Phương Hạo Vân biết, đối phương là đối thủ mạnh nhất từ lúc hắn chào đời đến giờ, loại cảm giác áp lực này lần đầu tiên hắn cảm nhận được một cách rõ ràng như thế.
Nụ cười trên khuôn mặt của Phương Hạo Vân dần dần trở nên lạnh như băng, khí tức âm u bao phủ chiến ý lập tức sôi trào lên, đối thủ như vậy có thể nói là ngàn năm mới được gặp.
Lông mi của Phương Hạo Vân hơi nhướng lên, trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt của lão già này, trong ánh mắt của lão già này hiện lên một tia sáng kỳ dị.
"Ông là Eris?" Lão già trước mắt này có bộ dạng tuy không giống ông già Eris Feyde mà Phương Hạo Vân vừa mới gặp mấy ngày trước, nhưng cái cảm giác này lại rất giống. Có đôi khi, cảm giác còn đúng hơn là con mắt nữa.
Ông già này không đáp lại một lời, nhưng mà trong tay chậm rãi xuất hiện một thanh kiếm màu đen.
Khóe miệng của Phương Hạo Vân vẫn hiện một nụ cười như cũ, khinh thường nói : "Ông muốn ngăn cản tôi tiến đến tòa pháo đài của Darkness ..."
Ông già nhẹ giọng nói : "Đúng là thế thì sao?"
"Muốn chết!"
Phương Hạo Vân châm chọc nói : "Đừng tưởng rằng công phu khinh công của ông lợi hại, thì ông có thể đùa giỡn được với tôi ...'
"Đứa nhỏ, nhìn xem ta là ai ..."
Khi nói chuyện, bộ dáng của ông già lập tức biến thành Eris : " Ha ha, ánh mắt của con không tồi, chỉ mới nhìn sơ qua đã nhận ra được thân phận của ta, đúng vậy, ta chính là Eris ..."
"Ông đi đi, tôi không giết ông ..." Phương Hạo Vân lạnh nhạt nói : "Ông nói cho tôi biết tin tức của cha mẹ tôi, mặc kệ là xuất phát từ ý tốt hay ý xấu, tôi đều cảm ơn ông ..."
"Con không giết ta?" Eris lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Con cho rằng con có thể làm được sao?"
"Chỉ cần tôi muốn, tôi đương nhiên có thể làm được ..." Phương Hạo Vân thu hồi cái vẻ ngả ngớn bỡn cợt của mình, nghiêm túc nói.
"Tôn giả, chẳng lẽ con còn chưa nhìn ra, đây là một ván cờ sao ..." Eris cười nói : "Ta nói cho con biết tin tức, cùng với bức thư trong nhà của Edward, đều là một thế cờ cả ... Có điều, tuy rằng nó là thế cờ, nhưng cha mẹ của con thật sự biến thành người hoạt tử, bọn họ bây giờ đã hiến dâng tính mạng cho Darkness rồi, nói cách khác, cha mẹ của con đã biến thành một thành viên của Darkness. Con muốn diệt Darkness, thì phải giết cha mẹ của con trước ..."
"Ông rốt cục là ai?" Phương Hạo Vân trầm giọng hỏi.
"Ta là ai không quan trọng ..." Eris cười nói : "quan trọng là, ta phải nhắc cho con biết, nếu không muốn là địch với cha mẹ của con, thì đừng vội vã đi đến tòa pháo đài ..."
"Dựa vào cái gì mà tôi phải tin ông?" Phương Hạo Vân chất vấn : "Chỉ cần tôi muốn, bây giờ tôi có thể giết chết ông..."
"Con không giết được ta .... không tin có thể thử ..." Eris cười nói : " Công lực của ta và con không phân cao thấp, nhưng nếu nói về kỹ xảo chiến đấu, ta lại ở phía trên con, Tịnh Thế Tử Viêm của con, chưa chắc đã là đối thủ của Tịch Mịch Chi Hỏa của ta ..."
"Ông là Tiên Tổ?"
Sắc mặt của Phương Hạo Vân lập tức trở nên căng thẳng : "Ông là Tiên Tổ, người sáng lập ra Darkness ... sao có thể như thế chứ?"
"Không có gì là không thể cả ..." Eris cười nói : "Đứa nhỏ ... giữa ta và con không cần thiết đã là kẻ địch của nhau ... nếu con nguyện ý làm việc cho ta, ta có thể làm cho cha mẹ của con khôi phục lại bình thường. Đương nhiên, ta không có cách nào làm bọn họ trở thành người, làm huyết tộc thì không có vấn đề gì ..."
"Nói bậy!"
Phương Hạo Vân quát giận một tiếng, nói : "Tôi không tin ông là Tiên Tổ, ông rốt cục là ai? Gia tộc thủ hộ có ghi lại, Tiên Tổ của Darkness đã chết từ sớm rồi ..."
" Tịch Mịch Chi Hỏa, hẳn không phải là giả" Eris cười lạnh một tiếng, toàn thân toát ra một ngọn lửa màu tím.
Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể của Phương Hạo Vân, dường như cảm nhận được sự xuất hiện của Tịch Mịch Chi Hỏa, lập tức chạy khỏi cơ thể của hắn, hai ngọn lửa đại biểu cho chính nghĩa và tà ác cùng xuất hiện, không khí bốn phía lập tức trở nên sôi sục lên.
"Ông quả nhiên là Tiên Tổ ..." Sắc mặt của Phương Hạo Vân lúc này cũng trở nên trầm trọng : "Xem ra chổ dựa của Edward chính là ông .... Nhưng mà tôi không rõ, vì sao ông lại để lộ thân phận sớm như vậy ..."
"Bởi vì ta có vương bài ..."
Eris cười nói : "Ta ra lệnh cho Tome biến cha mẹ của con thành người hoạt tử ... bọn họ bây giờ trở thành thuộc hạ trung thành với ta ... Ta đã cho bọn họ máu hắc ám, phẩm chất của bọn họ bây giờ có thể so sánh với Tome hay Sophie rồi. Đứa nhỏ, nếu bọn họ không phải là cha mẹ của con, thì ta sẽ không hao phí máu hắc ám của ta để đào tạo bọn họ ... Con không phải là người trong Darkness, nên con không biết máu hắc ám này trân quý cỡ nào, nó là sự ngưng kết lực lượng của ta ... ngay cả Sophie hay Tome cũng chưa từng có một giọt ..."
"Đáng chết!'
Vẻ mặt của Phương Hạo Vân đầy sự giận dữ, hận không thể lao qua giết chết lão giặc già này.
"Đúng rồi, còn có một chuyện ta quên nói cho con biết. Nếu ta chết, thì những người dùng máu hắc ám của ta đều phải chết, kể cả cha mẹ của con ..." Eris cười nham hiểm nói : "Thế nào, ta âm hiểm chứ?"
"Thì đã sao?"
Sắc mặt của Phương Hạo Vân trở nên lạnh lùng, nói : "Để bọn họ chịu khổ, không bằng giải thoát cho bọn họ sớm hơn ..."
"Quả nhiên là có khí phách ..." Eris cười vui vẻ một tiếng, nói : "Chỉ sợ đến lúc đó con lại luyến tiếc ... Tôn giả, nói cho cùng, con cũng chỉ là con người, quan hệ huyết thống cốt nhục tình thâm, con có thể dứt bỏ được sao?"
"Gặp lại sau, đứa nhỏ của ta, hy vọng lần sau khi chúng ta gặp mặt, con có thể phẫn nộ nhiều hơn ...." Vừa dứt lời, thân hình của Eris lập tức biến mất không thấy đâu.
Phương Hạo Vân đứng trong bóng đêm, ánh mắt ngưng tụ lại thành một mảnh, có thể nhìn ra, trong lòng hắn đang rất giận, hơn nữa còn vô cùng phẫn nộ.
Nói thật, nếu như vậy, hắn tình nguyện không biết tin tức của cha mẹ.
"Con nhất định sẽ giúp giải thoát cho hai người ..." Phương Hạo Vân thì thào tự nói.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là dì Bạch gọi đến : "Hạo Vân, anh đang ở đâu? Còn trong trang viên Edward không? Nguyệt Nha Nhi mang theo năm trăm người của nhóm thứ hai đến đây rồi, hy vọng có thể hỗ trợ cho anh, đương nhiên, nếu anh bận thì thôi ..."
"Anh không sao, bây giờ anh đang về ..."
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân nói thêm : "Tố Tố, Eris chính là Tiên Tổ của Darkness, anh đã tận mắt nhìn thấy Tịch Mịch Chi Hỏa của ông ta ... Còn nữa, ba mẹ của anh đã xác định là biến thành người hoạt tử rồi, và còn tiếp nhận máu hắc ám của Eris ..."
Nghe thấy Phương Hạo Vân nói như vậy, dì Bạch cũng chấn động, vội vàng nói : "Hạo Vân, anh đừng gấp gáp, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn
"Ừ, anh ra sân bay đón Nguyệt Nha Nhi, lát nữa gặp mặt anh sẽ nói sau ..." Phương Hạo Vân nói xong liền cúp điện thoại đi.
Dưới sự phối hợp của tập đoàn Hùng Long, Phương Hạo Vân đã thuận lợi đi vào con đường dành riêng cho chính phủ, khi mà hắn chạy đến thì Nguyệt Nha Nhi đã đứng chờ từ lâu rồi.
Phương Hạo Vân ôm lấy Nguyệt Nha Nhi vào lòng, nhẹ giọng nói : "Mấy ngày nay có nhớ anh không?"
"Đương nhiên là nhớ!"
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, người yêu của em, mỗi ngày em đều nho71anh cả, mỗi giờ mỗi phút đều nhớ anh ..." Nguyệt Nha Nhi hận không thể dùng hêt sức để nắm chặt bàn tay của Phương Hạo Vân, quay đầu lại, ánh mắt trở nên mê ly quyến rũ : "Anh có nhớ em không?"
"Anh cũng nhớ em!" Phương Hạo Vân cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Nha Nhi, trong con mắt như ẩn tình đưa tình.
"Hạo Vân, em không bao giờ muốn rời xa anh nữa ..."
Trong ánh mắt của Nguyệt Nha Nhi, Phương Hạo Vân có thể nhìn ra được nổi khổ do phải chịu đựng sự thương nhớ từ lâu.
"Chúng ta đi thôi!" Phương Hạo Vân nắm tay Nguyệt Nha Nhi, mười ngón tay đan vào nhau, ngay lập tức , dưới sự chú ý của rất nhiều con mắt, Phương Hạo Vân và Nguyệt Nha Nhi thân thiết nắm tay nhau đi ra ngoài.
Sau khi lên xe, Nguyệt Nha Nhi quay đầu nhích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên mặt của Phương Hạo Vân một cái, hóa giải tình cảm mãnh liệt và áp lực của thương nhớ trong lòng.
Phương Hạo Vân khởi động xe, chở Nguyệt Nha Nhi đến một khách sạn thuộc tập đoàn Hùng Long, lấy một căn phòng tổng thống cho cô.
"Có muốn nghỉ ngơi bây giờ hay không?" Phương Hạo Vân đưa đầu lại gần lổ tai của Nguyệt Nha Nhi, hỏi nho."Dạ ..." Nguyệt Nha Nhi gật đầu, hai má bắt đầu ửng hồng lên, môi hơi mấp máy, ánh mắt quyến rũ kiều diễm không ngừng.
Sau khi vào trong phòng xong, môi của hai người cuốn lấy nhau không ngừng, vẫn không tách ra, run rẩy cởi quần áo của đối phương ra, và bắt đầu lao vào nhau một cách điên cuồng.
Phương Hạo Vân đứng ở bên giường, Nguyệt Như thì đưa mông ra nghênh đón, mày hơi nhíu lại, ánh mắt mê ly, miệng phát ra những tiếng rên rĩ lớn, phóng thích tình cảm mãnh liệt trong lòng cô.
Đúng là, tiểu biệt thắng tân hôn.
Hai người đều chịu áp lực từ rất lâu rồi, cho nên rất nhanh đạt đến đỉnh. Lúc sau, Phương Hạo Vân hầu như không còn tạm dừng nữa, lại bùng phát phấn chấn lên, lật ngửa Nguyệt Nha Nhi lại, bắt đầu một vòng chinh phạt mới.
Sau khi liên tiếp đạt ba lượt, Nguyệt Nha Nhi rốt cục đã không chịu nổi nữa, cô cầu xin tha thứ : "Em không chịu nổi nữa rồi, anh nhẹ một chút đi ..."
"Ừ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, chậm rãi làm chậm tần suất lại, hai tay của Nguyệt Nha Nhi đã hoàn toàn cuốn lấy cổ của Phương Hạo Vân, trong con mắt như nước toát ra tình cảm mãnh liệt khác thường.
Nguyệt Nha Nhi thở gấp không ngừng, lại đau lòng vuốt ve những chổ trên người Phương Hạo Vân bị cô cắn, trong lòng thẹn thùng không thôi, vùi đầu trên vai của Phương Hạo Vân, nhẹ giọng hỏi hắn : "Hạo Vân, người ta muốn lưu lại trên người anh một chút dấu vết mà không được, mấy cái này khó làm quá ..."
"Ha ha ..."
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói : "Em quên rồi sao, Tố Tố không phải đã dạy cho em một kỹ xảo à? Sao em lại quên thế?"
"Vậy em cắn thêm một lần nữa ..." Nguyệt Nha Nhi cười hắc hắc, há mồm ra cắn vào đầu vai của Phương Hạo Vân, lúc này, cô vận kình vào trong răng, thành công để lại một dấu răng thật sâu trên vai của Phương Hạo Vân.
Nhìn thấy dấu răng đầy máu kia, Nguyệt Nha Nhi lại đau lòng : "Hạo Vân, có đau không?"
"Không đau!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Nguyệt nhi, anh đồng ý với em, chờ sau khi chuyện lần này chấm dứt, anh sẽ trở về Thiên Phạt thành thu xếp tất cả mọi chuyện thỏa đáng, đến lúc đó anh sẽ cùng em quay về Hoa Hải, từ nay về sau, chúng ta không bao giờ xa nhau nữa ..."
"Thật sao!" Khóe miệng của Nguyệt Nha Nhi hiện lên một nụ cười vui vẻ, nói : "Thật là quá tốt, thật sự là quá tốt ... Hạo Vân, em chờ mong ngày đó đến ..."
Sau khi Nguyệt Nha Nhi đến đây, toàn bộ Luân Đôn đều bị vây trong vòng vây của gia tộc thủ hộ, thế cục vô cùng gian nguy, có vẻ rất giống như là sắp sữa có bão vậy.
Cảnh giới thủ vệ của Darkness càng nghiêm khắc hơn trước gấp trăm lần, và gián điệp bí mật của gia tộc thủ hộ cũng đã bị tiêu diệt không ít, những tin tình báo nhận được càng ngày càng ít.
Thế nên bây giờ bọn họ càng không dám khởi động gián điệp gì cả. Truyện Sắc Hiệp -
Kim Gia, niềm hy vọng của Phương Hạo Vân cũng không cho bất kì tin tức nào hết.
Phương Hạo Vân thậm chí là từng hoài nghi Kim Gia đã hy sinh vì nhiệm vụ rồi.
Mà ở Nữ Vu điện, Kim Gia đang sống rất êm đẹp, chẳng qua tạm thời ông ta vẫn còn đang trong tình trạng bị giám sát mà thôi, mặc dù rất muốn truyền tin ra ngoài, nhưng lại không có cách nào làm được.
"Tiểu Kim ... có phải là cảm thấy rất nghẹn khuất hay không?" Ngay trong khi Kim Gia cảm thấy mọi chuyện rất nhàm chán, thì Tome đẩy cửa đi vào, khóe miệng hiện lên một nụ cười : "Từ giờ trở đi, ngươi được khôi phục tự do .. Ngươi trở thành người phụ trách liên lạc bên ngoài cho Darkness ... phụ trách thu thập tình báo bên ngoài ... Đồng thời, ngươi cũng phải đảm nhiệm làm gián điệp hai mặt, chúng ta cần tin tình báo của Phương Hạo Vân"
"Có thể làm việc cho điện hạ ... tôi cảm thấy rất vinh hạnh!" Kim Gia cúi đầu vui vẻ nói.
Tome dặn dò thêm : "Tiểu Kim, có một số việc ta phải dặn dò ngươi ... Tuy rằng ta khôi phục tự do cho ngươi, nhưng ngươi cũng không được phớt lờ, Tiên Tổ và Sophie vẫn nhìn chằm chằm vào ngươi như trước. Ta nói như vậy, ngươi có hiểu chưa?" Nói xong, khóe miệng của Tome hiện lên một nụ cười rất nghiền ngẫm.
"Điện hạ, tôi hiểu rồi ..." Kim Gia dường như cũng nghe ra được cái gì đó từ lời nói của Tome, vội vàng nói : "Điện hạ cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào mà ... Tôi một lòng trung thành với Darkness, tôi sẽ trung thành với người"
"Không ... ngươi không biết ...." Tome trầm giọng nói : "Tiểu Kim, ngươi không biết ý của ta ... gia tộc thủ hộ cũng đã biết sự tồn tại của Tiên Tổ, cái này không còn là bí mật nữa. Vì để làm cho Phương Hạo Vân tin tưởng, ngươi phải nói ra một số bí mật mới, ngươi hiểu chưa?"
"Bí mật mới ?"
Kim Gia tựa hồ như không hiểu : "Xin điện hạ nói rõ ..."
"Tiên Tổ đang lợi dụng hắc ám nguyên lực để chế tạo ra một bộ phận bí mật, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa người dẫn đầu chính là cha mẹ của Phương Hạo Vân ..." Tome thấp giọng nói : "Nhớ kỹ, tin tức này cần phải nói cho Phương Hạo Vân biết ..."
"Cha mẹ của Phương Hạo Vân?" Kim Gia lại không hiểu gì nữa.
"Ngươi không hiểu cũng không sao cả, tóm lại, ngươi nhớ kỹ lời ta nói" Tome trầm giọng nói : "Ngươi phải đem lời nói của ta nói lại cho Phương Hạo Vân biết"
"Tôi hiểu rồi!" Kim Gia nghiêm túc gật đầu.
"Nhớ kỹ, cẩn thận Sophie!" Tome lại dặn dò một tiếng, rồi xoay người rời đi ngay.
Sau khi đã khôi phục lại tự do, dưới sự an bài không cố ý của Tome, Kim Gia đã chuyển tin tức tình báo này cho Phương Hạo Vân biết. Sau khi nhận được tin tức, Phương Hạo Vân vui vẻ không thôi, Kim Gia bình yên vô sự, đây là một điều đáng mừng, biết được kế hoạch của Tiên Tổ, càng thêm mừng rỡ.
Có điều nội dung tin tức này cũng làm cho hắn giật mình một chút.
Hơn nữa, bây giờ không biết quân đội được chế tạo từ nguyên lực hắc ám của Tiên Tổ rốt cục có chổ thần kỳ nào. Tin tình báo còn cần phải xác định thêm một bước nữa, điều làm cho Phương Hạo Vân lo lắng nhất là người dẫn đầu đội quân này chính là cha mẹ của hắn.
Tuy rằng hắn không có tình cảm gì với vợ chồng Phương Kiến Hoa, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là cha mẹ ruột của hắn.
"Hạo Vân, đừng lo .... Vợ chồng Phương Kiến Hoa đã chết sớm rồi ... Bọn họ bây giờ là người hoạt tử, là một cái xác không hồn không cần nghi ngờ nữa. Cho dù anh có giết bọn họ, coi như cũng là một loại giải thoát đối với bọn họ" Dì Bạch khuyên bảo.
"Ừ, anh biết rồi!" Phương Hạo Vân nhíu mày lên, cắn răng nói : "Eris Feyde, anh tuyệt đối không bỏ qua cho ông ta. Lần này, anh tuyệt đối không dễ dàng để cho Darkness tiếp tục tồn tại nữa, một thứ cũng không chừa"
"Hạo Vân, em có thể hiểu được tâm tình của anh, nhưng mà em phải nhắc nhở anh một câu, cũng cần phải chế hành" Dì Bạch lựa lời mà khuyên : "Nếu Darkness hoàn toàn bị tiêu diệt, gia tộc thủ hộ của chúng ta một mình độc bá, thì như vậy rất nguy hiểm, chẳng lẽ anh đã quên mất chuyện con nai và sói* rồi sao?"
* = câu chuyện ngụ ngôn, ý bảo là phải sống dựa vào nhau mặc dù là kẻ thù của nhau, nếu không có sói, nai sẽ phát triển quá nhanh, và như vậy sẽ không còn đất để sống. Ngược lại, nếu không có nai, sói sẽ không còn lương thực để sống, dẫn đến việc cắn xé lẫn nhau, cho nên phải có cả hai cùng tồn tại.
"Nhưng mà anh không nuốt nổi cục giận này được!" Phương Hạo Vân tức giận nói : "Không ai có thể làm như vậy với anh cả, Eris, anh nhất định phải giết chết ông ta, anh nhất định phải hủy diệt gia tộc mà ông ta tự tay sáng tạo"
"Bình tĩnh lại nào!"
Dì Bạch nhẹ nhàng nói : "Hạo Vân, đừng để thù hận che mờ lý trí của anh, bây giờ anh là tôn giả của gia tộc thủ hộ, mỗi lời ăn tiếng nói của anh, nhất cử nhất động của anh đều đại biểu cho lợi ích ngàn vạn võ sĩ của gia tộc thủ hộ. Cho nên anh nhất định phải bình tĩnh, em có một cảm giác, Eris đang cố ý chọc giận anh. Làm cho anh bị thù hận, phẫn nộ khống chế, sau đó Tịnh Thế Tử Viêm của anh sẽ tắt, đến lúc đó, anh không còn cách nào đối kháng với Tịch Mịch Chi Hỏa của ông ta ..."
"Anh biết rồi!"
Phương Hạo Vân đau đớn gật đầu, nói : "Tố Tố, anh đã biết ... Anh rất rõ ràng ý đồ của Eris, nhưng mà anh không có khả năng khống chế được bản thân mình ..."
"Cho nên anh cần phải kiềm chế hơn nữa ... Anh phải lấy lợi ích của gia tộc thủ hộ làm trọng ... Còn có những người phụ nữ bên cạnh anh nữa ..." Dì Bạch nói.
"Anh hiểu rồi!" Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu : "Tố Tố, em yên tâm đi, anh sẽ cố gắng, mặc kệ là nói thế nào, Eris nhất định phải chết ..."
"Đó là điều đương nhiên!"
Dì Bạch nói : "Đến lúc đó, Âm Dương Thiên Phạt của chúng ta kết hợp lại, nhất định có thể giết chết được Eris ..."
Vì để bảo vệ cho Kim Gia, Phương Hạo Vân đã nói cho ông ta biết một số ít tin tức, để cho ông ta báo cáo lại cho Nữ Vu điện, toàn bộ tin tức đều là thật, có điều không phải là quan trọng nhất.
Phương Hạo Vân dặn dò Kim Gia, hy vọng có thể tìm hiểu được tình huống quân đội do nguyên lực hắc ám chế thành, và Phương Hạo Vân có một cảm giác rằng, đội quân bí mật này không dễ dàng ứng phó cho lắm.
"Hạo Vân ... Anh không biết là chuyện này có vẻ hơi kỳ quái sao?" Dì Bạch nói : "Hạo Vân, em cuối cùng vẫn cảm thấy rằng những tin tức do Kim Gia đưa đến là do Darkness cố ý để lộ ra"
"Ừ!"
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Anh cũng có cảm giác này, đội quân bí mật do Tiên Tổ Eris dùng nguyên lực hắc ám để chế tạo thành, đây là một bí mật rất cao cấp, mà Kim Gia vừa mới đi không lâu, theo lý thì không thể nào biết được những bí mật đó cả. Trừ phi là Tiên Tổ, hay là Tome cố ý để lộ ra ..."
"Tiên Tổ không có khả năng rồi!"
Dì Bạch nói ngay tiếp theo : "Kế hoạch dùng nguyên lực hắc ám để chế tạo quân đội của Tiên Tổ, người biết chuyện này tuyệt đối không có nhiều. chỉ có Sophie, Tome, và Tiên Tổ. Người duy nhất tiết lộ tin tức này cho chúng ta chỉ có Tome mà thôi"
Phương Hạo Vân dường như nghĩ đến một cái gì đó, ngẩng đầu lên hỏi : "Ý của em là Tome cố ý giúp chúng ta?"
"Vô cùng có khả năng!" Dì Bạch trầm giọng nói : "Tính tình của Tome rất âm hiểm, giỏi về tâm kế, vốn dĩ cô ta đã nắm vững Darkness trong tay rồi, hơn nữa còn có khả năng chế luyện thành công máu hắc ám, đạt được hắc ám nguyên lực chân chính. Nhưng mà bây giờ, Tiên Tổ Eris Feyde xuất hiện, đã tạo thành một sự uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị của cô ta. Nếu em là Tiên Tổ, thì em có thể sẽ trọng dụng Sophie hơn"
"Cái này đúng rồi!"
Phương Hạo Vân nói : "Loại đàn bà như Tome rất coi trọng quyền lợi. Phong cách làm việc như vậy vô cùng phù hợp với tính cách của cô ta, có lẽ anh hẳn là nên chọn thời điểm thích hợp đi tiếp xúc với Tome"
"Đầu tiên không vội!"
Dì Bạch nói : "Tâm cơ của Tiên Tổ tuyệt đối không dưới Tome, cho nên chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ nào cả, để tránh bị Tiên Tổ phát hiện ra ..."
"Hạo Vân, chuyện này để em thu xếp, mấy ngày nay, anh thật ra có thể đi tiếp xúc với Edward" Dì Bạch đề nghị : "Trong thời điểm thích hợp, anh có thể hủy diệt Edward luôn. Lấy cái này để phát tiết ra thù hận và phẫn nộ trong lòng của anh, anh cần phải phát tiết ra ngoài. Nếu không, Tịnh Thế Tử Viêm trong người anh sẽ không thể nào ổn định được ..."
Tố Tố, anh nghe lời em ..." Phương Hạo Vân nói.
So với thế cục ở Luân Đôn, thì ở Hoa Hải có vẻ yên tĩnh hơn một chút, nhưng dù là vậy, võ sĩ của gia tộc thủ hộ cũng cảnh giới ở mức cao nhất, nhất là đối với tập đoàn Đằng PHi, cùng với những người thân của Phương Hạo Vân, đàn bà của hắn, càng tiến hành bảo vệ nghiêm mật hơn nữa.
Cái chết của Phương Tử Lân, đã tuyên bố rằng Phương gia hoàn toàn mất đi một trụ cột, Trác Nhã và Phương Tuyết Di phải chấn chỉnh tinh thần lại, để có thể kinh doanh tốt cho Thịnh Hâm.
Đương nhiên, cái này là có sự trợ giúp từ Đằng Phi của Phương Hạo Vân.
Nên trọng trách trên vai hai người cũng giảm bớt không ít.
Trong mấy ngày nay, Trác Nhã đều lấy nước mắt để rửa mặt cả, khóc vì người chồng đã chết của mình, khóc vì vận mệnh của mình, khóc vì sự bất công của ông trời. Trác Nhã chỉ vừa mới bốn mươi tuổi, là độ tuổi rất cần sự che chở của đàn ông, nhưng mà bây giờ, bà lại trở thành một người còn sống như đã chết. Áp lực từ sự nghiệp, áp lực từ cuộc sống liên tiếp kéo đến.
Nhưng mà bà cũng bắt tiếp tục cắn răng để kiên trì thêm.
Và mỗi khi đến tối, tìn cảm thương nhớ lại không thể kìm chế được nữa.
Tuy rằng đã sớm quen với sự cô độc, nhưng mà khi chồng hoàn toàn ra đi, trong lòng của bà lại cảm thấy chua xót, nhất là trong mấy ngày nay, khi chu kỳ kinh nguyệt của bà đến, thì nhu cầu sinh lý của bà không ngừng bùng phát, hầu như mỗi buổi tối đều nằm mơ thấy được cùng một người đàn ông uy mãnh hoan ái.
Có vài lần, bà còn nhớ rõ ràng, người đàn ông cao lớn kia chính là Phương Hạo Vân.
Bà nhiều lần tự trách mình không biết liêm sỉ là gì.
Nhưng mà, mỗi khi đến tối, ba lại chờ đợi cảnh tượng trong mơ ấy, ít nhất là trong giấc mơ, bà có thể tìm được sự an ủi bình yên, có thể tìm được niềm vui.
Khi trời gần sáng, Trác Nhã đạt được cực khoái trong mơ, và trong hiện thực, thân người của bà bắt đầu run rẩy không ngừng, khi một dòng nước ấm tràn ra khỏi người của bà, thì bà liền tỉnh lại.
Sau khi mở mắt ra, cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh lại, sự tê dại và trống rỗng bên dưới không ngừng tra tấn bà, bà mong muốn rằng phần dưới của mình được lấp đầy cỡ nào.
Bất tri bất giác, Trác Nhã đưa hai ngón tay xuống dưới, bắt đầu xoa nắn phần dưới của mình, chỉ là những ngón tay ấy căn bản là không thể lắp đầy được khoảng không trống rỗng kia.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, bà đành phải tăng thêm ngón tay vào, cho đến khi ba ngón tay đi vào trong, thì cảm giác trống rỗng mãnh liệt ấy mới được giảm bớt một chút.
Dưới sự xoa nắn của ngón tay, trong đầu của bà lại bắt đầu xuất hiện hình ảnh trong mơ.
"Hạo Vân ..." Khi phần dưới của bà một lần nữa đạt được khoái cảm cao trào, thì trong miệng của bà đã hô ra tên của Phương Hạo Vân.
Vốn dĩ, đây cũng chẳng phải là một chuyên ghê gớm gì cả, nhưng mà, ngay thời điểm bà hô lên tên của Phương Hạo Vân, thì con gái Phương Tuyết Di đã đẩy cửa đi vào trong.
Lúc này, bàn tay của Trác Nhã vẫn đặt trong phần dưới, cái tư thế mờ ám như vậy, chỉ cần là người địa cầu đều có thể hiểu được hàm nghĩa của nó.
Phương Tuyết Di dường như là bị chấn động đến ngay người, sau đó, cô quay đầu bỏ chạy ra ngoài, xem ra, cô rất là tức giận.
"Tuyết Di, hãy nghe mẹ nói ..." Trác Nhã vội vàng hô lên một tiếng, nhưng mà lúc này Phương Tuyết Di đã chạy mất tiêu rồi.
Bình tĩnh lại một chút, Trác Nhã đi vào phòng vệ sinh tắm rửa một chút, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài nhà ăn.
Phương Tuyết Di cũng đã chuẩn bị tốt bữa sáng rồi, nhìn thấy Trác Nhã đi ra, cô thản nhiên nói : "Mẹ, bữa sáng con đã chuẩn bị xong rồi, mẹ tự ăn di, con đi trước"
"Khoan đã!"
Trác Nhã gọi con gái lại, nói : "Hãy nghe mẹ nói, chuyện này không giống như con tưởng tượng đâu ..."
"Mau ăn sáng đi, nếu không sẽ nguội hết ...." Phương Tuyết Di cũng không thèm để ý đến lời nói của mẹ.
"Tuyết Di!"
Trác Nhã đi qua nắm lấy cánh tay cùa con gái, nói : "Con có phải cảm thấy mẹ rất thấp hèn hay không ... không giống như con tưởng tượng đâu, thật đấy, xin con hãy nghe mẹ giải thích ..."
"Không cần!"
Phương Tuyết Di thản nhiên nói : "Con là đàn bà, con đương nhiên có thể hiểu được nổi khổ của đàn bà ... Mẹ, mẹ còn trẻ, tuy rằng mẹ đã bốn mươi, nhưng thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi mà thôi, có lẽ nhu cầu sinh lý của mẹ cũng trẻ lại một chút, nhu cầu của mẹ con có thể hiểu được ..."
"Cái đó chỉ là giấc mơ mà thôi ..." Trác Nhã xấu hổ và giận dữ không chịu nổi : "Cảnh trong mơ không bị suy nghĩ của con người khống chế ... Tuyết Di, troong lòng mẹ thật sự không muốn như vậy, cái này chỉ là giấc mộng thôi ..."
"Mẹ .... hay là mẹ đi tìm một người chồng khác đi?" Phương Tuyết Di đề nghị.
"Không được!"
Trác Nhã quả quyết lắc đầu : "Mẹ đã cam đoan với ba của con rồi, mẹ tuyệt đối sẽ không đi tìm một ai khác nữa .."
"Nhưng mà mẹ không thể chịu đựng sự cô độc trong phòng ..." Phương Tuyết Di nói : "Làm một người đàn bà, con có thể cảm nhận tâm tình và cảm thụ của mẹ. Mẹ, không cần phải tự lừa dối chính bản thân mình, mẹ cũng có nhu cầu, mẹ không thể chịu đựng sự cô độc ấy ... Nếu không như vậy thì sao mẹ lại có thể hô lên tên của Hạo Vân chứ?"
Phương Tuyết Di nói chuyện không chút lưu tình : "Nếu con đoán không sai, mẹ nhất định là nằm mơ nhìn thấy Hạo Vân ... Mẹ, bây giờ mẹ còn không thừa nhận sao? Sự cô độc và tịch mịch của mẹ đã đến nông nỗi này rồi ..."
"Đừng nói nữa, xin con đừng nói gì nữa ..."
Trác Nhã dường như bị những lời này nói trúng tim đen, lập tức rơi nước mắt đầy mặt : "Mẹ thật xin lỗi con, mẹ thật sự xin lỗi con ... Tuyết Di, mẹ hy vọng con có thể tha thứ cho mẹ ... cầu xin con tha thứ cho mẹ .. tha thứ cho người mẹ vô sỉ này ..."
Nói xong, Trác Nhã đưa tay lên tự tát vào mặt của mình.
"Bốp bốp!"
Trong nhà ăn lập tức vang lên những tiếng tát tay rất nặng.
"Đừng mà ..."
Phương Tuyết DI cũng không thể nào im lặng thêm được nữa, cô vội vàng đi qua, ôm lấy Trác Nhã, không cho mẹ tự làm tổn thương mình nữa, nói : "Mẹ, đừng đánh nữa, mẹ muốn đánh thì đánh con đi ... là con không đúng, con không nên giận dữ với mẹ. Nếu mẹ thích Hạo Vân, con sẽ đi nói với hắn ... Dù sao thì bên cạnh Hạo Vân cũng có nhiều người đàn bà rồi, con cũng không để ý đâu ..."
"Nói bậy ..." Trác Nhã lau nước mắt trên mặt đi, nghiêm túc nói : "Tuyết Di, mẹ không muốn nghe con nói những lời vô liêm sỉ như vậy ... Hạo Vân là đàn ông của con, là con rể của mẹ, sao mẹ lại có thể phát sinh quan hệ như vậy với hắn được chứ ... Tuyết Di, hãy nghe mẹ nói, từ hôm nay trở đi, không được nói như vậy nữa, được không?"
"Mẹ ... nhưng mà ..."
"Không cần nói cái gì nữa cả ..." Trác Nhã nghiêm mặt nói : " Mẹ sẽ cố gắng nhịn xuống, mẹ sẽ học cách kìm chế nhu cầu sinh lý của mình ... Tuyết Di, ba con mất rồi, trọng trách của Thịnh Hâm đều nằm trên vai của chúng ta cả ... Từ hôm nay trở đi, hai mẹ con chúng ta phải kề vai bên nhau, cùng nhau giúp đỡ lẫn nhau, có thể không?"
"Dạ!"
Phương Tuyết Di vội vàng gật đầu, nói : "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con có thể hiểu cho mẹ, con cũng xin lỗi mẹ vì sự phẫn nộ trước đó của con ..."
"Con gái ngoan ..." Con mắt của Trác Nhã đã ướt lại rồi, bà cảm thấy vui vẻ vì con gái có thể hiểu cho mình, đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ và giận dũ vì bản thân.
..............................
Phương Hạo Vân nghe theo lời đề nghị của dì Bạch, tính đem hết tất cả giận dữ và thù hận trên người trút lên trên đầu của gia tộc Edward, để bình tĩnh tâm tình của mình lại.
Việc Phương Hạo Vân đến đây, trước đó gia tộc Edward cũng đã nhận được tin báo.
Lúc sáng sớm, Edward, Kyle cùng đồng thời ra cửa nghênh đón, khi bọn họ nhìn thấy Phương Hạo Vân nghênh ngang đến đây, lông mày lập tức nhíu lại, cái này gọi là lai giả bất thiện thiện giả bất lai.
Edward nhìn Phương Hạo Vân, khóe miệng hiện lên một nụ cười bối rối, trong ánh mắt đầy sự phức tạp, nói : "Ngọn gió nào đã thổi tôn giả đến đây vậy, tôn giả, mời vào ..."
Phương Hạo Vân cười cười, khinh thường nhìn Edward và Kyle, nói : "Các người cũng biết hôm nay tôi đến đây để làm gì chứ?"
Edward không trả lời, còn sắc mặt của Kyle thì tái lại, hắn vô cùng bối rối.
" Phương Hạo Vân, ngày tận thế của mày đã đến, tao hy vọng mày có thể hiểu được thế cục bây giờ một cách rõ ràng ... Đừng tự cho mình là trùm cuối" Kyle cười lạnh một tiếng.
"Mày là ai vậy?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Tao là nhân vật số hai của gia tộc Edward này!" Kyle ngưỡng cao đầu lên nói.
"Tôn giả, mời vào, nếu đã đến thì chính là khách ...." Edward nhiệt tình đón tiếp một tiếng, hắn cũng không ngăn cản em trai đang kiêu ngạo.
Phương Hạo Vân yên lặng ngồi xuống, Kyle vẫn chưa chịu lui bước, tức giận nói : "Phương Hạo Vân, nếu mày yêu Nguyệt Như, thì nên buông tay đi ... mày không có năng lực bảo vệ cho cô ta ..."
"Phải không?" Phương Hạo Vân hỏi : "Mày cảm thấy rằng ai có năng lực?"
"Mày là một người thông minh" Kyle cười lạnh nói : "Nếu tao là mày, tao sẽ tặng Nguyệt Như cho anh hai của tao .. Chỉ có như vậy, cô ta mới còn mạng sống trong thảm họa sau này ...."
Phương Hạo Vân vỗ vỗ cái trán, thì thào tự nói : "Mày nói thế, có phải tao hẳn là nên làm theo lời nói của mày hay không?"
"Tùy cái đầu của mày thôi ..." Mặt của Kyle vẫn không chút thay đổi : "Nếu mày muốn tự tìm cái chết, thì mày cứ làm vậy đi ..."
"Ha ha ..." Phương Hạo Vân cười khinh miệt, nói :" Tao rốt cục đã hiểu ra, tại sao người ta lại làm tộc trưởng, còn mày không phải ... bởi vì não của mày bị liệt ..."
Kyle thở dài một tiếng, nói : "Phương Hạo Vân, tao không muốn thảo luận với mày cái gì cả, về sau mày sẽ hiểu thôi, tai họa cũng sắp phủ xuống rồi, mà nhằm vào gia tộc thủ hộ của mày ..."
"Vậy mày biết hôm nay tao đến đây là để làm gì không?" Phương Hạo Vân nhíu mày lại hỏi.
"Mày đến khiêu khích?" Kyle cũng nhíu mày nói : "Mày muốn ra tay đối phó với gia tộc Edward"
"Đúng vậy!" Ánh mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một tia tiếc nuối : "Lúc đầu tao thật sự không ngờ rằng tao lại gặp phải một cực phẩm như mày ...
Kyle nở nụ cười, trong nụ cười mang theo vẻ châm chọc : "Phương Hạo Vân, nếu mày biết ai đang bảo vệ cho gia tộc Edward của tao, thì mày sẽ không tự tin như vậy đâu"
"Là Phương Kiến Hoa sao?" Phương Hạo Vân cười nói : "Cho dù thật sự là Phương Kiến Hoa, thì đã sao nào ... Tao căn bản là không quan tâm ... Kyle, tao nghĩ mày đã thất vọng rồi, cho dù đó là Phương Kiến Hoa, tao cũng không lưu tình đâu ..."
Kyle nổi giận quát gầm lên một tiếng, nói : "Phương Hạo Vân, mày không có nhân tính"
"Tao có, nhưng mày lại không có ..." Phương Hạo Vân nhăn mặt nhíu mày nói : "Tuy rằng người đứng sau âm mưu này thật sự là Tiên Tổ, nhưng mà gia tộc Edward của bọn mày cũng là người khởi xướng, bọn mày lẽ ra đã phải bị hủy diệt"
"Mày dám?" Kyle lạnh giọng nói : "Cha mẹ của mày là người bảo vệ cho bọn tao, tao nhìn xem mày làm thế nào đây"
Phương Hạo Vân nhún vai, nói : "Tao không sao cả ..."
Kyle nhìn Phương Hạo Vân, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận : "Đừng tưởng bây giờ mày nói chuyện rất thoải mái, tao không tin mày thật sự có thể ra tay được ..."
"Tao có thể.. Mày cũng rất rõ ràng, giết một người hoạt tử, hoàn toàn là một loại giải thoát ..." Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, trong ánh mắt mang theo một sự bất đắc dĩ.
"Bọn mày cho rằng Phương Kiến Hoa là vật cứu mạng bọn mày, nhưng đáng tiếc là bọn mày đã tính sai rồi ..." Phương Hạo Vân nói : "Có lẽ ... Tiên Tổ đã vứt bỏ bọn mày rồi ..."
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Trong mắt của Tiên Tổ bây giờ, bọn mày đã mất đi giá trị lợi dụng rồi ..."
"Mày ..." Kyle giận đến run cả người, quát : "Phương Hạo Vân, mày đừng có quá đáng, mày cho rằng mày nói bậy thì tao sẽ tin sao ..."
Phương Hạo Vân bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt sáng rực lên, nói : "Tao nói rồi, Tiên Tổ đã vứt bỏ bọn mày rooi62, đây là sự thật, nếu như không tin, thì mày nhìn đi, tại sao vợ chồng Phương Kiến Hoa còn chưa xuất hiện ..."
Lời này vừa nói ra xong, trong đôi mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một tia sát khí : "Bọn mày chết chắc rồi ..."
Vừa dứt lời, Thất Tinh Tài Phán sở mang theo một trăm võ sĩ tinh anh của gia tộc thủ hộ từ bốn phương tám hướng tràn đến, một loạt các tiếng kêu thảm vang lên, không lúc nhất thời, đã có mười mấy võ sĩ của gia tộc Edward ngã xuống.
Và bản thân Edward lúc này thì đang luống cuống.
Hắn ta tùy ý để cho em trai kiêu ngạo, cũng hoàn toàn bởi vì điện hạ Tome cam đoan an toàn cho hắn. Chỉ là bây giờ, võ sĩ của gia tộc Edward đã chết.
Và hiện trường bây giờ vẫn không có bất kỳ kẻ nào xuất hiện cả.
Nói một cách khác, lời nói của Phương Hạo Vân đã trở thành sự thật rồi.
Tiên Tổ đã vứt bỏ gia tộc Edward của bọn họ rồi.
Nếu không như vậy, thì đội quân bí mật do vợ chồng Phương Kiến Hoa suất lĩnh đã sớm hiện thân rồi.
"Khoan đã!"
Edward vội vàng nói : "Tôn giả, chúng ta không hẳn phải liều mạng với nhau như thế này ... Chúng ta có thể hợp tác ... Nếu Tiên Tổ đã vứt bỏ chúng tôi, chúng tôi đương nhiên không cần trung thành với ông ta nữa. Tôn giả, chúng ta hợp tác nhé ... Tôi sẽ đem những điều tôi biết nói toàn bộ lại cho cậu ... Tôi có thể kêu gia tộc của tôi toàn lực hỗ trợ cho cậu ..."
"Hừ!"
Phương Hạo Vân khinh thường cười lạnh một tiếng, nói : "Mày thật sự quá khờ dại, mày cho rằng ngay cả một gia tộc đã bị Tiên Tổ vứt bỏ thì sẽ hữu dụng với tao sao? Đừng có ngây thơ nữa, bọn mày nhất định phải bị hủy diệt ..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân khẽ quát một tiếng, nói : "Giết!'
Một chữ giết này vừa vang lên, những võ sĩ tinh anh của gia tộc thủ hộ do Thất Tinh Tài Phán sở dẫn dắt giống như những con sói đói bắt đầu điên cuồng chém giét, chỉ trong nháy mắt, xung quanh đã biến thành một địa ngục trần gian rồi.
Sắc mặt của Kyle cũng trở nên xanh mét, hắn sáng suốt đứng bên cạnh Edward, không tham gia bất kỳ trận đấu nào cả.
Phương Hạo Vân khinh thường nói : "Bọn mày nghĩ rằng bọn mày không ra tay, thì tao sẽ không giết bọn mày à ... Gia tộc Edward sắp biến khỏi thế giới này rồi, nếu không phải do bọn mày, thì vợ chồng Phương Kiến Hoa cũng sẽ không có khả năng biến thành người hoạt tử, cái này chính là cái giá mà bọn mày phải trả ..."