Sau khi gặp được lĩnh chủ, bốn người liền ở trong lâu đài lĩnh chủ chờ đợi trăng non xuất hiện.
Từ miệng lĩnh chủ bọn họ biết được vài điều về đêm trăng non: Bắt đầu từ một năm kia, buổi tối mỗi dịp trăng non cư dân Thánh thành nhất định phải ngủ sớm, bất luận là tự nhiên đi vào giấc ngủ hay dựa vào thuốc ngủ, tóm lại là cần phải đi ngủ. Nếu có người chưa chìm vào giấc ngủ sau giờ đêm hoặc thức dậy trước rạng sáng, người này sẽ biến mất, hơn nữa là vĩnh viễn biến mất.
Cư dân Thánh thành gọi nó là “Tai ách trăng non”.
Hiện vẫn chưa rõ nguyên nhân gây ra tai ách trăng non, rất nhiều người tò mò hiện tượng kỳ lạ này mỗi tháng xuất hiện một lần, thậm chí có người cố tình thức khuya sau đó ghi lại sự việc vào quyển bút ký, làm không ít người sởn tóc gáy.
Bên trong phòng sách lâu đài cổ, nhóm người hầu y theo yêu cầu của Tề Nhạc Nhân đem tất cả tư liệu về tai ách trăng non đến. Vài người ngồi cùng bàn phân công tra tìm tư liệu, ngay cả hắc điểu của Ninh Chu cũng thành thật ở một bên chải lông chim, không ồn không nháo.
Tô Hòa lật giở cuốn bút ký rồi nói: “Quyển bút ký này có mấy điểm thú vị, mọi người có thể nhìn xem.”
Tề Nhạc Nhân tiếp nhận cuốn sổ từ tay Tô Hòa, làm người may mắn là ngôn ngữ thông dụng ở Thế Giới Ác Mộng là tiếng Trung (tuy không biết có phải là hệ thống dịch tự động hay không) cho nên cậu không đến mức xem không thể hiểu văn tự Thế Giới Ác Mộng. Một đoạn thời gian cậu cũng quen với nhóm NPC diện mạo như người phương Tây nói thông thạo tiếng Trung.
[..... Tôi đã chuẩn bị tất cả những thứ cần dùng: giấy, bút, đèn dầu, gậy gộc và áo choàng; hơn nữa tôi nói với bố mẹ rằng mình đã uống thuốc ngủ có thể ngủ một giấc đến sáng. Bây giờ là giờ đúng, còn khoảng một giờ nữa là đến khuya. Tôi vừa hưng phấn cũng thật bất an, bởi vì không biết mình sẽ thấy gì sau một giờ nữa. Nếu mọi thứ vẫn ổn sau nửa đêm, tôi sẽ mặc áo choàng đi ra ngoài tham quan ban đêm một vòng, nếu có gì đó không ổn... Dù sao tôi đã khóa kỹ cửa sổ, sẽ không có gì nguy hiểm.]
Đọc đến chỗ này, Tề Nhạc Nhân đã thấy cái kết không có hậu.
Bác sĩ Lã cũng nhìn thấu điều này, tấm tắc nói: “Tự tìm đường chết a.”
Tề Nhạc Nhân lật sang trang tiếp theo, chữ viết trên tấm da dê trở nên vội vàng lộn xộn:
[Đúng giờ rồi! Trời ạ, tôi thật sự còn thức sau giờ trong đêm trăng non, bây giờ tôi có chút lo lắng. Nhưng mọi thứ xung quanh vẫn bình thường, vừa rồi tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới, Thánh thành một mảnh đen nhánh, ngay cả dầu hỏa thắp đèn đường ở tuyến đường chính cũng dập tắt; điều này thật bình thường vì không ai cần đèn đường chiếu sáng đêm nay cả. Quá yên tĩnh, xung quanh không có âm thanh chỉ có tiếng bút lông viết sàn sạt trên giấy, tôi có thể nghe thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh. Đây là tai ách trăng non sao? Thật khác với những gì tôi tưởng tượng.]
[Tôi cảm giác được ngoài cửa có tiếng bước chân... Ảo giác sao? (nét mực loang ra) Vừa rồi tôi nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa cẩn thận nghe kỹ, thật sự có tiếng bước chân!!! Thứ gì đó ở trên lầu?! Tiếng bước chân dẫm lên ván gỗ vang lên cọt kẹt, có một âm thanh đặc biệt vang dội, chắc chắn là dẫm lên tấm ván gỗ bị lỏng khi bước qua bậc cầu thang! Trời ạ, có thứ gì đó lẻn vào nhà tôi?! Bố mẹ ở phòng ngủ chính chắc chắn họ không nghe thấy, trời ơi bây giờ phải làm sao đây! Làm thế nào bây giờ!!! Nó sẽ không vào được đi? Lạy Chúa, tôi nên làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ?]
Chủ nhân quyển bút ký đã hoàn toàn luống cuống, nét chữ càng ngày càng lộn xộn.
[Nó sẽ từ khe cửa nhìn thấy tôi qua ánh sáng trong phòng sao? Tốt hơn là tôi nên thổi tắt đèn dầu sau đó uống thuốc ngủ, tôi cần đi ngủ.]
Hình ảnh một chàng trai trẻ đầy lo âu hiện lên trong tâm trí Tề Nhạc Nhân, cậu tưởng tượng hắn sẽ hoảng sợ ngờ vực như thế nào về tiếng bước chân quỷ dị cùng quái vật không biết tên ngoài cửa, sợ hãi đánh mất lòng hiếu kì nhưng nỗi sợ hãi của bản thân lại không buông tha hắn.
Tề Nhạc Nhân lại lật một tờ, một hàng chữ tràn ngập nỗi sợ hãi và tuyệt vọng chiếm hơn nửa tấm da dê, nửa chữ cuối cùng thậm chí còn viết ra ngoài trang giấy. Nó qua loa vặn vẹo hơn nữa hỏng mất, nỗi sợ hãi phá hủy chàng trai trẻ đang viết xuống những lời cuối cùng trong bóng tối.
[Nó đang gõ cửa.]
Cuốn sổ này chỉ vỏn vẹn mấy trăm chữ nhưng khiến người đọc dựng tóc gáy, từ tò mò đến hoảng sợ rồi lại đến tuyệt vọng, hắn ngồi trong bóng đêm như chim sợ cành cong, tiếng đập cửa chợt vang lên hoàn toàn đánh tan hắn...
Tô Hòa kiên nhẫn đợi bọn họ đọc xong đoạn bút ký này sau đó mới nói: “Từ nội dung câu chữ mà xem, sau đêm trăng non sẽ xuất hiện một ít biến cố không thể tưởng tượng nổi.”
Tề Nhạc Nhân đóng quyển sổ đưa lại cho Tô Hòa: “Có lẽ là ác ma?”
Cậu biết nhiều hơn bọn họ một chút, bởi vì cậu từng trải qua đêm trăng non trong Trò Chơi Ác Mộng. Trong trò chơi cậu ngây thơ mờ mịt nhận nhiệm vụ, sau khi tiến vào Thánh thành nhóm NPC không hề tỏ ra tò mò cũng không đưa cậu đến gặp lĩnh chủ, mà là cậu tá túc ở một quán rượu trong Thánh thành. Thông qua mấy vị khách trong tửu quán cậu biết chuyện xưa về tai ách trăng non, đương nhiên khi đêm trăng non đến cậu lựa chọn thức khuya, sau giờ đi vào đường phố Thánh thành.
Sau đó, theo lẽ dĩ nhiên bị ác ma công kích mà chết.
“Vô cùng có khả năng là ác ma, có lẽ ác ma sẽ xuất hiện vào đêm trăng non sau đó tấn công nhân loại chưa đi vào giấc ngủ. Nhưng tại sao mọi chuyện chỉ xảy ra vào đêm trăng non? Đám ác ma này ngày thường trốn ở đâu? Tại sao tấn công những người chưa ngủ?” Tô Hòa một hơi đưa ra mấy vấn đề.
Tề Nhạc Nhân bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, trộm ngắm Ninh Chu đang lật hồ sơ bên cạnh: “Vấn đề này giao cho thánh chức giả chuyên nghiệp của Giáo đình trả lời.”
Ninh Chu ngẩng đầu đối với đôi mắt mang ý cười của Tô Hòa, hai người nhìn nhau khoảng ba giây, sau đó từng người dời mắt sang chỗ khác.
“Chờ đến đêm trăng non rồi sẽ biết.” Ninh Chu vừa nói vừa tiếp tục xem đống tài liệu.
Tô Hòa không tiếng động cười, nhàn nhạt nói: “Vậy cũng tốt.”
Vậy là kết thúc? Không tiếp tục phân tích nữa? Tề Nhạc Nhân mờ mịt nhìn Ninh Chu và Tô Hòa bận rộn đột nhiên bị bác sĩ Lã kéo sang một bên. Tề Nhạc Nhân còn tưởng hắn tìm ra manh mối gì, kết quả bác sĩ Lã túm cậu tới một góc, thần thần bí bí hỏi: “Cậu có cảm thấy, Tô Hòa cùng anh bạn trai tình anh em thuần khiết kia của cậu tuy ở chung nhưng có bầu không khí bất hòa hay không?”
Tại sao lại dùng một đoạn định ngữ như vậy? Tề Nhạc Nhân lập tức cảm nhận được ác ý của tiểu đồng bọn: “Còn tốt, chỉ là Ninh Chu không thích nói chuyện mà thôi, hắn cũng không nói quá nhiều với anh.”
Bác sĩ Lã nghiêm mặt nói: “Không, cái đó khác, khí tràng, giữa bọn họ có một loại khí tràng vi diệu.”
“Khí tràng gì?” Tề Nhạc Nhân không ngại học hỏi kẻ dưới.
Bác sĩ Lã nói toạc ra: “Tu La tràng.”
“Gì?” Tề Nhạc Nhân nhớ rõ ý nghĩa của từ này là chiến trường thảm thiết, nhưng rõ ràng là không thích hợp sử dụng ở chỗ này.
“Chậc, tôi đi WC.” Bác sĩ Lã mắt trợn trắng, đút tay vào túi vui vẻ đi ra phòng sách.
Không có được câu trả lời Tề Nhạc Nhân còn đang tự hỏi “Tu La tràng” nghĩa là gì, thì thình lình nghe thấy Ninh Chu và Tô Hòa đồng thời kêu tên mình: “Nhạc Nhân, đến xem cái này.” “Tề Nhạc Nhân, nơi này.”
Mỗi người chiếm cứ một cái bàn liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhìn về phía Tề Nhạc Nhân đứng ở cạnh cửa.
Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch Tề Nhạc Nhân không thầy dạy cũng hiểu, lĩnh ngộ được một chút.
Hóa ra Tu La tràng là ý này? Hai người bạn tốt đồng thời đưa ra yêu cầu giống nhau, cuối cùng không biết nên đáp ứng bên nào trước, loại chuyện vi diệu quỷ dị thậm chí còn mang theo không khí xấu hổ như này, hóa ra là ý tứ này?
Quả thật làm người vô cớ có chút hoảng hốt, nhưng cậu cũng không biết chính mình đang hoảng cái gì?
“Tôi… Tôi đi WC trước, hai người giao lưu những phát hiện mới trước đi.” Tề Nhạc Nhân không thầy dạy cũng hiểu lĩnh ngộ kỹ xảo đối phó tình cảnh này như thế nào, giả vờ trấn tĩnh rời khỏi phòng sách.
Tóm lại, đi WC trước.