Bỗng nhiên, một tiếng bước chân rất khẽ truyền tời, Phương Hạo Vân theo phản xạ quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Trần Thanh Thanh đang tiến lại chỗ mình. So bì với nữ sinh để chân trần nhẵn thín kia thì Trần Thanh Thanh ăn mặc có phân khéo chọn và hợp lý hơn. Chiếc áo lông cừu màu đen cao cổ bên trên, bên dưới là một chiếc quần bò bó sát lấy cơ thể, dưới chân cũng vẫn đôi bốt màu đen tuyền, dáng người khêu gợi nóng bỏng được thể hiện ra vô cùng tinh tế, duyên dáng yêu kiều.
Cảm nhận được ánh mắt tần ngần của Phương Hạo Vân đang nhìn về phía mình, sắc mặt Trần Thanh Thanh hơi đỏ lên, khẽ gắt lên bực bội nói:
"Thì ra cậu cũng chẳng phải người tốt."
"Nói đi, có phải là đã quyết định được ngày tỉ võ rồi phải không?"
Phương Hạo Vân cố tình lảng tránh chủ để, chậm rãi nói.
Quả nhiên, nghe thấy Phương Hạo Vân nhắc tới chuyện võ, Trần Thanh Thanh liền không thèm truy cứu thêm về ánh mắt hau háu của Phương Hạo Vân nữa. Cô vội vàng nhích lại gần hơn một chút, thỏ thẻ nói nhỏ:
"Cậu thấy buổi tối ngày hôm nay có được không nào?"
"Không thành vấn đề, tôi thì thế nào cũng ok. Có điều…"
Phương Hạo Vân chăm chú nói:
"Lần trước đã nói về điều kiện, điều kiện đó phải được chấp nhận, nếu không thi tôi sẽ tuyệt đối không chấp nhận lên võ đài."
"Cậu yên tâm, chị đã sắp xếp xong xuôi hết cả rồi, địa điểm sẽ được đặt ở hội võ thuật chúng ta, đối phương ngoài Kameda ra, sẽ chi phái thêm 4 học viên cao cấp quan sát trận đấu. Còn ở bên phía chúng ta, ngoại trừ chị và Trầm Văn Long ra, cũng chỉ có thêm ba người…"
Trần Thanh Thanh không dám có chút chậm trễ nói luôn.
"Được rồi, vậy cứ quyết định là buổi tối hôm nay đi, thời gian cụ thể thế nào?"
Phương Hạo Vân nghĩ một chút rồi hỏi.
"Tám giờ tối nay…!"
Trần Thanh Thanh dường như đã vạch kế hoạch sẵn hết cả rồi.
Ngừng lại một chút, cô đột nhiên hỏi:
"Cậu hình như rất thích chân phụ nữ? Trong số những học viên mới của hội đợt này, có không ít học viên chân dài. Nếu như cậu bằng lòng lên lớp dạy cho họ, tôi nghĩ cậu nhất định có thể được no bụng, no luôn cả con mắt J).."
Trần Thanh Thanh thay đổi biện pháp dụ dỗ Phương Hạo Vân lên giảng dạy võ thuật cho các học viên của hội võ thuật.
Sau khi được chứng kiến công phu quyền thuật của Phương Hạo Vân xong, Trần Thanh Thanh càng thêm tôn sùng đến mức không bút nào tả hết đối với công phu võ thuật của Phương Hạo Vân. Hy vọng một cách bức thiết, hắn có thể chỉ dạy vài ba đường cơ bản cho các học viên trong hội.
Phương Hạo Vân liền trả lời từ tốn:
"Tôi không có ham mê tới mức như vậy, tôi chỉ là đang nghĩ tại sao trời lạnh như thế này mà bọn họ lại có thể mặc những chiếc quần thiếu vải như vậy."
Nói rồi, ánh mắt của Phương Hạo Vân lại đảo sang nhìn hau háu vào chiếc quần của Trần Thanh Thanh:
"Giống như chị mặc thế này mới gọi là đẹp quá xá chứ lị."
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Trần Thanh Thanh sửng sốt một chút, sắc mặt biến thành hơi ửng đỏ, khẽ cáu lên nạt nộ:
"Cậu nói thế là ý gì hả?"
"Có ý gì ư? Cậu bé nhỏ chết mê chết mệt với đôi chân dài của em, muốn ôm lấy em."
Đúng vào lúc đó, một âm thanh quá đỗi quen thuộc vang lên. Quay đầu lại theo chỗ phát ra âm thanh, Phương Hạo Vân nhìn thấy bà chị Phương Tuyết Di đang đi tới với nụ cười chế nhạo trên môi. Trong tay cô là một chiếc bóp đầm. Mái tóc dài vắt ở đằng sau, phía trên mặc một bộ áo khoác ấm áp màu vàng nhạt, dáng người nhỏ nhắn thon gọn. Phía dưới là một chiếc váy ngắn, có điều chân của cô không phải trần trụi. Cô còn đeo thêm cả một đôi tất chân giống màu da. Phía giứa đôi tất và làn váy lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn nà mê tơi, hiện lên lung linh sáng rạng ngời.
"Chị, tại sao chị lại tới đây?"
Phương Hạo Vân nhanh chân bước tới nghênh đón, khẽ nở nụ cười.
"Nói thế là sao, tôi không được tới đây à?"
Phương Tuyết Di khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, thò tay cốc vào trán của Phương Hạo Vân, khẽ cáu một tiếng nói:
"Tiểu tử thối, đã mấy ngày nay chị không thấy bóng dáng cậu đâu cả, còn ngỡ rằng cậu đã biến mất hoàn toàn trên địa cầu này rồi đấy."
"Chị, chị mau nói đi, rốt cuộc chị đến tìm em có chuyện gì vậy?"
Phương Hạo Vân biết, bà chị là một người bận rộn. Chắc phải có chuyện gì đó thì cô mới khệnh khạng đi tới tận trường để tìm mình.
"Chị đến để thăm em, ở trường là để học hành hay là để tán gái?"
Phương Tuyết Di nhìn Trần Thanh Thanh với con mắt đầy thâm ý, cười khoái trí:
"Thanh Thanh, thằng tiểu tử này muốn tán em, em cũng không cần phải cự tuyệt, người ta nhắm vào đôi chân dài của em đã lâu rồi."
"Làm gì có? Khi nãy cậu ấy còn nhìn chằm chằm vào nữ sinh khác cơ mà?"
Trần Thanh Thanh có đôi chút xấu hổ.
"Vậy à?"
Phương Tuyết Di mở to mắt hết cỡ, nhìn Phương Hạo Vân rồi nói:
"Hạo Vân, từ lúc nào em có sở thích và hứng thú với đôi chân phụ nữ vậy?"
Phương Tuyết Di là người từng trải, bây giờ ở trong trường học đầy rẫy những chuyện về tình dục, như kiểu mê chân, mê mông, có người mê tất chân, thậm chí còn có cả người mê… cô không tiện nói ra và cũng không tiện nghĩ tiếp nữa.
Nếu như Phương Hạo Vân bảo là mê chân gái, thì cô sẽ chẳng có chút nghi ngời nào cả.
Tại sao ư? Ở vào độ tuổi của Phương Hạo Vân bây giờ, đang ở vào độ tuổi tình đầu rạo rực, đối với cơ thể của người khác giới, hoặc là quần áo, đều có một loại hiếu kỳ theo bản năng.
Phương Hạo Vân dở khóc dở cười, chẳng qua là hắn chỉ có đôi chút tò mò, trời lạnh run cầm cập mà lại để lộ chân trần, rốt cuộc là để làm gì? Thật không ngờ đã bị hiểu lầm rằng có một sở thích biến thái tới mức này rồi.
"Chẳng có chuyện gì hết."
Phương Hạo Vân biết những chuyện này càng giải thích thì càng mệt người, nên không thèm giải thích thêm nhiều nưa.
Hắn thản nhiên nói:
"Nói đi, rốt cuộc là tìm em có chuyện gì? Nếu như không có chuyện gì, em nghĩ em và học tỷ còn có chút chuyện cần phải bàn với nhau nữa."
Phương Tuyết Di hừ lạnh một tiếng, nhìn vào cả hai người, ánh mắt dừng trên người của Trần Thanh Thanh, rồi mỉm cười hỏi:
"Thanh Thanh, hai người không phải đang hẹn hò đấy chứ? Tên tiểu tử thối này đã dẫn bạn gái còn non tuổi về nhà rồi, hơn nữa cả nhà chị đã nhất trí thông qua…"
Đều là con gái, Phương Tuyết Di không muốn một cô gái tốt nết như Trần Thanh Thanh lại bị mắc lừa.
"Không phải, bọn em đang thảo luận về cuộc tỉ…"
Trần Thanh Thanh có chút nóng lòng muốn mau chóng làm rõ sự tình.
"Chúng em đang bàn về chuyện dùng bút bi hay bút chì để viết chữ, càng đơn giản càng tốt…"
Phương Hạo Vân vội vàng cắt đứt câu nói của Trần Thanh Thanh. Hắn không muốn người trong nhà biết quá nhiều chuyện về mình. Để tránh cho họ lo lằng, hoặc cũng có thể là nghi ngờ.
Trần Thanh Thanh vừa nghe tí vậy đã hiểu ý ngay, vội vàng tiếp nói chủ đề, phụ theo Phương Hạo Vân nói:
"Ầy, đúng thế, chúng em đang bàn về việc dùng loại bút gì viết chữ thích hợp hơn?"
"Cái quái gì ở đây thế nhỉ?"
Phương Tuyết Di không có hứng thú để tâm tới mấy chuyện vặt vãnh này, ngoảnh mặt sang phía Phương Hạo Vân nói:
"Vài hôm nữa ở công ty sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ, đến lúc đó, em nhất định phải tham gia, em là công thần đó, đúng rồi, vừa hay Thanh Thanh cũng có mặt ở đây, hy vọng hôm đó em cũng hạ cố tới tham dự."
"Nhất định, nhất định…"
Trần Thanh Thanh mỉm cười đáp lời:
"Tới lúc đó có thể ba em cũng sẽ tới."
Phương Tuyết Di mỉm cười nói:
"Ba chị chắc không nhắc tới chuyện cầu thân lần nữa chứ?"
Trần Thanh Thanh nghe vậy, khuôn mặt đỏ ửng lên một vùng, có chút thẹn thùng nói:
"Chị Tuyết Di, chị nói lung tung gì thế? Đây không phải là chuyện một thời dĩ vãng rồi ư. Vả lại, em cũng chẳng có hứng thú, đều là trò ba em dựng ra rồi áp đặt lên em thôi."
Phương Tuyết Di cười lém lỉnh:
"Thẹn thùng ư? Kỳ thực, chị cam tâm tình nguyện để em làm em dâu chị, chỉ là tên tiểu tử Phương Hạo Vân này đầu óc không thông…"
Phương Hạo Vân cảm thấy không khí có phần không được tự nhiên cho lắm, liền liếc mắt nhìn sang bên phia Phương Tuyết Di. Rồi nhún nhún vai đi tới nói:
"Được rồi, bà chị đừng có nói nhăng nói cuội nữa. Đúng rồi, tối nay em về nhà hơi muộn, nếu tiện thì chị giúp em làm bữa tối, khoảng hơn 9h thì em sẽ về."
"Được thôi, hai người tiếp tục hẹn hò đi, chị phải đi rồi, yên tâm, chị sẽ không nói đâu…"
Dứt lời, Phương Tuyết Di mỉm cười bước đi.
"Chị của tôi là vậy đấy, luôn thích bịa chuyện đặt điều, chị đừng để bụng…"
Phương Hạo Vân thấy thần sắc Trần Thanh Thanh hiện lên vẻ xấu hổ, vội vàng giải thích một câu.
Trần Thanh Thanh ngơ ngác một chút, rồi lập tức khoan dung mỉm cười nói:
"Chị cậu thật là một người chị tuyệt đấy, là một người đáng để kết bạn đây. Đúng rồi, cậu có thể không biết, tôi với chị cậu bây giờ đã là "khuê trung mật hữu."
"Hai người… tại sao tôi lại không biết?"
Phương Hạo Vân có chút bất ngờ.
"Hừ, chuyện của đàn bà con gái thì việc gì mà phải nói cho cậu biết… Ha ha, thật ra nói cho cậu cũng không sao, tôi với chị cậu cùng nhau phụ trách dự án vĩ đại này, trong quá trình làm việc, chúng tôi bỗng thấy có rất nhiều điểm tương đồng với nhau…"
Nói tới đây, Trần Thanh Thanh bỗng nhiên nói ra một câu đầy ý vị sâu xa:
"Chị cậu thật ra rất xuất sắc, tôi cảm thấy, chị ấy có thể dẫn dắt tập đoàn Thịnh Hâm đi đến một con đường huy hoàng mới."
"Không sai, tôi cũng tin tưởng vào năng lực của chị ấy. Cho nên, bất luận vào lúc nào, chị tôi đều là giám đốc của tập đoàn Thịnh Hâm."
Phương Hạo Vân thành thực nói.
"Cậu có thể nghĩ như vậy, thì tôi cũng mừng thay cho Tuyết Di."
Trần Thanh Thanh vẻ mặt vui mừng mỉm cười nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên, lấy ra nhìn, số đến là một số lạ không có trong danh bạ. Hắn biết đích thị là dì Bạch đang gọi cho mình rồi.
Nhận lấy cuộc gọi, quả nhiên là âm thanh ngọt ngào dễ nghe của dì Bạch vọng lại:
"Hạo Vân, tuần này con có rỗi vào lúc nào không, mấy ngày nay dì rất thảnh thơi, có thể trị bệnh cho ba con."
Trong lòng Phương Hạo Vân luôn ghi nhớ chuyện này, nghe dì Bạch chủ động nhắc tới, hắn vội vàng mở miệng nói:
"Ngày mai nhé dì, chiều mai con lên lớp giảng xong thì sẽ đến đón dì được không?"
"Không cần đón đâu, đến lúc đó con cứ đợi ở nhà, dì sẽ đến thẳng đó."
"Vậy được rồi, cứ quyết định vậy đi ạ."
"Ừ, hẹn gặp con ngày mai."
Nói xong, đầu dây bên kia liên cúp máy.
"Hạo Vân, thời gian đến cuộc tỉ võ không còn bao lâu nữa, hay là cậu đến chỗ của tôi ngồi tạm đi, nghỉ ngơi lấy sức một chút, chuẩn bị tinh thần thể lực đấy đủ nhé?"
Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân đã tắt máy, liền đi tới cẩn thận thăm dò.
"Không cần đâu."
Phương Hạo Vân điềm nhiên nhìn vào ánh mắt của Trần Thanh Thanh, bỗng nhiên một nam sinh cao lớn bước tới, ngoác miệng nói:
"Học tỉ, chị đang ở đây à, tôi tìm chị khắp nơi…"
"Lã Vĩ, cậu đến đúng lúc lắm, tôi giới thiệu cho cậu một chút về nhân vật chính của buổi tối hôm nay…"
Người mới đến là một phó hội trưởng của hội võ thuật được tuyển chọn trong số những sinh viên năm nhất. Trần Thanh Thanh vốn dĩ cũng được giới thiệu hai người với nhau.
"Học tỷ, tôi nghĩ không cần phải phiền phức thế đâu, chúng tôi quen nhau."
Lã Vĩ nhìn cẩn thận vào Phương Hạo Vân mấy lần, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói với Phương Hạo Vân"
"Anh bạn cũ, tôi thật không ngờ, vị cao thủ mà học tỷ luôn miệng đề cao quý danh lẫy lừng, hóa ra lại là cậu…"
Lã Vĩ và Phương Hạo Vân là bạn học. Nói chính xác hơn là bạn học cùng lớp. Ấn tượng để lại trong hắn ra với Phương Hạo Vân là một sự bạc nhược yếu đuối, một con mọt sách không hơn. Ban đầu từ chỗ Trần Thanh Thanh nghe nói cao thủ tỉ thí với Kameda tên là Phương Hạo Vân, hắn cũng không chú ý lắm. Cho tới khi vừa rồi nhìn thấy tận mắt Phương Hạo Vân, hắn mới giật mình cảm thấy quái lạ, nếu như giới thiệu về lý lịch bên ngoài không có sai, thì vị được gọi là cao thủ này có lẽ là người bạn học trong suốt ba năm phổ thông của hắn.
Phương Hạo Vân là người như thế nào, trong lòng hắn biết rất rõ. Hắn lo lắng học tỷ xinh đẹp đã bị gã lừa mất. Cho nên mới vội vàng tìm tới đây, đến để phanh phui cái bản mặt thật của thằng lừa đảo này.
Vừa thấy mặt, hắn đã thấy học tỷ xinh đẹp đang cười cươi nói nói với Phương Hạo Vân, cơn giận trong lòng không đánh mà tự chui ra, trong lòng thầm cảm thấy bất bình, cái thằng mọt sách này thì có gì tốt, lúc trước hoa khôi của ban là Bạch Lăng Kỳ đã bị gã lừa mất rồi. Bây giờ gã vẫn đáng chết cái nết không chừa, lại đi lừa cả người đứng đầu hội võ thuật trường.
Hắn gia nhập vào hội khá muộn, cho nên không được tận mắt nhìn thấy diễn biến trận đại chiến giữa Kimura và Phương Hạo Vân, cho nên, hắn chẳng chút mảy may tin vào những lời đồn đại về danh tiếng nổi như cồn của Phương Hạo Vân.
Hắn lại càng tin vào tai mắt của mình. Thời gian ba năm, hắn và Phương Hạo Vân đại khái là ngày nào cũng đụng mặt nhau, thằng nhóc đó có đức tính gì, trong lòng hắn biết rõ lắm chứ. Hắn thậm chí còn nghĩ, liệu có phải hồi trước Phương Hạo Vân cố tình giấu nghề, thế nhưng hắn nhanh chóng lật đổ cách nghĩ đó. Bạn học với nhau suốt 3 năm, tình hình của Phương Hạo Vân hắn đều được chứng kiến từng ngày, hắn tuyệt đối không giống như đang che giấu đâu.
Theo suy đoán như vậy, hắn tin chắc rằng Phương Hạo Vân đang đi lừa thầy dối bạn.
Có điều hắn cũng đâu đó có đôi chút sự bội phục với Phương Hạo Vân, dù sao thủ đoạn lừa gạt của gã cao minh như vậy, trước đó Bạch Lăng Kỳ, bây giờ lại là một học tỷ xinh đẹp lộng lẫy. Tuy rằng não bộ của hai người đều rất lớn, nhưng Lã Vĩ không nghĩ rằng cô lại là một người đầu to óc bằng trái nho chút nào cả. Cho nên mới nói, rõ ràng là thủ đoạn của thằng Phương Hạo Vân này thật là thâm nho nhọ đít.
Lã Vĩ hoàn toàn coi mình là một vị cứu tinh một bàn thua trông thấy cho Thanh Thanh, nói theo cách của hắn, hắn đến để giải cứu cho học tỷ xinh đẹp đấy bà con ạ!
"Anh bạn, chúng ta quen nhau à?"
Phương Hạo Vân cố tình cho ra một bộ mặt khinh thường. Trên thực tế, hắn cũng chả biết Lã Vĩ là thằng quái nào. Những tư liệu chi tiết mà Nguyệt Như đưa cho hắn, cũng không nói rõ ràng lám vào những chi tiết người bạn học của Phương Hạo Vân cũ. Hơn nữa, bình thường thì Phương Hạo Vân cũng chẳng phải thân gì lắm với cái thằng Lã Vĩ kia.
Lã Vĩ trông thấy vẻ mặt khinh khỉnh côi thường của Phương Hạo Vân thì còn tưởng rằng hắn đang cố ý giả nai, cố tình khinh thị mình, liền đi tiến tới, cười lạnh lùng nói:
"Giả nai… Ở trước mặt tao mà mày còn giả bộ. Phương Hạo Vân, chúng ta là bạn học suốt ba năm rồi đấy… Tao bực rồi đấy, không phải là mấy tháng không gặp, từ lúc nào mà mày đã trở thành võ lâm cao thủ thế?"
Phương Hạo Vân bắt đầu vò đầu suy nghĩ, thì ra là bạn cùng lớp à, chả trách thằng đó hình như ra bộ rất quen với mình. Chỉ là cái thằng này hình như cũng chẳng phải bạn bè tốt gì cả
Điều chỉnh lại một chút sắc thái trên khuôn mặt, Phương Hạo Vân vẫn nhớ khi nãy Trần Thanh Thanh gọi hắn là Lã Vĩ, liền từ tốn nói:
"A, Lã Vĩ à, mấy tháng không gặp, cậu khác đi nhiều quá, suýt tẹo nữa thì tôi không nhận ra cậu rồi đấy."
"Bớt những lời chào hỏi rỗi hơi đi, tôi hỏi cậu, từ lúc nào cậu lại trở thành cao thủ võ lâm, cậu định lừa lọc cho học tỷ vào tròng đấy phải không hả?"
Lã Vĩ chẳng buồn chào hỏi xã giao gì với Phương Hạo Vân, việc hắn làm bây giờ là phải mau chóng vạch trần mà kịch của Phương Hạo Vân, khiến cho chị học tỷ xinh đẹp kia biết gã là người thế nào.
Trận thi đấu tối nay vô cùng quan trọng, nếu như có khả năng, Lã Vĩ muốn xuất chiến thay cho Phương Hạo Vân, một trận thành danh, để lấy được sự ưu ái từ học tỷ.
Trần Thanh Thanh chẳng hiểu Lã Vĩ đang nói gì nữa, đang định mở miệng hỏi thì câu chất vẫn của Lã Vĩ đã khiến cô tỉnh ra, bụng chắc mẩm cái tên tiểu tử này không có ý đồ tốt đẹp, muốn làm khó cho Phương Hạo Vân.
Trước kia Lã Vĩ từng đứng ra nhận trọng trách trước mặt Trần Thanh Thanh, nói rằng hắn có thể đánh bại được Kameda. Cô hiểu rõ thực lực của hai người này, nên đã cố sức thuyết phục chỉ dạy cho hắn điều tố lẽ đúng, rốt cuộc cũng đã tạm dẹp được ý nghĩ điên rồ đó của hắn. Thật không ngờ, mới chưa được bao lâu thì hắn lại giở chứng rồi.
Đại chiến trước mắt, không thể nào đắc tội gì với Phương Hạo Vân được, nếu không hắn nổi xung lên đứt gánh giữa đường, thôi không đánh nữa thì trận tỉ võ tối nay phiền phức to mất.
"Lã Vĩ, cậu đến để làm gì, còn không mau quay về, tôi và Phương Hạo Vân đến lúc phải nghỉ ngơi rồi, đừng có đến làm loạn ở đấy…"
Trần Thanh Thanh đi tới trước, đứng chắn giữa hai người, sắc mặt tỏ vẻ không vui lắm, giọng nói pha chút giận dữ nói với Lã Vĩ.
Lã Vĩ trông thấy Trần Thanh Thanh đang bao biện cho Phương Hạo Vân, trong nội tâm lại càng khó chịu, có điều ở trước mặt giai nhân, hắn cũng không dám tỏ thái độ gì cả, vội vàng cười bồi nói luôn:
"Học tỷ, chị hiểu nhầm rồi. Không phải tôi đến để phá bĩnh đâu, chị hãy nghe tôi nói, Hạo Vân là bạn học của tôi, tôi đã học chung lớp với hắn suốt 3 năm, và chẳng biết một chút thông tin gì về việc hắn biết công phu cả. Cho nên tôi lo là trận tỉ võ tối nay… Hay là thế này đi, chị hãy thương lượng lại một chút với Kameda, cho tôi làm đại biểu của hội võ thuật ra tiếp chiến. Tôi solo với hắn…"
Trần Thanh Thanh nghe vậy, chỉ nghĩ là Lã Vĩ đang nói ba lăng nhăng, phồng mồm trợn má nhìn hắn, gằn giọng bực tức:
"Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hả? Ban ngày ban mặt mà còn nói mấy câu mê sảng."
La Vĩ trong thời gian ngắn như vậy đã có thể lên chức phó hội đoàn võ thuật, hẳn cũng không phải là hư danh hão huyền, chắc cũng có vài miếng ra tấm ra món. Thân thủ chí ít cũng có thể đánh ngang cơ với Trầm Văn Long. Nhưng nếu để đem ra so sánh với Kameda, thì còn kém văn tắm nhiều lắm. Không có thời gian mười năm khổ luyện, thì em là chưa đủ trình để bước vào trận chiến này. Tiểu tử này, cái gì cũng tốt, mỗi tội là quá tự phụ mà thôi.
"Phương Hạo Vân, nếu không muốn xấu mặt thì mau lượng nhanh đi cho nước nó trong…"
"Tránh ra…!"
Trần Thanh Thanh tức rồi đây. Cô lộ vẻ mặt bực bội nói:
"Lã Vĩ, cậu rốt cuộc muốn làm trò gì hả? Lẽ nào cậu cứ phải làm cho cuộc tỉ võ tối nay hỏng bét mới sướng hả?"
"Học tỷ tôi…"
Lã Vĩ có chút tủi nhục, cảm thấy mình đúng là oan Thị Kính. Hắn gấp gáp như vậy, hoàn toàn là không muốn học tỷ bị mắc lừa thôi, cũng không hề muốn cho đoàn võ thuật bị lũ Nhật bổn làm nhục.
"Lã Vĩ, tôi hiểu ý muốn của cậu, cậu lo lắng tôi không thắng được Kameda, muốn có cơ hội được nhường lại cho cậu, đúng không?"
Phương Hạo Vân khinh khỉnh cười nhạt:
"Nếu như cậu rất rất muốn có cơ hội này, hơn nữa lại còn nắm đến phần thắng mười mươi, vậy thi cơ hội sẽ được dĩ nhiên trao cho cậu, tôi không có nửa lời dị nghị gì cả, ai bảo tôi là bạn học cũ suốt ba năm của cậu chứ nhể?"
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Lã Vĩ cảm thấy rất hả hê, mỉm cười khinh miệt:
"Xem ra cậu cũng biết thế nào là tự lượng sức mình đấy, yên tâm đê, việc đánh đấm với lũ Nhật bổn thì cứ giao cho tôi thầu hết là ok men luôn."
"Ừ, tôi chờ tin tốt lành từ cậu. Hai vị, tôi còn có chút chuyện, thứ lỗi không thể tiếp chuyện được."
Nói rồi, Phương Hạo Vân trở mình bỏ đi.
"Đứng lại!"
Trần Thanh Thanh tức nổ ruột, hai cái tên đàn ông đàn ang thối này, thật khiến cho cô tức chết đi được thôi. Một tên càn quấy ngạo mạn, một tên thì phủi đít trốn tránh trách nhiệm, chẳng có tên nào la ra dáng X-men nghĩa hiệp ga lăng cả.
"Phương Hạo Vân, không cho phép cậu đi. Cậu quên rồi sao, cậu đã đồng ý với tôi rồi đấy."
Trần Thanh Thanh bước lại gần, đưa tay nắm lấy vạt áo của Phương Hạo Vân, giồng như thể đang níu kéo không cho đi đâu hết:
"Công phu cò con của Lã Vĩ tôi đã được chứng kiến rồi, trong vòng 3 chiêu tất bại trận. Cậu là bạn học cũ của cậu ta, cậu không thể để cho cậu ta mất mặt như thế được."
Câu nói này quả thực có hơi chút bẽ bàng. Lã Vĩ không biết tại sao học tỷ lại coi trọng Phương Hạo Vân đến như vậy, trong lòng cảm thấy bất bình vô cùng, liền bước tới, hiên ngang bệ vệ nói:
"Học tỷ, xin cho phép tôi lấy thân phận là một võ giả khiêu chiến với Phương Hạo Vân, chỉ có kẻ chiến thắng mới có đủ tư cách làm đại biểu đoàn võ thuật đi quyết chiến."
"Hồ đồ, Lã Vĩ ơi cậu quá đáng lắm rồi đấy, hồ đồ cũng phải một vừa hai phải thôi chứ!"
Trần Thanh Thanh thật chỉ muốn cho hắn một cái bạt tai. Cô thậm chí còn có chút ít hối hận, sớm biết như vậy, thì đã không chịu thu nạp cái tên Lã Vĩ này vào đoàn võ thuật rồi, đúng là một thằng ất ở điển hình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Ông bạn cũ, xem ra hôm nay cậu bắt buộc muốn xuất thủ với tôi rồi?"
Phương Hạo Vân khẽ nhếch miệng cười nhạt, vốn dĩ cũng không chấp nhặt mấy chuyện vặt này với hắn, ai biết tiểu tử này đúng là thằng mặt dày như cái đít bát, không biết xấu hổ là gì sất, cho hắn thể diện hắn còn không muốn, lại còn ra vẻ ta đây. Không chỉnh nhan sắc cho hắn chắc là không được rồi.
Không sợ ngươi ra tay, chỉ sợ ngươi ra vẻ đáng thương. Lã Vĩ vội vàng nói:
"Có bản lĩnh thì đấu với tao một ván?" Thằng mọt sách, mày đợi đấy, rồi xem tao xử những lời bịa đặt của mày thế nào với thiết quyền của tao nhé.
"Đợi đã, hai người muốn đấu với nhau thật sao?"
Trần Thanh Thanh đứng chắn giữa hai người, rồi nói:
"Muốn đấu thì cũng không thể đấu ở đây được… Thế này vậy, đến nhà trọ của tôi, diện tích phòng khác cũng đủ rộng rãi cho hai người tỉ thí với nhau."
Nghe nói sắp được tới nhà trọ của học tỷ, Lã Vĩ có chút hưng phấn, trong nội tâm thầm nghĩ, chờ mình tống cổ thằng Phương Hạo Vân bịp bợm xỏ lá kia đi, chẳng là đã được trong căn phòng bé bỏng của học tỷ quyến luyến không nỡ lê bước ra đi sao?
Phương Hạo Vân thì đây là lần thứ 2 hắn đến nhà trọ của Trần Thanh Thanh, nhìn bâng quơ đây đó một lúc, chẳng có gì khác trước, vẫn là một không gian sạch sẽ và vô cùng ấm áp.
Lã Vĩ có đôi chút kích động, cặp mắt chuột già tinh ranh nhìn ngó láo liên quanh căn nhà, trong lòng rất chi là mong chờ có thể bắt gặp được cái quần lót hay cái áo ngực nào của học tỷ
"Bắt đầu đi!"
Trông thấy Lã Vĩ láo liên đôi mắt với vẻ hèn mọn đê tiện, Phương Hạo Vân bắt đầu cảm thấy chán ghét thằng cha này.
Lã Vĩ vội vàng định thần lại, trong lòng ác ý tưởng tượng, nếu mày đã nôn nóng muốn được đánh nhau, thì tao chả việc **** gì phải khác khí cả. Ngay lập tức, hắn trút bỏ áo khoác ngoài, triển khai tư thế, ngược lại còn có vài phần ý tứ.
Phương Hạo Vân mỉm cười gật gật đầu, hai tay chắp sau lưng, đứng yên tại chỗ, không thèm thủ thế gì cả, rõ ràng là chẳng coi Lã Vĩ ra gì.
Lã Vĩ lập tức bị sự miệt thị của Phương Hạo Vân khiến cho tức điên, vốn dĩ chỉ muốn dạy bảo hắn biết điều chút là được, thế nhưng bây giờ hắn đã thay đổi chủ ý rồi, đánh không chết thì cũng phải đánh cho tàn phế.
"Xem chiêu...!"
Khi nói thì chậm, nhưng hành động rất nhanh, thân hình Lã Vĩ khẽ chuyển động, phi người lên trước, một chưởng tung về phía giữa ngực của Phương Hạo Vân, không hề có chút nể nang gì hết.
Trần Thanh Thanh biến sắc, thầm cảm thấy lo lắng, giữa Lã Vĩ và Phương Hạo Vân rốt cuộc có bao nhiêu lửa hận thù, mà hắn lại có thể xuất thủ độc ác tới vậy. Có điều cô hiểu rõ con người Phương Hạo Vân, nên cũng không lo lắm. Đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, tỉ mỉ quan sát trận chiến, hy vọng có thể học được chút gì đó.
Phương Hạo Vân không tránh không né, chỉ sau khi Lã Vĩ đã áp sát rồi thì hắn mới hơi nghiêng người một chút, lúc đòn chưởng sắp chạm vào ngực của hắn thì cũng là lúc hắn vừa vặn thoát ra kịp.
Cảm nhận của Phương Hạo Vân đối với Lã Vĩ giờ đã thấp đến cực điểm, bản thân hắn với cái thằng này chẳng có mối thù giết vợ đoạt con nào hết, vậy mà hắn lại có thể xuất chiêu nhằm ngay vào tử huyệt của mình, thật hết sức đáng căm phẫn.
Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân nhẹ nhàng né tránh được sát chiêu của Lã VĨ, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, ngồi thoải mái an tâm trên ghế sa lông xem trận chiến.
Lúc này, cô đã coi trận tỉ võ này như một cuộc chơi bình thường.
Tiếp đến mấy chiêu, Lã Vĩ dần dần cũng ý thức được Phương Hạo Vân xem ra cũng không phải hạng dễ đối phó như hắn tưởng, tuy rằng đánh tới bây giờ rồi vẫn chưa thấy hắn ra tay, nhưng tốc độ tránh đòn cùng cước pháp của hắn nhanh lẹ và mạnh mẽ hơn Lã Vĩ rất nhiều.
Phương Hạo Vân hoàn toàn mang tâm thái dạo chơi, hắn vừa tránh né đòn thế, vừa quan sát chiêu thức của Lã Vĩ, trông thấy quyền thế của hắn cũng có tí công phu, chỉ là cảnh giới còn quá thấp, rốt cuộc cũng chẳng có gì đáng chú ý cả.
"Phá!"
Cuối cùng thì Phương Hạo Vân cũng đã xuất thủ. Một tay nắm chặt lấy nắm tay của Lã Vĩ, mặc cho hắn vận sức thế nào cũng không thể có tiến triển gì hơn.
"Ông bạn cũ, công phu của cậu còn xa vời lắm."
Phương Hạo Vân mỉm cười khinh khỉnh, cổ tay hơi dùng lực một chút, đẩy về phía trước. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cổ tay của Lã Vĩ đã bị chấn động gần như rụng cả ra. Có điều tên tiểu tử này cũng không phải tay vừa, để không bị một tràng cười nhạo trước mặt giai nhân, hắn cố bấm bụng chịu đau không kêu lấy một tiếng.
"Kết thúc rồi!"
Phương Hạo Vân khẽ khàng sửa sang lại một chút áo quần, cười rồi đi ra.
Khuôn mặt của Lã Vĩ hơi khó coi một chút, trong đôi mắt chất chứa sự khiếp sợ cùng vẻ mặt đau khổ. Cuối cùng hắn đã biết chuyện Phương Hạo Vân đánh bại Kimura là có thật. Chỉ là hắn thực sự không thể hiểu nổi, tự bao giờ mà Phương Hạo Vân lại có được thân thủ như vậy.
Nếu như nói rằng suốt mấy năm trời trung học hắn luôn luôn giấu tài thì có thể thấy được cảnh giới của hắn đã đạt tới cấp độ như thế nào rồi.
Nghĩ tới đoạn này, Lã Vĩ không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa.
Thoáng do dự một chút, hắn bước tới, chăm chú thành thục nói với Phương Hạo Vân:
"Cậu rất mạng, tôi đã xem nhẹ cậu rồi. Có điều tôi cũng sẽ không bỏ cuộc trong việc theo đuổi học tỷ đâu."
Phương Hạo Vân bắt đầu thấy nổi cơn buồn bực, té ra cái thằng bạn cũ này nghiên răng nghiến lợi gây rồi với mình chỉ vì nghĩ rằng mình là tình địch của hắn.
Trần Thanh Thanh cũng buồn bực đến sôi máu, cái thế giới này thật đảo điên, cái loại mèo mả gà đồng mà cũng dám theo đuổi mình. Cô nhìn Lã Vĩ với ánh mắt hình viên đạn, giận hờn đay nghiến:
"Cậu giờ có thể đi được rồi đấy."
Lã VĨ nhấn mạnh thêm câu nữa:
"Học tỷ, tôi biết chị không thích tôi, nhưng chị không thể ngăn trở được việc tôi thích chị, tôi sẽ không từ bỏ đâu..."
"Bớt nói những lời tình tứ ở đây đi, mau mau đi bệnh viện đi, nếu còn để lâu thêm nữa thì tay phải của cậu sẽ bị phế đấy..."
Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Lã Vĩ lúc này mới hoảng hồn, chẳng thèm để ý tới hình tượng nào nữa, cong đít ù té chạy lẹ.
Trần Thanh Thanh chạy tới hỏi:
"Cậu định phế bỏ tay của gã đó thật à, có phải ra tay quá nặng rồi không... Lã Vĩ tuy rằng là kẻ có phần đáng ghét, nhưng cũng không đến mức..."
"Tôi lừa hắn đấy."
Phương Hạo Vân mỉm cười khoái trá nói:
"Học tỷ, cứ lúc nào ở bên chị là rắc rối cứ quấn lấy tôi mãi thôi, có trời mới biết đám ruồi bọ cóc ghẻ như cái gã Lã Vĩ kia còn bao nhiêu nữa. Bọn chúng muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, là một lũ phá đám coi tôi là kẻ ngáng đường, chị nói xem tôi có oan ức hay không chứ?"
"Thì dù sao cậu cũng là đại cao thủ rồi, lẽ nào cậu lại không cam tâm làm một vương tử bảo vệ cho thiên nga ư?"
Trần Thanh Thanh cũng không biết phải nói sao, liền bạo miệng nói ra như vậy.
Phương Hạo Vân mỉm cười, không bắt bẻ vặn vẹo thêm câu nói của Trần Thanh Thanh nữa, mà chuyển sang chủ đề khác:
"Vào lúc có buổi khiêu vũ, phiền chị dẫn theo Hàn Tuyết Nhi tới, tôi nghĩ tôi phải tìm cô ấy nói chuyện."
"Cậu định làm gì?"
Trần Thanh Thanh bỗng cảm thấy nôn nao trong lòng, vội quýnh lên hỏi:
"Không phải cậu định bàn về chuyện chia tay với cô ấy chứ? Cậu không được phép làm thế, Tuyết Nhi coi đây là mối tình đâu, tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ về tình yêu, nhìn người chưa thấu, nhưng trong lòng nói luôn luôn cố chấp, tôi hy vọng cậu đừng làm tổn thương cho nó..."
"Không nói những chuyện này nữa, tôi nghĩ tôi cần phải yên tĩnh trong chốc lát..."
Phương Hạo Vân cố tình nhấn giọng nói:
"Tôi phải suy nghĩ một lát, cần phải có không gian yên tĩnh, có được không?"
"Đương nhiên là được..."
Trần Thanh Thanh nghĩ rằng suy tư của hắn có liên quan tới cuộc tỉ võ tối nay, nên đồng ý ngay tắp lự:
"Hạo Vân, hay là cậu vào phòng của tôi nghỉ một lát đi?"
Trần Thanh Thanh biết rõ tâm tư của Phương Hạo Vân, khuôn mặt khẽ ửng hồng, khẽ khàng nhấn lên một tiếng:
"Cậu yên tâm, phòng của tôi đã được thu dọn rất sạch sẽ rồi..."
Từ lần đầu dẫn Hàn Tuyết Nhi tới, Trần Thanh Thanh không còn dám vứt quần áo lót lung tung trong phòng nữa, để cho tiện, cô thậm chí còn ra ngoài chợ mua thêm mười mấy bộ quần áo lót khác kiểu dáng và phòng cách. Mỗi ngày thay một bộ, tập trung tư tưởng đến cuối tuần tiến hành tẩy rửa toàn diện.
Phương Hạo Vân mỉm cười, không nói thêm gì, mà hơi khẽ nhắm mắt lại, giống như đang bước vào một giấc ngủ say vậy.
Trần Thanh Thanh ngồi không phải ngồi, đứng không phải đứng, trong nội tâm thầm nói, cao thủ nhất định ghét bỏ căn phòng của mình. Đáng chết, ai cần gì ngươi vào phòng của ta.
Phương Hạo Vân lúc này đang nhắm nghiền mắt, trông giống như một cậu bé choai choai, khóe miệng khẽ mang theo nụ cười tủm tỉm tươi tắn, khiến cho tâm trạng người ta cũng thư thái theo.
Trần Thanh Thanh bỗng dưng phát hiện ra, đôi mắt và khuôn mặt của hắn có vẻ gì đó rất không hợp nhau. Bởi vì cô đã từng trông thấy trong đôi mắt đó là sự căm phẫn, là sát khí rạo rực. Còn khuôn mặt búng ra sữa non nớt đến đáng thương kia, quả thật chẳng ăn khớp gì cả.
Nhiều lúc, Trần Thanh Thanh đều cảm thấy Phương Hạo Vân là kẻ nhiều mặt, có đôi lúc cảm thấy hắn là một chàng trai ngời ngời, có đôi lúc lại cảm thấy hắn là một chàng trai hoài cổ...
Cô cũng không rõ lắm, rốt cuộc mặt nào mới là bộ mặt thật sự của hắn.