Trên màn hình điện thoại, một trang báo đăng bài viết có tiêu đề "Gia sản Nhược gia lụi tàn trong một đêm, chủ tịch và phu nhân cùng qua đời đột ngột tại nhà riêng".
Nhất định là dạo này mệt mỏi quá nên sinh ra ảo giác, mấy hôm trước họ còn tiễn cô ở sân bay, còn bảo nhớ về sớm, khăn len mẹ cô tặng vẫn đang quấn trên cổ, nó vô cùng ấm áp. Ba dặn cô rằng không được quên uống thuốc dạ dày ông để trong vali. Vậy mà…
Không…không…thể nào rõ ràng cô mới đi công tác xa nhà có ngày, chỉ ngày ngắn ngủi, sao ba mẹ cô lại qua đời, rõ ràng cô đang rất cố gắng thay đổi quá khứ, rõ ràng mọi chuyện…mọi chuyện đang dần tốt lên, rõ ràng…
Nước mắt thi nhau trượt dài trên gò má nhợt nhạt của cô. Chỗ này, nơi trái tim đang đập bỗng trở nên khó chịu, nó đau đau lắm. Giống hệt như có ai đâm vào tim cô một phát trí mạng, khiến nó ngừng đập, nỗi thống khổ này ông trời lại bắt cô trải qua lần nữa.
Từng tiếng nấc nghẹn, tiếng khóc lóc thảm thương của cô gái trẻ tuổi đôi mươi trong căn phòng nghe đau đớn đến nỗi xé nát cõi lòng, cô giờ đây đang mất hết nghị lực để sống tiếp.
Bên kia, sau khi Lãnh Tư Khiêm nhìn thấy tin tức cũng vội vàng chạy sang chỗ Nhược Y Mai để xem tình hình như thế nào. Đúng lúc thấy cô ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, hết la rồi khóc như một kẻ điên.
Vội vàng mở cửa, bước vào phòng anh nhanh chóng đi đến trước mặt cô. Còn cô, lúc thấy anh cô chỉ biết cô là người sắp chết đuối, anh là chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Lãnh Tư Khiêm hơi hoảng hốt khi nhìn vẻ mặt tuyệt vọng, đôi mắt trong veo đẹp mê người giờ biến thành màu đỏ au, vô hồn thật đáng sợ.
Cô túm chặt lấy áo sơ mi của anh làm nó nhăn nhúm, miệng run run lặp đi lặp lại một câu duy nhất:
-Đưa tôi về nước…ba mẹ đang chờ tôi…họ chắc chắn vẫn còn sống…tôi nhớ ba mẹ rồi…hu hu…hức hức…
Giọng khản đặc, cô vừa nói vừa khóc trông thật thê lương.
-Được, tôi đưa cô về.
Hai người nhanh chóng lên máy bay, lúc về đến sân bay quốc tế trong nước đã gần giờ đêm. Nhưng Y Mai không bận tâm, cô muốn nhanh đến gặp ba mẹ mình.
Lãnh Tư Khiêm rất chu đáo, khi vừa hạ cánh cả anh và cô đều được rước lên chiếc xe hơi chuẩn bị trước, chạy một mạch đến Nhược gia.
———Nhược gia———
Trước cổng lớn, những dải vải dài màu đen, màu trắng đã được treo lên. Trong nhà ánh đèn vẫn sáng trưng nhưng không có ai cả, họ đều đi hết rồi. Để lại cảnh vật cô đơn, hiu quạnh, lạnh lẽo vạn phần.
Bước vào, trước mắt cô là hai cái quan tài bên trong có ba mẹ cô nằm đó, một chút hơi ấm cũng không có. Nước mắt li biệt trào ra, đả kích này quá lớn cô sắp chịu đựng không nổi, người thân nhất của cô vậy mà đã ra đi mãi mãi, âm dương cách biệt đúng là địa ngục trần gian.
Cô khóc, đã khóc rất nhiều, khóc đến độ ngất lịm đi kèm theo sốt cao hơn độ. Lãnh Tư Khiêm biết bản thân chẳng thể làm gì hơn, anh chỉ đứng đó nhìn cô khóc một trận thật lớn cho đã, chăm sóc cả đêm khi cô bị bệnh, đặc biệt anh đã nói những lời an ủi cô, việc mà rất lâu về trước anh từng từ bỏ.
Tỉnh dậy sau cơn bạo bệnh, đã là ngày sau đó. Ba mẹ cô đã được an táng đàng hoàng. Y Mai vốn ít nói giờ lại kiệm lời đến mức khó chịu, lời cô thốt lên đầu tiên chính là:
-Lãnh tổng, hãy giúp tôi báo thù. Tôi đã mất tất cả nhưng chỉ cần anh ra giá, dù mất mạng này tôi cũng sẽ trả.
-Không cần nặng lời như vậy. Tôi khá vừa mắt cô, chúng ta làm một giao dịch cô thấy thế nào?
-Giao dịch?
-Chúng ta đến cục dân chính đăng kí kết hôn đi. Trong thời gian năm nếu giữa cô và tôi không phát sinh tình cảm nam nữ với đối phương thì hợp đồng kết thúc. Đến lúc đó ai đi đường nấy. Tôi cần vợ, cô cần báo thù một công đôi chuyện.
Không nghĩ nhiều cô lập tức đồng ý. Trả nợ bằng hôn nhân, hạnh phúc của bản thân cuối cùng vẫn là cái giá đắt đỏ nhất đối với một người phụ nữ. Cô nói, chất giọng lạnh băng:
-Giờ ta lập tức đi đăng kí kết hôn, từ ngày mai kế hoạch trả thù bắt đầu.
-Cô biết hung thủ của vụ này?
Anh ngạc nhiên hỏi, kẻ đứng đằng sau sự việc đau lòng kia anh đã tra ra. Có điều chưa từng nói cho cô biết.
-Là Nhược Ý Lan và Lục Sở Triệt phải không?
Y Mai từng chữ từng chữ nói ra nhẹ nhàng như không. Đây chắc chắn chẳng phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định, cô biết hết mọi việc.
-Ừ. Cô ta trộm tài liệu mật của công ty rồi đưa cho Lục Sở Triệt, hai người bọn họ tung ra tin này ra thế là gia sản nhà cô lụi tàn trong một đêm. Ngoài ra, một khoản tiền lớn của công ty đã không cánh mà bay, quan hệ của Nhược Ý Lan với nhà họ Nhược cũng bị cắt đứt.
Nghe được điều này, miệng Nhược Y Mai cười tà, "Nhược Ý Lan đây chính là chuyện ngu ngốc nhất cô từng làm, nhất định tôi sẽ khiến cô hối hận không kịp!"
-Như vậy mọi việc xem như càng dễ dàng rồi.