Ngấm ngầm hiểu được ý tứ của Lãnh Tư Khiêm, Nhược Y Mai chỉ gật đầu nhẹ đáp lại. Nhìn hành động này của cô hắn lại nói tiêp:
-Đương nhiên tôi có nhiều cách nhanh gọn hơn nhưng làm vậy quả thật quá nhàm chán, một chút kích thích cũng chẳng có. Vả lại cô cũng không muốn cô ta mất hết tất cả một cách dễ đang còn gì.
Nghe vậy, cô nhếch miệng cười, quay mặt sang nhìn Lãnh Tư Khiêm nói giọng đùa cợt:
-Anh đúng là có thủ đoạn bỉ ổi.
Hắn cũng không chịu nhường nhịn, ánh mắt trở nên gian xảo hệt như cáo già:
-Bỉ ổi mới cưới được cô vào nhà chứ. Đúng rồi, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp sau này cô phải gọi tôi một tiếng "lão công" đấy.
-Nằm mơ.
-Được, tôi sẽ khiến cô phải "tự nguyện" gọi tôi là "lão công".
Rồi sau đó…mặt tổng tài lạnh lùng của Thiên Hoàng trở nên dày còn hơn mặt đường. Minh chứng là hắn lúc nào cũng lợi dụng chỗ đông nhân viên liền gọi cô một tiếng:
-Lão bà~ Em in tài liệu anh để trên bàn nha. Xong thì nhớ pha ly trà cam thảo hôm trước cho anh, trà vợ pha thật ngon.
Mọi người nghe xong đứng hình mất vài giây, tròn mắt nhìn nhau không tin vào những điều tai bản thân vừa mới nghe, tổng tài cao lãnh của họ biến đâu mất rồi, đây chắc chắn là Lãnh tổng giả mạo a.
Cô không ngờ hắn lại nghĩ ra cách ấu trĩ như vậy, làm mất hết hình tượng của mình chỉ để đổi một tiếng "lão công" phát ra từ miệng của cô. Hắn không ngượng nhưng cô thì ngại đến sắp chẳng dám đi làm nữa rồi.
Cứ như vậy, cách vài phút hắn lại kêu cô, hết "Mai Mai", "lão bà", tới "vợ yêu". Hắn còn muốn gọi cô bằng những cái tên gì đây! Cả cái công ty này thấy cô đi ngang qua thôi cũng cúi đầu chào, một số lại còn kèm theo chữ "thiếu phu nhân". Cô muốn yên ổn mà cũng không xong.
Mở cửa vào phòng làm việc của Lãnh Tư Khiêm, Nhược Y Mai hét lên giận dữ:
-Anh muốn cái gì? Lãnh mặt dày?
-Một tiếng "lão công" của em.
-Không gọi là không được?
-Ừm. Nhanh gọi đi.
Y Mai cũng muốn mau chóng gọi hắn như vậy để sớm kết thúc vụ này chứ, cơ mà mãi vẫn chưa mở miệng được. Một lúc lâu sau cô mới nói, giọng nhỏ xíu:
-Lão…công
-Hả? Cái gì? Em nói cái gì anh nghe không rõ.
-Lão công.
Giọng có lớn hơn một chút, hắn cũng đã nghe thấy. Có điều chọc cô thật thú vị nha, hắn lại giả bộ.
-Em nói lớn lên, anh nghe không rõ.
Cái tên này, đúng là dai như đỉa đói. Còn chưa chịu buông tha cho cô. Y Mai lấy hơi, hét lên một cái thật lớn:
-Lãoooo…côngggg!!! Nghe rõ rồi chứ?
-Ừm. Vợ yêu thật ngoan.
Mọi chuyện cứ như vậy diễn ra theo đúng kế hoạch, hắn đã thành công bắt cô gọi một tiếng "lão công", mặc dù Y Mai không tự nguyện mấy.
———————
Quá trình điều tra không mấy khó khăn nhưng suy cho cùng kẻ đã nâng đỡ cho ả bạch liên hoa đã ngụy trang rất kỹ. Tất cả đều được bảo vệ nghiêm ngặt. Đây chắc chắn cũng là người có máu mặt ở đây.
Quả nhiên, Nhược Ý Lan đã có quan hệ không đứng đắn với chủ tịch của Tịnh Kha. Anh ta hình như cũng tầm ba mươi tuổi, có hai đời vợ nhưng chưa có con. Hắn thuộc dạng khá trăng hoa, cưng chiều nhân tình, lạnh nhạt chính thất nên mới li hôn hai lần.
Chứng cứ vạch trần "nữ thần mới nổi" này tất cả đều nằm trong tay Nhược Y Mai, có điều bây giờ chưa phải thời cơ thích hợp để công bố với báo chí. Cô muốn lúc cô ta đạt đến đỉnh cao sự nghiệp, một cước đạp ả xuống tận cùng xã hội, mãi mãi không thể ngóc đầu dậy.
Riêng về Lục Sở Triệt, dạo gần đây cũng đã tiếp quản sản nghiệp. Cha hắn lui về an dưỡng tuổi già, trong cuộc họp báo để rửa tay gác kiếm ông ta tuyên bố rằng mọi chuyện làm ăn sau này của Lục thị đều sẽ không can thiệp, ông chỉ muốn có một tuổi già an ổn.
Kiếp trước, khi Lục Sở Triệt cưới cô về ông ấy không có thiện cảm lắm, nhưng lâu dần cũng yêu thương cô như con cái trong nhà nhất là lúc Y Mai mang thai ông là người hỏi han sức khỏe cô và đứa nhỏ nhiều nhất. Niệm tình xưa, tài sản của Lục thị cô sẽ đem đi quyên góp, coi như tích đức cho con cháu sau này.
Mải suy nghĩ, Y Mai không nghe thấy Lãnh Tư Khiêm đã kêu cô thu dọn đồ đạc để về Tử Đằng Viên ăn tối. Dù sao cũng hơn giờ rồi.
-Nhược Y Mai?
Cô không trả lời, chỉ yên lặng ngồi ngắm thành phố về đêm. Ánh đèn lung linh từ những toà nhà cao chọc trời, từ các chiếc siêu xe bạc tỷ. Tất cả làm nên một thành phố vô cùng nhộn nhịp, vạn phần diễm lệ.
-Vợ ơi?
-Hả?!
-Chà, em thích từ "vợ yêu" hơn cả tên mình luôn rồi kìa. Gọi Nhược Y Mai thì không phản ứng vậy mà gọi vợ yêu thì lập tức…em nghiện giọng của anh à?
-Anh bị hoang tưởng? Vừa hay tôi quen một bác sĩ khoa thần kinh, để tôi hẹn lịch. Nhớ đi khám đúng giờ.
-Anh lúc trước rất bình thường, chỉ là từ khi gặp em mới thành ra như vậy, em là nguyên nhân khiến anh bị bệnh. Do đó Nhược Y Mai, em phải chịu trách nhiệm với anh cả đời này. Nghe chưa?
-Ai thèm chứ!