"Em có cách, em giúp chị xoa bóp một lúc, chị sẽ dịu cơn đau liền à..."
Phương Hạo Vân thông thạo các huyệt đạo khắp cơ thể người, kĩ thuật matxa xoa bóp của hắn cũng không phải tệ, bệnh nặng tuy chưa đủ sức chữa trị nhưng nhức đầu chóng mặt thì chỉ là chuyện nhỏ, hắn dư sức đối phó. Phương Hạo Vân quyết định sau này cố gắng dành thêm chút thời gian học hỏi y thuật của dì Bạch để đảm bảo an toàn cho người nhà khi cần thiết.
Phương Tuyết Di ngớ ra một hồi, cảm thấy hình như làm thế không được hay lắm, dù sao đây cũng là văn phòng công ty, bèn từ chối:
"Để hôm khác vậy, ba đang đợi em đó, em qua chỗ ba liền đi."
"Thôi được rồi, vậy em qua chỗ ba đây, lát nữa em sẽ quay lại xoa bóp cho chị..."
Phương Hạo Vân không lo nghĩ nhiều như bà chị hắn, hắn chỉ xuất phát từ lòng tốt thôi mà, cáo từ một tiếng xong liền rời khỏi phòng làm việc của giám đốc.
Đợi em trai đóng cửa phòng lại xong, Phương Tuyết Di tự nói với mình:
"Thằng ranh con, giỏi cưa gái quá nhỉ. Trần Thanh Thanh lớn hơn em đến mấy tuổi, xem em giải quyết thế nào?"
Trong công ty ngoài Phương Hạo Vân ra, tất cả những người còn lại hình như đều bận rộn làm việc, đẩy cửa phòng làm việc của Phương Tử Lân ra, hắn thấy ông đang cắm cúi ghi chép gì đó trên bàn làm việc.
Nghe tiếng mở cửa, biết con trai đã đến, Phương Tử Lân ngẩng đầu lên mỉm cười nói:
"Thằng nhóc con, đến rồi đấy hả? Qua đây ngồi đi, ba có chuyện muốn hỏi con."
Phương Tử Lân rời khỏi bàn làm việc, nắm tay con trai qua khu vực tiếp khách, cùng ngồi xuống bộ ghế sofa sang trọng, vui vẻ bắt chuyện:
"Hạo Vân, tuổi con không còn nhỏ nữa, nên bước vào giai đoạn quen bạn gái, tính chuyện hôn nhân rồi. Ba vốn định nhờ cậy người quen giới thiệu cho con vài cô gái xuất thân gia đình danh giá, ai ngờ con của ba đã sớm đi trước một bước, thật đúng là hổ phụ sinh hổ tử."
Phương Hạo Vân cẩn thận thăm dò:
"Ba à, ba nói rõ thêm một chút có được không ạ."
Phương Tử Lân cười tít mắt, chỉ tay vào con trai, giả vờ trách mắng:
"Thằng nhóc này, còn giả bộ giấu giếm ba nữa hả, phụ huynh của người ta tìm đến tận nhà rồi, bàn với ba việc hôn sự của hai đứa nên quyết định thế nào nè."
"Hiện nay xã hội thoáng lắm rồi, không còn chuyện ba mẹ quyết định hôn sự cho con cái nữa, nhưng con đã nhận lời người ta rồi thì ba góp ý một chút với con chắc cũng không sao."
Phương Tử Lân càng nói càng phấn khích:
"Nghe nói hiện nay quy định của trường đại học không cấm cản sinh viên lấy nhau, hay là tìm ngày lành tháng tốt nào đó giải quyết luôn hôn sự của hai con nha."
Phương Hạo Vân hoảng hốt kêu lên:
"Ba, ba nói gì mà lung tung lên thế? Con nghe chẳng hiểu gì cả."
"Nghe không hiểu à?"
Phương Tử Lân nhíu mày nghi ngờ:
"Nhóc con, không phải chứ? Chẳng lẽ con muốn ăn ốc bóc vỏ, không thừa nhận trách nhiệm, làm vậy là không được nhà con, ba nghe lão Trân nói con và Thanh Thanh nhà ông ấy tự nguyện đến với nhau, tình cảm phát triển khá tốt nữa chứ."
Phương Hạo Vân lần này đã hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, chắc là Trần Thiên Huy tìm ba hắn nói chuyện tầm bậy rồi, hắn vừa ấm ức vừa tức cười giải thích:
"Ba à, thật ra không phải như vậy đâu ạ, con và học tỷ Thanh Thanh chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi..."
"Nói bậy!"
Phương Tử Lân cho rằng con trai đang cố chối cãi, sắc mặt lộ vẻ không vui, trách mắng:
"Trần Thiên Huy đã nói rõ ràng với ba cả rồi, còn giả đi đâu được? À, chắc là con chê người ta lớn hơn con mấy tuổi chứ gì? Lớn hơn có mấy tuổi thì đã sao nào? Ba thuộc thế hệ trước còn không chấp nhặt, tư tưởng của con chẳng nhẽ phong kiến hơn cả ông gia này? Vợ lớn tuổi hơn mới biết chiều chuộng chồng đó con trai... sau này con sẽ hạnh phúc lắm."
Nghe ba hắn huyên thuyên nãy giờ, Phương Hạo Vân đầu óc quay cuồng, vội vàng phân bua:
"Ba ơi, ba hiểu lầm hết rồi, quan hệ giữa con và học tỷ quả thật không như mọi người nghĩ đâu mà.""Còn chối à?"
Phương Tử Lân mỉm cười nói tiếp:
"Con bé Thanh Thanh ba từng gặp nó rồi, dung mạo khá xinh xắn, tài năng cũng không kém cạnh, cơ nghiệp nhà họ Trần lại lớn, trong nhà chỉ có một cô con gái cưng là nó, nếu con lấy nó làm vợ, sau này Trần thị cũng thuộc về con luôn. Ha ha, hay lắm con trai, con biết tính toán lắm. À phải rồi, nghe mẹ con nói hồi trước có người đồn đoán tính cách của Thanh Thanh rất mạnh mẽ, con đã thử... thử chinh phục nó chưa hả?"
Phương Hạo Vân lắc đầu ngao ngán, ba hắn ngay cả chuyện tết nhị thế mà dám đem ra nói. Thử chinh phục? Trời ạ, chuyện ấy mà cũng đem ra thử được à? Làm như là món đồ chơi không bằng.
"Ha ha, đừng trố mắt ra nhìn ba như thế. Con đừng tưởng ba lớn tuổi mà cổ hủ nhé, ba hiểu rõ cách sống hiện đại của giới trẻ ngày nay, qua đêm với nhau, sống thử trước khi cưới là chuyện bình thường mà."
Phương Tử Lân càng nói càng thích thú.
"Sao ba biết được những chuyện về lối sống của giới trẻ bọn con thế?"
Phương Hạo Vân hôm nay mới biết được ba hắn không khô khan như vẻ ngoài, ông tiến bộ hơn hắn nghĩ nhiều.
"Trên mạng người ta nói thế..."
Phương Tử Lân mỉm cười giải thích:
"Mẹ con sợ hai người già này có khoảng cách về tuổi tác với bọn con không dễ giao tiếp nên thường xuyên rủ ba lên mạng tìm hiểu lối sống, tư tưởng của giới trẻ bọn con đó mà..."
"Hạo Vân, hiện giờ trong phòng chỉ có hai chúng ta, trong lòng con đang nghĩ gì cứ mạnh dạn nói ra với ba? Dù cho con muốn làm gì ba cũng ủng hộ con hết mình."
Phương Tử Lân ân cần nhìn vào con trai nói.
"Thế ý ba thế nào?"
Phương Hạo Vân không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Ba... ba thấy tìm bạn gái chơi cho vui thì không sao, nhưng nếu lấy về làm vợ thì phải suy tính cẩn thận hơn, dù gì sau này hai người phải sống bên nhau suốt đời. Không nên đặt nhan sắc làm tiêu chuẩn hàng đầu để lựa chọn, nhất là gia đình giàu có như chúng ta đây, tuyệt đối không thể tìm một cô gái xinh đẹp chỉ biết vung tiền về làm dâu... Nhưng ba thấy con bé Thanh Thanh về phương diện nào cũng không tệ, con có thể suy nghĩ lấy nó."
Phương Tử Lân thẳng thắn bày tỏ ý kiến.
Phương Hạo Vân nghe ba mình khen ngợi Trần Thanh Thanh, hắn gãi đầu gãi tai phân tích:
"Ba ơi, xin ba tha cho con, con mới 18 tuổi, tính theo lịch ta thì cũng mới 19, còn chưa đến tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật mà, giờ bàn chuyện lấy vợ có sớm lắm không? Ba tha cho con đi, để con tận hưởng cuộc sống tự do thêm mấy năm nữa nhé."
"Không lấy vợ thì đính hôn trước cũng được mà."
Phương Tử Lân không buông tha cho con trai.
"Đính hôn cũng không được!"
Phương Hạo Vân trả lời chắc nịch:
"Ba có biết cuộc sống thời sinh viên tốt đẹp đến cỡ nào không? Ba bắt con đính hôn thì chẳng khác nào kề thanh kiếm sắc nhọn ngay cổ con sao? Sau này còn ai chơi với con nữa, cuộc sống tự do ở trường đại học của con coi như tiêu tan rồi..."
"Ba, chuyện này ba đừng xen vào nữa, nói thật cho ba biết, con đã có bạn gái rồi."
Phương Hạo Vân quyết định nói chuyện yêu đương với Bạch Lăng Kỳ ra với ba hắn.
Hắn nghiêm túc khẳng định một lần nữa:
"Con đã có bạn gái rồi, cô ấy tên là Bạch Lăng Kỳ, tính tình rất tốt, không những xinh xắn dễ thương, hơn nữa học lực còn rất giỏi, chúng con chơi với nhau một thời gian, tình cảm phát triển rất tôt. À, con đến nhà gặp luôn ba mẹ của cô ấy rồi, con còn định mấy hôm nữa dẫn cô ấy đến nhà mình ăn cơm giới thiệu với ba mẹ ấy chứ..."
"Thế à?"
Phương Tử Lân vồn vã hỏi dồn:
"Là con gái nhà ai vậy con?"
"Nhà cô ấy chỉ là gia đình công nhân bình thường thôi ạ, sống bình dị đủ ăn đủ mặc..."
Phương Hạo Vân lí nhí trả lời, hắn sợ Phương Tử Lân chê gia đình nghèo hèn của Bạch Lăng Kỳ.
"Ba, con cảm thấy tìm một cô gái nhà giàu về làm vợ chưa chắc là việc tốt, con cho rằng chọn vợ phải chọn con gái hiền thục nết na... Kỳ chính là mẫu hình con gái đó, điều quan trọng nhất là tình cảm của chúng con hiện nay phát triển rất tốt."
Phương Hạo Vân đưa ra lí lẽ của mình.
"Thế giữa con và..."
Phương Tử Lân bắt đầu tin con trai không giấu giếm.
"Con và học tỷ Thanh Thanh chỉ là quan hệ bạn bè, nếu ba còn chưa tin, ba có thể đi hỏi thẳng học tỷ Thanh Thanh."
Phương Hạo Vân khẳng định chắc nịch:
"Con chỉ chấm một mình Kỳ làm bạn gái thôi."
"Hạo Vân, con biết rồi đấy, ba không hề có quan niệm thích giàu chê nghèo, chỉ cần con thích là ba không cấm cản. Tìm dịp nào đó đưa bạn gái con tới cho ba mẹ xem thử. Về phía Trần Thiên Huy, ba nói giúp cho con."
Phương Tử Lân mãn nguyện nhìn vào con trai, mỉm cười âu yếm nói:
"Ba thấy con tự có chủ kiến của mình, ba cảm thấy vui mừng tận đáy lòng... Nói tóm lại con hãy ghi nhớ, chỉ cần con hạnh phúc là ba cũng vui vẻ... Quyết định của con như thế nào ba đều ủng hộ cả."
"Vâng ạ, nếu không còn việc gì, con xin phep ra ngoài trước ạ!"
Phương Hạo Vân đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phương Tử Lân gật đầu, nói:
"Ừ, con đi đi!"
Đợi con trai cưng ra khỏi phòng đóng cửa lại, Phương Tử Lân mỉm cười đắc ý, tự nói với mình:
"Lão Trần à, xin lỗi ông nhé, lần này tôi không thể ép buộc con trai yêu quý của tôi rồi."
Ông khoái chí bồi thêm một câu:
"Ha ha, hay thật! Sinh được cậu con trai cưng, tha hồ chiếm hữu con gái của người khác... Lão Trần à, phen này cho ông tức chết luôn... Vui thật!"
Phương Tử Lân hình như quên mất tiêu là ông cũng có một cô con gái.
........
Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ nắm tay nhau đi chầm chậm trên phố, vai kề vai thân mật ra dáng một đôi tình nhân khiến người khác ngưỡng mộ.
"Cuối tuần này đến nhà anh chơi, anh nói với ba rồi, ba anh nôn nóng muốn gặp em..."
Phương Hạo Vân mỉm cười đề nghị.
Gia đình của Bạch Lăng Kỳ bình thường, còn gia đình Phương gia là gia đình giàu có nổi tiếng ở thành phố Hoa Hải, trong lòng cô đương nhiên có áp lực, tuy có câu con dâu xấu xí cỡ nào sớm muộn cũng phải ra mắt cha mẹ chồng, nhưng lúc này đây cô còn chưa chuẩn bị tâm lí, cô lo sợ nhỡ Phương gia chê gia đình cô nghèo hèn, sau này ngăn cấm Phương Hạo Vân tiếp tục giao du với cô thì không biết ra sao.
Nghe bạn trai đề nghị, Bạch Lăng Kỳ cắn chặt môi không biết nên trả lời thế nào.
Phương Hạo Vân thấy Bạch Lăng Kỳ ngớ mặt ra, hỏi lại một lần nữa:
"Kỳ, sao em không lên tiếng, cuối tuần này đến nhà anh, ba anh nói rồi, ba không quan tâm gia cảnh của em, chỉ cần em là cô gái tốt là được."
Bạch Lăng Kỳ e ấp quay mặt đi, đôi mắt đượm buồn:
"Anh chắc chắn là người nhà của anh không chê em nghèo hèn?"
Phương Hạo Vân dừng bước, nghiêm túc nói:
"Kỳ, em yên tâm, người nhà của anh tốt lắm, anh tin họ gặp em rồi sẽ chấp nhận em. Em là một cô gái tốt, anh gặp được em là phúc đức tu ba đời của anh."
Từ sau khi nói chuyện với dì Bạch, Phương Hạo Vân đã bắt đầu trút bỏ gánh nặng tâm lí, hòa nhập vào cuộc sống tình cảm mới của hắn.
Bạch Lăng Kỳ nghe vậy đỏ mặt, lí nhí:
"Anh nói vậy là em yên tâm rồi. À, anh nói xem em nên chuẩn bị những gì cho buổi gặp mặt này nào?"
Phương Hạo Vân nắm chặt tay bạn gái, cùng Bạch Lăng Kỳ tiếp tục bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
"Không cần chuẩn bị thứ gì cả, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên, em phải tự tin vào bản thân, em là một cô gái tốt."
Khuôn mặt hồng hào của bạn gái càng nhìn càng xinh, Phương Hạo Vân bỗng quay sang hôn lén cái chốc lên trán Bạch Lăng Kỳ.
"Đáng ghét!"
Bạch Lăng Kỳ xấu hổ nhìn quanh, thấy xung quanh không ai nhìn thấy mới bình tĩnh trở lại, tuy xã hội hiện đại đến mức chấp nhận cả chuyện làm tình ngay bãi cỏ công viên, thậm chí ngay giữa bàn dân thiên hạ, nhưng Bạch Lăng Kỳ từ nhỏ sống trong một gia đình truyền thống, những điều lễ nghĩa mẹ cô dạy dỗ đến nay cô vẫn không dám quên.
Phương Hạo Vân cười khoái trí trêu ghẹo:
"Xem em đỏ mặt lên kìa, chúng ta có hành động quá đáng hơn ngay tại đây, làm chuyện ấy đó, anh nghĩ chắc cũng không ai cảm thấy ngạc nhiên..."
"Ghet quá! Anh còn nói nữa là em mặc kệ anh, không nói chuyện với anh nữa."
Bạch Lăng Kỳ giả vờ giận dỗi, lái sang chuyện khác:
"Em qua nhà anh làm khách, chí ít cũng phải mang chút quà cho ba mẹ và chị gái của anh chứ. Bây giờ hãy còn sớm, Thế Kỉ Kim Hoa* chưa đóng cửa đâu, anh đi với em đến đó chọn quà đi."
Phương Hạo Vân gật đầu chiều ý bạn gái:
"Ừ thì đi!"
(*) Thế Kỉ Kim Hoa (CenturyGinwa): là tên một trung tâm thương mại nổi tiếng.
..........
Hôm qua đi mua quà cới Bạch Lăng Kỳ đến hơn 10h tối mới về nhà, sau khi về nhà trằn trọc băn khoăn trên giường mất ngủ đến tận nửa đêm, hôm nay 6h sáng tiếng chuông báo thức đã réo vang, Phương Hạo Vân vươn vai thức dậy, toàn thân mệt mỏi, may mà sáng nay không có tiết học, hắn quyết định vào công ty gục mặt lên bàn tiếp tục giấc ngủ dở dang.
Không phải Phương Hạo Vân lười biếng, lí do chủ yêu là vì hắn phát hiện ra giấc ngủ say có ích cho việc khống chế tính khí tàn bạo bộ phát, tuy tác dụng không bằng cách giải tỏa dục vọng, nhưng ít nhiều cũng xoa dịu được đôi chút.
Tất nhiên cách ngủ của Phương Hạo Vân khác với ngủ vùi, cách ngủ của hắn có thể xem như một cách tu luyện vậy, kiểu giống như môn ngồi thiền.
"Tin tốt, tin tốt, nghe nói công ty chào mừng sinh nhật lần này giành được hợp đồng đầu tư, cuối tháng này sẽ tổ chức một buổi dạ hội, khi ấy không những được ăn ngon uống ngon, chơi đùa thỏa thích, ngoài ra còn có tiết mục phát tiền thưởng cho nhân viên trong đêm dạ hội nữa..."
Tạ Mai Nhi háo hức chạy từ bên ngoài vào thông báo với đồng nghiệp.
Tin này nhan chóng được lan truyền, văn phòng làm việc của phòng thị trường 2 lập tức ồn ào như ong vỡ tổ, mọi người túm tụm bàn tán, tía lia hỏi thăm Tạ Mai Nhi tính chính xác của thông tin này.
Chính vào lúc này, Trương Mỹ Kỳ xuất hiện xác nhận tin này là thật với toàn thể nhân viên, thì ra tin tức của Tạ Mai Nhi được lây từ phó phòng Trương Mỹ Kỳ.
"Hạo Vân, em nghe rồi chứ, tin tốt này..."
Tạ Mai Nhi thấy mọi người đều háo hức bàn tán, chỉ có Phương Hạo Vân vẫn cứ vùi đầu ngủ say, vội bước lại gần nhéo tai hắn muốn gọi hắn dậy.
"Đừng phá..."
Phương Hạo Vân mở mắt he hé, không thèm ngẩng đầu lên, đưa tay gạt tay Tạ Mai Nhi ra, thay đổi tư thế thoải mái hơn tiếp tục giấc ngủ.
"Đồ lười biếng, suốt ngày chỉ biết ngủ..."
Tạ Mai Nhi tức tối ném cho Phương Hạo Vân một câu trách móc, sau đó quay sang khều nhẹ Trương Mỹ Kỳ, nhỏ tiếng nói:
"Chị Mỹ Kỳ, sao chị không nói hắn tiếng nào thế? Suốt ngày chỉ biết ngủ với ngủ thôi."