"Nếu hôm nay gặp là Thiểm Thực Giả thật sự thì sao?" Lam Anh hỏi nhỏ, Hệ Thống chém đinh chặt sắt trả lời liền: 《Toàn quân bị diệt!》
Lam Anh:"...."
"Có Như Ý"
《Dị năng của Như Ý không phải là cấp 》
《Mà chỉ là tập trung vào công kích não bộ mà thôi. Giống như chuyên môn hóa trong công việc vậy...》Hệ Thống không cho là được nói. Hình như nó vừa phát hiện ra điều gì đó: đánh bại con [cận Tang thi cấp ] kia khiến mấy người nam sinh nữ sinh này có chút tự phụ rồi!
"À hiểu rồi." Lam Anh bừng tỉnh, cô cứ ngỡ dị năng của NhưÝ đã đạt Cấp Ba rồi.
Nhóm con gái tụ lại phòng này, dĩ nhiên là có cả Ngọc Thảo, và Như Ý còn đang xanh mặt vì thể chất yếu ớt.
Thật không may cho lỗ tai mọi người là Tâm Huỳnh cũng chung phòng, là bạn cũ. Lam Anh không nhìn lầm, con hàng này có mệnh cũng rất may mắn, ngày đầu mạt thế còn gặp nhau ở căn tin trường, bộ dáng khóc sướt mướt.
Từ lúc bước vào phòng, Tâm Huỳnh oán giận lầm bầm rất lâu, nếu không phải là giọng cô ta kiêng dè hơn bà cô già kia. Thì mấy đứa con gái đã sớm đè đầu cô ta ra mà kéo tóc.
Thêm nữa là, Hiếu Đạo biến dị lực lượng kia vẫn là bạn trai Tâm Huỳnh, dù mạt thế đã hơn tuần, Đạo vẫn đối xử với Tâm Huỳnh khá chu đáo.
Nói ngắn gọn là mọi người nể mặt Hiếu Đạo!
Hiện giờ không ai ưa nổi người hay lảm nhảm nhiều cả!
Lam Anh ngồi gọn ở một góc phòng. Vì mấy câu nói của Phạm Băng mà họ có chút nghi ngờ cô, nhưng lúc đó ngoài Từ Phong nóng nảy ra thì họ cũng không đứng ra nói giúp. Chuyện này coi như qua, họ vẫn đối xử bình thường.
Tình bạn vẫn còn đó, hơn nữa là cô chưa từng gây hấn với ai.
Cô ...vốn đã muốn đơn độc từ lâu.
Lam Anh ngồi xếp bằng, lưng tựa vào bức tường phía sau. Cô thả trôi tinh thần, ý thức tỉnh táo. Năng lượng của dị năng không gian còn chưa phục hồi hoàn toàn. Hiện tại chỉ có thể phát ra [lát cắt không gian] và không gian nhuận, đỉnh cao chỉ có thể sử dụng ở trạng thái tang thi.
Phòng kế bên im re, Phạm Băng ở bên đó.
Năng lượng chập chờn dao động, dễ dàng luồn qua bức tường. Lam Anh nhíu mi, mơ hồ có lực cản lại năng lượng của cô,
đó chính là không gian của Phạm Băng.
Lam Anh chỉ muốn dò xét, câu trên cũng chỉ là suy đoán. Bây giờ năng lực không gian của cô vô cùng yếu ớt, nhưng chắc chắn mạnh hơn Phạm Băng.
Không!
Vốn dị năng không gian của cả hai đều không cùng đẳng cấp.
Lam Anh đẩy dị năng này thiên về chiến đấu.
Trong khi không gian của Phạm Băng, một tí dấu hiệu phản kích hay chiến ý cũng không có.
Nhận biết được việc này, Lam Anh cũng lười ngó đến mớ vật tư trong không gian của Phạm Băng.
Cô thu lại tinh thần, đối diện lại lộn xộn. Tâm Huỳnh với Hạ Liên cấu nhau ầm ĩ, mấy cô bạn xung quanh có người hòa giải, có người thờ ơ, có người phát hỏa...v.v
Lam Anh lắc đầu, lấy ra ít dầu thoa lên khớp tay theo thói quen. Trùm áo khoác khuất cơ thể rồi nghiêng người nghỉ ngơi.
__________Nhựt Thư đưa bàn tay ta, một đốm lửa nhỏ xíu hiện ra như phép thuật, cô ấy tiết kiệm năng lượng. Dù mọi người đã có dị năng hoặc đã chứng kiến, nhưng khi Nhựt Thư thực hiện lại thì vẫn không nhịn được xem chăm chú.
Đốm lửa được đốt từ những cành khô nhanh chóng tỏa ra hơi ấm nóng, mọi người tụ lại cùng nhau.
Chị Hạ Liên bỗng nói:
"Đột nhiên thèm cơm nóng quá mọi người ơi."
Nghe vậy, nữ sinh trong phòng cũng không nhịn được sờ sờ dạ dày. Cũng phải,
đã hơn ba ngày họ không chạm đến cơm, hầu như chỉ ăn bánh mì uống sữa hộp hoặc đồ ăn vặt. Người là sắt cơm là thép. Dù thể chất của từng người đã tăng lên nhưng vẫn cảm thấy cơ thể thiếu hụt.
"Vậy chúng ta nấu cơm đi!"
Nhắc đến khiến mọi người ở đây đều chảy nước miếng.
Nói là làm, Nhựt Thư cùng Hạ Liên ra ngoài lấy gạo và nồi vào, không có?, liền hỏi bọn nam sinh bên kia. Vậy là bọn họ cùng kéo qua đây, để lại hai nam sinh canh giữ cửa chính.
Họ bắt đầu nấu cơm bằng củi lửa.
Như Ý cảm thán: "Lần đầu tôi ăn cơm trong trường hợp này luôn."
Mấy người Phạm Băng nghe âm thanh cũng kéo qua, nhịn thèm không nổi, liền lấy ra đồ hộp để đổi cơm nóng. Nhựt Thư cũng nhìn qua, không nói gì.
Ngay khi họ xới cơm được một hai phút thì nam sinh canh cửa hớt hải chạy vào, sắc mặt khó coi:
"Có một đám người muốn vào kìa!"
Thiện Thuật và Nhựt Thư đồng thời đứng lên, cậu kia nói tiếp: "Không phải dạng gì tốt, giống một đám lưu manh ăn chơi, khoảng sáu bảy người ấy!"
Thiện Thuật gọi các nam sinh đồng thời đi, cho tất cả nữ sinh có dị năng nấp sau cửa sổ. Nhóm của Thiện Thuật hiện tại nếu tính bốn người bên Phạm Băng(ba nữ sinh và bà cô), Hiếu Đạo, Tần, Tâm Huỳnh và hai nam sinh nữa là chẵn người.
Anh ta nhìn qua khe cửa. Đám lưu manh bên ngoài có bảy người, từng người đều là dáng vẻ chật vật, xăm trổ khắp mình mẩy. Sắc mặt anh ta cũng âm trầm: "Bên ta chỉ có năm đứa nam là còn đủ sức vật lộn, nếu đám người này cũng có dị năng thì nguy"! Họ chỉ vừa nghỉ ngơi được nửa ngày, dị năng cạn kiệt chỉ mới phục hồi tí xíu.
Đúng là như vậy thật. Lam Anh đứng bên trong cũng nghe được tiếng hét to đòi phá cửa của đám lưu manh kia. Cô khẩn trương: "Nếu để họ lớn tiếng nữa thì tang thi lại đến mất."
Ngọc Thảo trấn an: "Yên tâm đi lúc mày ngủ bọn họ đã xem rồi, xung quanh vắng vẻ không sao đâu!"
Bang.bang.bang
"Mở cửa!"
"Cmn mở cửa!"
"Tao rõ thấy trong đó có người, mau ra đây!"
"Mùi thơm quá! Má, tụi nó có cơm nóng."
"Phá cửa đi!!"
Từ Phong thầm mắng một câu làm càn, sau đó cùng Thiện Thuật, Đạo, Tần và hai nam sinh kia mở ra một góc cửa.
"Mấy người làm gì vậy!? Muốn dẫn zombie tới hay sao!?" Tần dễ kích động liền lớn tiếng quát, Thiện Thuật kéo hắn ta lùi lại, bình tĩnh đối diện với đám người đó: "Mọi người muốn tiến vào trụ sao?"
Nhưng hiển nhiên đám ăn chơi này đã đói lã, hai mắt đầy tơ máu mang theo cực cùng mệt mỏi, không chỉ muốn vào ở trụ, mà còn đánh chủ ý lên vật tư.
"Để lại hết đồ vật trong tay, rồi cút đi!" Tên cầm đầu quát to, thân hình rất cao lớn, có lẽ là đã qua ba bốn ngày không ăn cơm, nên thoạt nhìn xanh xao dọa người. Đám người đó nghe lão đại mình nói vậy liền tụ lại vây quanh nhóm Thiện Thuật, tay lăm lăm dao lớn còn dính máu.
"Đùa à" Hiếu Đạo trong nhóm là cường tráng nhất, dễ chịu nhất nhưng cũng không nhịn được cười lạnh: "Dựa vào cái gì?" Bọn họ còn có cả nhóm nữ sinh cần tiêu hao vật tư rất nhiều, không thể nào cho không đám người này được.
"Moá!"
Tên cầm đầu chửi bậy một tiếng, liền đưa nấm đấm nhào lên.
"Đánh chết tụi nó rồi cướp đồ đi! Lề mề."
Đám người Nhựt Thư bên trong đều bị dọa sợ, thậm chí có Như Ý phân vân, nghĩ không nên đánh. Họ tuy có dị năng nhưng không đủ sức đánh lùi mấy người lang bạt xã hội này được.
Thiện Thuật cũng không còn đường tiến, sắc mặt lạnh lùng quát lên:
"Bọn tao cũng chỉ có nhiêu đó đủ ăn một ngày. Nếu bọn mày thật sự muốn cướp lấy thì bọn tao liều mạng cùng!!"
Đám người kia nhìn nhau, chúng loáng thoáng thấy bên trong còn có vài nữ sinh tay nắm vũ khí, đối phương tuy yếu nhưng đông người. Lại nhìn vẻ quyết tuyệt của mấy tên trước mắt, tên cầm đầu lưỡng lự, đồ ăn hiện tại cũng chưa đáng cho chúng liều mạng.
"Đi!" Hắn hung hăng trừng mắt: "Lần sau tốt nhât đừng để bọn tao gặp!"
... Đợi đám người hoàn toàn đi xa. Lưng cả nhóm đã sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt.
"May là bọn đấy không phải dạng liều mạng."
Ai đó nói câu này, mọi người đều hung hăng gật đầu. Nếu họ thật sự đã đói cùng cực muốn liều mạng, thương vong là không thể tránh khỏi. Nhưng nhỡ sau này lại gặp nhóm khác muốn liều mạng?
Nhóm Thiện Thuật và Nhựt Thư nhìn nhau, đều thấy được sự nghiêm trọng từ mắt đối phương.
Nhóm người lần nữa tản ra ăn cơm. Bà cô Kỳ Kỳ oán trách cơm không ngon gì gì đó rồi lại ôm tô lớn lên tầng trên. Kỳ Kỳ cũng trộm mấy miếng thịt hộp rồi kéo một nữ sinh qua chỗ khác.
Lam Anh, Thảo, chị Liên, Ý và Nhựt Thư ngồi một bên đống lửa. Phạm Băng, Tâm Huỳnh và nữ sinh còn lại ngồi một bên. Kỷ Nguyên ngại nên qua bên kia ăn cùng nhóm nam sinh Từ Phong. Không ai nói ai, chỉ có tiếng nhai cơm và thảo luận.
Đám Nhựt Thư thảo luận về việc tìm cách hồi phục nhanh năng lượng dị năng trong cơ thể, bên Phạm Băng vểnh tai nghe, thỉnh thoảng khóe mắt liếc phía Lam Anh.
Lam Anh đang suy nghĩ về việc Hệ Thống nhắc nhở.
Hạ Liên ngồi im lặng nhai cơm, nghe mọi người nói chuyện, trong mắt đột nhiên hiện lên cô đơn.
Một đôi đũa đưa qua,
Lam Anh vô thức gắp cho chị một miếng sủi cảo nóng, nói:
"Mọi người cùng nhau bảo vệ nhau."
Hạ Liên ngẩn ra, sau đó đột nhiên phát hiện mọi người đang nhìn mình, là mọi người nghĩ chị thương tâm về gia đình hay vì không có dị năng?
Nhưng phần quan tâm này làm Hạ Liên ê ẩm trong mũi: "Cảm, cảm ơn mấy em, chị sẽ cố gắng tự bảo vệ bản thân..." Không kéo chân mọi người cho đến khi chị mạnh mẽ hơn nữa.
Tô Kim Như vỗ vỗ lưng chị ấy.
Một bữa cơm ấm.
__________
_____ h" trời tối hẳn.
Vùi trong lớp áo dày, Lam Anh trùm nhưng không ngủ được, răng bắt đầu ngứa ngáy, cô gảy gảy móng tay, nhất quyết đứng dậy bước ra ngoài.
"Lam Anh, đi đâu vậy?"
Ngọc Thảo kế bên kéo cô lại hỏi nhỏ, cô lắc đầu nói đi ra ngoài một lát, Ngọc Thảo đành buông tay.
Bước ra khỏi mái hiên, Lam Anh ngạc nhiên hỏi người đi theo mình:
"Sao vậy Kim Như?"
"Đi chung cho đỡ sợ!"
Kim Như cười tủm tỉm, nhưng Lam Anh chỉ lắc đầu rồi đi thẳng ra màn đêm dần buông xuống:
"Đừng đi theo, về liền thôi."
"Vậy a...". Kim Như hơi thất vọng, cô ấy đứng ở cửa đợi một lát, xác định Lam Anh thật sự đi mất, cô ấy mới bước vào.
Dạo này sao ai cũng kì lạ quá!
__________ Đi xa căn nhà một đoạn dài.
Phần... phật...
Tiếng đập gió quen thuộc, Đọa Lạc Giả thả cánh từ không trung, gió mát lạnh phất qua gò má bắt đầu tái xanh của Lam Anh. Nhưng cô vẫn chưa hóa tang thi hoàn toàn.
Chim biến dị lớn ghé lên cánh tay phải mà Lam Anh giơ ra. Đôi mắt sáng ánh đen đỏ của nó nhìn cô, mỏ đang ngậm vật gì không rõ.
Lam Anh đưa tay lại, con vật thuận mỏ thả xuống.
Đó là một viên tinh hạch màu trắng có nhiều góc cạnh, nhỏ bằng đầu ngón tay cái. Thứ này tồn tại trong đầu con quái vật buổi sáng. Lam Anh lấy ống tay áo chùi kỹ, viên tinh hạch trở nên trong vắt.
Lam Anh đưa nó lên mắt trái nhìn kỹ, con ngươi trong mắt co rút một chút, cô có thể nhìn thấy một ít sợi khói màu đen ở giữa viên tinh hạch này.
《Đó là bệnh độc tang thi》
HOÀN THIÊN hệ thống ở trong đầu cô ngạc nhiên nói lên. Hệ Thống nó đang kinh nghi vì số liệu không đủ để phân tích nguồn năng lượng được nén trong viên tinh hạch này.
Con quái vật kia nếu lấy tiêu chuẩn tang thi đo lường, thì nó đang đột phá tang thi cấp cao cấp. Tức là, [nếu] như người có dị năng hấp thu viên tinh hạch này, sẽ có thể tăng thêm đến cấp.
Nhóm người trong kia mà biết, thì chắc chắn sẽ tranh nhau đến vỡ đầu.
Lam Anh nghĩ vậy, đây là mọi người hợp sức, dù họ chưa biết sự tồn tại của viên tinh hạch này, nhưng thật sự cô đã nợ họ. Mà, sau này nếu có thể, tìm trả lại là được, vấn đề phân chia thì lúc đó tính vậy!
Lam Anh thấy bên cổ tay hơi ngứa, con vật đang ngoan ngoãn đậu lên cánh tay cô, đang nghiêng mỏ dụi qua, có ý đẩy bàn tay đưa viên tinh hạch vào miệng cô.
Lam Anh nhìn nó đầy thắc mắc, hệ thống cũng trách móc:
《Con chim kia. Thứ này nếu ăn trực tiếp sẽ vô cùng nguy hiểm!!》
Ăn vào mặc dù tăng cấp, nhưng chất độc trong đó sẽ ngấm vào cơ thể con người, tích lũy trùng trùng hiểm nguy sau này. Nữa là, năng lượng tăng đến cấp mà không hấp thu nổi, có thể tự nổ tung mà chết.
Lam Anh hiểu ý hệ thống, giơ tay cất viên tinh hạch vào túi. Tay còn chưa đút vào, Đọa Lạc Giả đã có vẻ nóng nảy giương cánh ra.
Cô dừng lại nhìn nó, ánh mắt đặc trưng của con vật sáng quắc, nhìn thẳng vào cô, Lam Anh phảng phất cảm nhận được ý cầu khẩn từ nó.
Gì cơ?
Hệ thống nhìn thấy Lam Anh sắp sửa mềm lòng, với thái độ kì lạ của con chim biến dị kia, dự cảm không ổn lan tràn...
《...Chủ nhân...này!!》
Lam Anh giơ viên tinh hạch lên, lần nữa quan sát, cô không hiểu vì sao nó lại muốn cô cầm lên như thế này.
Đọa Lạc Giả lại có vẻ yên tĩnh nhìn chằm chằm vào tay cô, nó dường như không muốn cất viên tinh hạch này đi.
"Ngươi muốn thì ăn đi". Lam Anh định đưa cho nó.
Thình lình, bàn tay đang cầm viên tinh hạch của cô tiếp nhận một lực đẩy lớn từ cánh lông vũ.
Trước ánh mắt kinh dị của Lam Anh và sự hãi hùng khiếp vía của Hệ Thống, viên tinh hạch bị đẩy chạm vào khóe môi cô.
"!!!"
Trong phút chốc chạm vào, viên tinh hạch trực tiếp hóa thành bột, tan vào miệng Lam Anh.