Sáng hôm nay cũng giống như bao ngày khác, Nhược Y Mai mở mắt tỉnh giấc thì thấy Lãnh Tư Khiêm chưa thức, hắn còn ôm lấy cô ngủ ngon lành. Mà cô cũng không phản ứng kịch liệt với hành động này của hắn như
trước, ngoan ngoãn nằm yên cho hắn ôm.
Nằm trong vòng tay của Lãnh Tư Khiêm, Nhược Y Mai có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn cũng như nghe thấy tiếng tim đập ổn định trong lồng ngực đó. Không hiểu sao nó lại cho cô sự an tâm lạ thường.
Ngước mặt lên nhìn hắn, hàng lông mi dài, sống mũi vừa thẳng vừa cao, môi mỏng gợi cảm...Ôi trời, thật không tin nổi là cô đang nhìn một người đàn ông, có khi Lãnh Tư Khiêm còn đẹp hơn cả phụ nữ ấy chứ.
Cô nhìn chằm chằm vào hắn, mắt một khắc cũng không hề chớp, cô muốn nhìn thật kĩ dung mạo tuấn tú này, khắc thật sâu vào tiềm thức dáng vẻ của kẻ làm cô rơi vào lưới tình lần nữa.
-Nhìn đủ chưa thế?
Nhược Y Mai giật mình, trong phút chốc hoảng loạn.
-Không phải anh đang ngủ sao? Vậy mà tôi nhìn anh, anh cũng biết.
Lãnh Tư Khiêm cười gượng suy nghĩ "mới tỉnh rượu thôi thì lại đổi cách xưng hô rồi, đêm qua còn anh với em, sáng dậy lại biến thành anh với tôi. Thích một người sao lại cố chấp không thừa nhận như vậy chứ?"
-Nhờ giác quan thứ .
-Hả?! Cái đó không phải chỉ có phụ nữ mới có sao? Anh thế mà cũng có...
-Nhược Y Mai, em từng có cảm giác thích anh không?
-Có nha. Tôi thích dung mạo xinh đẹp này của anh.
-Dung mạo xinh đẹp? Em đang miêu tả một phụ nữ à? Với lại ý của anh là em có từng yêu anh không?
-Trước nay chưa từng.
-Chẳng nhẽ một chút rung động cũng không có?
-Phải.
Đối với Nhược Y Mai, cô vẫn chưa biết tối qua mình thổ lộ với Lãnh Tư Khiêm nên bây giờ trong đầu cô cũng chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
"Yêu thì có tác dụng gì chứ? Chẳng phải cô chưa từng yêu, cũng không phải không biết cảm giác khi rung động trước một người, chỉ là cô sợ hãi sự phản bội, sợ hãi khi bị bỏ rơi, sợ bản thân sẽ gục ngã trước khi báo được thù".
Đôi mắt màu hổ phách của Lãnh Tư Khiêm vẫn bình tĩnh như vậy, lạnh lẽo và sắc lẹm, chúng như muốn nhìn xuyên cả cơ thể cô.Trông rợn cả người.
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc, bầu không khí lúng túng kia cũng sớm tan biến nhờ vào cuộc điện thoại gọi cho Lãnh Tư Khiêm.
-Alo.
Người ở đầu dây bên kia nói gì đó với hắn, không hề dài dòng chỉ vỏn vẹn vài câu liền cúp máy.
-Ba mẹ về nước rồi. Đang ở sân bay quốc tế, họ gọi điện nói muốn em với anh ra đón.
-A, được. Tôi đi chuẩn bị một chút.
----------- Sân bay quốc tế ----------
Sau khi đỗ xe xong, cả hai người cùng nhau đi tìm ba mẹ. Chắc là đi một quãng đường dài khiến họ mệt mỏi nên đang nghỉ ngơi ở phòng chờ cho khách VIP.
-Ba mẹ.
Giọng hắn đột nhiên vui vẻ lạ thường, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều so với khi làm việc ở công ty.Còn ba mẹ thì đang ung dung tự tại ngồi ăn bánh uống trà trông có vẻ rất hưởng thụ.
-Yo, con trai đáng yêu của mẹ, cao lên không ít nhỉ, nhớ ngày nào con vẫn mập mập tròn tròn khóc thút thít vậy mà...
Đang mải mê chọc ghẹo con trai, Lãnh phu nhân - Tô Tuyết Nhan để ý đến người con gái bên cạnh Lãnh Tư Khiêm. Mắt bà ấy sáng lên.
-Đây chắc hẳn là con dâu của ta rồi.Thật dễ thương, ta thấy con rất tốt. Ta thích. Ông nhìn xem có phải con bé với tiểu Khiêm thật sự quá xứng đôi không?
-Ừ.
Lạnh nhạt, kiệm lời. Lãnh Tư Khiêm với ba anh ta - Lãnh Dương quả thật rất giống nhau.
-Ừ cái gì mà ừ, đối với người khác bộ anh nói thêm vài từ thì mất mát gì sao? Kết hôn bao nhiêu năm vẫn không bỏ được cái tính này. Em cực kì ghét nó.
Tô Tuyết Nhan gắt lên. Vẻ mặt thể hiện sự tức giận, dù sao cũng là lần đầu gặp con dâu, hơn nữa ba mẹ nó cũng vừa mất, thể hiện tình cảm gia đình một chút không phải con bé sẽ thấy ấm áp hơn sao?
-Được rồi, bà xã em đừng giận.
-Hừm, hồi đó không hiểu vì lí do gì em lại lấy một ông già kiệm lời như anh.
Dù mới gặp nhau lần đầu nhưng cả ba và mẹ đều khiến cô cảm thấy thật gần gũi giống như người thân gặp lại nhau sau khoảng thời gian dài xa cách. Dù là cặp vợ chồng đã lớn tuổi nhưng họ vẫn khiến không biết bao nhiêu đôi vợ chồng son phải ghen tị bởi độ mặn nồng này đây.
-Dạ con chào ba mẹ, con tên Nhược Y Mai, gọi tiểu Mai cũng được ạ. Sau này mong được chiếu cố nhiều hơn, rất vui được gặp mọi người.
Nghe xong màn giới thiệu này, cả ba mẹ và Lãnh Tư Khiêm đều bật cười. Tô Tuyết Nhan lên tiếng.
-Con đây là đi nhận việc làm sao! Đừng căng thẳng, thư giãn đi đều là người nhà cả mà. Ta tên Tô Tuyết Nhan.
-Còn ta là Lãnh Dương.
Làm quen với nhau xong, đột nhiên ba mẹ cùng đồng thanh nói một câu với cô, câu nói đó làm cô thật sự rất cảm động, đó là:
-Tiểu Mai, sau này chúng ta là ba mẹ của con. Chỉ cần tiểu Khiêm dám bắt nạt con, bọn ta sẽ không để yên cho tiểu tử đó đâu.
-Vâng.
Lúc này chỉ có Lãnh Tư Khiêm một mình cay đắng mà suy nghĩ "Rốt cục ai mới là con ruột của hai người a?"