Từng chữ từng chữ Lãnh Tư Khiêm nói ra Y Mai nghe rõ không sót một từ. Ngại ngùng vì lời trêu chọc của hắn cô mặt đỏ tía tai, lấy tay đẩy Tư Khiêm ra xa. Nhưng sức của đàn ông và phụ nữ khác nhau rất lớn, cô làm sao mà cản được.
- Khiêm, anh đợi…chút chỗ này là phòng làm việc nếu ở đây sẽ có người nhìn thấy mất.
Y Mai xấu hổ nói ra những lời đó mà tim đập thình thịch, mặc dù không phải lần đầu cô cùng hắn làm loại "chuyện đó" nhưng thử ở công ty thì thật là nguy hiểm. Lỡ như có người bước vào lúc đó đúng chẳng biết giấu mặt vào đâu.
- Em lo lắng à, tiểu hồ ly? Sao ngược lại anh thấy rất kích thích nha! Bảo bối, anh muốn, em cho anh đi!
- Không…không được đâu!
- Đừng sợ, sẽ chẳng có ai dám vào đây nếu như anh không cho phép cả!
Giọng hắn trầm ấm, mang theo chút dịu dàng dỗ dành quả nhiên rất quyến rũ. Bây giờ cô cứ cảm giác hắn là sói xám gian xảo đang dụ con mồi vào tròng để ăn thịt, còn cô thì là một vật nhỏ ngây ngốc dễ dàng rơi vào bẫy.
Giây sau đó, đôi môi mềm mại của Nhược Y Mai bị Lãnh Tư Khiêm bá đạo chiếm dụng. Đó là một nụ hôn sâu và ướt át, Y Mai vẫn vậy bị hắn hôn đến cả người mềm nhũn, hô hấp trở nên có phần khó khăn.
- Bảo bối, em không thở khi chúng ta hôn sao?
- hộc…ừmm…thở không được.
- Ra là vậy. Thế thì để anh chỉ dạy em thật tốt nha.
Y Mai còn chưa kịp thở xong, Tư Khiêm lại lấy môi mình áp lên môi cô, cái lưỡi không an phận len lỏi vào khoang miệng nhỏ mà chơi đùa. Ngón tay thuần thục cởi bỏ cúc áo sơ mi, để lộ cơ bắp rắn chắc, không chút thịt thừa.
Sau đó tay Tư Khiêm cho vào trong chiếc áo voan mỏng Y Mai đang mặc liên tục nhào nặn đôi gò bồng đầy đặn kia thành đủ mọi hình dạng, tay còn lại từ từ lần mò xuống nơi tư mật của cô.
Bất thình lình có vật lạ tiến vào bên trong, cả người Y Mai giật nảy, không kiềm được mà phát ra những âm thanh kiều mị khiến Tư Khiêm càng mất bình tĩnh, dục niệm mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Phía dưới, hạ thân căng trướng nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế. "Tiểu muội muội" của Y Mai liên tục bị chọc ghẹo, cứ thế một rồi hai ngón ra vào lúc nhanh lúc chậm để nới lỏng "cô bé", Y Mai bị kích thích miệng liên tục ngâm nga.
- Ưm…aaa~ Chậ…m…a…một chút.
- Đợi lát nữa sẽ làm em sướng đến run người.
Tiếng của Lãnh Tư Khiêm trầm đục, hơi thở ấm nóng phả vào tai Y Mai làm cô rất ngứa. Nơi đó bị trêu đùa đến ẩm ướt, còn phát ra tiếng "lép nhép" rất xấu hổ vì tay hắn không ngừng ra vào.
Tư Khiêm nhanh chóng tìm được điểm nhạy cảm bên trong chỗ mềm mại kia thế là liền chẳng thương tiếc khấy đảo, liên tục chạm vào nó làm cô khó chịu cong cả người lên.
Cảm thấy đã đủ trơn trượt, mấy ngón tay lập tức luyến tiếc rút ra, trên đó còn dính đầy mật dịch óng ánh. Hắn xoay người sang một bên, dùng đôi mắt màu hổ phách đầy thèm muốn nhìn cô, nói:
- Y Mai, lại đây. Giúp anh kéo khoá quần xuống.
Lãnh Tư Khiêm ngồi trên ghế sofa dáng vẻ cao ngạo như một ông hoàng làm người khác không nhịn được mà khuất phục. Khuôn mặt của cô bởi động tình mà hồng nhuận, mắt thì long lanh đầy nước còn đầu óc đã sớm trống rỗng chẳng còn lại gì.
Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn tháo thắt lưng đắt tiền nhưng mãi vẫn chưa xong, Tư Khiêm nôn nóng cầm tay cô điều khiển "cạch", thắt lưng cứng đầu dễ dàng bị gỡ bỏ, tiếp đó là khoá quần.
Hạ thân của hắn nhanh chóng hiện ra trước mặt cô, nó to lớn, căng trướng và nóng hổi Y Mai nhìn không chớp mắt thầm nghĩ có vẻ nó đang rất đau. Nhưng cũng thật đáng sợ, rốt cục làm sao mà nó có thể đi vào cơ thể cô như vậy, nhất định không vừa.
Thấy Nhược Y Mai cứng đờ người, hắn liền mở lời đề nghị giọng ngon ngọt:
- Bảo bối, ngoan, ngậm lấy nó đi. Tại em mà "tiểu đệ" của anh ra nông nổi này đó.
- Sao có thể…chứ?! Quá…quá…lớn rồi.
- Sẽ không sao đâu, nhất định sẽ vừa.
Lúc đầu có chút chần chừ, nhưng cuối cùng cũng chẳng biết cô lấy đâu ra can đảm mà từ từ há miệng đem phần đầu ngậm vào trong, quả thật rất lớn lại là lần đầu thử kiểu này nên có chút khó khăn.
- Em dùng lưỡi liếm quanh nó, chậm rãi thôi nhớ đừng để chạm vào răng.
Cô cũng không hiểu lắm nhưng vẫn theo quán tính mà làm theo, cứ như vậy lúc hạ thân hắn đã nằm trong miệng Y Mai được một nửa vừa ấm lại ướt át làm hắn thống khổ trong sung sướng, khoái cảm dâng lên rất nhiều, đột nhiên Y Mai cố hết sức mở rộng khoang miệng đem vật trướng to nuốt đến lút cán.
Bị "tập kích" bất ngờ, Lãnh Tư Khiêm rên nhẹ lên một tiếng rồi đem toàn bộ phóng thích vào miệng Nhược Y Mai, một ít bị tràn ra ngoài còn có một ít do cái đó nằm sâu trong họng nên bất đắc dĩ cô phải nuốt.
Thấy Y Mai tội nghiệp nằm xụi lơ, hắn cuống cuồng tìm khăn giấy lau cẩn thận cho cô. Nhưng đâu có dễ dàng bỏ qua đến vậy, chưa kịp nghỉ ngơi, cả người lại bị bế thốc lên đặt trên ghế sofa. Cô mệt mỏi than nhẹ:
- Đợi…đợi…một…ưmm…a~