.
Du Tá gần nhất để ý một người.
Để ý đến nỗi sách đọc không vô, bỗng nhiên ngẩn người có khi không dưng lại đỏ mặt.
.
Du Tá không có nhiều bạn bè lắm, năm nay cậu nhờ tìm quan hệ, lâm thời chuyển tới ngành tin tức B đại, nói chuyện cũng chỉ có một người.
Là Tăng Gia Thụ.
Khi cậu nói với Gia Thụ chuyện này, đối phương lúc đầu đầy kinh ngạc, lập tức chuyển thành đầy mặt hóng hớt.
“Ai thế?”
“Hoa khôi hệ tụi mình?”
“Cậu nói mau đi, tớ sẽ tham mưu giúp cho.”
Da Tá mặt đỏ chon chót, ánh mắt né tránh, tay lật sách tham khảo trước mặt, trộm chỉ chỉ bóng dáng ngồi cách đó không xa.
Tăng Gia Thụ chăm chú nhìn theo.
À há, là một thằng con trai cơ đấy.
.
Du Tá là gay trời sinh.
Nhưng cậu so với các gay khác rất nội liễm, động một chút là thẹn thùng, bởi vậy mặc dù lớn đến như vậy, còn chưa bao giờ từng có người yêu.
Tăng Gia Thụ thu hồi tầm mắt từ trên bóng người thon dài kia, trọng trọng vỗ vỗ vai bạn tốt, nói cậu cứ yên tâm đi.
“Tăng Gia Thụ tớ – được xưng tụng là Bách Hiểu Sinh B đại, tin tức hệ mật thám, cho tớ một tuần thôi, tớ sẽ cho cậu đầy đủ thông tin về người kia.”
Du Tá cúi đầu cắn móng tay, lỗ tai đều đỏ, âm thanh lí nhí như muỗi kêu: “Cảm ơn cậu.”
.
Du Tá không tâm tư nhìn tiếp sách nữa, trong đầu đều tràn ngập người đàn ông mà cậu vừa gặp đã yêu kia.
Cậu để ý người này đã gần một tháng nay, kể từ cái ngày người kia bước chân vào thư viện.
Cậu có chút buồn rầu, bỗng nhiên chợt nghĩ ra –
Hình như mỗi lần người ấy tới thư viện, cậu đều không xem đọc nổi một trang sách a.
Yêu thầm thật làm người ta đau đầu mà.
.
Đối tượng thầm mến xem dáng vẻ thành thục thận trọng, có lẽ y đã rời ghế nhà trường rất lâu rồi, là một tinh anh xã hội đúng tiêu chuẩn.
Cứ mỗi ba giờ chiều, người đàn ông kia đều sẽ đúng giờ xuất hiện ở cùng một vị trí, mặc một bộ tây trang tối màu được là phẳng phiu, ngoài ra còn thêm một tách cà phê hương vị thuần túy.
Thư viện thành phố không nhiều người lắm, hơn phân nửa là những người vội vội vàng vàng tới tra tư liệu, còn lại cơ hồ đều là đám sinh viên bắt buộc phải đạp xe mười lăm phút vì tranh không được chỗ ở thư viện trường mà tới.
Cho nên Du Tá có chút tò mò.
Vị tiên sinh mà cậu thích này, không biết y làm công việc gì nhỉ?
.
Kí túc xá B đại mỗi giờ đêm khóa cổng, Tăng Gia Thụ thường thường hơn giờ một chút là đi về rồi.
Mà Du Tá lại không như vậy, cậu không trọ trong trường, mà ở nhờ nhà họ hàng.
Nhưng mà cậu dự tính tháng sau sẽ dọn ra ngoài, một mình thuê một phòng trọ.
Bởi vậy, mỗi khi màn đêm buông xuống, trước khi thư viện thành phố đóng cửa, cậu và vị tiên sinh mình thầm mến đều ngồi mặt đối diện bóng lưng người kia, an tĩnh trong một không gian.
Một vị ưu nhã lật trang sách, một kẻ xấu hổ nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương.
.
Đến ngày thứ tư chờ đợi tin tức từ Tăng Gia Thụ, bỗng nhiên xuất hiện một vị OF ngồi đối diện nam nhân.
Du Tá nguyên bản chỉ mong y một người, hôm nay biến thành nhìn hai người bọn họ bên nhau.
Cậu thầm nghĩ:
Bọn họ quen nhau sao?
Là quan hệ như thế nào?
Hai người cùng đi tới đây sao?
Cậu thấy đôi chân nữ bạch lĩnh khẽ động, tựa hồ duỗi về phía trước.
Ngay sau đó, vị tiên sinh cậu thầm mến gập sách lại, kéo ra ghế dựa, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Để lại chị gái bạch lĩnh kia đầy mặt xấu hổ.
.
Mặt Du Tá lập tức đỏ bừng lên, đôi mắt sáng long lanh.
Hóa ra hai người không quen nhau a.
Mũi người kia vừa cao vừa thẳng, hốc mắt lại sâu.
Khuôn mặt điển trai khẽ nhíu nhíu mày, khiến trái tim Du Tá đập nhanh vô cùng.
Cậu vội vã cúi đầu, giả vờ như đang nghiêm túc đọc sách.
Cậu vẫn còn nhát gan lắm.
Tiếp đó ghế dựa ở đối diện bị kéo ra, phát ra một tiếng vang nho nhỏ.
Âm thanh trầm thấp từ tính vang lên sát bên.
“Tôi ngồi đây không phiền chứ?”
.
Du Tá tất nhiên không thấy phiền chút nào, thậm chí lòng bàn tay còn rịn ra mồ hôi.
Cậu dại ra mà nhìn nam nhân ngồi xuống ghế đối diện, trong mắt toát ra hâm mộ cơ hồ không thèm che lấp.
Ý thức được điểm này, cậu lại vội vã cúi gằm mặt xuống.
Cậu sợ không cẩn thận nam nhân sẽ nhận ra, rồi lại đổi vị trí như vừa nãy.
Không biết nam nhân có chú ý tới vành tai ửng hồng của cậu hay không, nhưng ngữ khí thấy thật tự nhiên.
“Hình như ngày nào cậu cũng ngồi ở chỗ này cả.”
Du Tá khó khăn đáp: “Ừm, ừm, tôi chuẩn bị… thi lên thạc sĩ.”
Nam nhân nói: “Nhưng có vẻ như cậu không quá đọc vào cho lắm.”
Du Tá ngu si mà há mồm: “….. Gì cơ?”
Nam nhân mỉm cười, đốt ngón tay xinh đẹp nhẹ gõ lên mặt bàn: “Bởi vì em đều luôn nhìn tôi.”
.
Ngày hôm sau Du Tá không đi thư viện thành phố nữa.
Cậu ngồi xổm ngoài cửa thư viện trường đầy ắp người, tràn ngập trong đầu đều là lời nói của nam nhân.
–vì sao lại luôn nhìn tôi vậy hả? Tôi đẹp hơn cả sách sao?
Cậu bỏ chạy.
Người trong lòng mở miệng bắt chuyện, cậu lại chạy như bay, còn bỏ quên thẻ sinh viên ở lại.
…… Thật là hỏng bét.
Quá làm người ta hít thở không thông.
Điện thoại bỗng nhiên rung rung, Du Tá máy móc lôi nó ra, nhấn vào tin nhắn Tăng Gia Thụ gửi tới.
[Đã tra xong, người này quá dễ tra xét.]
[hình ảnh]
[người đàn ông kia gọi Hám Tắc, tư liệu trên mạng một đống lớn.]
[Chẳng qua chỉ sợ là cậu phải thất tình rồi. Aish đừng khóc nha, chờ người sau tốt hơn vậy.]
Đôi mắt trừng lớn một chút.
Hám Tắc….
Cậu không quá lạ lẫm cái tên này.
Còn không đợi cậu click vào hình ảnh xem xét, suy nghĩ xem đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu khi, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da.
Nam nhân xách một chiếc túi, âu phục màu đen quá không hòa hợp với chiếc túi màu mè kia, trong túi là một chiếc thẻ sinh viên lập lòe phát sáng.
Đầu ngón chân trốn trong giày vải đua nhau cuộn tròn lại, cậu thẳng tắp nhìn người trước mặt, không nói một lời, cũng quên mất đưa tay ra tiếp đồ vật.
Hám Tắc khẽ cười: “Bạn học Du Tá này, cậu cố ý bỏ đồ lại, chờ tôi tới tìm cậu đấy à?”