Hắn đây là đang nhắc nhở nàng sao?
Hoá ra Ngọc Tuyền Cơ cho rằng nàng đột nhiên thay đổi là do trước đây ẩn nhẫn, như vậy cũng tốt, ít nhất có thể lừa gạt được đôi mắt hắn.
"Ý của ngươi là muốn ta hướng bọn họ chịu thua?" Tô Phi Sắc nghiêm túc thỉnh giáo.
"Ngu không ai bằng." Ngọc Tuyền Cơ dùng ngón tay gõ lên đầu Tô Phi Sắc: "Khó trách không lấy lòng được Tô Đức Ngôn."
Ngọc Tuyền Cơ lại dám bảo nàng ngu không ai bằng? Tô Phi Sắc há miệng thở dốc, nhưng lại mắng không nên lời.
Ngọc Tuyền Cơ là đang chỉ điểm cho nàng, thân sơ khác biệt, nàng không phải là nữ nhi ruột thịt của Lý thị, nên dù làm gì cũng đều không thể khiến Lý thị vui lòng, chỉ có bắt lấy chỗ dựa là Tô Đức Ngôn mới có thể an ổn được ở phủ Thừa tướng.
Nàng từ trước tới nay chỉ biết nghe theo lệnh Tống Lăng Tu, chỉ biết giết người, thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
Chưa bao giờ dựa vào ai, càng không ai nói qua những lời này với này.
Tô Phi Sắc trong lòng ấm áp: "Sao lại nói những lời này với ta, ngươi đang giúp ta sao?"
"Giúp?" Ngọc Tuyền Cơ trong mắt hiện lên sát khí mù mịt, hắn hung hăng bóp cổ Tô Phi Sắc: "Chỉ có kẻ yếu mới cần người giúp, nếu có một ngày ngươi thua trong tay bọn họ, Bổn Đốc nhất định sẽ một đao bổ chết ngươi."
Nghe đồn Ngọc Tuyền Cơ âm tình bất định, thích giết chóc, xem ra đúng là như thế.
Tô Phi Sắc cắn răng, từ trong cổ họng nặn ra vài chữ: "Cửu Thiên Tuế vốn cũng không muốn giết ta, cần gì phải làm vậy cho ta sợ."
Ngọc Tuyền Cơ buông tay ra, cười vô cùng mị hoặc, cứ như vừa rồi chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì: "Ngươi thật thông minh, Bổn Đốc chờ xem trò hay của ngươi."
"Ngươi còn nợ ta một ân cứu mạng." Tô Phi Sắc âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi Ngọc Tuyền Cơ chỉ cần dùng sức một chút, nàng sẽ lập tức toi mạng.
"Muốn gì?" Ngọc Tuyền Cơ nói thẳng ra.
"Một nha hoàn tuyệt đối trung thành."
Bên cạnh nàng nhất thiết phải có một người có thể tin được giúp nàng làm việc, phủ Thừa tướng không có, nàng chỉ có thể tìm ở chỗ Ngọc Tuyền Cơ.
"Được." Lời nói vừa dứt, Ngọc Tuyền Cơ cũng nhanh chóng nhảy ra phòng.
Qua nửa khắc, Tô Phi Sắc mới buông bàn tay đang nắm chặt ra, tay còn có chút run nhè nhẹ, có thể thấy được chủ nhân của nó đang khẩn trương.
Nàng vốn dĩ chỉ là không muốn Ngọc Tuyền Cơ cứ dễ dàng bị sát thủ của Tống Lăng Tu giết chết như vậy, không nghĩ tới lại hấp dẫn sự chú ý của Ngọc Tuyền Cơ.
Bảo hổ lột da (), cũng vô cùng nguy hiểm, xem ra sau này nàng phải cẩn thận từng bước.
() Bảo hổ lột da: Thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hi sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định không thành công.
"Tam tiểu thư, phu nhân mời ngài qua đó." Một lát sau Yên Nhi xanh mặt đi vào, nhìn nàng ta như vậy, xem ra là đã bị làm cho hoảng sợ không nhẹ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tô Phi Sắc khẽ cau mày, hôm nay cũng thật là nhiều chuyện.
Yên Nhi do dự một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Là Cửu Thiên Tuế, trận chém giết vừa nãy kia đều là người của Cửu Thiên Tuế."
Ngọc Tuyền Cơ? Hắn bị thương không mau trở về, còn ở chùa Kính Mẫn này lăn lộn gì chứ.
Tô Phi Sắc trong lòng mắt trợn trắng, nhưng vẫn để Yên Nhi đi trước dẫn đường.
Xa xa đã nhìn thấy mấy trăm thị vệ đứng song song hai bên trái phải, tất cả đều đồng nhất mặc một màu đen, mắt sáng như đuốc, sát khí nghiêm nghị, trên mặt cũng không hề có bất kỳ cảm xúc gì, trông không khác nào người chết.
Giữa đám thị vệ là một loan kiệu rất lớn, lấy màu đen làm chủ đạo, bên dưới là tám điều hoàng kim làm thành bốn trảo rồng bay, rồng bay sắc mặt dữ tợn, giương nanh múa vuốt, khí phách không bút nào tả xiết.
Mà phía trước loan kiệu là ba nữ tử đang run run rẩy rẩy quỳ gối, nhìn kỹ lại, còn không phải là Lý thị cùng hai vị tiểu thư Tô gia sao.
Không biết Ngọc Tuyền Cơ lại muốn chơi trò gì nữa đây, Tô Phi Sắc bước nhanh đến, sau đó hướng về phía loan kiệu hành lễ: "Thần nữ Tô Phi Sắc bái kiến Cửu Thiên Tuế."
"Hôm nay cũng thật là may mắn, lại có thể được ngắm đến ba vị tiểu thư so với hoa còn đẹp hơn." Giọng nói hài hước của Ngọc Tuyền Cơ truyền đến.
Hắn cố ý dùng chữ ngắm, nghe như đang khen, nhưng thực tế lại là châm biếm, coi ba người các nàng giống như những nữ tử thanh lâu tùy người ngắm nhìn.
Lý thị cùng hai tiểu thư Tô gia mặt xoát cái trắng bệch, nhưng lại không dám nói gì, chỉ đành phải giả ngu: "Cửu Thiên Tuế quá khen."
Ngọc Tuyền Cơ ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi tới đây để trêu chọc các nàng à?
Tô Phi Sắc ngẩng đầu lên, phát hiện phía trên loan kiệu có treo rèm châu cùng sa mành màu đen, từ bên ngoài căn bản không nhìn rõ được bên trong.
"Bổn Đốc đây đúng lúc có ba chiếc trâm cài hoa vừa đủ với ba vị tiểu thư, chỉ là một trong số đó chính là cây trâm do Hoàng Thượng ban tặng, hai chiếc trâm kia lại khắc hoạ giống nhau, làm Bổn Đốc có chút khó xử không biết nên phân chia như thế nào mới công bằng."
Ngọc Tuyền Cơ vừa nói dứt câu, lập tức có người bưng lên một cái khay hoàng kim.
Chỉ thấy trên khay bày ba chiếc trâm hoa, hai chiếc bên cạnh là loại tùy tiện có thể gặp được, mà chiếc trâm ở giữa kia lại thủ công tinh tế, ngay cả sợi tua cũng là lưu li bảy màu tạo thành, dưới ánh mặt trời càng toả sáng lấp lánh, không một nữ tử nào nhìn thấy mà không thích.
Lý thị cùng hai tiểu thư Tô gia vừa nhìn thấy chiếc trâm ở giữa hai mắt liền sáng lên.
Loại ánh mắt muốn chiếm hữu này làm Tô Phi Sắc đột nhiên hiểu rõ dụng ý đằng sau hành động của Ngọc Tuyền Cơ.
Ngọc Tuyền Cơ là đang muốn thử năng lực của nàng.
Nếu nàng không có năng lực phối hợp diễn cho tốt vở kịch này, vậy thì đừng nói là diễn, ngay cả mở màn cũng không có.
Đây cũng là chặt đứt đường lui của nàng, bởi vì dù có lấy được chiếc trâm hoa này hay không thì ngày tháng sau này của nàng cũng sẽ đều không trôi qua tốt đẹp.
Lấy được trâm hoa, chẳng khác nào trắng trợn đối nghịch với Lý thị cùng hai tỷ muội Lâm gia, không lấy được trâm hoa, chẳng khác nào nàng không có năng lực.
Một chiêu này của Ngọc Tuyền Cơ thật là đủ tàn nhẫn.
Không đợi Tô Phi Sắc nghĩ nhiều, Lý thị đã mở miệng: "Điềm Nhi là người nhỏ tuổi nhất trong ba vị tiểu thư, không bằng liền đưa cây trâm ở giữa cho nàng, cũng thể hiện công bằng, Cửu Thiên Tuế cảm thấy thế nào?"
Tỷ tỷ nhường muội muội, lý do thật là hay.
Bốn vị tiểu thư Tô gia, chỉ có Đại tiểu thư Tô Tĩnh Nhu cùng Tứ tiểu thư Tô Tĩnh Điềm là do Lý thị thân sinh, mà Nhị tiểu thư Tô Tĩnh Hương còn lại là do Nhị di nương sở sinh.
Nhị di nương vì muốn nữ nhi có một cuộc sống tốt, từ nhỏ đã cho Tô Tĩnh Hương đi theo Lý thị, cho nên Tô Tĩnh Hương tuy rằng giống nàng cùng là thứ nữ, nhưng lại có đãi ngộ tốt hơn nàng rất nhiều.
Đáng tiếc thân sơ vẫn có khác biệt, vào thời khắc mấu chốt Lý thị vẫn sẽ vì nữ nhi thân sinh của mình mà suy nghĩ.
"Thừa tướng phu nhân quả nhiên so với Bổn Đốc thông tuệ hơn nhiều, chỉ là......!Kính già yêu trẻ, tôn lão còn ở phía trước, cho nhỏ rồi, vậy lớn thì sao đây?" Ngọc Tuyền Cơ chơi đùa với hộ giáp hoàng kim trên ngón tay út, lời nói ra vô cùng đạm nhiên, lại khiến cho Lý thị cả kinh đổ một thân mồ hôi lạnh.
Lời này nói ra, còn ai dám trả lời nữa?
Nếu trả lời sai thì thanh danh của phủ Thừa tướng sẽ bị hủy, nhưng nếu trả lời đúng, vậy chẳng khác nào thừa nhận bản thân thông minh hơn Cửu Thiên Tuế.
Cửu Thiên Tuế vốn có tiếng là thù dai, từng có một quan viên phu nhân chỉ vì mắng hắn một câu hoạn quan, kết quả đang sống sờ sờ bị lột da nướng chung với heo, lúc chết không có một miếng thịt lành lặn.
Cảnh tượng thê thảm kia, lúc này chỉ cần nhắm mắt lại Lý thị cũng có thể nhớ đến.
Nhưng lại không thể không trả lời, nếu không Cửu Thiên Tuế sẽ giáng xuống tội danh rằng các nàng đang coi rẻ hắn.
Lý thị lúc này quả thật là hối hận đến xanh ruột, sớm biết thì đã không đến chùa Kính Mẫn ngắm hoa làm gì, bây giờ thì biết làm sao đây.
"Theo ý của thần nữ, chiếc trâm hoa ở giữa này đưa cho thần nữ chính là công bằng nhất." Tô Phi Sắc nhìn thoáng qua mồ hôi lạnh trên trán Lý thị, đúng lúc mở miệng.
Nàng sớm biết rằng chiếc trâm cài này nàng nhất định phải lấy được, cố ý chờ đến lúc này, chính là vì muốn khiến Lý thị cảm thấy là nàng đã cứu bọn họ một mạng.
"Ồ?" Ngọc Tuyền Cơ cố ý kéo dài giọng, muốn nghe xem nàng định nói như thế nào.
.