Editor: Nyanko
Chân nhìn như mảnh khảnh nhưng sức lực lại lớn đến kinh người, đại phu sao chịu nổi một đạp như vậy, giãy giụa một hồi liền sức cùng lực kiệt.
Cuối cùng chỉ có thể chật vật xin tha: "Tam tiểu thư, có chuyện gì thì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói đã."
"Đại nương cho ông bao nhiêu bạc để ông nói dối giúp cho bà ta? Bà ta làm như vậy mục đích là gì?" Nàng không tin Lý thị chỉ đơn thuần muốn dùng đứa bé để trói chặt sủng ái của Tô Đức Ngôn, nhất định là vẫn còn có kế hoạch gì đó muốn hãm hại nàng.
Đại phu hoảng sợ mở lớn hai mắt, nhưng vẫn lập tức giả ngu: "Nói dối gì cơ? Phu nhân nào có bảo tiểu nhân nói dối gì đâu, nhất định là Tam tiểu thư đã nghe ai đó khua môi múa mép nói linh tinh rồi."
Tô Phi Sắc nguy hiểm híp híp mắt, sức lực dưới chân lại nhiều thêm vài phần: "Nếu ta không có chứng cứ xác thực thì sao dám bắt ông tới đây chứ? Để cho ông nói, chỉ là cho ông một cơ hội để lấy công chuộc tội mà thôi, nếu không làm lớn đến chỗ của cha ta, để cho ông ấy biết ông và đại nương cùng hợp mưu lừa ông ấy, ông cảm thấy ông ấy sẽ thế nào?"
Nghe thấy trong tay Tô Phi Sắc có chứng cứ, đại phu lập tức lộ ra vẻ mặt chọn lựa, tiền bạc và tính mạng...
Tuy rằng dụ hoặc của tiền tài rất lớn, nhưng có mạng để tiêu mới là quan trọng nhất.
Ai cũng biết Tô Đức Ngôn rất muốn có một đứa con trai, bây giờ Lý thị mang thai dĩ nhiên ông ta càng thêm nóng lòng.
Nếu như để cho ông ta biết tất cả chuyện này đều chỉ là âm mưu, dưới cơn cuồng nộ sẽ làm ra chuyện gì thật đúng là khó nói.
Nhưng ông ta đã giúp Lý thị làm chuyện xấu không chỉ có mỗi một lần này, nếu như Lý thị biết ông ta phản bội bà ta, lại còn khai hết ra những chuyện mà ông ta đã làm giúp cho bà ta, vậy...!
Nghĩ đến đây, đại phu mau chóng thề thốt phủ nhận: "Tiểu nhân không biết cái gọi là chứng cứ của Tam tiểu thư là gì, tiểu nhân chưa bao giờ nhận bạc của phu nhân, cũng chưa từng nói dối để lừa gạt thừa tướng, nếu như Tam tiểu thư không tin thì cứ việc tìm thừa tướng và phu nhân tới."
Nói ra cũng chết, mà không nói cũng chết, không bằng ông ta đánh cuộc một phen.
Tô Phi Sắc chỉ là một tiểu cô nương, cùng lắm thì đánh ông ta vài trận, mắng ông ta vài câu, hẳn là sẽ không có lá gan muốn mạng của ông ta đâu.
Nếu Tô Phi Sắc trúng kế mời Tô Đức Ngôn và Lý thị tới thì càng tốt, dựa vào sủng ái của Tô Đức Ngôn đối với Lý thị hiện tại, nhất định sẽ cứu ông ta rồi trừng phạt Tô Phi Sắc.
Tô Phi Sắc lạnh lùng cười: "Nếu như ông đã chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ông, Tang Tử, kéo ông ta tới phòng tra tấn đi, để cho người của Ngọc Tuyền Cơ hầu hạ ông ta thật tốt, nhớ phải dặn bọn họ, đừng làm chết người là được."
Thủ đoạn tra tấn của Đông Xưởng chính là biến thái tàn độc có tiếng, người đi vào sẽ không còn sống mà đi ra.
Cho dù chủ tử có khai ân để lại cho ngươi một mạng, vậy thì cũng là thương tích đầy mình, sống không bằng chết.
Tuy rằng nơi này không phải Đông Xưởng, nhưng cũng là một nơi ám lao dưới trướng Ngọc Tuyền Cơ, thủ đoạn tra tấn dĩ nhiên sẽ không thua kém.
Nàng đổi lại muốn nhìn xem là gã đại phu này cứng miệng hay là công cụ tra tấn của Ngọc Tuyền Cơ cứng hơn.
Nghe thấy ba chữ Ngọc Tuyền Cơ, đại phu sợ tới mức lập tức ngã quỵ xuống trên mặt đất.
Ông ta muốn xin tha, nhưng lại bị Tang Tử lấy giẻ nhét kín miệng.
Tang Tử ra hiệu với ngoài cửa, hai tên thị vệ lập tức tiến vào kéo ông ta ra ngoài.
"Đúng rồi tiểu thư, vừa rồi lúc nô tỳ đi tìm Cửu Thiên Tuế để mượn ám lao, Cửu Thiên Tuế có dặn nô tỳ nói với ngài một chuyện, ngài ấy nói tên đại phu này vốn là một trợ thủ cực kỳ đắc lực của Lý thị, những lần Lý thị hạ độc đến mức nhận không ra người đều là do gã đại phu này phụ trách, nhưng sau khi gia tộc Cố gia bị giết, đại phu này lại ôm một số tiền phi nghĩa lớn quy ẩn, Lý thị đành phải mời một tên đại phu khác, đáng tiếc mới mời chưa bao lâu đã bởi vì chuyện chén canh mà bị ngài vạch trần.
Lý thị để lần mang thai giả này được ổn thỏa, đã không tiếc giá cao mời lại gã đại phu này rời núi." Tang Tử đúng sự thật chuyển đạt lại lời của Ngọc Tuyền Cơ.
Nhưng Tô Phi Sắc nghe xong thì sắc mặt đại biến, sau khi gia tộc Cố gia bị giết thì gã đại phu này đã ôm một khoản tiền phi nghĩa lớn quy ẩn?
Đây là trùng hợp hay là...
Nhưng Ngọc Tuyền Cơ để cho Tang Tử nói với nàng lời này là có mục đích gì?
Chẳng lẽ là muốn nói với nàng gã đại phu này có liên quan đến chuyện toàn Cố gia bị giết sao?
Nhưng rõ ràng Cố gia là do Tống Lăng Tu muốn tiêu diệt, một đại phu nho nhỏ như ông ta thì sao lại có dính líu đến chuyện của hoàng thất được?
Chẳng lẽ...!Đáy lòng Tô Phi Sắc nhanh chóng hiện lên một suy nghĩ.
Suy nghĩ này khiến cho nàng khiếp sợ đến mức toàn thân không khỏi phát run, ngay cả nắm tay lại cũng nắm không được.
Không, không thể nào, Cố gia mãn môn sao lại chết ở trong tay một kẻ tiểu nhân đê tiện như thế này được.
Phòng tra tấn truyền đến tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sợ hãi, mỗi một tiếng kêu đều thê lương như quỷ, Tô Phi Sắc nghe xong đều càng thêm tâm loạn như ma: "Đi, lôi đại phu ra đây cho ta."
Tang Tử thấy giọng điệu của Tô Phi Sắc có chút khác thường, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Dù sao Tô Phi Sắc cũng là chủ tử, nàng ấy chỉ là một nha hoàn nho nhỏ...!Thật sự không nên nhiều chuyện.
Đại phu rất nhanh đã được người nâng tới ném ở trước mặt Tô Phi Sắc như ném một đống giẻ rách, ông ta cuộn tròn ở trên đống cỏ khô đau đớn rên rỉ.
Tiếng rên yếu ớt, ngay cả sức lực cầu cứu cũng không có.
Mà đầu tóc của ông ta cũng rối tung, quần áo ở trên người thì đã bị roi quất đến mức rách nát tả tơi.
Vết thương và máu tươi gần như đã phủ đầy trên người ông ta.
Trên ngực còn có mấy dấu vết bị bàn ủi in qua, những miệng vết thương thật lớn dường như đã có vẻ thối rữa nhiễm trùng, máu thịt lẫn lộn.
Đây chẳng qua mới chỉ là những hình phạt tầm thường nhất của Đông Xưởng, bởi vì Tô Phi Sắc đã ra lệnh muốn giữ lại cho ông ta một mạng, cho nên những người kia lúc dụng hình đều đã thủ hạ lưu tình.
Nếu không phải như vậy, thì tình trạng trạng hiện giờ của đại phu chắc chắn sẽ trông còn ghê người hơn nhiều.
Tô Phi Sắc quét mắt nhìn đại phu một cái, cực lực khống chế cảm xúc của bản thân xong, lúc này mới mở miệng: "Ta hỏi ông một lần cuối cùng, nói hay không?"
Truyện được edit và đăng tải tại dembuon
Giọng nói của nàng bây giờ đã chẳng khác nào tử thần đòi mạng, đại phu sợ tới mức toàn thân run lên, vội vàng mở miệng: "Nói nói nói, phu nhân cho tiểu nhân ba trăm lượng bạc, để cho tiểu nhân hạ một lượng thuốc độc rất nhỏ ở trong đồ ăn của bà ta sau đó nói dối là bà ta mang thai, đợi gần mười tháng sau, tiểu nhân sẽ bố trí bà mụ và một đứa bé mới sinh, phu nhân hứa hẹn, chỉ cần tiểu nhân làm xong chuyện này sẽ cho tiểu nhân thêm hai trăm lượng bạc, đúng rồi, phu nhân còn tìm tiểu nhân lấy chút mị dược, nói là muốn cho thừa tướng thoải mái hơn, càng không rời bỏ được bà ta."
Thì ra tác dụng của mị dược là cái này.
Không ngờ mưu kế lần này của Lý thị cũng đã tính toán khá chu toàn.
Mà lần trúng độc đó cũng là Lý thị tự mình hạ, chính là để ép nàng giao khế ước bán thân và chìa khóa phòng thu chi ra.
Có điều Lý thị vừa ra tay đã là ba trăm lượng, sau khi chuyện thành công còn thêm hai trăm lượng nữa.
Năm trăm lượng bạc để đổi lấy một mưu kế mang thai giả, theo như lời của Ngọc Tuyền Cơ, đúng là cái giá rất cao.
Không, quả thật là cao đến mức kỳ lạ.
Thấy Tô Phi Sắc nghe xong cũng chưa mở miệng, đại phu còn tưởng là Tô Phi Sắc không hài lòng với lời ông ta nói, sợ tới mức sắc mặt càng thêm trắng bệch: "Tam tiểu thư, tiểu nhân biết gì đều đã nói hết rồi, ngài hãy tha cho tiểu nhân đi."
Tô Phi Sắc bị giọng nói của ông ta kéo lại tinh thần, dứt khoát đi tới trước mặt ông ta cười hỏi: "Cố gia bị diệt môn như thế nào?"
Đại phu thấy nụ cười âm trầm của nàng, lại nghe thấy câu này thật chẳng khác nào lời nói nặng ngàn cân, sợ tới mức suýt nữa thì hôn mê: "Tam...! Tam tiểu thư, vì sao ngài lại hỏi như vậy, Cố gia đương nhiên là bị Hoàng Thượng diệt môn rồi."
Thấy ông ta run rẩy kịch liệt như vậy, Tô Phi Sắc lập tức biết chuyện này không hề đơn giản..