Giáo đường bị bỏ hoang ở sát biên giới Vùng đất Hoàng Hôn, nơi đó hoang vắng tĩnh mịch cỏ dại mọc um tùm.
Từ xa nhìn lại tòa giáo đường cũ nát như kẻ thống trị rừng cây thưa thớt, dưới bánh xe năm tháng dần dần bị tàn phá bị lãng quên, phảng phất đọng lại trong ánh hoàng hôn.
Vầng trăng tròn cuối màn trời đắm chìm trong ánh hoàng hôn, Tề Nhạc Nhân hồi tưởng khi chơi Trò Chơi Ác Mộng cái ngày mà cậu nhận được nhiệm vụ đó, cũng có một vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa trời.
Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, chân đạp lên cỏ và đá vụn đi về hướng Giáo đình.
Cánh cửa giáo đường đã lâu chưa tu sửa, nhẹ nhàng đẩy liền mở ra khơi dậy đám tro bụi đang ngủ đông. Dưới ánh tà dương màu đỏ cam, hình ảnh trong trò chơi cùng một màn này trọng điệp lên nhau, quen thuộc mà xa lạ. Trong trí nhớ hình ảnh trên màn hình máy tính tại một khắc này trở thành cảnh tượng chân thật, làm người sinh ra một loại cảm giác hoang đường.
Đi qua từng hàng ghế, Tề Nhạc Nhân bước vào chỗ sâu trong giáo đường.
Nơi này có hai cánh cửa, một bên trái và một bên phải.
Khi đó Tề Nhạc Nhân tùy tiện chọn cánh cửa bên phải, cậu tiếp tục đi dọc theo đường mòn rừng rậm đến một mảnh mộ viên, ở nơi đó cậu nhận được nhiệm vụ Thánh thành. Sở dĩ cậu biết nhiệm vụ này đặc biệt là vì trong trò chơi, màu sắc chữ viết nhiệm vụ này bất đồng với các nhiệm vụ khác.
Là một kẻ cuồng lưu trữ, thời điểm lựa chọn bên trái hoặc bên phải, Tề Nhạc Nhân kỳ thực có bấm save nhưng khi vào cánh cửa bên phải nhận được nhiệm vụ, cậu không replay mà cứ tiếp tục chơi. NPC Lỗ Đức nói với cậu rằng, trong trận chiến ở Thánh thành hắn và chiến hữu của mình – Arnold đã bị sức mạnh ác ma ăn mòn, sức chiến đấu dần dần suy yếu nên không có thực lực trở lại Thánh thành. Hiện tại Thánh thành đang bị bao phủ trong một màn sương mù, may mắn Arnold có một kiện vật phẩm, mang nó theo có thể xuyên qua tầng sương mù tiến vào Thánh thành. Hắn hy vọng người chơi có thể xua tan lớp sương mù để nhân loại bị nhốt trong Thánh thành không thể rời đi đạt được tự do.
Khi đó Tề Nhạc Nhân không hiểu quá rõ về Thánh thành, sau khi cậu đạt được đạo cụ nhiệm vụ liền hưng phấn đi Thánh thành trước, rồi lần đầu tiên chết trong trò chơi và nhận được kết cục BE…..
Tề Nhạc Nhân nhìn kỹ hai cánh cửa này, chúng giống hệt nhau. Một trái một phải được khảm trên bức tường, chờ đợi cậu lựa chọn.
Tề Nhạc Nhân biết rằng mình nên nhanh chóng đưa ra quyết định, bây giờ đuổi theo có lẽ sẽ đuổi kịp người đi theo ma men NPC thậm chí đoạt nhiệm vụ trước khi hắn tới. Nhưng thế thì sao? Nếu đối phương giống như cậu đều chơi Trò Chơi Ác Mộng trong thế giới thực, hơn nữa vừa khéo kích hoạt nhiệm vụ chủ tuyến, vậy thì bí mật của cậu không phải là bí mật nữa....
Cho nên loại trách nhiệm trọng đại này vẫn nên giao cho người khác làm đi.
Nhưng…
Chỉ là ẩn ẩn không cam lòng khiến cậu do dự.
Tề Nhạc Nhân bất đắc dĩ cảm thấy, loại tình huống rối rắm này đối với cậu mà nói có lẽ là báo ứng khi cậu kéo dài thời gian. Tuy rằng cậu không kích phát nhiệm vụ cũng không phải do lười biếng, mà là suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân.
Tính tính, lần này đi nhìn cánh cửa bên trái xem, là của mình thì chắc chắn sẽ thuộc về mình. Tề Nhạc Nhân quay đầu, không đi cánh cửa bên phải mà trực tiếp đi về phía cánh cửa bên trái.
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, trước mắt là cây cối thưa thớt được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, cỏ dại mọc um tùm trên con đường mòn đầy đá vụn. Tề Nhạc Nhân cố sức đi đường, hướng rừng cây đi đến. Dưới ánh hoàng hôn gió thổi qua rừng cây hoang vắng; rời xa nhà máy suốt ngày nổ vang không khí nơi này trong lành hẳn lên, âm thanh côn trùng kêu vang, tiếng chim chóc tiếng gió thổi, âm thanh cánh dơi khẽ bay đi vang vọng bên tai tạo nên một làn điệu tự nhiên.
Tề Nhạc Nhân cẩn thận đi về phía trước, cậu đi càng sâu vào rừng, cây cối trước mắt cũng dần dần trở nên rậm rạp hơn. Sâu thẳm bên trong cậu mơ hồ thấy phía trước màn sương mù mờ mịt trên bãi đất trống kia là mộ bia cao thấp đan xen, cùng một thân ảnh mông lung trong sương mù.
Chân dẫm lên mặt đất ẩm ướt, âm thanh giẫm lên cành khô làm người kia bừng tỉnh, chim chóc trên cành cây kêu to một tiếng, người kia xoay người lại.
Giữa bãi đất trống trong rừng cây, dưới nền đất ẩm ướt bia mộ cũ nát, còn có người kia dưới ánh hoàng hôn... tựa như một câu chuyện cổ lại như một giấc mộng.
“Ninh, Ninh Chu?” Tề Nhạc Nhân nuốt nuốt nước miếng, cậu không nghĩ tới có thể gặp lại hắn ở đây.
Ninh Chu khoác một kiện áo choàng, đôi mắt xanh lam phẳng lặng nhu hòa nhìn cậu dưới ánh hoàng hôn, khiến người không nhịn được cho rằng mình thấy được một tia ôn nhu, nhưng trong nháy mắt đã bị lý tính đông lại thành băng, chỉ còn lại lỗ trống bình tĩnh.
“Tại sao anh lại ở đây?” Tề Nhạc Nhân không nhịn được hỏi.
Ninh Chu thoáng lùi lại một bước lộ ra bia mộ phía sau, ngôi mộ này được bảo quản rất tốt không giống những bia mộ đổ nát xung quanh, trên bia mộ có khắc một cái tên —— Maria.
Tề Nhạc Nhân chợt nhớ đến thân thế của Ninh Chu, mẹ hắn là thánh chức giả Giáo đình, còn cha hắn là nhóm người chơi tham gia sớm nhất.... Hắn được mẹ nuôi nấng mà lớn, sau khi Maria qua đời hắn được gửi đến Vĩnh Vô Hương cùng đi con đường giống Maria.
Cậu nhớ Trần Bách Thất đã nói, khi Ninh Chu tuổi ngay cả thuật thánh quang chữa trị cơ bản cũng chưa học tốt, chẳng sợ đến Giáo đình cũng không học thần thuật giỏi được…
Ninh Chu khi còn nhỏ bộ dáng trông như thế nào nhỉ? Có lẽ hắn cũng giống những đứa trẻ con bình thường, tự do vui vẻ trưởng thành dưới ánh hoàng hôn rực rỡ của Vùng đất Hoàng Hôn… cho đến khi Maria qua đời.
Tề Nhạc Nhân chần chờ trong chốc lát, sau đó lặng lẽ bước tới cạnh Ninh Chu. Trên bia mộ của Maria không có ảnh chụp không có gì ngoài một cái tên, khó thể tưởng tượng một lĩnh vực cấp cao thủ cuối cùng lại lặng yên không tiếng động nằm xuống ở giữa những ngôi mộ trong giáo đường hoang vắng như thế này.
“Bà ấy luôn muốn trở về.” Ninh Chu đột nhiên nói.
Bắt đầu từ câu vừa rồi, Tề Nhạc Nhân chờ Ninh Chu nói cái gì đó nhưng không nghĩ tới Ninh Chu sẽ nói nguyện vọng của Maria.
“Trở về Thánh thành sao?” Cậu thấp giọng hỏi.
Ninh Chu gật đầu nhanh đến mức khó nhìn thấy: “Nhưng bà không thể trở về, cũng không dám trở về.”
Tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng nỗi phiền muộn kia lại nảy lên trong lòng Tề Nhạc Nhân, cậu cơ bản có thể xác định Maria chính là thánh nữ tu sĩ không biết tên họ chưa từng xuất hiện trong Trò Chơi Ác Mộng.
Sau khi kết giới Thánh thành bị phá hủy, Giáo đình rút khỏi Thánh thành, nàng ở lại dùng phương pháp thần bí bảo vệ con dân Thánh thành —— hiện tại Tề Nhạc Nhân đã biết loại lực lượng này hẳn nên gọi là “lĩnh vực” nhưng trò chơi lúc đó không miêu tả cụ thể phương thức này, mà hình dung thành “cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ.”
Vị thánh nữ tu sĩ này không muốn từ bỏ Thánh thành liền bộc phát ra sức mạnh kinh người, nàng dùng lực lượng thần ban ‘thiên sứ chiếu cố’ đem tất cả Thánh thành kéo vào “cảnh trong mơ”. Cảnh trong mơ ngăn chặn ác ma tàn sát bừa bãi không để chúng tổn thương người dân, thậm chí ngay cả Ma Vương cũng bị cảnh trong mơ này git cht, ngủ say ở nơi sâu nhất trong giáo đường.
Nhưng cuối cùng vị thánh nữ tu sĩ này lại tự mình hỏng mất, theo cái chết của nàng khiến người trong giấc mơ không thể thoát ra. Trong mộng nàng giam cầm người dân cũng giam cầm ác ma, thậm chí vị đầu tiên xâm lấn thế giới nhân loại lão Ma Vương cũng bị giam cầm trong mộng của nàng.
Có lẽ ngay cả linh hồn của chính nàng cũng bị lãng quên ở đó.
Cuối cùng chỉ còn sót lại cái xác không hồn bị thời gian đánh bại, tra tấn thành hài cốt chôn sâu dưới lớp bùn đất.
Nhưng Tề Nhạc Nhân biết, cho đến một khắc trước khi tử vong nàng vẫn luôn muốn trở về tự mình kết thúc “cảnh trong mơ” mà mình tạo ra, đưa người bị nhốt trong giấc mơ trở lại hiện thực. Chỉ là nàng suy yếu đã lâu, mười mấy năm triền miên trên giường bệnh, cuối cùng hồn cũng về trời.
Giờ khắc này Tề Nhạc Nhân muốn làm điều gì đó cho bà ấy, cũng như cho hắn...
“Anh muốn trở về Thánh Thành sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi hắn.
Ninh Chu yên lặng gật đầu.
“Vậy giao cho tôi đi!” Tề Nhạc Nhân lộ ra một nụ cười vui vẻ, tựa hồ giúp được Ninh Chu là một chuyện rất vui, sự thật đúng là thế: “Vừa lúc tôi biết phương pháp đi vào Thánh thành, chỉ cần tìm được một thứ là có thể xuyên qua màn sương mù bao quanh thánh địa, lúc đó chúng ta có thể vào Thánh thành được rồi!”
Làn gió nhẹ thổi, ánh tà dương lưu luyến, Ninh Chu lặng lẽ đứng trong mộ địa hoang vu, không hỏi cậu làm sao biết cách xuyên qua sương mù cũng không hỏi cậu làm thế nào để lấy được đạo cụ mấu chốt, hắn chỉ gật đầu thậm chí không có một tia hoài nghi.
Mình không nên đáp ứng, Ninh Chu biết rõ điểm này. Mỗi bước hắn đi càng tới gần vực sâu, nhiều khi chỉ dừng lại một giây cũng như uống rượu độc giải khát. Trong sâu thẳm linh hồn của hắn, dáng vẻ của ‘nàng’ đã mờ đi, bộ dáng của cậu càng ngày càng sống động, mỗi một lần gặp lại thật giống như bút màu vẽ nên màu sắc rực rỡ, tô lên hình dáng của cậu như thể cậu sắp bước ra từ trong tranh.
Ác ma ẩn sâu trong linh hồn dùng lời nói động lòng người dụ dỗ hắn, làm hắn bàng hoàng làm hắn nghi ngờ làm hắn dao động, cuối cùng nhấn chìm hắn vào trong tội ác.
Thần muốn tín đồ yêu thương đồng loại của mình, bất kể họ là đàn ông đàn bà, người già hay trẻ em đều đối xử bình đẳng.
Thần ca ngợi tình yêu và chúc phúc cho đôi tình lữ nên duyên vì tình yêu, nhưng thần không cho phép nam yêu nam, nữ yêu nữ.
Những người yêu nhau không thể vượt qua yêu bản thân. Chỉ có yêu bản thân mới là vĩnh hằng.
Cho nên hắn hẳn nên kiềm chế, hẳn nên rời xa nhưng khát vọng trong lòng hướng tới lại không thể ức chế. Như dòng cực dạ ở Vĩnh Vô Hương vậy, hắn cùng các tín đồ đứng trên sông băng đón gió lạnh hát thánh ca, chờ đợi ánh mặt trời ló dạng sau dòng cực dạ. Một khắc đó, sâu trong nội tâm khát vọng nhảy nhót phát ra từ linh hồn, không thể ngăn cản.
Hắn chỉ có thể tự nhủ: Đây là lần cuối cùng.
- -----oOo------