“Trước đó tôi thực sự không biết…. chỉ mới nghe nói sự tình về lĩnh vực cùng nửa lĩnh vực gần đây.” Tề Nhạc Nhân gian nan nói: “Tôi cho rằng Thánh Linh kết giới kia là thần thuật bám trên di vật mẫu thân hắn, tôi không nghĩ tới…..”
“Đó thực sự là di vật của mẫu thân hắn, trên di vật quả thực có thần thuật dùng để giúp hắn sớm ngày ngưng kết lĩnh vực. Nửa lĩnh vực của Ninh Chu dựa vào di vật của mẫu thân hắn ngưng kết, loại lĩnh vực chưa hoàn toàn thành hình này vô cùng yếu ớt; nếu mạnh mẽ sử dụng tất nhiên dẫn tới nửa lĩnh vực hỏng mất, muốn ngưng tụ nửa lĩnh vực lần nữa cũng khó hơn lần đầu nhiều. Nói thẳng ra trên thiên phú thần thuật Ninh Chu kém xa mẫu thân Maria hắn; Maria ở tuổi hắn đã là lĩnh vực cấp cao thủ.” Trần Bách Thất nói.
“Ninh Chu vốn đã rất lợi hại, thời điểm bằng tuổi hắn tôi đang học đại học, gà cũng chưa giết qua.” Tề Nhạc Nhân không nhịn được biện giải cho Ninh Chu một câu.
Trần Bách Thất phức tạp nhìn cậu: “So với cậu mà nói, đó là đương nhiên. Lúc tôi vừa tiến vào Thế Giới Ác Mộng, Ninh Chu mới mười ba tuổi, thậm chí còn không học được thuật thánh quang chữa trị cơ bản nhất. Sau khi Maria qua đời hắn được đưa đến giáo đình, cũng không học thần thuật giỏi. Tôi vẫn luôn không tán đồng hắn tiếp tục sử dụng bí pháp giáo đình để ngưng kết nửa lĩnh vực, bởi vì kỳ thực hắn không thích hợp với con đường này, cho dù tiến vào lĩnh vực cấp cũng không thể tiến xa hơn..... Cho nên lúc này nửa lĩnh vực hỏng mất, đối với hắn mà nói ngược lại là chuyện tốt.”
Tề Nhạc Nhân nhấp môi, lại không biết nói gì, cậu biết rất ít về Ninh Chu, mỗi lần nghe Trần Bách Thất nói về hắn, khó khăn lắm mới thấy một góc băng sơn trong nhân sinh Ninh Chu. Cậu muốn hỏi rất nhiều, lại không biết mình dùng lập trường gì để hỏi, cuối cùng hóa thành im lặng.
Cậu nghĩ đến rất nhiều chuyện, thánh nữ tu sĩ giáo đình, tuổi trẻ lĩnh vực cấp cao thủ, hai mươi năm trước Ma tộc xâm lấn có xuất hiện qua…. Các manh mối tổ hợp lại làm cậu nhớ tới một vị NPC trong Trò Chơi Ác Mộng... Một vị không biết tên họ, nhưng lại biết truyền kỳ nữ sĩ của nàng.
Hóa ra kết cục cuối cùng của nàng, không phải mai táng ở Thánh thành, mà là ở Vùng đất Hoàng Hôn, trải qua phần đời còn lại của mình.
Hóa ra, nàng là mẫu thân của Ninh Chu.
“Cô đã đến Thế Giới Ác Mộng tám năm rồi.” Sau một lúc lâu, Tề Nhạc Nhân mới lên tiếng.
“Đúng vậy, tám năm... Tôi cũng từng ở bên cạnh sinh tử ngưng kết nửa lĩnh vực, lại rách nát, phí thời gian đến nay cũng không bước ra một bước này. Đáng tiếc, tôi sẽ không có cái tám năm lần thứ .” Vẻ mặt Trần Bách Thất chợt hiện ra một tia cô đơn rất nhanh liền biến mất, thời gian tám năm, gian khổ sinh tử đều lắng đọng trên người, cuối cùng chỉ lưu lại giọt lệ như có như không ở khóe mắt cô: “Mỗi người đều có một giới hạn, người sống bình thường không quá ba năm, người tư chất xuất chúng bất quá cũng mười năm, một ngày nào đó độ khó nhiệm vụ sẽ vượt quá giới hạn của cậu, hoặc sớm hoặc muộn lúc tuổi già.”
“Chúng ta đều sẽ có ngày đó, thậm chí hầu hết mọi người không chờ đến ngày đó, bởi vì vận khí vĩnh viễn không đứng về phía bạn.” Trần Bách Thất nói.
Tề Nhạc Nhân còn muốn biết thêm về sự tình lĩnh vực, ít nhất hiểu thế nào là ngưng kết lĩnh vực, cùng với rốt cuộc lĩnh vực có lợi ích gì; đáng tiếc Trần Bách Thất lại không tiết lộ, chỉ nói biết quá nhiều đối với cậu chưa chắc đã là chuyện tốt, nói không chừng còn hoài nghi nhân sinh. Trên đường trở về Tề Nhạc Nhân vẫn đang suy nghĩ sự tình về lĩnh vực, nhẫn tín vật của Sát Lục Mật Hội là vật phẩm nửa lĩnh vực, nhưng có thể được sử dụng nhiều lần. Nó cùng nửa lĩnh vực những người khác ngưng kết có gì khác nhau? Cậu nhớ rõ Diệu Lị đã nói, nửa lĩnh vực của nhẫn tín vật Sát Lục Mật Hội không có hy vọng trở thành lĩnh vực….
Trở lại trong nhà Hồng, Tề Nhạc Nhân mệt mỏi nằm trên sô pha, bực bội hút một điếu thuốc, trong lúc hít mây nhả khói cậu như trở lại cái đêm kiều diễm kia, khi đó Ninh Chu tột cùng là dạng tâm tình gì? Bất kể hắn vì người khác làm chuyện nhiều hay ít, trả giá đại giới thế nào, đều vĩnh viễn không nói ra, thậm chí hắn còn né tránh không để người khác biết. Chính vì tính cách đó, tâm nhãn như vậy, đáng yêu mà cũng đáng giận.
Tề Nhạc Nhân cứng đờ đem điếu thuốc ném qua một bên, vì nhiệm vụ học hút thuốc là sự tình không có cách nào, nhưng thật sự nghiện hút đối với cậu không có chỗ nào tốt. Ngẫm lại nhiệm vụ huấn luyện hôm nay chưa xong, Tề Nhạc Nhân nhận mệnh đứng lên, thay đổi một thân trang phục vận động đi vào tầng ngầm.
Cậu còn phải chuẩn bị cho nghi thức tuyển chọn vòng sau, nói không chừng kia là một hồi sinh tử khảo nghiệm.
“Trời lại mưa rồi, thời tiết dạo này đúng là biến ảo vô thường.” Khải Tát Lâm phu nhân một bên uống cà phê nóng một bên nói. A Tây hầu bên cạnh nàng cụp mắt nhìn dưới đất, thường xuyên trộm nhìn người đối diện.
Hồng cà lơ phất phơ gác đôi chân thon dài lên bàn trà, chống tay nhìn ngoài cửa sổ, tựa như thất thần, dây xích bạc buộc trên dây giày dưới ánh hoàng hôn chiết xạ quang mang bất định làm người miên man: “Mấy giờ?”
“Còn phút nữa là giờ, thời gian vừa đến chúng ta liền vào nửa lĩnh vực, các hạ không thuộc Sát Lục Mật Hội ở Vùng đất Hoàng Hôn cần tôi làm người dẫn đường, bất quá tiếp theo các hạ có thể tự mình vào nửa lĩnh vực.” Khải Tát Lâm phu nhân cười khanh khách, lại nói sự tình về party, tỏ vẻ tiếc nuối khi Hi Đức không có tác dụng.
Hồng thoáng có tinh thần một lúc, lim môi, lộ ra nụ cười trong lòng hiểu rõ mà không nói: “Tuy rằng ta rất muốn vui vẻ nhận lấy, đáng tiếc...... tiểu dã miêu thích ăn dấm, mấy ngày nay nhiệt tình ngoài dự đoán của ta.”
Khải Tát Lâm phu nhân liếc thấy dấu hôn trên cổ hắn, cười nói: “Đã nhìn ra.”
Tề Nhạc Nhân mặt ngoài lãnh diễm cao quý, nội tâm thảo nê mã lao nhanh, vì đảm bảo chân thật cậu đã lấy ống tiêm châm trên cổ, lại hút lại cào lăn lộn nửa ngày, thật không uổng phí công phu.
“Lại nói tiếp từ ngày bị ngài trả về, Hi Đức rất mất mát, nghe nói sau đó hắn tìm nam nhân thử thử, rồi nghiện luôn…... Vị nữ tính tử duệ kia bắt đầu oán giận với tôi nói hắn trên giường thất thần.” Khải Tát Lâm phu nhân dùng quạt lông vũ che nửa khuôn mặt, ngữ khí có chút u oán.
Ha hả, ‘thẳng nam’ nhìn thoáng qua GV liền phát hiện hóa ra mình ‘cong’ thế là đến trách ta à? Thân là một xử nam, Tề Nhạc Nhân đối với việc nam nữ cả ngày nghĩ đến chuyện ăn no sinh dâm-dục thập phần vô ngữ.
“Vẫn là A Tây của tôi tốt. Tôi thích nam hài điềm mỹ khả nhân, giống như một quả táo nhỏ chưa trưởng thành.” Khải Tát Lâm phu nhân nói, cười tủm tỉm sờ sng khuôn mặt đỏ hồng của A Tây.
Nhưng nàng không nhìn thấy, toàn bộ quá trình A Tây đối với Tề Nhạc Nhân đều mặt đỏ tim đập như nai con chạy loạn.
Tề Nhạc Nhân cảm thấy một trận tâm mệt: Phu nhân, bà thân là đầu mục tổ chức dâm loạn, tại sao nam nhân trong tổ chức đều là GAY hết vậy? Xu hướng giới tính tùy tiện bẻ liền cong, còn có cái tốt hơn hay không…..
“Đã đến giờ.” Khải Tát Lâm phu nhân khép quạt lông vũ lại, đứng dậy đưa tay về phía Tề Nhạc Nhân.
Hai người nắm tay nhau, trên người Khải Tát Lâm phu nhân cùng A Tây xuất hiện một đạo bạch quang, Tề Nhạc Nhân cũng thế.
Một cổ lực mạnh mẽ kéo cả ba người thoát ly Vùng đất Hoàng Hôn tiến vào bên trong nửa lĩnh vực.
Cảm giác tiến vào nửa lĩnh vực này hoàn toàn khác khi bước vào lĩnh vực của Tô Hòa, lĩnh vực của Tô Hòa làm người hầu như không cảm thấy đây không phải thế giới chân thực; thời điểm tiến vào cũng không có cảm giác không khỏe quá lớn. Nhưng ở chỗ này Tề Nhạc Nhân vừa mới bước vào liền cảm giác một loại không chân thực.
Nửa lĩnh vực trước mắt là một hang động ngầm khổng lồ, bên dưới quay cuồng dung nham đỏ đậm, hàng chục người mặc áo choàng đi dọc theo thạch kính duy nhất giữa dung nham, đi về phía trước tới vùng đất trống giữa trung tâm hang động.
Nơi đó có một chùm tia sáng dâng lên từ dung nham giữa trung tâm tế đàn, vẫn luôn thông hướng đỉnh chóp hang động.
Cảnh tượng này làm Tề Nhạc Nhân có cảm giác quen thuộc, cậu nhớ tới địa cung Hiến Tế Nữ Vu cũng có một cái tế đàn như vậy, cuối cùng Isabel đi vào trong chùm tia sáng giữa tế đàn. Này có lẽ là phương thức liên hệ giữa Ma Vương và tín đồ? Tuy rằng Sở thẩm phán tỏ vẻ mối quan hệ giữa Ma Vương giết chóc cùng tín đồ tương đối xa cách, trong tình huống bình thường thân phận của cậu sẽ không bị lộ, nhưng Tề Nhạc Nhân vẫn có chút lo lắng bất an, sợ thân phận đột nhiên bị hấp thụ ánh sáng, bắt ba ba trong rọ mà bị nhốt trong lĩnh vực chờ chết.
Có một số loài nấm ưa nhiệt mọc trên đỉnh chóp hang động tản ra lam quang kỳ dị khiến đỉnh hang phảng phất lộng lẫy như vũ trụ sao trời, dưới chân dung nham quay cuồng và không khí nóng rực tạo nên bầu không khí nửa phiến lĩnh vực này thêm vài phần giống như địa ngục.
Một nhóm người chậm rãi đi về phía dung nham ở trung tâm, nơi đó đã có một người chờ bọn họ đi đến.
Người cầm giới quản lý phân bộ Sát Lục Mật Hội ở Vùng đất Hoàng Hôn —— Liệt Dương.
Nhìn thấy hắn trong nháy mắt, dạ dày Tề Nhạc Nhân như đá chìm đáy biển.
Tề Nhạc Nhân đã gặp qua người này, người đó cũng gặp qua cậu, hắn biết cậu là một tân nhân, hắn cũng biết cậu có mối liên hệ với giáo đình. Khi cậu bị giết chóc chi chủng ký sinh trên chiếc phi thuyền kia, bọn họ cùng chiến đấu với người chơi bị giết chóc chi chủng bùng nổ.
Hắn tên — La Nhất Sơn.
- -----oOo------