“Thì ra là thế.” Tô Hòa thấp giọng nói, dẫn hai người đi về phía người gác đêm.
Lực lượng lĩnh vực cũng đưa người gác đêm vào phạm vi can thiệp, Tô Hòa xuất hiện trước mặt người gác đêm, những người gác đêm rốt cuộc cũng nhận ra sự tồn tại của đám người Tề Nhạc Nhân, kinh ngạc cảnh giác nhìn bọn họ: “Các người lại là ai?”
“Người xứ khác trong miệng các ngươi, đang điều tra nguyên nhân dẫn đến tai ách trăng non, tìm cách kết thúc cơn ác mộng này.” Tô Hòa ôn nhã nói.
Những người gác đêm nhìn kỹ đánh giá bọn họ, bị loại khuôn mặt quái dị này đánh giá, Tề Nhạc Nhân có cảm giác vô cùng không thoải mái. Cũng không phải nói ánh mắt họ tràn ngập ác ý, chỉ là gương mặt dữ tợn khủng b kia làm cả người không được tự nhiên.
“Tôi biết các người từ thế giới bên ngoài xuyên qua màn sương mù đến nơi này, có lẽ các người là chìa khóa mấu chốt kết thúc hết thảy. Nếu các người muốn biết, vậy được... Trận tai nạn này bắt đầu từ tám năm trước...”
Giọng người gác đêm nghẹn ngào vang lên trong bóng đêm, chậm rãi kể lại sự tình tai ách trăng non.
Hơn năm trước Thánh thành bị ác ma xâm lấn, Thánh thành khôi phục bình thường thì đám ác ma lại biến mất, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cả tòa thành thị bị bao phủ trong lớp sương mù. Nhóm cư dân sống sót sau tai nạn phát hiện mình không thể thoát khỏi màn sương mù, dù đi trong sương mù bao xa cuối cùng họ đều quay trở lại Thánh thành.
Kể từ đó, không có phụ nữ mang thai cũng không có trẻ sơ sinh ra đời, thành phố sương mù này già đi trong sự cô độc...
Cho đến khi đêm trăng non nào đó tám năm trước, bắt đầu cơn ác mộng.
“Đêm đó ít nhất / số người đã biến mất, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, cả tòa thành thị rơi vào trong hoảng loạn bất an, sau đêm trăng non thứ hai lại có thêm một nhóm người biến mất... Chậm rãi chúng tôi cũng tìm ra quy luật, vào đêm trăng non từ giờ đêm đến trước khi mặt trời mọc, tuyệt đối không được thức dậy, nếu không sẽ biến mất. Sau đó mọi người dần quen thuộc với loại sinh hoạt này, mỗi khi đến đêm trăng non bọn họ sẽ uống thuốc ngủ đảm bảo ngủ một giấc đến hừng đông, số người mất tích bắt đầu giảm xuống, nhưng luôn có điều bất ngờ xảy ra... Ví như vị bằng hữu vừa rồi thiếu chút nữa trở thành thức ăn trong miệng ác ma.”
Thiếu niên còn quỳ rạp trên mặt đất khẽ run, run rẩy ôm đầu khóc thút thít. Biết chân tướng tai ách trăng non làm hắn sắp hủy mất, chỉ cần tưởng tượng đến khả năng mình không chỉ một lần ăn thịt người sống, hắn liền rơi vào sợ hãi không thể khống chế.
“Tôi bị mộng du từ khi còn nhỏ, mỗi lần đêm trăng non buông xuống tôi đều mộng du, nhưng kỳ lạ là trong lúc mộng du tôi rất tỉnh táo. Tôi ‘nhìn thấy’ vợ tôi cởi áo ngủ, thân thể chậm rãi biến thành ác ma, khi đó tôi bị dọa muốn phát điên lên, nhưng khi nhìn chính mình, tôi cũng đã biến thành một con quái vật, tôi đi theo cô ấy ra khỏi nhà...”
“Đêm đó tôi nhìn thấy một Thánh thành giống như địa ngục, vợ tôi cùng tìm kiếm truy đuổi con mồi với đám ác ma kia, bọn họ tìm được một người sống chưa đi ngủ, điên cuồng tấn công anh ta như tằm ăn lá. Cả đời này tôi chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng tàn khốc dã man như vậy, một đám người như bầy chó điên mà ăn thịt người. Bọn họ moi từng khối máu thịt đầm đìa từ người sống kêu la thảm thiết kia nhét vào miệng nhấm nuốt, như thể đây là thức ăn mà thượng đế ban cho. Tôi có ý đồ ngăn chặn trận bạo hành này, ra sức đẩy vợ tôi ra, cô ấy đập đầu vào tường máu chảy ròng ròng, nhưng cô ấy đã tỉnh dậy.”
Cười mà như khóc hiện lên khuôn mặt quái dị của người gác đêm: “Cô ấy đã tỉnh.”
Tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả thanh niên đang thổn thức cũng dừng lại hô hấp quên mất nức nở, trong bóng đêm thâm thúy người gác đêm với bộ mặt đáng sợ nhìn màn đêm rn rỉ: “Cô ấy biến trở lại thành nhân loại, gào thét chói tai khi nhìn thấy một đám ác ma phanh thây uống máu trong đêm tối. Tôi đến gần muốn bảo vệ cô ấy, nhưng trong mắt cô ấy tôi là ác ma, cô ấy căn bản không nghe tôi nói, chỉ một bên kêu thảm thiết một bên chạy trốn. Đám dã thú đáng sợ đánh mất nhân tính kia xông lên… tôi rống giận, đánh nhau với bọn chúng, tôi muốn giờ khắc này mình tỉnh lại ở đây, chẳng sợ cùng chết với vợ... Tôi dùng sức đập đầu vào tường, một lần lại một lần, vỡ đầu chảy máu nhưng vô pháp tỉnh dậy. Tôi đã bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng, giấc mộng này quá dài, cũng quá tuyệt vọng...”
“Đám ác ma ăn no nê một trận, tôi không muốn thừa nhận mình đói khát giống như chúng, tôi dùng lý trí và tôn nghiêm cuối cùng của con người mới không sa đọa tranh đoạt huyết dịch của vợ tôi với họ. Trước khi mặt trời mọc họ trở về nhà một cách trật tự, thậm chí có mấy ác ma tự phát quét tước sạch sẽ dấu vết săn thực, rửa sạch vết máu trên người mình, không có việc gì tỉnh dậy trên giường đón nắng sớm. Tôi hơi thở thoi thóp nằm trên đất chờ chết, mặt trời mọc dâng lên phía Đông, thân thể tôi đã biến trở lại nhân loại, toàn bộ miệng vết thương cũng khép lại, mọi chuyện huyết tinh xảy ra trong đêm chỉ có một mình tôi gánh vác. Sau hừng đông, những người hàng xóm ăn thịt người đêm qua đã khôi phục hình dạng con người, quan tâm dò hỏi vợ chồng tôi tối hôm qua ngủ như thế nào, bọn họ căn bản không biết, mấy giờ trước họ đã giết cô ấy. Tôi thậm chí không thể nói những điều này! Tôi chỉ có thể trầm mặc lưu lại trong địa ngục, một mình, lưu lại trong địa ngục!”
“Susan, vợ tôi, trở thành người biến mất trong tai ách trăng non, vĩnh viễn.” Người gác đêm tận mắt chứng kiến hết thảy, chọn cách giữ kín bí mật này.
“Sau đó tôi cứu một vài người sống, một trong số họ là dược sĩ. Hắn phối chế ra một loại thuốc có thể khiến người ta mất trí nhớ trong thời gian ngắn, trộn chung với thuốc ngủ, chúng tôi sẽ để họ lựa chọn: muốn gia nhập với chúng tôi hay uống thuốc này quên đi tất cả. Đại đa số họ chọn uống thuốc để quên đi loại chuyện khủng khiếp này, người lựa chọn lưu lại sẽ trở thành một thành viên trong chúng tôi, cùng giữ kín bí mật. Chúng tôi cùng nghiên cứu biện pháp mộng du thanh tỉnh, nghiên cứu nguyên nhân gây ra tai ách trăng non, nghiên cứu làm sao trấn an đám ác ma không ngừng truy đuổi người sống. Nhưng càng kiên trì thì càng tuyệt vọng...”
“Tòa thành này đã từng tràn ngập tín đồ thành kính, có lẽ đã không còn linh hồn nào có thể lên thiên đường.”
Dạ dày khẽ co rút, Tề Nhạc Nhân đem tay đè trên bụng, người gác đêm mang theo tâm trạng mê mang tuyệt vọng tự thuật lại mọi chuyện, kéo cậu vào trong phần tình cảm này. Người ngủ say sẽ hóa thành ác ma giết hại người thanh tỉnh, vì bảo vệ càng nhiều người mà người biết chân tướng chỉ có thể che giấu hành vi tội ác của bọn họ, giữ kín bí mật. Tại đêm trăng non đầy tội ác này, bi kịch lặp đi lặp lại tám năm, dài lâu khiến người tuyệt vọng.
Bọn họ tuyệt vọng mà giấu kín bí mật, lại khiến mọi người rơi vào địa ngục. Mọi thứ đã quá muộn màng, lúc ban đầu xuất hiện tai ách trăng non đã có quá nhiều người phạm vào tội không thể tha thứ; còn gì đáng sợ hơn, khi không có người nào biết liệu bản thân họ có vô tội hay không? Người biết chân tướng sẽ nhớ tới người thân bạn bè bị mất tích, có phải đã từng rn rỉ trong bụng mình hay không.
“Cầm đi, để anh ta uống.” Người gác đêm ném lọ thuốc, Ninh Chu tiếp được đưa cho người quỳ trên mặt đất. Người kia run rẩy tiếp nhận nước thuốc, nhiều lần kinh hoảng đến mức không thể mở nắp bình, dùng răng cắn mới mở được, hỏi cũng không hỏi mà uống một hơi cạn sạch.
Người uống thuốc xong sa sút ngồi bệt xuống đất, nhìn đôi găng tay hơi phản chiếu giá chữ thập màu bạc của Ninh Chu, lẩm bẩm nói: “Thần còn có thể tha thứ cho tôi sao? Tôi còn có thể lên thiên đường sao?”
Viên thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, ủ rũ dâng lên, hắn ngẩng đầu nhìn Ninh Chu, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng thậm chí là cầu xin.
Ngón tay Ninh Chu khẽ cong lên, cảm giác cực kì bi ai thổi qua người hắn. Hắn nhớ lại khi Maria nằm trên giường bệnh, bà dựa vào bên gối nắm lấy tay hắn, đôi mắt xanh ngấn lệ.
“Mẹ cần trở về...” Bà hơi thở mong manh nói: “Một khi mẹ chết đi, lực lượng nơi đó sẽ hoàn toàn mất khống chế, nếu còn ác ma ẩn nấp ở đó, mọi thứ đều xong rồi.”
“Chỉ là mẹ trở về không được. Mười ba năm nay mẹ đã nghĩ đủ mọi cách để mở ra lĩnh vực đã chết. Nhưng nó đã chết, không phải cánh cửa có thể tùy ý mở ra đóng vào nữa, mà là phiến cửa bị trói chặt, không có chìa khóa thì không thể mở... Đằng sau cánh cửa có lực lượng tà ác nào đó đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.”
Maria đầy mặt tràn ngập vẻ bệnh tật không tiếng động rơi lệ: “Cứu vớt mà mẹ tự cho là đúng, có lẽ mới là tội ác lớn nhất. Nhất định... nhất định phải cứu bọn họ... Hứa với mẹ...”
Ninh Chu nửa quỳ trên giường nắm lấy tay bà, yên lặng gật gật đầu.
Tám năm trôi qua hắn thực sự đi đến nơi này, chỉ là tòa Thánh thành mà Maria dùng cả sinh mạng để bảo vệ ấy, đã sớm biến thành một mảnh nhân gian luyện ngục.
“Nhân danh Chúa, khoan thứ tội cho ngươi, ban cho ngươi linh hồn an bình.” Tay Ninh Chu đặt lên trán người nọ, găng tay trắng tản ra thánh quang mỏng manh.
Người đàn ông mỉm cười hạnh phúc, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi chìm vào giấc ngủ sâu, cơ th hắn bắt đầu phát sinh biến hóa, khuôn mặt vặn vẹo, thân thể bành trướng, quần áo mặc trên người bị xé toạc, hắn phát ra tiếng gầm nhẹ, mở to đôi mắt không có nhân tính.
Người gác đêm thổi sáo trấn an nó có cảm giác muốn ăn, nó lảo đảo nhảy xuống nóc nhà, nặng nề đứng trên mặt đất sau đó đi về phía xa, lần nữa trở về đội ngũ ác ma.
Người gác đêm cầm đầu phát ra tiếng thở dài nặng nề, thấp giọng nói: "Có đôi khi ngay cả chính chúng tôi cũng hoài nghi, rốt cuộc chúng tôi cứu vớt đến cùng là nhân loại hay là ác ma, có lẽ, chúng tôi chỉ đang cứu chính mình.”
- -----oOo------