Xin giúp đỡ: Làm sao ở party dâm loạn hoàn mỹ giả vờ làm một gay lang thang không tiết tháo, lại giữ được trinh tiết của mình? Rất gấp, online chờ.
Trả lời: Trước ổn định, sau đó tiến lên đùa giỡn thẳng nam.
Quyết định chủ ý, Tề Nhạc Nhân trấn định liền bắt đầu tán tỉnh Khải Tát Lâm phu nhân; thực hiển nhiên, thời điểm thẳng nữ và gay trong lòng biết rõ xu hướng giới tính lẫn nhau thì hai bên đều không quá quan tâm điều này. Tề Nhạc Nhân tìm niềm vui trong đau khổ mà nghĩ, này đại khái gọi là tán tỉnh một cách lịch sự.
May mắn điểm mấu chốt của Khải Tát Lâm phu nhân vẫn còn, hai người tán tỉnh giao lưu trong giới hạn chứ không phải hẹn đánh-pháo, nàng nhanh chóng giới thiệu với Tề Nhạc Nhân nhóm tử duệ của mình, tựa như đẩy mạnh tiêu thụ đem “hàng hóa” xếp thành một loạt triển lãm cho cậu xem.
Sống không còn gì luyến tiếc Tề Nhạc Nhân đối với một đám nam khỏa-thân tạo dáng õng ẹo, tâm tình dị thường hỏng mất.
Cậu, căn, bản, không, muốn, cùng, nam, nhân, hẹn, đánh, pháo!
“Đa số nhóm tử duệ của tôi đều thích nữ tính, này đó đối với nam tính cũng không bài xích, ngài không vừa ý sao?” Khải Tát Lâm phu nhân vẫn luôn chú ý vẻ mặt của Hồng, hắn tuy rằng vẫn mỉm cười nhưng lại thất thần không chút để ý, tựa như đối với nhóm tử duệ không hứng thú.
A Tây khẩn trương nhìn Hồng, mặt nạ che khuất nửa mặt của hắn, lộ ra đôi môi đỏ mọng, hắn nhấp một ngụm rượu nho, dùng cái ly chỉ về phía một đôi nam nữ đang kịch liệt giao-cấu: “Nam nhân kia cũng là tử duệ của ngươi sao?”
Khải Tát Lâm phu nhân tập trung nhìn rồi cười khẽ: “Nga, ngài nói Hi Đức sao? Hắn là tình nhân của một nữ tính tử duệ, ngoài thân hình vạm vỡ thì không có chỗ nào tốt. Nếu muốn nói thì biểu hiện trên giường của hắn không tồi, các hạ có hứng thú?”
Khóe miệng Hồng khẽ cong lên, hôn nhẹ vào mu bàn tay Khải Tát Lâm phu nhân: “Cảm tạ đã giới thiệu.”
Nói xong, hắn ném tay Khải Tát Lâm phu nhân ra cùng vẻ mặt phiền muộn của A Tây, bước đi như mèo uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía góc kia.
Toàn bộ khung cảnh party tràn ngập khí vị làm người khó ngửi, mùi rượu, thuốc lá cùng các hương vị dược-vật hòa vào nhau, làm người say mê trong dục vng, âm nhạc điên cuồng kinh thiên động địa; nam nữ trẻ tuổi phóng túng nhảy múa giữa sàn nhảy quên hết mọi thứ, vứt áp lực sinh tồn ra sau đầu, bọn họ tận tình rơi vào tình cảm mãnh liệt, không kiêng nể mà ở đây sa đọa.
Thật đáng buồn mà cũng đáng thương.
Rõ ràng chung quanh nơi nơi đều là âm nhạc náo nhiệt, nơi nơi đều là người tìm hoan mua vui, nhưng vào giờ khắc này, Tề Nhạc Nhân đứng giữa đám người lại cảm thấy cô độc vô cùng.
Suy cho cùng thì đây không phải địa phương nên ở lâu, cần thiết tìm biện pháp thoát thân mà không để lại dấu vết...
Tròng mắt Tề Nhạc Nhân xoay chuyển, trong đầu nảy ra một ý hay.
“Hút một điếu thuốc sau cao trào thực sự là chuyện thoải mái nhất trong cuộc đời.” Một nam nhân thần bí mang mặt nạ mặc trang phục gợi cảm ngồi xuống bên cạnh Hi Đức. Cùng bạn nữ làm xong việc đang tiến vào thời gian nghỉ ngơi nên Hi Đức hơi ngốc lăng một chút, ngược lại bạn nữ của hắn cười duyên một tiếng, đi tới trước mặt nam nhân thần bí muốn hôn.
Một ngón tay mảnh khảnh chạm vào đôi môi dính đầy son môi của cô nàng, làm ra động tác im lặng: “Xin lỗi nữ sĩ, ta đối với nữ nhân không có hứng thú.”
Nữ nhân trợn trắng mắt, nhặt quần áo rơi trên sàn khoác lên người, cũng không quay đầu lại mà đi mất.
Bị bạn nữ vứt bỏ Hi Đức cảnh giác liếc mắt nhìn nam nhân thần bí một cái, hắn chưa bao giờ nhìn thấy người này trong party, liên tưởng lúc trước Khải Tát Lâm phu nhân nói sẽ có khách quý tham gia yến hội….
Chờ đã, hắn ta vừa nói gì đó? Hắn không có hứng thú với nữ nhân? Như vậy, vấn đề là, hắn ngồi ở đây chẳng lẽ muốn....
Mồ hôi lạnh trên trán Hi Đức lập tức chảy xuống.
Nam nhân trước mắt hứng thú mười phần đánh giá hắn lo thể: “Cơ bắp của ngươi không tồi, mông cũng thật vểnh. Ta từng có một tình nhân cao to giống như ngươi, đáng tiếc hắn đã chết, nhìn thấy ngươi làm ta nhớ đến hắn.”
Thẳng nam Hi Đức lõa-thể trước mặt gay, cảm thấy áp lực thật sâu, nam nhân trước mắt chân dài, eo thon, da trắng; vừa nhìn chính là loại hình thuần , ngoài giới tính ra thì những cái khác không thể bắt bẻ. Hắn cũng biết mình không thể đắc tội nam nhân trước mắt, nhưng là... trời xanh a, hắn là thẳng nam aaaa!!!
Phản ứng dại ra của hắn tựa hồ làm nam nhân trước mặt hứng thú, hắn linh hoạt như mèo xoay người ngồi khóa trên người Hi Đức, thong thả bật lửa châm thuốc, giữa sương khói như mộng như ảo phun ra từ môi hắn tạo cảm giác gợi cảm mê người: “Tới một pháo sao?”
“…… Hảo…… Tốt.”
Nam nhân ghé vào người hắn, ngón tay mảnh khảnh vut ve cơ bắp của hắn, đầu ngón tay lạnh băng làm Hi Đức nổi da gà. Nam nhân như rắn nằm sấp trên ngực hắn, đem điếu thuốc để vào miệng hắn rồi dùng lửa trên điếu thuốc của mình châm qua cho hắn.
Thiêu đốt trong tàn thuốc mỏng manh, ánh sáng ẩn trong một góc này có vẻ vô cùng ái muội, nam nhân đeo mặt nạ búng búng tàn thuốc, làn khói bay bay dừng lại trên xương quai xanh Hi Đức, hơi hơi nóng lên, nam nhân thổi nhẹ đem khói bụi dừng trên làn da hắn thổi đi.
Hơi thở mang theo mùi khói thuốc lá phả lên làn da trần, so với những ngón tay lạnh lẽo thì càng gợi cảm và sc tng hơn.
Nam nhân thấp giọng cười khẽ, đôi mắt nâu ẩn sau lớp mặt nạ nhìn chằm chằm vào hắn: “Bất quá so sánh với điếu thuốc, ngươi không nghĩ thử ‘cây gậy’ phía dưới của ta sao?”
Cúc hoa Hi Đức tức khắc căng thẳng, sắc mặt đột biến, cái gì, tên gay không thể đắc tội này thế nhưng thích ở “trên” sao?!
“Hử? Thế nào? Nếu kỹ năng của ngươi đủ tốt, ta không ngại thử nơi đó của ngươi, chỉ cần làm ta thoải mái.....” Nam nhân đỉnh đỉnh đầu đầu gối vào nơi mềm nhũn của hắn, giọng nói tràn ngập ám muội dụ hoặc.
Mặt Hi Đức tái mét cầu giúp đỡ nhìn về phía Khải Tát Lâm phu nhân, người sau thế nhưng đối hắn gật gật đầu yêu cầu hắn làm theo!
Trăm triệu không nghĩ tới kiếp sống thẳng nam thế nhưng có ngày bị buộc phải thao gay, này nếu không cứng được thì... nhất định sẽ bị lộng chết đi? Hi Đức tuyệt vọng, đột nhiên cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, nam nhân thần bí ở bên tai hắn báo một địa chỉ; sau đó nhàn nhã từ trên người hắn xuống, sửa sang lại quần áo của mình, cười vũ mị với hắn: “Ta chờ ngươi ở đó, đừng để ta đợi lâu.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng uyển chuyển xuyên qua đám đông, về bên cạnh Khải Tát Lâm phu nhân.
“Cho phép cơm hộp đóng gói đi?” Hồng tâm tình tốt chạm ly với Khải Tát Lâm phu nhân.
“Đương nhiên, bất quá không cần phiền phức như vậy; nơi này có phòng nghỉ ngơi, ngài muốn đồ vật gì cũng có.” Khải Tát Lâm phu nhân nói.
“Thời điểm lm tình chính là lúc người không đề phòng nhất, ta càng thích ở địa phương của mình hơn.” Hồng nhàn nhạt nói.
Khải Tát Lâm phu nhân tỏ vẻ lý giải, ân cần tiễn hắn ra khỏi cửa: “Một vòng sau là nghi thức tuyển chọn.....”
Hồng từ trong tay người hầu nhận áo choàng khoác lên người, tháo mặt nạ xuống, ngạo mạn nói với Khải Tát Lâm phu nhân: “Chỉ là không trì hoãn nghi thức mà thôi, người thắng cuối cùng chỉ có thể là ta.”
“Cầu chúc ngài hết thảy thuận lợi.” Khải Tát Lâm phu nhân nói.
“Nhận cát ngôn của ngươi. Hừm, ‘pizza’ nửa giờ sau tới chỗ của ta, ta muốn đi trước chuẩn bị một ít ‘thứ tốt’.” Hắn nói xong cười nhẹ, xoay người rời đi.
Vừa bước ra khỏi quán bar, Tề Nhạc Nhân nhẹ thở ra một hơi, mặc dù chỉ ở bên trong nửa tiếng, nhưng mỗi giây trôi qua như một năm cũng không quá. Cậu thân là thanh niên tốt thế kỷ , thật sự chưa từng thấy trận nào lớn thế, rất nhiều lần biểu tình suýt chút nữa bị lộ, may có mặt nạ che lấp cuối cùng mới không lòi.
Tề Nhạc Nhân đã suy xét khi trực tiếp từ chối “ý tốt” của Khải Tát Lâm phu nhân, nhưng làm vậy hiển nhiên sẽ tạo ra tầng bóng ma trong mối quan hệ hợp tác giữa họ; biện pháp tốt nhất là trước đáp ứng sau đó tìm cớ đem đuổi người đi. Thời gian khẩn cấp, cậu vội liên hệ người giám sát tới đây diễn vở kịch cho ‘cơm hộp tiên sinh’ xem, sau đó lấy lý do “trên đường gặp được người hợp ý hơn nên ngươi có thể trở về tiếp tục tán gái rồi” đem người đuổi về, quả thực hoàn mỹ.
Trở lại điểm dừng chân gần nhà, Tề Nhạc Nhân huýt sáo một tiếng, sau đó trở lại trong nhà chờ người giám sát đến liên hệ. Thực nhanh cậu nghe thấy lầu hai truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, cậu lại huýt sáo, ý bảo trong phòng không có người khác.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trên lầu có người đi xuống, Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu vừa thấy, biểu tình trấn tĩnh nháy mắt ngưng đọng.
“Ninh… Ninh Chu?” Một thân quần áo trang điểm lố lăng, nồng nặc mùi rượu và thuốc lá Tề Nhạc Nhân lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên, xấu hổ khẩn trương nhìn người tới.
Tầm mắt Ninh Chu dừng lại trên người cậu vài giây, nhíu nhíu mày, lãnh đạm hỏi: “Chuyện gì?”
Tề Nhạc Nhân muốn nói lại thôi, nội tâm rơi lệ đầy mặt. Chẳng lẽ bảo cậu nói với Ninh Chu tính cách bảo thủ hướng nội rằng, hiện tại cần người thoát y tương trợ sao? Này cần thiết đến đổi người!
“Ngoài anh ra còn ai ở phụ cận nữa?” Tề Nhạc Nhân chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Diệu Lị.”
“……”
Trời muốn ta vong!