Chương : Gϊếŧ quái vật
Bên ngoài trước nhà hàng, trận chiến tranh giành sự sống cũng chỉ vừa mới bắt đầu. Âm thanh chói tai liên tục vang lên.
Xung quanh các nhà dân ba bốn tầng, xác sống cấp thấp cũng tập trung vây quanh lại nơi này, nơi có mùi người sống đặc biệt nồng.
Lam Anh đi một vòng quanh khu trọ quan sát, xem xét các con đường có thể lui khỏi chiến trường, cô sợ một khi đám người kia kiệt sức thì nhóm xác sống đông đúc bên ngoài khu này lại tràn vào, vây quanh thêm một lần nữa.
Người già, trẻ nhỏ và số người không đủ sức chiến đấu đều trốn rất kỹ hoặc nấp trong mấy nhà dân xung quanh. Những thanh niên trai tráng không có dị năng đang đánh gϊếŧ với đám xác sống lẻn vào, bảo vệ cho gia đình họ.
Sau khi gϊếŧ mớ xác sống cấp thấp chung quanh nhà dân, Lam Anh di chuyển thận trọng tiếp cận phía trước nhà hàng, cảnh đổ nát và vết máu lộn xộn hiện lên trong tầm mắt cô.
Mục tiêu của cô, là tinh hạch trong đầu Thiểm Thực Giả. Sau khi dễ dàng gϊếŧ đám xác sống vừa rồi, cô đã hiểu thêm về cơ thể vừa được cường hóa của mình.
Xác sống mới hình thành cô gọi là sơ cấp Cấp , chúng sợ nắng gắt vì cơ thể chúng sẽ thối rữa nhanh hơn, và sức mạnh như người bình thường. Xác sống vừa ăn máu thịt con người, cô gọi là trung cấp Cấp , chỉ e ngại nắng gắt, đi đứng vẫn xiêu vẹo, chạy không nhanh bằng con người. Và, xác sống Cấp chính thức, chúng sẽ có lực lượng cơ thể gấp ba người thường bằng với dị năng giả, và chúng chưa hoàn toàn linh hoạt như con người.
Lực lượng cơ thể hiện giờ của cô, có thể cho là gấp ba lần xác sống Cấp .
Thiểm Thực Giả tương đương với một xác sống cấp ba, cô tạm thời không lấy con người ra so sánh được.
Rầm!
Một bóng người từ bên phải bay ra đập lên sàn gạch, người nọ co ro cuộn cơ thể lại mà run rẩy, máu tươi từ lỗ thủng trước bụng liên tục trào ra.
Đồng bạn bên đó hét lên một tiếng:
"Anh Lân!"
"GRÀO!!!"
Xen lẫn tiếng gào thét của quái vật, một cột lửa nóng rực sát mặt đấy bay qua, sàn gạch lặp tức bị nung nóng đến mức nổ ra vô số tia lửa.
"Xèo!"
Cột lửa đánh vào đâu đó, tia lửa văng tứ tán bốc cháy khắp mặt đất kèm theo mùi hôi khét lẹt, hơi nóng tản ra.
Lam Anh lùi lại, căng thẳng nhìn một con quái vật xông ra từ bên phải với cái chân phía sau có vết bỏng lớn. Quái vật nhảy lên đồng thời gào thét vươn ra đầu lưỡi dài oằn, quét đến người thanh niên vừa tấn công nó, tốc độ kia có thể nghe thấy cả tiếng xé gió.
"Mau tránh!" - Có người gào to nhắc nhở.
Người thanh niên kia phản xạ nhanh nhẹn lùi lại sau cây cột lớn, cái lưỡi khổng lồ đánh nát cột xi măng, tim anh ta đập bang bang vì vừa thoát khỏi hung hiểm.
Lại một cầu lửa từ hướng nào đó vung đến trước mặt quái vật, nó xoay cơ thể, cái đuôi dày nặng phía sau đập chính xác vào cầu lửa, khiến tia lửa dội ngược bốn phía. Phút chốc, nơi này trở thành chiến trường lửa sáng rực, cơ thể con người vẫn còn chưa đủ sức chống lại sức nóng ấy, liên tục lùi về phía sau, hình thành vòng vây quanh con quái vật.
Lam Anh nấp ở phía xa, hô lớn:
"Chặt đứt cái lưỡi của nó!"
Lưỡi là vũ khí mạnh nhất và đồng thời là nguồn sức mạnh căn nguyên của con quái vật, chỉ nhìn lực lượng tạo ra và độ linh hoạt của nó thì đã hiểu.
"Tiếp tục tấn công!"
Người được gọi là "anh Lân" lúc nãy giờ đã đứng lên tạo lưỡi dao gió hỗ trợ cho đồng bạn ném cầu lửa vừa rồi. Tốc độ kia, độ thuần thục kia, mạnh hơn biết bao nhiêu lần so với Ngọc Thảo lúc trước. Ngọn gió thậm chí cắt phăng một cánh tay của Thiểm Thực Giả, gió và lửa, dường như sắp bao trùm hết người con quái vật.
Đồng bạn bên cạnh phản ứng vừa lúc vung búa, tiếng xé gió lao tới đồng thời với âm thanh cột tường sụp đổ, cắt ngang cái lưỡi của quái vật. Quái vật gào thét vì đau đớn, chiếc búa bay cắm vào bức tường phía sau "phập" một tiếng thật lớn.
Bên đây có vẻ đã ổn định, bọn họ hợp tác cũng rất ăn ý, Lam Anh nhón mũi chân vòng qua bọn họ, dự định giúp một bên khác.
Phía sau cổng, nhóm chín người căng thẳng vây quanh một con Thiểm Thực, bên chân họ là đồng bạn đã ngã xuống, chân tay không lành lặn, có người thậm chí bị đánh nát nửa bên sọ não.
Quái vật bị vây đứng như trời trồng vào giữa cũng không vội tấn công, nó thảnh thơi đứng buông thỏng hai cánh tay khổng lồ, đánh giá sự sợ hãi căng cứng từ đám đồ ăn vây quanh.
Người đàn ông đứng đối diện bày ra tư thế tấn công, năng lượng cuồn cuộn tụ trong lòng bàn tay cho biết người này mạnh mẽ như thế nào.
Trước mạt thế cũng vừa lúc Tấn Quốc xuất ngũ trở về thăm quê được mấy ngày. Anh ta cũng chẳng ngờ tới được mạt thế đổ đến một cách đột ngột khiến anh ta trở tay không kịp. Từ bất tỉnh đến thức dậy thì đã muộn màng phát hiện mẹ già và người vợ biến thành lớp xác sống đầu tiên.
Anh ta cùng một nhóm người đến khu nhà trọ gần trường đại học này, với may mắn tìm được đứa con gái sắp tốt nghiệp. Sau đó phát hiện nơi này vẫn còn rất nhiều người trẻ còn sống sót, dự định ban đầu là đi đến quốc lộ hội nhập với quân đội nhân dân, đã biến thành mỗi ngày tìm về người sống sót. Và chỉ nữa tháng, nơi này đã có hơn hai trăm người được cứu giúp. Tấn Quốc không thể trơ mắt mặt kệ bọn họ, nên đã quyết định lập tạm nơi này thành khu an toàn cho số người già trẻ nhỏ.
Nhưng nào ngờ, ngay lúc Tấn Quốc bất tỉnh vì tiêu hao dị năng quá mức, đồng bạn thời trẻ lại phản bội, giam giữ anh ta và vài người trụ cột của khu này.
Đến lúc tỉnh lại lấy lại quyền quản lí, thì đã phát hiện phòng ngự lơi lỏng, mới để cho đám quái vật này nhân cơ hội xông vào gϊếŧ hại dân lành.
Nhìn những xác người không lành lặn nằm trơ trọi vì bảo hộ nơi này, Tấn Quốc siết chặt bàn tay nổi đầy gân xanh. Bằng mọi giá phải gϊếŧ chết lũ quái vật này!
"GRÀO!!!"
Thiểm Thực Giả có vẻ không còn kiên nhẫn, nhào lên con người trước mắt nó, móng vuốt sắc có thể xuyên thủng tường lặp tức vươn tới.
Tấn Quốc hét lên:
"Tất cả chú ý tấn công vào phía sau sọ não của nó!!"
Nói rồi, người đàn ông tinh xảo tránh đi móng vuốt quét tới. Mở ra lòng bàn tay, một lực lượng vô hình cuồn cuộn tụ thành cú đấm nặng ngàn cân xông thẳng vào trước mắt quái vật.
Âm thanh tựa như tảng đá va chạm vào xi măng cốt thép, nhưng chỉ khiến cho quái vật nghiêng cơ thể sang một chút, và lực lượng mạnh mẽ vừa tung ra đối với nó chẳng hề hấn gì.
Phía sau, đồng bạn ngưng tụ dị năng liên tục tấn công vào phía sau quái vật, họ nhìn thấy vậy thì lùi lại, mồ hôi bên trán rơi xuống như mưa. Bọn họ rõ ràng biết dị năng của người đàn ông có thể dễ dàng đấm nát da thịt cứng rắn của tang thi biến dị. Nhưng tình hình trước mắt nói rõ cho họ hiểu, con quái vật này lợi hại đến mức nào.
Dị năng đã tiêu hao gần nửa mà trên thân quái vật cũng chỉ xuất hiện mấy vết xước, điều này càng khiến họ tuyệt vọng.
Quái vật lần nữa vung cái lưỡi dài quét tới, một người di động sai sót lặp tức bị chém ngang lồng ngực. Lưỡi quái vật tựa như dao cắt ngang không hề dừng lại cuốn lấy người tiếp theo quẳng lên không trung. Vừa lúc người này quơ ra thanh thép lớn trong tay cắm thẳng vào cuống họng nó. Phía sau, hai ba người vung xích sắt quấn lấy cổ nó kéo ngược xuống, tranh thủ vài giây cho người đàn ông tụ năng lượng, hung mãnh đấm vào sọ não Thiểm Thực Giả.
Quái vật gào lên một tiếng thảm thiết.
Những tưởng chiến cuộc đã xoay sở, nhưng cái đuôi khổng lồ của Thiểm Thực Giả lúc này đột nhiên quăng mạnh lên lồng ngực người đàn ông, hất văng ba người đang hợp lực kéo xích sắt.
"Phụt!"
Người đàn ông bị công kích phun ra một búng máu hòa với một ít mảnh nhỏ nội tạng bị chấn nát.
- Anh Quốc!!
- Chỉ huy!!!
Người thanh niên mang năng lực cường hóa cuống cuồng đỡ lấy cơ thể người đàn ông tránh khỏi vòng chiến đấu. Quái vật hung ác đánh tới, những người còn lại hiệp lực ngăn lại nó.
"Gϊếŧ nó..." - Tấn Quốc ôm lấy lồng ngực nặng nề của mình, lung lay đứng lên ra hiệu cho người thanh niên giúp đỡ đồng bạn. Thiểm Thực Giả bị tấn công vào nơi hiểm yếu đã sớm tức giận, vừa gào thét vừa xông đến chỗ người đàn ông. Mọi người sợ hãi liều mạng chặn lại nó, chỉ huy không thể chết!
Thiểm Thực Giả mặc kệ bọn họ, cuồng nộ xông thẳng đến, nó vươn đầu lưỡi dài ngoằn thề sống thề chết phải gϊếŧ cho bằng được người đàn ông. Một người phía sau liều mình ôm ghì lại cái đuôi của nó.
Trong sát na khi quái vật bị ghì lấy, một lực lượng vô hình chặn đứng lại bước chân nó, âm thanh xé gió vang lên, Tấn Quốc trơ mắt nhìn gốc lưỡi của quái vật bị cắt đứt rơi xuống mặt đất còn giẫy nãy lên vài cái. Anh ta hung hăng quay đầu lại, một thiếu nữ từ lúc nào đã đứng phía sau, đang đưa cổ tay lau mồ hôi trên trán.
Đó là Lam Anh.
Khi phát hiện thân thể của con Thiểm Thực này đã biến cường đến mức búa không thể chém rách, Lam Anh biết, nó không dễ đối phó như con vừa rồi mà cô nhìn thấy. Những cái xác bên cạnh chứng tỏ con quái vật này đã bị trên dưới hai mươi người vây công, mà trên thân nó cũng chẳng có bao nhiêu vết thương. Điều đó khiến cô căng thẳng.
Đối chiến với nó không thể tấn công trực tiếp hay xa luân chiến. Chỉ có cách đánh lén chính xác vào nơi hiểm yếu mới có cơ hội diệt được nó.
Vì vậy, cô đứng gần vòng chiến kiên nhẫn đợi cơ hội, ít nhiều cũng nhờ Tấn Quốc bọn họ nên cô mới có thể dùng lát cắt không gian chém đứt gốc lưỡi của nó. Nhưng lượng tiêu hao dị năng để chặn lực lượng của Thiểm Thực Giả lao đến cũng tốn không ít bình thường.
Căn nguyên sức mạnh bị chặt tận gốc, Thiểm Thực Giả gào thảm quay cuồng tại chỗ. Cơ hội xuất hiện, những người phía sau lặp tức đâm thủng sọ óc của nó. Thiểm Thực Giả chết tươi tại chỗ ngã xuống.
Tấn Quốc cảm kích nhìn thiếu nữ, chưa kịp nói gì thì phía nhà dân bỗng vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết. Sắc mặt mọi người biến đổi, vẫn còn một con cá lọt lưới! Họ lặp tức chạy về phía bên đó, bao gồm cả người đàn ông.
Lam Anh nhìn về phía ấy, nơi nhóm người già và trẻ nhỏ trú ẩn. Cô bước tới lấy dao ra moi đào bộ óc của Thiểm Thực Giả, sau đó theo sát chạy đến.
k