Thành phố B
giờ sáng, máy bay hạ cánh ở sân bay trung tâm thành phố. Nhược Y Mai vì có thai nên sau một chuyến bay tuy không quá dài nhưng đủ khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi nên liền đi ngay đến khách sạn đã đặt trước nghỉ ngơi.
Đây là phòng do Mạc Duy theo chỉ thị của Lãnh Tư Khiêm chuẩn bị riêng cho Y Mai. Một căn phòng tổng thống, chồng của cô đúng là chẳng có gì ngoài tiền nhỉ? Chỉ ở lại vài ngày và một mình cô ở làm gì mà đặt cái phòng to như vậy, Y Mai cảm thấy hơi trống trải.
Vì mệt mỏi, Nhược Y Mai tắm xong thì ăn chút thức ăn sau đó liền đi nghỉ ngơi. Ban đầu chỉ định ngủ một tí thôi, ai ngờ đặt lưng xuống lại thẳng cẳng đến tận buổi chiều tối tầm khoảng giờ mới dậy.
Thấy tâm tình đã khá hơn nên cô bắt tay ngay vào công việc. Lần hợp tác lần này chính là để mở rộng thị trường kinh doanh của Thiên Hoàng sang một lĩnh vực mới. Buôn bán đá quý.
Theo như kiếp trước thì khoảng sau hai năm nữa thôi, đá quý sẽ bùng nổ phát triển trên toàn cầu. Dù từ trước đến nay nó luôn là món trang sức đắt tiền đeo trên người những kẻ có tiền nhưng nếu nói đến lúc nó thực sự phát triển thì phải vào thời điểm hai năm sau.
Vì vậy sau khi đưa ra ý tưởng và được ban hội đồng quản trị đồng ý thì cô lập tức tiến hành. Nhưng so với kiếp trước thì mọi việc đã hoàn toàn khác, cô lấy Lãnh Tư Khiêm xong bây giờ còn mang thai con của hắn. Thật không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo!
- Haiz…lại có chút đói rồi!
Y Mai thở dài, từ khi có bảo bảo mỗi ngày cô đều có cảm giác thèm ăn, đặc biệt là những thứ có vị chua chua ngọt ngọt. Khi ăn những món đó, tâm trạng đều trở nên vô cùng vui vẻ, cô cũng cảm thấy rất thoả mãn nữa.
- Bảo bảo còn nhỏ thế mà đã tham ăn háu uống, mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, con muốn mẹ sinh xong thì biến thành bà cô bụng phệ sao?
Y Mai vừa nói vừa cười cười nhìn bụng nhỏ. Nó đã có chút nhô nhô lên rồi. Sắp đến lịch hẹn khám thai nhỉ? Đầu tuần sau à? Nhanh thật mẹ con cô đã cùng nhau một chỗ được tuần, mong gặp mặt bảo bảo ghê! Nhất định rất xinh đẹp.
Cô mở máy thông máy cho lễ tân đặt ít quả mọng và một ly sữa ấm cho thai phụ. Ăn quá muộn vào buổi tối đối với bà bầu không tốt chút nào nên đành uống sữa vậy. Sẵn đang có điện thoại Y Mai bấm gọi cho Lãnh Tư Khiêm, đúng là có chút nhớ hắn.
Tút…tút…tút
- Chào buổi tối bảo bối! Em chưa ngủ sao? Nhớ anh à?
- Buổi tối tốt lành! Đúng vậy nha, nhớ anh! Khi vừa mới đến đây, em ngủ từ lúc đó đến tận giờ tối mới dậy, bây giờ bảo bảo lại đòi ăn rồi, em đói!
Nghe cô nói nhớ hắn, mặt Lãnh Tư Khiêm đột nhiên trở nên dịu dàng. Bao nhiêu ôn nhu đời này của hắn đều vì cô mà đem ra hết tuyệt nhiên chẳng che giấu Tư Khiêm nhoẻn miệng cười hạnh phúc, lấy được cô là may mắn của hắn.
- Thế đã ăn gì chưa?
- Em có gọi người mang sữa ấm đến. Tối rồi em ăn đêm sẽ không tốt.
- Nhưng chẳng phải lúc trước em uống sữa anh đưa cho sau đó liền chạy vào nhà vệ sinh nôn sao? Thế nào, hết nghén rồi?
- Ưmm…không biết nữa chỉ là dạo này ăn uống dễ hơn. Chẳng còn nhạy cảm mùi hương như trước.
Đang nói chuyện thì chuông cửa phòng kêu lên, Y Mai đưa mắt qua khe nhỏ trên cửa nhìn ra, là phục vụ đưa sữa đến. Cô mở cửa ra để người đó bước vào, nhưng chẳng biết từ lúc nào lại có hai người mặc vest đen cao to lực lưỡng đứng trước cửa phòng cô.
Một trong hai người lấy tay chặn tên phục vụ kia không cho kẻ đó bước vào. Người còn lại thì lấy ly sữa và đĩa hoa quả kiểm tra một lúc mới đưa cho cô.
- Thiếu phu nhân, làm phiền ngài rồi.
Y Mai ngẩn người ra, hắn vừa gọi cô là "thiếu phu nhân" ? Thì ra là anh, Lãnh Tư Khiêm!
- Lãnh Tư Khiêm anh làm cái quái gì thế?
Điện thoại vẫn luôn được kết nối, hắn ở đâu dây bên kia cũng cảm nhận được cô có bao nhiêu tức giận.
- Làm gì nào? Anh chẳng biết gì cả!
Lãnh Tư Khiêm giả đò làm ngơ, tỏ ra mình chẳng liên quan gì, vô tội như cừu non. Y Mai lại nói, giọng kìm nén:
- Lại còn làm bộ làm tịch? Hay, hay lắm. Anh có giỏi thì như vậy cả đời luôn đi!! Hừ, cúp máy đây!
Nghe cô nói vậy hắn liền luống cuống:
- Ấy bà xã đại nhân. Đừng mà, xin em đó. Anh nhớ em lắm, kêu vài tên vệ sĩ bảo vệ em thì có là gì! Anh còn muốn tự mình đến đấy nữa cơ.
Lãnh Tư Khiêm giọng trẻ con, nhẫn nhục cầu xin Y Mai. Đối với tình cảnh bây giờ, hắn thật giống vợ nhỏ tội nghiệp còn cô là người chồng đáng ghét.
- Anh đến đây làm gì? Em đi công tác vài ngày rồi về, không phát hiện là giám đốc của chúng ta lại dính người như vậy.
- Phải đó, anh cả đời muốn dính lấy em. Phái họ đi là để bảo vệ cho em, bên ngoài nhiều người muốn hại anh, em và bảo bảo đi xa như vậy anh không yên tâm lỡ như cả hai có mệnh hệ gì anh có hối hận cũng không kịp.