Hoán Tình Kiếp

chương 57: hoa đào lại nở

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Minh Nguyệt truyền thần lực vào khắp cơ thể Tư Tuyệt nhằm tìm kiếm tia hi vọng kéo dài mạng sống cho bà ấy. Mọi người xung quanh chỉ có thể đứng nhìn mà mong mỏi.

Đáng tiếc, sau khi thử mọi cách, Minh Nguyệt chỉ đành lắc đầu, tiếc nuối mở lời:

"Tuổi thọ đã tận. Có thể kéo dài đến bây giờ vốn đã là kì tích. Thật sự ta cũng không còn biện pháp, cố gắng thêm chỉ tổ làm tăng đau đớn cho Tư Tuyệt mà thôi."

Kim Yến nghe xong thì ôm chầm bà ấy, oà khóc:

"Không. Nghĩa mẫu..."

Cả gia đình ba người Chương Nam Thành quỳ bên cạnh giường cũng đồng dạng tiếc thương. Làm những người chứng kiến phải xoay mặt đi, không ai dám nhìn thẳng tình cảnh này.

Tư Tuyệt từ tốn nắm lấy tay Kim Yến và Nam Thành. Đôi mắt khép hờ vì mệt mỏi, chớp chớp không ngừng, đôi môi cũng run run vì kiệt sức, bà lên tiếng khuyên nhủ:

"Các con cũng đừng quá đau buồn... Sống chết có số, ta... cũng không thể ở bên cạnh hai đứa mãi được."

Bà lại ngẩng mặt, cố mở to mắt nhìn Minh Nguyệt.

"Nguyệt thần nhân đã trở về, xem như... Kim Yến đã có chỗ dựa. Ta ra đi cũng an tâm hơn!"

Minh Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn bà rồi nhẹ nhàng gật đầu. Tư Tuyệt lại cúi đầu xuống, quan sát đứa con gái nuôi bé bỏng, dùng giọng điệu ấm áp nhất mà dặn dò:

"Tiểu Yến. Từ nay... con hãy luôn ở bên cạnh và nghe lời Nguyệt thần nhân, ngài ấy sẽ đối đãi tốt với con. Như vậy... con nhất định sẽ có được hạnh phúc."

Kim Yến nhìn bà, hai mắt lệ nhoà, người trước mặt càng mờ nhạt, báo hiệu như sắp phải xa cách.

"Nghĩa mẫu..."

Bà lại nhìn về đứa con trai nay đã vào tuổi tứ tuần của mình. Chương Nam Thành, vợ hắn với đứa con gái mười tuổi cùng nắm lấy đôi tay gầy yếu của Tư Tuyệt, khóc lóc kêu vang:

"Mẫu thân..."

"Ngoại bà..."

Tư Tuyệt khó khăn nở một nụ cười từ ái, năm ngón tay run rẩy vuốt ve bàn tay của ba người, từ tốn mở lời:

"Nam Thành, con hãy biết yêu thương nương tử và nữ nhi của mình. Nhớ... phải tôn trọng quyết định của con cháu, để nó tự tìm lấy hạnh phúc. Đừng giống gã Trương Nguỵ mà ta từng kể, làm khổ đời sau."

Nam Thành cúi đầu xuống, hạ một nụ hôn vào bàn tay gầy yếu của Tư Tuyệt, cố kìm nén cảm xúc, dùng chất giọng bình tĩnh nhất, chậm rãi lên tiếng:

"Nam Thành... xin ghi nhớ lời dặn của mẫu thân."

Tư Tuyệt nghe vậy thì gật đầu hài lòng. Bà lại nhìn Minh Nguyệt bằng cái nhìn chứa chan hi vọng, thở hắt ra một hơi, chậm rãi mở lời hỏi:

"Nguyệt thần nhân, liệu ở đó, ta có cơ hội gặp lại họ không?"

Minh Nguyệt đương nhiên biết Tư Tuyệt đang nói đến ai. Cô gật đầu, đáp lời:

"Thông thường... trước khi tiến vào luân hồi, người đã mất sẽ ở tại Âm giới chừng năm trăm năm."

Nghe thấy điều đó, Tư Tuyệt mỉm cười hài lòng, trả lại Minh Nguyệt cái gật đầu đầy biết ơn. Bà ngẩng mặt lên nhìn vào hư không, tưởng tượng trước mắt là chốn bình yên bên kia thế giới, lẩm bẩm những lời tận đáy lòng:

"Tướng công, Trần phu nhân,... Ta... đến với mọi người đây."

Dứt lời, bà chầm chậm khép lại đôi mắt, hai tay lạnh dần, tim ngừng đập, hồn phách rời thể xác, tiến vào Âm giới yên bình bên kia.

"Không!"

Kim Yến và một nhà Chương Nam Thành khóc gào thảm thiết. Những người chứng kiến cũng bị tràng cảnh này khiến lòng nặng nề không kém.

"Ngoại bà..." Tiếng đứa cháu gái mười tuổi của Tư Tuyệt vang lên, rồi quay đi vùi mặt vào trong lòng mẫu thân nó.

Minh Nguyệt nhìn con bé thì giật mình. Bởi sợi dây tơ duyên ẩn hiện bên dưới cổ tay vừa hiển hiện rồi mờ dần. Tự hỏi tại sao cô lại là người nhìn thấy điều ấy?

Trở lại con trấn nơi Trung giới, Thúc Hạo cũng đồng dạng ngạc nhiên khi thấy một sợi dây tơ duyên khác ẩn biện dưới cổ tay của nha đầu Khả Huân đã nói chuyện với Minh Nguyệt trước đó.

Điều ấy báo hiệu cho một đôi trẻ được gắn với định mệnh tuyệt đối không thể chia lìa. Và những kẻ nhìn thấy được định mệnh ấy, sẽ có vai trò như ông mai bà mối cho họ.

Một hướng khác, giữa dòng người hối hả quay trở lại sắp xếp sinh hoạt như cũ, Huyền Trân và Thừa Thiên để ý đến hai lão nhân gia vẫn còn ngất. Bọn họ đến gần, dự tính phân phó người đưa bọn họ trở về nhân gian. Bất ngờ, hai lão nhân gia tỉnh giấc.

Thừa Thiên nhìn thấy thì lo lắng, hỏi: "Hai người cảm thấy thế nào rồi?"

Bọn họ không trả lời mà nhìn khắp mọi nơi như tìm kiếm một ai đó. Khi xoay mặt lại và chạm mắt nhau, hai người liền không kìm được kích động mà nhào đến ôm chầm lấy nhau.

"May quá! Nàng không sao rồi..."

"Nương tử, ta cứ ngỡ lần này không thể gặp lại nàng..."

Thừa Thiên nhìn hai lão nhân gia trước mặt không ngừng gọi nhau như một đôi phu thê thì giật mí mắt khó hiểu. Huyền Trân tiến lên phía trước, nhìn hai người họ mà hỏi:

"Hai người là gì với nhau?"

Lúc này, bọn họ mới chịu để ý xung quanh. Thấy mọi người đang nhìn về đây thì hốt hoảng buông nhau ra, ấp úng đính chính: "Không... chuyện này..."

"Bọn tôi là tỷ muội kết nghĩa."

Thừa Thiên nhăn mặt, hỏi lại: "Bọn ta không nghe nhầm đâu. Rõ ràng khi nãy hai người gọi nhau là..."

Lời chưa nói hết thì Huyền Trân đã giơ tay cắt ngang. Cô đã từng nghe về chuyện tình giữa những đôi nữ tử với nữ tử hay giữa nam tử với nam tử. Mặc dù những tài liệu ấy được giữ khá kín nhưng với địa vị của cô tại Hồng Ngọc phái, đọc một vài quyển sách cấm cũng không phải là khó.

Nhớ lại cảm xúc của mình khi gặp Minh Nguyệt, lòng cô không biết vì sao lại trào dâng một ước muốn không rõ. Đưa tay lên ngực bấu chặt vạt áo, cố khiến bản thân bình ổn lại. Cô thở hắt ra một hơi, doạ sợ những người xung quanh.

Hai lão nhân gia thì lo lắng cực độ. Họ đã âm thầm sống trong bóng tối bấy lâu nay, dưới vỏ bọc tình chị em kết nghĩa, ngày đêm vui vẻ bên nhau cùng đám nhi tử nhận nuôi. Nếu bây giờ bị người của luyện thần giới phát hiện, tin đồn truyền đến những người xung quanh, thì liệu họ có còn yên ổn nữa hay không?

Nhưng trái với suy nghĩ của họ, Huyền Trân không hề muốn truy cứu chuyện này. Cô chỉ nhàn nhạt phân phó cho các đệ tử Hồng Ngọc phái:

"Các ngươi hãy đưa họ trở về!"

Thừa Thiên thực chất rất tò mò, dễ gì hắn chịu bỏ qua, vẫn muốn tiếp tục tìm hiểu.

"Tam Tôn, chuyện này quả thực..."

"Đặng Thừa Thiên, có những thứ... chúng ta không nên đi vào quá sâu." Huyền Trân lạnh lùng nhắc nhở.

Nghe vậy, hắn liền chắp tay, cúi đầu và không tiếp tục truy cứu nữa. Bỗng nghe Huyền Trân nói tiếp:

"Không phải ngươi không có việc gì để làm chứ? Tại sao còn ở đây?"

Nhớ đến việc mình cần tìm Tam Tôn của Thiên Tôn phái trở về, hắn vội cáo từ rồi rời đi. Hai lão nhân gia trước khi được đưa về nhân giới cũng thành khẩn cảm tạ.

Khi chỉ lại một mình mình đứng đó, Huyền Trân lại ngẩng mặt lên trời thở dài, lẩm bẩm:

"Thánh Thượng... tại sao người lại xuất hiện cơ chứ? Khiến ta đâm đầu vào tình cảnh sai trái này..."

Thúc Hạo đứng cách đó không xa, với tu vi của mình, dĩ nhiên anh nghe được những lời đó. Sau một lúc suy nghĩ nhằm hiểu rõ ý nghĩa của từng câu từng chữ, khi thông suốt, anh mở to mắt không thể tin.

An Tĩnh nhận ra khác thường, liền hỏi:

"Đại sư huynh, có chuyện gì không ổn sao?"

Thúc Hạo cố bình ổn tâm tình, anh xoay sang sư đệ của mình, dò hỏi:

"Sư đệ, ta... không hiểu về tình yêu cho lắm. Theo đệ thì... giữa hai người nữ tử có thể phát sinh loại quan hệ như thế nào?"

An Tĩnh giật giật mi mắt, hơi nghiêng đầu tỏ ra khó hiểu. Thấy đôi mắt Thúc Hạo nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa cợt, hắn đành trả lời theo hiểu biết của mình:

"Giữa hai người nữ tử thì có thể là mẹ con, bà cháu, tỷ muội, bằng hữu,..." Hắn trả lời một loạt các mối qua hệ. Nhưng trong đó chẳng điều nào vừa ý Thúc Hạo.

Anh lắc đầu, bỏ mặc hắn mà xoay đi, nhìn về phía Huyền Trân còn chìm trong suy tư, mơ màng. Tự nhủ khi về phái anh phải bỏ thời gian tìm hiểu thêm về chuyện này.

Bỗng cảm thấy khác thường trên đỉnh đầu, Thúc Hạo ngẩng mặt lên thì thấy ánh trăng tròn được bao trong ánh hào quang của năm ngôi sao sáng. Nay vừa xuất hiện thêm một ngôi sao khác, toả ánh mập mờ, nhấp nháy bên cạnh sao Nguyệt Hạn.

Bấm đốt ngón tay tính toán, anh liền nheo mắt, miệng lẩm bẩm: "Sao Bạc Phận?"

----------

Chương Nam Thành theo đúng di nguyện của Tư Tuyệt, không tổ chức ma chay, nhanh chóng chôn cất chỉ trong một ngày, nhằm tiết kiệm thời gian và tiền của.

Minh Nguyệt đứng từ xa quan sát Kim Yến và cả gia đình ba người Nam Thành quỳ trước mộ phần. Để giấu danh tính và tránh nghi ngờ, cô không đến gần họ, bởi xung quanh còn có rất nhiều người trong trấn hay tin và đến cúng viếng.

Đặng tiểu thư ngồi xe lăn từ từ tiến đến, dừng bên cạnh Minh Nguyệt, mắt vẫn nhìn Kiều Anh xa xa ở phía mộ phần, nhàn nhạt nói:

"Không ngờ Thánh Thượng lại chính là vị thần nhân khi ấy!" Cô ám chỉ.

Minh Nguyệt cong khoé môi, đáp lời: "Phải. Cô nhận ra rồi sao?"

"Không hẳn, là Kim Yến đã kể cho Kiều Anh nghe."

"Kim Yến nói ư?" Minh Nguyệt nhíu mày. "Vậy Kiều Anh sau đó kể với cô?"

"Đúng vậy!"

"Xem ra... mối quan hệ giữa cô và nàng ta có vẻ tiến triển lên không ít..." Minh Nguyệt gật gù cảm thán.

Tiên Thiên ngẩng đầu nhìn thẳng Minh Nguyệt, đáp: "Tất cả cũng nhờ những lời chỉ dạy của người."

"Vậy hai người có dự tính gì không?"

"Dự tính?" Tiên Thiên nhăn mặt khó hiểu.

"Chuyện với phụ mẫu..."

Tiên Thiên giật thót, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này. Dẫu cho Kiều Anh đã không còn dính líu gì với trần thế, nhưng thân phận cô thì khác. Bởi sau cùng thì Đặng gia cũng có tiếng tăm lẫn hoạt động trong và ngoài luyện thần giới, sức ảnh hưởng có thể so với một môn phái cỡ trung.

Không nghe thấy Tiên Thiên trả lời, Minh Nguyệt thừa biết đối phương đang nghĩ gì. Cô đành thở dài, nhàn nhạt nói:

"Tìm thấy tình yêu đã khó, chinh phục tình yêu càng khó hơn. Nhưng khó nhất vẫn luôn là sự đồng ý từ chính gia đình mình... Ta khuyên cô hãy chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt."

Hai người sau đó tiếp tục giữ im lặng. Tiên Thiên suy nghĩ một lúc lâu, cô chỉ đành gật đầu, tiếp tục thở dài, rồi hướng Minh Nguyệt, chân thành nói:

"Tôi sẽ chú ý. Cám ơn lời khuyên của người!"

Lúc này, Kiều Anh dìu Kim Yến từ phía mộ phần đi đến. Nhìn thấy Minh Nguyệt, Kim Yến lại không kìm được nước mắt, lập tức nhào vào lòng cô. Kiều Anh cũng đến bên cạnh Đặng tiểu thư, đẩy xe lăn đi nơi khác, trả lại không gian riêng tư cho hai người.

Minh Nguyệt vỗ về đối phương, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

"Đừng khóc! Còn có chị ở đây. Tư Tuyệt ở bên kia thế giới thấy em như vậy sẽ buồn lắm đấy."

Kim Yến khóc thêm một lúc nữa thì cũng dừng lại, ngẩng mặt, dùng đôi mắt rưng rưng ướŧ áŧ nhìn Minh Nguyệt, nức nở mở lời:

"Chị Nguyệt, tại sao người thân bên cạnh em cứ lần lượt rời đi chứ?"

Minh Nguyệt đưa tay lau đi giọt lệ còn đọng trên mí mắt đối phương, nhẹ nhàng trả lời: "Đối với người tại luyện thần giới mà nói, khi tuổi thọ được kéo dài thì đồng nghĩa phải luôn chứng kiến người thân của mình qua đời. Đó... chính là cách mà cuộc sống luôn diễn ra. Em nên tập chấp nhận với điều ấy."

"Vậy... chị Nguyệt sau này có rời xa em không?"

Minh Nguyệt nhíu mày, lập tức trả lời: "Ngốc! Chị hiện tại là Bán Nguyên Thần, là người trường sinh. Làm sao lại ra đi trước em được?"

Kim Yến nhắm chặt hai mắt, lắc đầu. "Không phải, ý em không phải thế?"

Minh Nguyệt nghe vậy thì nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu. Kim Yến lại rưng rưng nước mắt, hai môi run run mà nói tiếp:

"Mẫu thân và nghĩa mẫu đều đã mất. Kiều Anh tỷ tỷ sau này có thể cũng tái giá. Còn chị thì sao? Chẳng phải chị cũng sẽ như vậy ư, tìm thấy người mình yêu thương và tiếp tục bỏ mặc em?"

Minh Nguyệt giật mình, cô không ngờ Kim Yến lại nghĩ như thế. Nhưng chính bản thân cũng đang rất băn khoăn mình sẽ làm gì từ bây giờ, khi mà chuyện giữa cô và Ngọc Linh đã chấm dứt.

Thấy thái độ của Minh Nguyệt, Kim Yến chợt thấy mình vừa nói quá lời, vội vã cúi đầu, đính chính:

"Em... em xin lỗi! Em không cố ý nói như vậy. Chỉ là nghĩa mẫu vừa mất khiến em không kiểm soát được mình, ăn nói không suy nghĩ."

Minh Nguyệt bừng tỉnh, rời khỏi những băn khoăn trong lòng, quay lại với Kim Yến. Thấy con bé thật đáng thương, cô liền nâng mặt đối phương, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

"Em yên tâm! Chị sẽ không bao giờ thành gia lập thất đâu, sẽ luôn ở bên cạnh em."

Kim Yến mở to mắt, không dám tin điều mình vừa nghe. Cô nhớ rõ là Minh Nguyệt có một đứa con, lại có một người nam nhân không rõ danh tính bên cạnh. Nếu không thành gia lập thất thì đấy sẽ là thiệt thòi lớn cỡ nào.

Nghĩ rằng Minh Nguyệt vì mình mới quyết định như thế, Kim Yến liền kích động nói: "Không... không nên! Chỉ cần chị đừng quên em là được. Còn việc tìm hạnh phúc cho bản thân thì vẫn phải làm."

Nói xong, trong vô thức cô lại thấy tim mình loạn nhịp, hít thở không thông, lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Minh Nguyệt tay trong tay với một người khác, cõi lòng từ đấy dâng lên một cảm xúc đau thương khó tả.

Minh Nguyệt nhìn Kim Yến khó hiểu. Không biết vì sao con bé lại nói như vậy. Dẫu cho cô đã từ bỏ hi vọng với người cũ, nhưng hình ảnh đau lòng ấy vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, khó mà dứt. Việc quên đi và tìm kiếm một mối tình mới là bất khả thi. Chưa kể cô còn việc ở thế giới này phải làm, yêu đương chỉ là thứ mà cô sẽ nghĩ đến khi giải quyết xong mọi chuyện.

"Chuyện đó, có lẽ chị sẽ suy nghĩ lại. Em cũng đừng bận tâm. Hãy cố gắng tu luyện là được, chị sẽ luôn bên cạnh hỗ trợ em."

Nghe thế, Kim Yến cũng yên tâm phần nào. Để chắc chắn, cô giơ ngón út ra, lên tiếng yêu cầu:

"Vậy chị hứa với em đi! Tuyệt đối không bao giờ bỏ lỡ hạnh phúc của mình."

Minh Nguyệt bật cười, thực hiện cú ngoặc tay, rồi lại thú vị nói: "Chúng ta đã hứa với nhau rất nhiều điều rồi nhỉ?"

"Nhiều một chút cũng không hại gì, phải không?" Kim Yến hỏi lại.

"Đúng vậy!"

Khi mọi người đã cúng viếng xong và rời đi, Minh Nguyệt mới tiến đến mộ phần Tư Tuyệt, thắp một nén nhang, rải vài cánh hoa, sau đó thì cùng Kim Yến trở lại nhà Chương Nam Thành.

Khi này trời đã tối, Minh Nguyệt thu thập cho đối phương về giường, trong căn phòng cũ ngày xưa. Ngay khi cô dự định rời đi, thì Kim Yến bỗng từ trong chăn nói vọng ra:

"Chị Nguyệt. Đêm nay... chị ngủ với em được không?"

Minh Nguyệt mỉm cười, xoa đầu Kim Yến, trêu chọc nói: "Em đấy... dù vẻ ngoài không thay đổi nhiều, nhưng năm nay cũng đã bảy mươi tuổi. Còn trẻ con như vậy?"

Kim Yến vẫn chui rúc trong chăn, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài nhìn Minh Nguyệt. "Em chỉ cảm thấy cô đơn. Nghĩa mẫu vừa qua đời... thật sự em rất sợ... rất sợ..." - Kim Yến ấp úng.

Minh Nguyệt biết con bé định nói gì. Rõ là sợ cô sẽ rời đi một lần nữa, liền cảm thấy tội nghiệp, chấp nhận yêu cầu, cởi giày, vén chăn và từ tốn nằm một bên, vòng tay ôm trọn đối phương vào lòng.

Kim Yến vùi mặt vào cổ Minh Nguyệt, cảm thụ hơi ấm mà lâu rồi mình chưa được cảm nhận, lẩm bẩm:

"Ước gì... mỗi ngày đều bình yên như thế."

Minh Nguyệt vẫn nhằm mắt, đưa tay vuốt ve tấm lưng đối phương qua lớp vải mỏng, nhẹ nhàng trấn an:

"Rồi ngày đó sẽ đến. Ngày em hạnh phúc thật sự!" Cô chắc chắn.

"Chỉ cần được ở bên chị. Đối với em... đó chính là hạnh phúc!" Kim Yến đáp, sau đó thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Ngày hôm nay đau thương quá đỗi, cơ thể sớm đã kiệt sức.

Minh Nguyệt biết đối phương đã ngủ, cô cũng không nói gì thêm. Lòng lại nghĩ bâng quơ về tương lai, lên kế hoạch cho những việc sắp tới, những điều phải làm, rồi sau đó cũng để tâm tình thả lỏng, chìm dần vào bóng đêm yên ả.

"Ngủ ngon, Kim Yến! Số phận của em... chị nhất định sẽ thay đổi nó!"

----------

Truyện Chữ Hay