngoại bà vừa mất, cô cũng không thể tiếp tục ở lại chia sẻ nỗi đau với nó.

Lúc này, Nam Thành lên tiếng: "Thần nhân, Yến tỷ, sau này... đệ dự định cho Tịnh nhi gia nhập Thanh Linh phái."

Người mà hắn nói không ai khác chính là Chương Nhã Tịnh, đứa con gái bảo bối duy nhất. Kim Yến nghe thế thì lo lắng: "Nhưng con bé đi rồi, sau này về già ai sẽ phụng dưỡng hai người đây?"

Nam Thành liền một tay ôm lấy bụng nương tử của mình, nở một nụ cười nhẹ mà thông báo: "Tỷ đừng lo, tuy đã có tuổi nhưng phu thê đệ vừa mới được báo hỷ."

Kim Yến nghe thế thì cũng an tâm hơn, không quên chúc mừng hai người họ. Minh Nguyệt đứng một bên vẫn chăm chú quan sát đường dây tơ hồng ẩn hiện bên cổ tay Nhã Tịnh. Cô thật bất ngờ khi mình lại là người có diễm phúc làm chứng nhân cho một cuộc tình sẽ nảy sinh trong tương lai.

Đến đây, cô lại tự hỏi đến khi nào, bản thân mới có thể nhìn thấy kẻ sẽ kết duyên với Nhã Tịnh đây. Đồng thời, Minh Nguyệt cũng thắc mắc mình có được kết nối tơ duyên với ai không? Và người nhìn thấy được tình duyên của cô sẽ là những người nào?

Kết thúc chuỗi suy tư, Minh Nguyệt trước khi đi không quên để lại lời khuyên cho Nam Thành là hãy tôn trọng quyết định của Nhã Tịnh. Nếu con bé không muốn tiến vào luyện thần giới thì cũng đừng bắt ép nó, hãy thuận theo tự nhiên.

Hai người sau đó trở lại Thanh Linh phái. Khi vừa đáp xuống một nơi gần đại điện, Minh Nguyệt liền ngạc nhiên bởi cảnh tượng trước mặt. Rất nhiều người thuộc ngũ đại phái có mặt, tất cả đều hướng vào bên trong nghe ngóng.

Kim Yến nhìn xuống bên dưới, phát hiện nhóm người Kiều Anh đang đứng cách đó không xa. Minh Nguyệt cũng thấy thế, hai người họ liền bay đến bên cạnh.

Mọi người nhìn thấy Minh Nguyệt thì không quên hành lễ, dẫu sao thì nơi này cũng thuộc phạm vi trọng yếu của bổn phái. Minh Nguyệt lại nhìn vào bên trong đại điện, nhàn nhạt dò hỏi:

"Đã có chuyện gì xảy ra?"

Kiều Anh thay mặt kể lại. Hoá ra mọi chuyện bắt nguồn từ việc các đại trưởng lão cùng đệ tử chân truyền của họ đột ngột ghé thăm mà không hề báo trước. Hiện giờ, họ đang bàn luận việc giao lại Kim Bài Bắc hướng cùng món Ngũ Hành Bảo cướp được.

Nhóm người Kiều Anh vốn là đệ tử ngoại môn, không có tư cách tiến vào trong theo dõi, chỉ có thể thầm đoán là việc thương lượng đang đến hồi căng thẳng. Bởi từ lúc bắt đầu đến giờ, đã hơn ba lần khí tức thịnh nộ từ bên trong phát ra, gây chú ý đến các đệ tử bên ngoài.

Kim Yến nghe vậy thì mới chú ý xung quanh. Quả thật là có rất nhiều đệ tử ngoại môn đang núp ở khắp nơi nhằm tìm cơ may nắm bắt tình hình. Minh Nguyệt thì dĩ nhiên đã biết từ lâu, cô cũng không muốn vạch trần chúng đệ tử ấy, dẫu sao thì cô cũng quá quen thuộc với bản tính hóng hớt của người người trên dưới Thanh Linh, ở thời kì nào cũng y như vậy.

Không nói câu nào, Minh Nguyệt liền thi phép lên đám người Kiều Anh. Trang phục mọi người từ tím đậm trở nên nhạt dần, cho đến khi họ hoàn toàn giống những đệ tử nội môn.

Thu Hỷ và Chu Thiện thích thú, liền xoay mấy vòng kiểm tra, sau đó hướng Minh Nguyệt hỏi: "Thánh Thượng, việc này là sao ạ?"

"Đừng vội mừng, không phải ta thu nhận tất cả đâu. Đây là nguỵ trang để mọi người dễ dàng ra vào đại điện theo dõi cuộc họp đấy!"

Nói xong, cô xoay qua với Kim Yến, nhắc nhở: "Em nhớ cẩn thận đấy. Bây giờ chị vào trong trước."

Kim Yến gật đầu, Minh Nguyệt lập tức phi thân về phía đại điện. Mọi người sau đó cũng hối thúc nhau lẻn vào trong. Kim Yến đang đi thì bỗng nhận thấy thiếu người, xoay lại thì thấy Ngữ Yên đứng một chỗ do dự. Cô bèn tiến gần nàng ta, thắc mắc:

"Có việc gì không ổn sao?"

Ngữ Yên ấp úng, cúi đầu không dám nhìn về phía đại điện, chân không tự chủ còn lùi bước.

"Phụ thân ta... Không phải!" Cô vội chỉnh lại xưng hô, căm tức nói: "Là Mạc Nghiêm, Chưởng Môn Mộc Tử phái, hắn cũng ở trong đấy."

Biết Ngữ Yên lo lắng điều gì, là không muốn gặp lại người cha vô tâm. Nhưng Kim Yến nghĩ rằng cứ trốn tránh mãi không phải là cách, bèn lên tiếng khuyên nhủ:

"Chẳng phải cô muốn đòi lại công bằng cho mẫu thân mình sao? Không sớm thì muộn cũng phải tái ngộ, chi bằng đối mặt ông ấy ngay bây giờ một lần nữa?"

Suy nghĩ một lúc, tự cảm thấy buồn cười chính bản thân. Hà cớ gì cô lại sợ hãi? Cuối cùng gật đầu, theo Kim Yến lẻn vào trong đại điện.

Bấy giờ, bên trong đang xảy ra tranh cãi dữ dội giữa Vương Tông trưởng lão và Dễ Tính. Nguyên nhân chính là việc bàn giao Kim Bài trở lại cho Thiên Tôn phái. Nhưng người của Thiên Tôn đã thất trách mà làm mất, uy tín đã giảm rất nhiều, Thúc Hạo nắm Kim Bài trong tay cũng không còn an tâm phân phó để họ trấn giữ.

"Rốt cuộc người của Thanh Linh phái muốn thế nào? Không lẽ Phùng Vận sư tổ không đáng để các ngươi nể mặt?" Vương Tông không chịu thua, quyết chí đòi lại vị thế trấn giữ Kim Bài cho bằng được.

"Lão đừng có lôi đấng chí tôn ra làm tấm bình phong. Công ra công, tư ra tư. Thiên Tôn phái để Kim Bài rơi vào tay tà giáo đã là tắc trách, lão có biết điều đó gây hại cỡ nào không? Bây giờ còn tính đòi lại à, đạo lý ở đâu?" Dễ Tính hằn học đối đáp.

"Ngươi..." Vương Tông ngón tay run run chỉ về phía Dễ Tính, tức tối không nói nên lời. Ai đời một đại trưởng lão gần nghìn tuổi như hắn bây giờ lại bị một tên tiểu tử một nghìn tuổi dạy đời. Thử hỏi mặt mũi hắn còn để đâu?

Lê Tống thấy sư phụ mình cùng bổn phái bị xem thường, tức tối bước lên đòi công bằng. "Lưu Dễ Tính, Thanh Linh phái các ngươi đừng có hống hách, Thiên Tôn bọn ta vẫn có địa vị nhất định trong lòng mọi người. Nếu chuyện hôm nay không giải quyết rõ ràng, các ngươi đừng trách bọn ta trở mặt vô tình." Nói rồi rút kiếm ra thủ thế.

Dễ Tính vốn đang rất buồn bực vì chuyện đại huynh mình mất trí nhớ, nay gặp người của Thiên Tôn đến gây chuyện, hắn lại được dịp xả cơn giận này.

Đối mặt với một Lê Tống chỉa kiếm về phía mình, Dễ Tính cũng triệu hồi vũ khí của mình ra, một cây chuỳ liền xuất hiện, hướng đối phương quát to: "Ngươi muốn chiến thì ta tiếp ngươi!"

Thúc Hạo ngồi ở trên thấy tình hình chuyển biến xấu, vội vàng khuyên ngăn: "Dễ Tính, bình tĩnh lại. Đây không phải nơi để đánh nhau."

Huyền Sư trưởng lão ở một bên im lặng từ nãy đến giờ, bất chợt nhìn ra bên ngoài, đôi mắt nheo lại, cong khoé môi đầy thú vị.

Dễ Tính bỏ mặc lời khuyên, cùng Lê Tống của Thiên Tôn phái xông vào nhau tấn công. Mọi người cùng nín thở chuẩn bị chống lại dư chấn của cú va chạm. Vương Tông trưởng lão ở gần nhất, nhưng không hề can thiệp, như thể đây là điều lão ta trông chờ.

Bỗng một cái bóng đen từ ngoài bay vào, lướt trên đám người đứng đông đúc chính sảnh, từng chút tiếp cận cuộc giao chiến. Vương Tông nhận thấy nguồn áp lực đến từ sau lưng, liền xoay người lại hét lên:

"Ai?" Nói xong thì toang đưa tay phát đòn.

Nhưng cái bóng đen ấy lại nhanh hơn mà triệt tiêu nó, lướt qua lão mà xen vào giữa hai người Dễ Tính và Lê Tống. Thanh kiếm và cây chuỳ lúc ấy cũng vừa vung xuống, bất ngờ bị ngón tay ai đó điểm trúng, khiến chúng dừng lại. Kình lực lập tức được tạo ra, khí nóng bỗng chốc lan toả, hai món vũ khí liền đỏ rực, tan chảy rồi biến mất. Nhiệt độ biến đổi, áp suất chênh lệch, khiến gió từ ngoài ồ ạt thổi vào, kéo theo khói bụi bao trùm toàn đại điện.

Huyền Sư trưởng lão lúc này bất ngờ bật cười thành tiếng, vung vạt áo thổi bay đám bụi trắng mù mịt, rồi lại vỗ tay khen ngợi: "Tốt... tốt! Thân pháp thật sự tuyệt diệu!"

Mọi người cùng nhìn vào nơi ấy, làn khói biến mất, dần hiện ra hình bóng một người nữ tử tuyệt sắc, nàng ta mặc hắc y đầy mạnh mẽ, nhưng vẫn phảng phất trong đấy đôi nét uyển chuyển thục nữ. Tất cả nhất thời chìm đắm say mê, rồi lại tự hỏi nàng là nữ nhân phương nào?

Huyên Thuyên đứng phía sau Nguyên Anh trưởng lão, vốn dĩ cô đến đây chỉ muốn gặp một người, không hề để ý đến chính sự. Nay thấy được nữ tử vừa xuất hiện, lòng lại dâng trào cảm xúc. Huyền Trân của Hồng Ngọc phái cũng đồng dạng như thế, tâm tình khó nói, chỉ biết ngắm nhìn cho thoả lòng.

Trong một góc tối, ẩn giữa đám người Mộc Tử, Cửu Thành ánh mắt nham hiểm nhìn đến, lòng đầy tham vọng, rồi lại kìm nén xuống, tỏ ra tao nhã lịch thiệp không kẽ hở.

Giữa sự tĩnh lặng trong bầu không khí vốn căng thẳng, nữ tử áo đen bất ngờ hướng Dễ Tính nở một nụ cười, giọng nói mang đôi chút hoài niệm.

"Tam sư huynh, huynh... vẫn như ngày trước, nóng tính như vậy."

Dễ Tính nhận thấy người trước mắt là ai, nét mặt nghiêm trọng chuyển thành mừng rỡ.

"Tiểu Nguyệt! Thì ra là muội."

Một tràng nhốn nháo trong đại sảnh liền vang lên, ai nấy đều ngạc nhiên khi biết danh tính của nàng, người được xem là tài năng nhất luyện thần giới. Gần đây lại có tin đồn cô vừa hạ gục một Lai Sát hùng mạnh. Mọi người theo đó tò mò, không biết quyền năng của người nữ tử này thâm sâu đến đâu?

Trưởng Thành thấy Minh Nguyệt thì kích động, vội vàng chạy đến, hét to: "Tiểu sư muội, ta thật sự rất nhớ muội!"

Hắn lao đi nhanh chóng, vươn tay toang ôm lấy Minh Nguyệt nhằm thể thiện sự thân tình. Bất ngờ, hắn lại ôm trúng một thân thể lạnh lẽo, ngẩng mặt lên thì thấy Hoạt Bát đã đứng ở đó từ lúc nào.

Tay áo bỗng chốc cóng lạnh, vài giọt sương bốc lên và khô cứng trên tấm vải, rùng mình một cái, Trưởng Thành vội vàng buông ra, lùi lại thở dốc ra khói. "Nhị sư huynh, tưởng đã thay đổi. Ai ngờ huynh vẫn như vậy, lạnh lẽo như cái xác chết!"

Nhóm người Kim Yến cùng lúc chen vào được, thông qua ô cửa sổ mà quan sát, tình cờ chứng kiến cảnh tượng này. Ngữ Yên vì thế trừng mắt với Trưởng Thành, lòng bốc lửa, thiếu điều muốn nhào đến ăn tươi nuốt sống hắn.

Trong lúc Dễ Tính trách móc Trưởng Thành đôi điều về nam nữ thụ thụ bất tương thân, vai vế, quy củ,... thì Lê Tống từng bước lùi lại. Đến bên Vương Tông trưởng lão dò hỏi: "Sư phụ, chúng ta làm gì tiếp đây?"

Lão nhàn nhạt trả lời: "Lui lại đi, chuyện này để ta giải quyết!"

Lê Tống bèn lùi vào một góc, Vương Tông lại nhìn Minh Nguyệt với ánh mắt căm phẫn.

Phía bên kia, Huyền Sư trưởng lão râu tóc bạc phơ, ngoại hình có đôi phần hiền hoà tương tự Dương trưởng lão ngày trước, lão tiến đến trước Minh Nguyệt, luôn miệng khen lấy khen để.

"Quả nhiên là hậu sinh khả uý. Chưa đầy hai trăm năm đã tiến nhập Bát Pháp. Tự cổ chí kim, ngươi là kẻ duy nhất."

Minh Nguyệt nhìn lão ông trước mặt, nhận thấy chưa từng gặp qua bao giờ, liền thắc mắc hỏi: "Xin hỏi... người là..."

Thúc Hạo nghe thấy thì lập tức tiến lên, nhàn nhã giới thiệu với cô: "Ngài ấy là Huyền Sư trưởng lão, Chưởng Môn Hồng Ngọc phái. Ngày trước là bằng hữu thân nhất với sư phụ chúng ta."

Minh Nguyệt từng đọc qua ông, biết được người trước mặt là một người tốt, bèn thành khẩn chắp tay hành lễ: "Đệ tử Khổng Minh Nguyệt, xin ra mắt Huyền Sư trưởng lão."

Huyền Sư liền phất tay. "Không cần đa lễ. Ngày trước, lão già Dương Thiên đó cứ liên tục khoe với ta về ngươi, đến phiền chết ta đi được. Nay được gặp, quả nhiên không phải là hữu danh vô thực. Ta cũng thật mừng cho sư phụ ngươi, mừng cho Thanh Linh phái, mừng cho luyện thần giới."

"Trưởng lão quá khen!" Cô mỉm cười đáp lại.

Nói xong, Huyền Sư lại ngẩng mặt hoài niệm. "Đáng tiếc, tình hình của lão già đó hiện giờ... thật chẳng biết ra sao?"

Đến đây, Nguyên Anh trưởng lão im lặng từ nãy đến giờ, không hẹn mà mở lời: "Minh Nguyệt, ngươi còn nhớ lão bà này chứ?"

Cô liền chú ý đến, lập tức hành lễ: "Tham kiến Nguyên Anh trưởng lão. Về phần người, đệ tử làm sao quên được..."

Vương Tông ở dưới bước lên, nhàn nhạt nhắc nhở: "Đoàn tụ đủ rồi... ta nghĩ chúng ta nên quay về việc chính."

Thúc Hạo lúc này mới nhớ ra, liền hướng Minh Nguyệt đề nghị. "Tiểu Nguyệt, chuyện về Kim Bài... muội có cao kiến gì không?"

Minh Nguyệt nghe xong thì trầm tư suy nghĩ, nếu bây giờ không giao Kim Bài ra thì chắc chắn Thiên Tôn phái sẽ không từ bỏ. Trong khi thời điểm này chưa phải lúc khiến các phái trở mặt với nhau. Nhưng theo hiểu biết của cô về Thiên Tôn phái trong nguyên tác, việc giao toàn quyền quản lý Kim Bài về tay họ, thì việc nó bị cướp lần nữa bởi tà giáo là chuyện sớm muộn.

Chỉ có một cách duy nhất mà cô có thể nghĩ ra, tuy nhiên nó có một khó khăn mà cô không dám chắc những người tại đây đồng ý.

"Cao kiến thì muội không, biện pháp thì muội có một." Cô khiêm tốn nói.

"Đó là gì?" Thúc Hạo dò hỏi. Anh và các vị trưởng lão đã về lại chỗ ngồi của mình, để mọi việc cho Minh Nguyệt giải quyết, cho thấy mức độ tin tưởng của anh dành cho vị sư muội này nhiều cỡ nào.

"Kim Bài nên giao lại cho Thiên Tôn trấn giữ."

Vương Tông nghe thấy thì bật cười hài lòng, thầm đoán nha đầu trước mặt thật biết điều. Dễ Tính khó hiểu dự định lên tiếng thì Thúc Hạo cản lại, anh cảm thấy Minh Nguyệt còn có ý khác.

Và quả nhiên, cô lại nói: "Nhưng... với một điều kiện..."

Mọi người tại sảnh nghe thế thì nhìn nhau, không biết vị Thánh Thượng này sẽ ra điều kiện gì với Vương Tông trưởng lão đây?

Vương Tông bị câu nói làm bất ngờ, giật mí mắt sinh nghi. "Điều kiện gì, hãy nói thử xem?"

"Kim Bài Bắc hướng đặt tại Thiên Tôn, nhưng trận pháp trấn giữ sẽ do người của Thanh Linh làm. Cụ thể là Khổng Minh Nguyệt này thực hiện."

Nghe đề nghị đó, Lê Tống ở dưới liền tức tối, tiến lên chất vấn: "Khổng Minh Nguyệt, ta nể tình ngươi được người người tại luyện thần giới kính nể, sẽ không truy cứu lời nói xấc xược đó. Nhưng việc chấp nhận điều kiện thì còn lâu, nếu vậy thì còn đâu mặt mũi của Thiên Tôn phái chúng ta?"

Minh Nguyệt lại nhìn hắn, hỏi lại: "Ta có nói với ngươi sao?"

Lê Tống bị bẽ mặt, dự tiến lên lí lẽ thì Vương Tông cản lại. Lão nhìn Minh Nguyệt căm tức.

"Khổng Minh Nguyệt, ý ngươi là gì? Xem thường trận pháp trấn giữ do ta đặt ra? Ngươi nên nhớ... hiện tại ta cũng đã tu vi Bán Nguyên Thần, thực lực không hề thua kém ngươi hay bất cứ ai."

Minh Nguyệt liền chắp tay đáp lại: "Đệ tử không có ý đó. Vì nếu pháp trận do đệ tử lập, thì lỡ như có bị tà giáo cướp đi, mọi tội trạng có thể quy về cho đệ tử, bổn phái của trưởng lão cũng tránh mất đi danh dự."

Mọi người có mặt nghe vậy thì hoang mang, tự hỏi tại sao vị Thánh Thượng này lại tự tin nhận lấy mọi trách nhiệm như vậy? Không lẽ cô có bí quyết trấn giữ Kim Bài một cách tuyệt đối?

Thúc Hạo cũng tự hỏi như thế. Bất chợt nhớ lại một chiêu thức bất khả xâm phạm mà Minh Nguyệt từng nghĩ ra, anh liền yên tâm hơn. Xem ra giao việc này cho Minh Nguyệt là đúng đắn.

Vương Tông ở dưới rơi vào suy nghĩ khác. Lão cảm thấy Minh Nguyệt làm vậy như thể chắc chắn rằng Kim Bài sẽ mất một lần nữa về tay tà giáo, trong lời nói hoàn toàn thể hiện rõ sự không tin tưởng. Khiến lão lo lắng bí mật của mình bị bại lộ, một giọt mồ hôi từ đó chảy xuống vạt áo.

Bỗng, âm thanh của một người vang lên. "Ta có điều muốn nói." Kẻ đã im lặng suốt từ đầu đến cuối, Mạc Nghiêm trưởng lão, Chưởng Môn Mộc Tử phái, từ tốn bước gần Vương Tông, nhìn Minh Nguyệt như có đôi điều muốn chất vấn.

Ở góc cửa sổ, bên ngoài sảnh chính, Ngữ Yến nhìn thấy Mạc Nghiêm thì hai tay siết chặt, căm tức đến muốn thổ huyết. Người trước mắt, là phụ thân cô, trong người cô đang chảy dòng máu của ông ta. Nhưng nghĩ đến mẫu thân, cô không tự chủ mà cảm thấy thật hận.

Giữa sảnh đường đông người chứng kiến, Mạc Nghiêm tươi cười tao nhã, lão trẻ hơn hầu hết ngũ đại trưởng lão, tóc chưa hoàn toàn bạc trắng, gương mặt vẫn còn đọng lại đôi nét trung niên. Lão nhìn Minh Nguyệt, nhàn nhạt cất lời:

"Chuyện của Kim Bài, ta không muốn nhắc đến." Nói xong, Mạc Nghiêm lại chỉ về phía Kiều Nguyệt, đang dứng một bên cầm chắc Mộc Cương Giáo. "Nhưng còn Ngũ Hành Bảo thì sao?"

Thúc Hạo nghe hỏi thì lên tiếng trả lời: "Mộc Cương Giáo vốn thuộc sở hữu của Lai Sát, còn từng lập ra giao ước chủ nhân với hắn. Thanh Linh phái dự định sẽ phong ấn nó lại."

Nghe thấy vậy, Mạc Nghiên liền nhếch môi cười, khinh bỉ nói tiếp: "Vậy sao? Theo ta nghĩ là Thanh Linh các ngươi muốn sử dụng nó cho riêng mình thì đúng hơn!"

Dễ Tính căm tức, bước lên oán trách: "Cớ nào lại ngậm máu phun người như vậy? Mạc Nghiêm trưởng lão, người không nghe là Mộc Cương Giáo có lập giao ước chủ nhân với Lai Sát à? Nếu bọn ta sử dụng nó thì khác nào rước hoạ vào thân, dẫn sói về nhà?"

Mạc Nghiêm đáp lại: "Giao ước thì sao? Sau cùng thì các ngươi vẫn có thể sử dụng được nó đấy thôi." Lão xoay qua các đệ tử ngũ phái, dõng dạc nói tiếp:

"Trong tứ giới hiện giờ, năm trên mười món Ngũ Hành Bảo đều thuộc sở hữu của chính phái chúng ta. Kim Tử Cầm thuộc Hồng Ngọc; Kim Dược Đỉnh thuộc Thiên Tôn; Hoả Hồng Lụa thì thuộc Hàn Linh. Nhưng trong đó..."

Lão lại chỉ về phía Thúc Hạo. "Riêng Thanh Linh đã sở hữu tận hai món là Hoả Diễm Kiếm và Thuỷ Sinh Kiếm. Trong khi Mộc Tử phái chúng ta lại không hề có bất kì món nào cả."

Thấy bảo bối của mình bị nhắc tên, Hoạt Bát lạnh lùng từ nãy, bất ngờ lên tiếng hỏi: "Thế thì lão muốn thế nào?"

Mạc Nghiêm tiếp tục nhếch môi cười, bỏ qua sự vô lễ của Hoạt Bát, hướng đến chúng đệ tử bên dưới, tiếp tục: "Nếu bây giờ Mộc Cương Giáo lại rơi vào tay Thanh Linh, thì có phải bọn họ sẽ trở nên quá mạnh hay không? Điều đó sẽ gây mất cân bằng giữa ngũ đại phái. Chi bằng Mộc Cương Giáo cho Mộc Tử chúng ta sở hữu, đấy cũng là biện pháp vẹn toàn."

Dễ Tính nghe thế liền lên tiếng nhắc lại: "Mạc Nghiêm trưởng lão. Ông cũng không phải không biết giao ước chủ nhân giữa người và thần khí có nghĩa là gì. Việc sử dụng Mộc Cương Giáo lúc này là quá nguy hiểm. Chúng ta chưa thể gϊếŧ Lai Sát, cũng không có cách nào tiêu huỷ một món Ngũ Hành Bảo. Phong ấn nó là biện pháp duy nhất, hà cớ gì ông lại cố chấp như vậy?"

Mạc Nghiêm xoay lại đối mặt nhóm người Minh Nguyệt, nghiêm nghị nói: "Còn hơn là để nó rơi vào tay Thanh Linh. Làm sao chúng ta dám chắc các ngươi có âm thầm bắt tay với tà giáo hay không?"

"Ông nói cái gì?" Dễ Tính tức giận thét lên.

Thúc Hạo ở trên cũng không nhịn được mà hỏi: "Mạc Nghiêm trưởng lão, ông có bằng chứng gì mà lại thẳng thừng vu khống chúng ta như vậy?"

Các đệ tử nội môn Thanh Linh đang có mặt cũng đồng thời căm tức, không chịu được việc bổn phái bị nghi ngờ. Nhóm Kim Yến bên ngoài cũng đồng dạng như vậy. Chu Thiện cảm thán:

"Lão già đó đúng là ngậm máu phun người mà..."

"Suỵt! Im lặng tiếp tục lắng nghe đi!" Mục Dao nhắc nhở hắn.

Mạc Nghiêm đối mặt với lời chất vấn, mặt không đổi sắc, nhàn hạ chỉ về phía Minh Nguyệt, kể lại:

"Cách đây mấy ngày, có tin đồn Thánh Thượng của Thanh Linh phái tự ý phá bỏ Luật Ngầm, giao chiến long trời lở đất với Giáo Chủ tà giáo. Không chỉ không gây thiệt hại về sinh mạng, mà còn thuận lợi cướp về Kim Bài lẫn Ngũ Hành Bảo. Thử hỏi... ở đâu ra điều vô lí như vậy? Nếu không phải đó là màn kịch được diễn từ trước nhằm giúp tăng vị thế cho phái các ngươi?"

Kim Yến ở bên ngoài nghe có người vu khống Minh Nguyệt thì căm tức không thôi, toang tiến vào muốn làm chứng, đòi lại công bằng. Kiều Anh thấy trước ý định, liền cản lại:

"Kim Yến! Muội bình tĩnh, đừng manh động, sẽ làm khó xử ngài ấy."

"Nhưng mà..."

Ngay khi cô muốn thuyết phục tỷ tỷ mình thì giọng Minh Nguyệt từ bên trong lại vang lên:

"Vậy ư?"

Cô bỏ lại một câu như thế. Sau đó tiến bước đến chỗ Kiều Nguyệt, lấy đi Mộc Cương Giáo, đem nó đưa đến trước mặt Mạc Nghiêm. Lão thấy thế thì mừng thầm, cho rằng ý định thúc ép đã thành công, vội đưa tay ra nhận lấy.

"Ngươi cũng thật biết điề..."

Bất ngờ, Minh Nguyệt ném Mộc Cương Giáo lên không trung trước sự ngỡ ngàng của lão già Mạc Nghiêm. Cô viết một chữ "diệt" to rõ, hướng món thần khí ấy công phá.

Đòn đánh va vào Mộc Cương Giáo, nó liền biến đổi thành Lâm Nộ Cuồng Đao nhằm chống lại. Nhưng dần cũng rơi vào thế hạ phong, cán thanh đao liên tục xuất hiện những vết nứt, cả lưỡi đao cũng biến dạng vì sức nóng, cây cối xung quanh trăm dặm do sự ảnh hưởng mà liên tục bật rễ.

Mọi người chứng kiến bị một phen kinh khiếp, ai nấy không dám tin vào mắt mình. Một Ngũ Hành Bảo bất hoại cũng có ngày lâm vào tình cảnh này ư?

Thanh đao dần phát sáng hơn, rồi đột nhiên phát nổ, tạo ra kình phong khuynh đảo cả bên trong lẫn bên ngoài đại điện.

Khi mọi thứ qua đi, những mảnh vỡ của Lâm Nộ Cuồng Đao rơi rụng, không còn rõ hình dạng.

"Không... không..." Mạc Nghiêm vội vàng vơ vét chúng lại, như thể không dám tin đây là sự thật.

Chúng đệ tử bên dưới đồng thời kinh khiếp, không

một ai dám tưởng rằng Thánh Thượng của Thanh Linh phái lại quyền uy như vậy. Phá huỷ một Ngũ Hành Bảo, từ trước đến nay là chưa từng có tiền lệ.

Vương Tông đứng một bên chứng kiến, tránh không được lớn tiếng chất vất: "Khổng Minh Nguyệt, ngươi có biết ngươi vừa làm cái gì không?"

Minh Nguyệt xoay mặt đi, nhàn nhạt trả lời: "Các người nói Thanh Linh chúng ta cùng tà giáo diễn một vở kịch nhằm tăng vị thế. Nếu bây giờ Mộc Cương Giáo bị huỷ, thì thử hỏi vở kịch này Lai Sát sẽ tính toán thế nào, liệu hắn có bỏ qua cho Thanh Linh chúng ta không? Câu trả lời... ta nghĩ ai nấy đều đã rõ!"

Minh Nguyệt nói thẳng, hành động kiên quyết. Mặc dù cô rất tôn kính Huyền Sư và Nguyên Anh, nhưng lại không hề nể tình Mạc Nghiêm lẫn Vương Tông, bởi trong nguyên tác, cô hiểu rất rõ hai kẻ này.

Thiên Tôn phái và Mộc Tử phái, chính là những kẻ phản bội.

Huyền Sư ở trên vuốt râu hài lòng. Ông không ngờ tiểu nha đầu này lại làm được điều không tưởng như thế. Sẵn sàng phá huỷ một trong Ngũ Hành Bảo vốn nổi tiếng bất hoại, thành công lấy lại trong sạch cho Thanh Linh phái.

Các đệ tử Thanh Linh đồng thanh tung hô, họ thật sự quá hãnh diện với vị Thánh Thượng này, uy tín của cô lại tăng thêm một tầng. Đệ tử những phái còn lại chứng kiến tránh không được cũng thầm hâm mộ.

Mạc Nghiêm sau một lúc nhìn những mảnh vỡ, cuối cùng mất kiểm soát, đứng lên thể hiện uy áp, trực tiếp tấn công Minh Nguyệt vốn đang xoay lưng lại.

"Khổng Minh Nguyệt!"

Vương Tông vốn đang còn việc với Kim Bài, nhân cơ hội cùng hợp lực, trực tiếp uy hiếp cô bằng thuật Áp Chế. Minh Nguyệt không kịp đề phòng, liền bị hai lão gây áp lực mà gục xuống đất.

Tức thì, luồng khí áp toả ra làm ngã gục hàng loạt đệ tử xung quanh, ai nấy đều không chịu được sức uy hiếp này. Nhóm Kim Yến cũng đều gục theo, đều bị đè ép mà không đứng dậy nổi.

Chu Thiện thở hổn hển thắc mắc: "Cái gì... thế này... đầu ta đau quá!"

Ngữ Yên nhớ đến kiến thức học được, khó khăn trả lời: "Là thuật Áp Chế... Dùng để... đánh vào... tinh thần đối thủ... nhằm thị uy."

Kim Yến cũng từng nghe về nó. Càng lo lắng cho Minh Nguyệt hơn. Bởi luồng dư áp toả ra đã khủng khiếp như vậy rồi. Chị ấy lại là người trực tiếp phải chịu nó từ hai kẻ Bát Pháp và Lục Pháp, thử hỏi đang lâm vào đau đớn cỡ nào.

Mạc Nghiêm và Vương Tông không ngừng tăng cường Áp Chế, hòng đẩy đối phương vào trạng thái thua cuộc. Vương Tông lại lớn tiếng nói:

"Khổng Minh Nguyệt. Ngươi tự ý phá bỏ Luật Ngầm, đã là một tội. Xem thường bọn ta, cũng là một tội. Tự cao tự đại, là tội nặng nhất. Thuở mà ta xông pha chiến đấu với Thứ Đó, khi ấy ngươi còn chưa chào đời đâu."

"Sư muội!" Các sư huynh đồng loạt gọi.

Thúc Hạo thấy tình hình bất lợi, liền đứng dậy, cùng thi triển Áp Chế của mình nhằm giải vây cho Minh Nguyệt. Bất ngờ, Huyền Sư trưởng lão ngăn anh lại. Lão như nhận ra điều gì đó thú vị và muốn tận mắt chứng kiến.

Mạc Nghiêm và Vương Tông tiến đến gần, ngay khi chỉ còn cách tầm mười bước chân. Cả hai cùng bất ngờ lùi lại, trợn mắt hốt hoảng: "Không... không thể nào!"

Minh Nguyệt từng chút một đứng dậy giữa sảnh, chống lại Áp Chế của đối phương mà gắng sức tỉnh táo. Một Bán Nguyên Thần như cô nếu cùng lúc phải đối phó với hai người họ thì quả thật không có khả năng.

Tuy vậy, đó là khi cô tiến đến tu vi này bằng cách thông thường. Trong khi, Minh Nguyệt đã vào sinh ra tử ở Vong Tưởng Thời Không. Sức uy hiếp của luồng Áp Chế này nếu đem so với nỗi tuyệt vọng khi đứng trước Thứ Đó, quả thật là một trời một vực.

Từng chút một, cô thi triển Áp Chế của riêng mình, triệt tiêu đi của đối thủ. Dần dần, cô cũng chiếm thế thượng phong, uy hiếp ngược lại Mạc Nghiêm và Vương Tông phía đối diện. Các đệ tử xung quanh được giải thoát thì cũng bình ổn lại, dần dà đứng dậy mà chứng kiến. Tất cả kinh khiếp cùng khâm phục không thôi.

Mạc Nghiêm tu vi Lục Pháp khó mà cầm cự, dần thổ huyết. Vương Tông cũng tránh không được nhăn mặt đau đớn. Tự hỏi nha đầu ấy lấy đâu ra nguồn sức mạnh tinh thần này?

Minh Nguyệt diện hắc bào, mái tóc tung bay theo luồng kình phong, đôi mắt nghiêm nghị trừng về phía trước, đồng tử co lại thể hiện sự uy áp kinh người. Cô lúc này như nữ thần vô tình rơi vào ma đạo, tràn ngập sát khí.

"Hai người tự xưng là trưởng bối của luyện thần giới. Từng là kẻ tham chiến trong năm nghìn năm trước. Uy danh lừng lẫy không ai sánh được." Minh Nguyệt cất tiếng, uy áp cũng ngày một tăng. "Nhưng ta chỉ thấy hai kẻ hèn nhát. Trốn tránh nỗi sợ, không dám đối diện với nó."

Từng câu từng chữ như thúc vào tim hai lão. Sự căm tức càng tăng, nhưng sức uy hiếp quá khủng khiếp, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, cố đáp lại vài từ khó khăn:

"Nha đầu... ngươi... muốn gì?"

"Luật Ngầm không dám bỏ. Tên thật của Thứ Đó không dám gọi. Hai ông lấy tư cách gì phê phán ta?"

Tim bỗng đập mạnh một cái, hai lão nghiến răng đến bật cả máu, không dám tin những gì mình vừa nghe, càng không nghĩ rằng Minh Nguyệt lại nhắc đến việc ấy.

Mọi người xung quanh đang quan sát thầm khó hiểu. Minh Nguyệt nói vậy là có ý gì?

"Minh Nguyệt... không lẽ muội..." Thúc Hạo lập tức đưa ra một suy đoán.

"Chị Nguyệt..." Kim Yến gọi tên cô cảm thán. Cảm thấy Minh Nguyệt vốn là kẻ đầu đội trời chân đạp đất, đang sẵn sàng phá vỡ mọi quy tắc mà tứ giới đặt ra.

Minh Nguyệt tăng thêm sức uy hiếp của Áp Chế. Dần dần không kiểm soát được, ảnh hưởng đến cả những người xung quanh. Cô không dừng lại, tiếp tục nói:

"Hai người không dám nói, hay là đã quên?" Cô lại tiến thêm một bước, ngẩng mặt lên trời. "Nếu vậy, để ta nhắc cho tất cả cùng nhớ... tên thật của Thứ Đó."

Mạc Nghiêm giữ lại một chút lí trí, khó khăn ôm đầu. Vương Tông thì chỉ tay về phía Minh Nguyệt, run rẩy lên tiếng:

"Ngươi... ngươi... không lẽ ngươi..."

Giữa đại sảnh, Áp Chế tăng chóng mặt, phần mái liền bật ra khỏi công trình, ánh mặt trời từ ngoài rọi thẳng xuống. Cô đứng giữa luồng sáng, hiển hiện đầy uy phong, từng tiếng cất lên:

"Thần tang.

Nhân sầu.

Ma hỷ.

Sinh ra từ Hư Vô.

Kết thúc bởi Hư Vô.

Đối lập cùng hiện hữu.

Trù diệt bách Nguyên Thần."

Tiếng nói to và vọng, làm tất cả những ai chứng kiến tránh không được kinh khiếp.

Minh Nguyệt dám làm.

Giữa thanh thiên bạch nhật, cô dám nhắc lại nỗi ám ảnh nghìn năm của toàn cõi tứ giới.

Cái tên từ lâu bị cấm nói ra.

Một lần nữa.

Sau năm nghìn năm núp dưới danh xưng Thứ Đó, Khổng Minh Nguyệt - Thánh Thượng Thanh Linh phái không hề e ngại mà dõng dạc điểm lên, vang vọng khắp mọi nơi trên luyện thần giới, khắc sâu trong tâm trí mỗi con người:

"Thượng Ma Khí - Tuyệt Vọng Lộ."

----------

Lời tác giả:

Ngũ Hành Bảo cuối cùng cũng được nhắc tên đầy đủ, nếu liệt kê ra thì sẽ bao gồm:

Kim:

- Kim Tử Cầm: Huyền Sư trưởng lão.

- Kim Dược Đỉnh: Vương Tông trưởng lão.

Mộc:

- Mộc Liễu Kiếm: Trần Kim Yến.

- Mộc Cương Giáo: Lai Sát (đã bị huỷ).

Thuỷ:

- Thuỷ Sinh Kiếm: Hoạt Bát.

- Thuỷ Huyễn Ngọc: Lai Sát.

Hoả:

- Hoả Diễm Kiếm: Hoàng Thúc Hạo.

- Hoả Hồng Lụa: Nguyên Anh trưởng lão.

Thổ:

- Thổ Di Kiếm: Lai Gia Huấn và Ám Hà.

- Thổ Địa Kinh: Lai Sát.

Truyện Chữ Hay