Tiêu Trì lẩm nhẩm một mình, khuôn mặt cứng ngắc nhìn Lâm Nhạc đang tươi cười nghe vị đại thúc kia giới thiệu.
Sau đó Tiêu Trì thật cảm động khi nghe được một câu “Tiêu Trì, mấy ngày hôm nay Lâm quản lý sẽ trực tiếp bàn bạc với ngài, có chuyện gì rắc rối thì cứ liên lạc với tôi.”
“Tôi….” Tiêu Trì không kịp từ chối, bên kia Lâm Nhạc đã mở miệng.
“Tôi và quản lý Tiêu rất hợp nhau, đối với những người có tài tôi luôn rất quan tâm mà, có điều, ngài không sợ tôi đem Tiêu quản lý đi mất hay sao?”
Đại thúc sửng sốt, lập tức cười nói, “Có thể được quản lý Lâm của Hằng Uyên đem đi là phúc khí của Tiêu Trì a, sau đó chính là vinh dự của công ty chúng tôi.”
Phúc khí cái rắm, Tiêu Trì yên lặng trợn trắng mắt.
Vì thế yên lặng đứng ở một bên tiếp tục làm người vô hình, mặc kệ đại thúc nói chuyện.
Cho đến khi đại thúc vừa lòng vỗ vỗ bờ vai hắn, đưa cho hắn một phần tư liệu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lâm Nhạc.
Không thể không nói đến, mặc dù vết thương có ảnh hưởng đến mỹ quan, quên, mỹ cảm, nhưng ngoài điểm đó ra Lâm Nhạc hoàn toàn vô cùng dễ nhìn, màu da trắng nõn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, không khiến người ta có cảm giác nữ tính, tóm lại, chính là vô cùng đẹp mắt, vô cùng thoải mái, không làm cho người đối diện có cảm giác áp bách.
“Tiêu Trì, buổi sáng đến giờ tôi còn chưa ăn điểm tâm, phiền quản lý Tiêu đưa tôi đến căng tin ăn sáng có được không?” Nghĩ đế hợp đồng cả đống tiền với Hằng Uyên, Tiêu Trì chỉ có thể cắn răng dậm chân một cái, dưới ánh mắt trêu chọc của Lâm Nhạc mang y đến căng tin của công ty.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến trưa, Lâm Nhạc sau khi chính thức làm việc không còn đùa giỡn Tiêu Trì nữa, ngược lại song phương đã chỉ ra được không ít sai lầm trong kế hoạch của Tiêu Trì, vừa bén nhọn lại trực tiếp, khiến Tiêu Trì không khỏi luống cuống tay chân. (công tư phân minh! I like it!)
Giữa trưa, nhìn qua một phân xưởng sản xuất, Hằng Uyên vốn là công ty buôn bán thiết bị điện tử, yêu cầu cực cao, sản phẩm của công ty của Tiêu Trì vẫn còn tồn tại nhiều khuyết điểm, nếu không xét đến thái độ của công ty, cộng thêm tình trạng làm ăn gần đây khá phát triển, Hằng Uyên đại khái sẽ không quá quan tâm, lại càng đừng nói đến chuyện phái ra quản lý cấp cao đến đây đàm phán.
“Tiểu Trì! Nghỉ một chút đi! Đưa anh đi ăn cơm.” Lâm Nhạc hô to một tiếng, kéo thần trí Tiêu Trì về với thực tại.
“Ách, anh không nhìn nữa sao?” Tiêu Trì ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường của phân xưởng, đã tròn giờ.
“Tan tầm, bây giờ nghỉ đã.” Lâm Nhạc nói lấy lệ rồi kéo Tiêu Trì ra cửa.
Người này……. Tiêu Trì không biết nên hình dung như thế nào, thật đúng là nhiều tính cách.
Sau đó Tiêu Trì kinh ngạc nhìn Lâm Nhạc một thân tây trang không quan tâm đây là căng tin của công nhân mà ngồi xuống ăn cơm.
Không kiêu căng, nhiều tiền, anh tuấn, trẻ tuổi, thập phần tiềm năng, là bạch mã vương tử của vô số nữ nhân, con rể kim quy trong mắt mẹ vợ.
Vì cái gì lại cố tình để ý một người nam nhân như Tiêu Trì hắn?! Chẳng lẽ đúng như trên mạng nói, nam nhân tốt đều yêu nam nhân. (chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau! tiểu công của ta ơi, iem ở đâu!!!!!!!!!!!!!!)
Buổi chiều, đại thúc ban sáng tìm đến hai người.
Đại thúc vui tươi hớn hở hướng Lâm Nhạc hỏi: “Nghe nói buổi tối quản lý Lâm phải ở khách sạn, hay là chúng tôi sắp xếp cho ngài một gian ký túc xá?”
“Không cần, tôi đã tìm hiểu rồi, mấy ngày nay sẽ ở trong nhà của quản lý Tiêu đi, chúng tôi vừa mới nói chuyện phiếm, biết được Tiêu phu nhân gần đây không ở nhà, tôi liền quấy rầy một chút xíu.”
Hai hồ ly một già một trẻ không thèm trưng cầu ý kiến của Tiêu Trì.
Vì thế Tiêu Trì chỉ biết là, chính mình đã biến việc Lâm Nhạc ở trong nhà mình trở thành một phần của nhiệm vụ trong hợp đồng với Hằng Uyên, đại thúc ám chỉ phải tạo quan hệ tốt với Lâm Nhạc.
Cứng họng không biết nói gì.
“Tiểu Trì, em sẽ không nhẫn tâm để anh ngủ sô pha chứ?” Lâm Nhạc vào nhà, đặt mông xuống sô pha, không có chút tự giác mình là khách nhân.
“Anh còn muốn sao nữa! Mục Nhiên khi nào sẽ trở về?” Tiêu Trì nổi giận, tiện tay vớ luôn một lọ vitamin C ở tầm tay ném vào mặt Lâm Nhạc.
“Ai nha, Tiểu Trì không cần nóng, Tiểu Nhiên bây giờ có lẽ đang ở cùng em gái Lâm Âm của anh. A, Tiểu Âm chắc chắn em đã gặp qua, hơn nữa, chúng ta chẳng phải đang tuân theo đúng quan hệ trong hiệp nghị sao? Hai người đàn ông cũng không lo phát sinh ra chuyện gì.” Lâm Nhạc cười tủm tỉm, thả một viên vitamin C vào trong miệng, vị chua khiến hắn xót ruột.
“Tùy anh……” Tiêu Trì vô lực, âm thầm oán giận trong lòng, tôi sợ chính là anh đối với tôi thế nào.
“Được, Tiểu Trì, sáng ngàu mai nhớ dậy sớm một chút. Anh đi rửa mặt, a, thuận tiện, em có thời gian có thể giúp anh rửa bát trong bếp được không? Quản lý Tiêu ~”.
Cái tên chết tiệt này! Tiêu Trì trợn mắt, hắn đang dùng hợp đồng của Hằng Uyên để áp mình sao!?
Điện thoại của Mục Nhiên vẫn tắt máy, không thể liên hệ được, hơn nữa hiểu biết của hắn về Mục Nhiên vốn không nhiều. Tiêu Trì cũng không thể đi hỏi bạn bè của nàng được. Chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận cái hiệp ước mạc danh kỳ diệu này.
Đại khái, đợi cho Mục Nhiên trở về, mọi việc hết thảy sẽ trở về như cũ đi.
A, còn của nàng, khụ khụ, Tiêu Trì suýt bị sặc nước miếng của chính mình.
Bạn gái? Nga….luật pháp, ly hôn thì sao, chỉ còn thiếu điểm này nữa là mọi chuyện trở nên thất loạn bát tao.
Chính là……con người kia cứ thế mà ở đây, so với tính chất của độc dược còn kinh khủng hơn, muốn trở về như cũ đã khó, thoát ra khỏ chuyện này lại càng vô vọng.
☆,Cảm thấy vô lực.