Hoạn Phi Hoàn Triều

chương 43: 43: bước ra tự thú​

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Nyanko

Tống Lăng Tu lại khẽ nhíu mày, Tô Đức Ngôn và Ngọc Tuyền Cơ là hai đầu cân, vừa tranh đấu lẫn nhau mà cũng vừa giữ thăng bằng cho cán cân, nhưng nếu như hai đầu cân này mà liên thủ với nhau, vậy thì giang sơn của hắn ta sẽ tràn ngập nguy cơ mất.

Trong lòng Tô Phi Sắc lại thấy ấm áp, vừa rồi nàng chỉ là không muốn Tống Lăng Tu chết ở trong tay kẻ khác mà thôi, không nghĩ tới về sau sẽ có thể dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền, bây giờ bị Ngọc Tuyền Cơ nói như vậy rồi, Tống Lăng Tu sẽ không chỉ sinh ra cảnh giác với phủ Thừa tướng, mà còn chắc chắn sẽ không muốn nàng vào cung nữa.

"Cửu Thiên Tuế nói không sai, Tam tiểu thư có công cứu giá, công tội bù trừ, chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi.

" Tống Lăng Tu lạnh lùng mở miệng.

Hắn ta vốn còn định mượn chuyện này để cho Tô Phi Sắc tiến cung, thuận tiện quan sát nàng hơn, nhưng phản ứng của Ngọc Tuyền Cơ lại khiến cho hắn ta có thêm mấy phần hoài nghi với Tô Phi Sắc.

Cố Thanh đã chết, hắn ta đã tận mắt nhìn thấy.

Nhưng Tô Phi Sắc lại có nhiều chỗ giống nàng, còn nhiều lần khiến cho bản thân nổi bật.

Nếu như tất cả những chuyện này đều không phải là trùng hợp, vậy thì hẳn là cố tình bắt chước, có người muốn xếp một quân cờ vào bên cạnh hắn ta!

Xem ra hắn ta phải điều tra xem giữa phủ Thừa tướng và Ngọc Tuyền Cơ có quan hệ gì mới được.

"Đa tạ Hoàng Thượng.

" Tô Đức Ngôn nhẹ nhàng thở ra.

Xảy ra chuyện như vậy, Tống Lăng Tu không trách phạt đã là tốt lắm rồi, ông ta cũng không dám chờ mong vào việc ban thưởng gì đó.

Có điều cũng may mà có Tô Phi Sắc chắn một kiếm thay cho Tống Lăng Tu, nếu không trên dưới phủ Thừa tướng của ông ta đã có thể khó tránh tai họa ngập đầu rồi.

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức quay đầu lại cho Tô Phi Sắc một ánh mắt vừa lòng.

"Cửu Thiên Tuế, thích khách đã đều bị chế ngự, đang đợi ngài tự mình thẩm vấn.

" Một thị vệ tiến lên nói.

Trong mắt Ngọc Tuyền Cơ chợt lóe qua tàn khốc, không coi ai ra gì đi đến ghế chủ vị ngồi xuống: "Dẫn tới.

"

Tống Lăng Tu thấy vậy không khỏi đen mặt lại, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ đành phải kiếm vị trí khác ngồi xuống, mà Tô Tĩnh Nhu cũng lập tức vội vàng ngồi vào bên cạnh hắn ta, những người khác cũng ào ào tìm chỗ ngồi, muốn xem thử Ngọc Tuyền Cơ có thể tra hỏi được gì.

Thích khách rất nhanh đã được thị vệ nâng lên, chỉ thấy tay chân gã ta đã sớm bị chém đứt, lại dùng sáp bịt kín miệng vết thương lại, tránh cho gã mất máu quá nhiều, mà thuốc độc giấu trong hàm răng của gã cũng đã bị người mạnh mẽ cạy ra, ngay cả hàm răng cũng bị đánh gãy vài cái.

Thủ đoạn của Ngọc Tuyền Cơ đang ngồi ở đây tất cả mọi người đều đã được nghe nói, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, lại vẫn không nhịn được mà run rẩy, mà trái tim của Tô Tĩnh Nhu cũng đã gần như thít chặt lại, giống như người bị chém đứt tứ chi tiếp theo chính là nàng ta vậy.

"Nói, là ai sai khiến ngươi.

" Ngọc Tuyền Cơ nhẹ nhấp một ngụm nước trà, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt.

Ánh mắt lại như có như không dừng ở trên người Tô Tĩnh Nhu.

Ngay từ lúc Tô Tĩnh Nhu thu mua thích khách, hắn cũng đã sớm biết sẽ có chuyện ngày hôm nay.

Vốn cũng không định ra tay, nhưng hôm nay Tô Tĩnh Nhu lại đả thương người của hắn, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.

Tô Tĩnh Nhu nhận thấy được ánh mắt của Ngọc Tuyền Cơ, vội vàng cúi đầu xuống.

Nàng ta nắm chặt lấy tay Tống Lăng Tu, giống như muốn từ chỗ của Tống Lăng Tu lấy thêm chút sức mạnh.

Thích khách nghe thấy giọng nói của Ngọc Tuyền Cơ, gian nan ngẩng đầu: "Ta nhổ vào, có Hoàng Thượng ở đây, khi nào thì đến lượt tên thái giám chết bầm nhà ngươi làm chủ.

"

Bây giờ gã ta đã bị người chém đứt tứ chi, sống không bằng chết, so với qua loa nhận tội để được sống tiếp, còn chẳng thà chọc giận Ngọc Tuyền Cơ cho thống khoái.

"Thái giám chết bầm?" Ngọc Tuyền Cơ lấy ngón út vân vê một lọn tóc, nhìn như vô cùng ưu nhã, nhưng thật ra lại ẩn giấu sát khí: "Nếu như ngươi đã xem thường thái giám, vậy thì bổn đốc sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị được làm thái giám ra sao, người tới, lột quần áo gã ra, bôi mật ong lên chỗ đó, rồi thả thêm vài con vật ăn đồ ngọt vào, ví dụ như kiến, chuột, hay là gián gì đó, nhất định phải để cho những con vật nhỏ đáng yêu đó được ăn thật no.

"

Mọi người nghe thấy lời nói như vậy, ngay lập tức cảm thấy buồn nôn, bôi mật ong lên chỗ đó, rồi để cho kiến và chuột gặm nhấm nó từng chút một, người bình thường nghĩ tới đã cảm thấy da đầu tê dại.

Ngọc Tuyền Cơ lại còn gọi mấy con vật đó là vật nhỏ đáng yêu, quả thật là khủng bố đến mức làm cho người ta giận sôi.

Ngay cả Tô Phi Sắc cũng không khỏi nhướng mày, phương pháp tàn nhẫn như vậy sợ rằng cũng chỉ có Ngọc Tuyền Cơ mới nghĩ ra được.

Thích khách hoảng sợ: "Không, đừng, Ngọc Tuyền Cơ ngươi đồ chó má này, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu, sau khi ngươi chết nhất định sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, ngươi con quỷ dữ này! "

Tiếng chửi rủa của thích khách nhỏ dần, chỉ còn lại là tiếng kêu đau đớn thảm thiết thay thế.

Tiếng kêu kia thảm thiết biết bao nhiêu, ngay cả người nghe cũng không nhịn được mà toàn thân phát lạnh.

Không được, cứ tiếp tục như vậy thì thích khách sớm hay muộn cũng sẽ không chịu được nữa, ngộ nhỡ thích khách chịu thú tội rồi tố cáo nàng ta ra, thì nàng ta phải làm sao?

Tô Tĩnh Nhu gấp đến mức mặt mũi trắng bệch, mà sau lưng nàng ta cũng đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

"Nhu Nhi đây là làm sao vậy?" Thấy bàn tay Tô Tĩnh Nhu nắm lấy hắn ta càng ngày càng dùng sức, Tống Lăng Tu không khỏi quay đầu lại.

"Thiếp! Hoàng Thượng, thân thể của thần thiếp có chút không thoải mái, có thể tới bên cạnh nghỉ ngơi trước được không?" Tô Tĩnh Nhu dứt lời, còn không quên khẽ lung lay thân mình, làm ra dáng vẻ nhìn thấy mà thương.

Tống Lăng Tu cho rằng nàng ta là bị dọa sợ, vì thế gật đầu: "Người đâu, đỡ Quý Phi nương nương xuống dưới.

"

Đôi mắt âm lệ của Ngọc Tuyền Cơ nhẹ nhàng nheo lại, muốn chạy sao?

Trốn được hòa thượng không trốn được chùa, Tô Tĩnh Nhu, ngươi trốn được sao?

Tiếng kêu thảm thiết của thích khách kéo dài một lúc lâu, mà Ngọc Tuyền Cơ lại cũng thật là có kiên nhẫn, còn đặc biệt sai người làm một bữa nhỏ và điểm tâm, đợi cho chỗ đó thích khách từng chút một bị ăn sạch xong, mới cho người nâng gã ta lại.

Nhìn lại thích khách, trải qua sự tra tấn không phải người như vậy gã ta cũng đã hơi thở thoi thóp, Ngọc Tuyền Cơ nhẹ vê một miếng bánh hoa quế bỏ vào trong miệng: "Nói, là ai sai khiến ngươi.

"

"Là! Là! " Thích khách đột nhiên ói ra một búng máu, nói chuyện đứt quãng, khiến cho trong lòng mọi người đều thấp thỏm.

Ai cũng đều đang tò mò thích khách sẽ nói ra tên người nào, lại có chút vui sướng khi người gặp họa, người bị thích khách nói ra kia nhất định sẽ có kết cục còn thảm hơn cả thích khách.

Đúng lúc này, một thị vệ vội vàng tiến lên, không biết nói gì ở bên tai Ngọc Tuyền Cơ, chỉ thấy mặt mày Ngọc Tuyền Cơ ngả ngớn, thần sắc lúc sáng lúc tối, nguy hiểm không thôi.

Hắn đột nhiên nâng lên một chưởng bổ về phía thích khách nửa chết nửa sống, tàn thân của thích khách lập tức nổ tung, xương thịt nát tan.

Máu thịt của thích khách bắn ra tung tóe, dọa cho đám nữ quyến ở đây sợ tới mức thét lên chói tai, thậm chí còn có người trực tiếp ngất xỉu.

Chỉ có Tô Phi Sắc, giống như không có việc gì cầm lấy khối tàn thịt bắn lên trên người kia vứt bỏ, trên mặt ngoại trừ nghi hoặc ra, cũng không còn cảm xúc nào khác.

Vừa rồi tên thị vệ kia rốt cuộc đã nói gì với Ngọc Tuyền Cơ? Lại có thể khiến cho Ngọc Tuyền Cơ có loại phản ứng này!

"Cửu Thiên Tuế, ngài làm gì vậy?" Tô Đức Ngôn cau mày chất vấn, dường như cũng đã bị làm cho khiếp sợ.

Mà Tống Lăng Tu thì vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt Ngọc Tuyền Cơ, thấy vậy, lập tức mở miệng: "Cửu Thiên Tuế đã tra ra kẻ đứng phía sau là ai rồi sao?"

Ngọc Tuyền Cơ vân vê mấy sợi tóc, cuối cùng mới sâu kín mở miệng: "Bổn đốc không tra ra kẻ sai khiến ở phía sau, chỉ là! Để cho kẻ đó bước ra tự thú mà thôi.

"

Tự thú? Sao có thể chứ, tự thú đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết, trên đời có kẻ nào ngu ngốc như vậy sao?

Không, rơi vào trong tay kẻ khác là tự tìm đường chết, còn rơi vào trong tay Ngọc Tuyền Cơ chính là sống không bằng chết.

.

Truyện Chữ Hay