Mọi người nhìn thấy nhân viên nhà ăn mang đến những chiếc bánh bao đẫm máu và một loại chất lỏng màu đỏ như máu không rõ nguồn gốc...
Bữa sáng như vậy mà ổn sao?
Có gì ngon miệng à?
Ngân Tô sử dụng 'Giám định vạn vật'
【Bánh bao】
【Cháo thịt】
【Nước trứng gà luộc】
【 ? 】
Cái đĩa bị đánh một dấu chấm hỏi kia là một đĩa đồ ăn ngọt, chất lỏng màu đỏ tươi trào ra ở phía trên, tản ra một mùi máu tanh nồng nặc.
Bữa sáng ngày hôm nay có bánh bao cùng cháo thịt và đĩa đồ ngọt kia nhìn qua không bình thường, mà cái nước trứng gà luộc kia lại có vẻ bình thường.
Nhưng cái thứ bị giám định ra là có vấn đề lại là cái đĩa bánh ngọt trông không bình thường kia.
Hôm qua bọn họ đã ngầm thừa nhận trong những đồ không bình thường thì thứ đồ bình thường lại không thể ăn.
Nhưng hôm nay nguyên tắc liền thay đổi rồi, đồ bình thường có thể ăn được, ngược lại còn đem cái món không ăn được kia, giấu vào những đồ ăn trông có vẻ không bình thường.
Ách...
Thật sự làm người khác buồn nôn, cái trò chơi chết tiệt này làm ra không ít chuyện nha.
Ghê tởm hơn chính là, đồ ăn hôm nay lại còn nhiều lên không ít!
..........
..........
Ngân Tô bắt đầu ăn những thứ trước mắt, Khang Mại thấy cô đem chén nước trứng gà trông bình thường kia ăn vào, đuôi lông mày có chút nhướng lên.
Bất quá hắn cũng nhanh chóng học theo, Ngân Tô không ăn cái gì, hắn cũng sẽ không ăn cái đó.
Chờ Ngân Tô ăn xong trứng gà, cô liền tiện tay đem đĩa đồ ngọt kia nhét vào người bệnh ngồi đối diện.
Người bệnh kia là được Ngân Tô hỗ trợ cướp được vị trí ngồi hiện tại, bị Ngân Tô nhét đồ ăn, hắn giận mà không dám nói gì, kìm nén đến độ mặt mày xám rồi lại xanh, tiếp nhận món quà thân thiện của Ngân Tô.
........
.........
Đối với những người chơi khác mà nói, tất cả mọi thứ bọn họ đều phải ăn, dù sao bọn họ cũng không có cách nào xử lý giống Ngân Tô.
Khang Mại dường như cũng có cách riêng của mình để xử lý những đồ không ăn được.
Nhưng bọn họ không làm được, kết quả của việc không ăn hết đống đồ ăn này với việc gắng nhai cho hết xem ra còn đáng sợ hơn nhiều.
Bởi vậy việc Ngân Tô không ăn đĩa đồ ngọt kia, đối với bọn họ mà nói, cũng không có cách nào học theo được.
Vì Đinh Hàm Chi và Trần Húc đã chết, trên bàn ăn lại thừa ra hai vị trí.
Uông Hiểu Linh dù cùng bọn họ ngồi một chỗ, nhưng rõ ràng đã có khoảng cách, không ai nói chuyện cùng cô ta, cô ta cũng không nói chuyện với những người khác, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Bọn Mạc Đông cũng không nói được gì hữu ích, Uông Hiểu Linh ăn xong phần của mình, thấy Khang Mại rời đi, cô ta cũng nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Ngân Tô đi ra trước Khang Mại, thấy hắn đi đường khập khiễng, có chút kỳ quái: "Chân anh bị phế hồi nào vậy?"
Khang Mại còn có thể đi đường: "..."
Có biết cách nói chuyện không hả!!
Chân hắn làm sao bị phế đi được!!
"Tối hôm qua dùng đạo cụ." Khang Mại bực bội nhưng vẫn nói: "Bị nhiễm trùng rồi."
"Ồ..." Ngân Tô nhớ tới tối hôm qua Khang Mại thực sự có đột nhiên tỉnh dậy: "Đạo cụ rác cưởi như vậy sao?"
Khang Mại: "..."
Nếu không phải nhờ cái đạo cụ rác rưởi này, tối hôm qua chắc hắn cũng không tỉnh lại được. Nếu là chưa tỉnh, y tá đến gõ cửa, cô sẽ không xen vào việc người khác gọi mình.
Vậy người hôm nay chết có khả năng chính là hắn!
Khang Mại muốn đi tìm thuốc, Ngân Tô dự định đi qua khu vực khác dạo chơi cho nên sau khi ra khỏi nhà ăn liền mỗi người một ngả.
Mà Uông Hiểu Linh lại một đường đi theo Khang Mại.
.........
........
Ngân Tô vốn cho rằng có thể dựa theo chủ đề của phó bản, trong viện điều dưỡng sẽ có một nhóm người chỉ huy, cô có thể trao đổi với họ, cuối cùng hoàn thành cái chủ đề 'Cuộc sống hoàn mỹ' này.
Thế nhưng cô đi một vòng, cái nhóm chỉ huy này căn bản không có tồn tại.
Tại vì còn có chỗ nào cô chưa tìm được sao?
Ngân Tô lúc này ngồi ở hoa viên, cùng một bệnh nhân nói chuyện phiếm.
Những bệnh nhân NPC này cũng không có manh mối, bọn họ chỉ biết đem cái viện điều dưỡng này ca ngợi.
Nhưng Ngân Tô cũng không cảm thấy vấn đề gì, cùng bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm.
Dù sao có thể hòa bình an nhiên với NPC như thế này, cô cũng thật lâu rồi chưa thấy qua, thật sự kì lạ.
Ở những cái phó bản trước, những NPC kia đều rất điên cuồng, căn bản không có cơ hội nói chuyện với họ, nói chém cô liền chém tới không ra hình người.
Coi như may mắn có thể nói chuyện thì cũng đều không nói ra câu nào có logic, nói không đến vài câu liền bắt đầu chém cô.
Ngân Tô nghĩ đến bản thân trong khoảng thời gian đen tối kia, cảm giác nỗi buồn tràn đến...
Còn tốt, cô đã thoát rồi!
Ha ha ha...
"Cô gái nhỏ, cháu cười cái gì vậy? Bác nói thứ gì buồn cười lắm sao?"
"Không có." Thật xin lỗi, chỉ cần nghĩ đến bản thân đã thoát khỏi cái nơi quỷ quái kia, cô liền muốn cười. Ngân Tô cố gắng đè nén ý cười, để bản thân còn gìn giữ hình tượng đoan trang. "Chính là nhất thời cảm thấy vui vẻ."
Bác gái mang áo sơ mi bông nhìn kỹ hai mắt cô, tựa hồ như đang cân nhắc về trạng thái tinh thần của cô, lưỡng lự có nên gọi y tá hay không.
Cuối cùng bác gái áo sơ mi bông cũng không gọi y tá, tiếp tục nói vấn đề còn dang dở phía trước: "Trong viện điều dưỡng cũng không có vấn đề gì kỳ quái xảy ra, ngược lại là có chút chuyện bát quái..."
Ngân Tô cảm thấy hứng thú nói: "Bát quái cháu cũng rất thích nghe."
Bác gái áo sơ mi bông rõ ràng là người chuyên truyền bá tin đồn. Nghe xong lời này của Ngân Tô, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn.
"Để bác kể cho cháu nghe..."
Bác gái mang áo sơ mi bông thực sự là người lan truyền tin đồn trong viện điều dưỡng. Từ bác sĩ, y tá cho đến bệnh nhân và nhân viên nhà ăn, không ai là không bị bác ta lan truyền tin đồn.
"Lão Vương tìm thấy đối tượng yêu đương qua mạng, ai mà biết người đối tượng kia lại là con trai, bị hắn lừa đến táng gia bại sản. Kết quả lão ta còn nói là con trai cũng được, làm gia đình hắn huyên náo một trận, cuối cùng bị gia đình mình đưa đến đây, nói hắn có vấn đề thần kinh."
"Còn có người trẻ tuổi kia, nghe nói là do áp lực công việc quá lớn nên phát điên giết chết vợ và con của mình. Cháu nói xem hắn ta có áp lực công việc lớn thì giết vợ con làm cái gì? Áp lực của hắn là vợ con à?"
"Chỗ chúng ta còn có một lão sếp, nghe nói trước khi già là một người có tiền, về sau phá sản ,tình nhân cuỗm mất số tiền còn lại của lão rồi chạy trốn, bản thân lão thì bị người ta đòi nợ đánh cho thừa sống thiếu chết, cuối cùng vợ cũ của lão bỏ tiền đưa lão tới đây."
"Còn có một cô gái trẻ, cũng rất đáng thương. Rõ ràng chỉ là muốn kết hôn, ai có mà ngờ bạn trai cùng bạn thân của mình ngoại tình sau lưng, kết quả là bị kích thích đến phát điên rồi..."
Ngân Tô thuận miệng đáp: "Không thể tin tưởng đàn ông."
"Chứ sao nữa." Bác gái áo sơ mi bông mặt mũi tràn đầy vẻ tán đồng: "Cô gái nhỏ đó còn cảm thấy là do mình không hoàn mỹ, nói mình phải càng trở nên tốt hơn thì bạn trai sẽ lại quay về. Luôn luôn lẩm bẩm nói cái gì mà tìm tới đây để thực hiện biện pháp trở nên hoàn mỹ. Thật đúng là điên cả rồi."
Ngân Tô nghe thấy lời này, cô quay đầu nhìn bác gái áo sơ mi bông: "Biện pháp để trở nên hoàn mỹ sao?"
Bác gái áo sơ mi bông đong đưa một cây quạt, thuận miệng nói: "Đúng đó. Làm gì có ai là hoàn hảo đâu? Cái kia rõ ràng là gã đó đã thay lòng đổi dạ, con bé còn đổ lỗi nguyên nhân là do mình, đây không phải là ngốc thì là gì đây? Vì một người đàn ông mà đem mình làm điên rồi, thật không đáng chút nào."
Bác gái áo sơ mi bông đột nhiên nhớ tới cái gì, cau mày nói: "Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay ta không nhìn thấy con bé đâu cả."
"Tên cô ấy là gì vậy ạ?"
"Tên gì nhỉ.." Bác áo sơ mi bông nghĩ đi nghĩ lại. "Bác chỉ biết con bé được gọi là Tiểu Miêu, họ gì thì không biết."
.......
........
Ngân Tô từ vườn hoa đi ra, xem ra bệnh nhân NPC không phải là không có manh mối, mà là bọn họ không nguyện ý nói cho người chơi, trừ khi người chơi tốn thời gian cùng bọn họ mà tăng độ thiện cảm.
Cái phó bản này....
Không phải là làm người ta buồn nôn bình thường thôi đâu nha.
Đây là muốn đem người chơi chỉnh chết à?
Ngân Tô từ từ đi lên lầu, tìm tới y tá trưởng đang kiểm tra phòng bệnh, mở miệng liền nói: "Tôi có một cô em gái."