Hoán Kiểm Trọng Sinh

chương 39: cầm thú với không bằng cầm thú

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu cứ thế bỏ đi, hình như không được tốt cho lắm, Trần Thanh Thanh dù sao cũng là một cô gái, nếu cứ mặc kệ ở đây như vậy, có trời mới biết được liệu có kẻ xấu nào nhân thời cơ mà lấn tới không.

Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân quyết định gọi người bồi bàn tới, tính tiền trước cái đã.

Người phục vụ vốn tưởng rằng kẻ say như chết hẳn phải là Phương Hạo Vân, có điều khi tới mới phát hiện ra, say gục trên bàn lại là cô gái.

Cô không khỏi kỳ quái nhìn Phương Hạo Vân mấy lần, trong lòng âm thầm nghĩ, người không thể xem tướng mạo.

" Tiên sinh, tổng cộng là hai vạn, đây là hóa đơn, mời anh xem..." Nhân viên phục vụ dù hơi có tâm lý bà tám, nhưng mà tố chất nghề nghiệp cũng không tệ lắm, hai tay đưa cho Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân nhìn lướt qua, hắn và Trần Thanh Thanh đúng là đã tiêu phí hai vạn, chỉ riêng cái chai rượu vang mà hắn gọi kia, đã trị giá tám ngàn rồi.

Hóa đơn thì không sai, nhưng vấn đề chính là trên người Phương Hạo Vân căn bản là không có nhiều tiền mặt như vậy. Hơn nữa trên người hắn cũng không có thẻ tín dụng, chi phiếu linh tinh gì đó. Lúc trước bà chị Phương Tuyết Di thật ra đã cho hắn mấy cái, nhưng hắn lại không nhận, hiện tại khó khăn rồi đây.

Tiểu thư phục vụ thấy Phương Hạo Vân chậm chạp không chịu thanh toán tiền, sắc mặt nhất thời không được vui, có chút thâm ý nhìn hắn, dùng ngữ khí cung kính nhắc nhở: "Tiên sinh, hóa đơn có gì sai sao?"

"Ừm, không sai, chỉ là..." Phương Hạo Vân vốn muốn nói tôi không có đủ tiền, nhưng mà lại nghĩ, hôm nay là 50-50 cơ mà, sao mình lại phải chịu hết thế này, hóa đơn hai vạn đồng này, Trần Thanh Thanh cô ta cũng phải chịu một phần.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân mỉm cười với người phục vụ, nói: "Cô chờ tôi một chút..." Nói xong, hắn đi sang bên kia, lấy ra cái ví đầm nhỏ của Trần Thanh Thanh, cẩn thận lật lật vài lần, phát hiện ra rằng tiền mặt cũng không đủ, có điều các loại thẻ thì nhiều. Hắn do dự một chút, từ giữa lấy ra một cái thẻ tín dụng, đưa cho nhân viên phục vụ: "Cô đi tính tiền đi..."

Nhân viên phục vụ nhất thời đã hiểu ra, hóa ra là anh chàng này đi ăn bám.

Dường như nhận ra ánh mắt khác thường của cô phục vụ, sắc mặt của Phương Hạo Vân ngượng ngập, nói: "Chúng tôi chia đôi 50-50, chốc nữa tôi sẽ đưa tiền cho cô ấy."

Thần kinh à? Nhân viên phục vụ xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, vẫn mỉm cười một cái với Phương Hạo Vân, lập tức liền dùng hai tay nhận thẻ tín dụng đi thanh toán, trong lòng cảm thấy không thích tính cách của Phương Hạo Vân. Cô đột nhiên lo lắng cho cái vị phú bà quá chén kia, nói không chừng, cô ta sẽ mất cả sắc lẫn tiền. Không thể không nói, nhân viên phục vụ có chút tàn nhang trên chóp mũi này đúng là một bà tám thứ thiệt.

Có câu nói rất hay, ăn không nhiều mà quản rõ lắm, cái này tám phần chính là hình vẽ miêu tả vị bồi bàn này.

Sau khi tính tiền rời khỏi Shangri-La, Phương Hạo Vân dìu Trần Thanh Thanh, do dự một lúc, hắn quyết định đưa cô về nhà trọ Kim Hoa. Hai người chỉ lo uống rượu, lúc này cũng không còn sớm, đưa Trần Thanh Thanh về nhà hay là quay về ký túc xá hiển nhiên là không được rồi.

Sau khi đi xe về nhà trọ Kim Hoa, Phương Hạo Vân dìu Trần Thanh Thanh lên lầu ba, đặt cô ngồi lên một cái ghế dựa ở hành lang, còn hắn thì đi mở cửa.

Không ngờ rằng Tạ Mai Nhi lại đang mặc áo ngủ ngồi trên sô pha mà ngủ, TV ở phía trước vẫn đang mở.

Phương Hạo Vân nhíu nhíu mày, quyết định không làm kinh động Tạ Mai Nhi, còn hắn ra ngoài dìu Trần Thanh Thanh say rượu vào, đưa vào phòng hắn.

Sau đó, hắn quay về phòng khách, cân nhắc xem có nên đánh thức Tạ Mai Nhi hay không, để cho cô trở về phòng ngủ, còn hắn ngủ ở sô pha. Giường trong phòng hắn tuy rằng rất lớn, lớn tới mức có thể chứa được ba người trưởng thành, nhưng mà lại không thể ngủ cùng giường với Trần Thanh Thanh, cô nam quả nữ quả thực là không ai có thể cam đoan rằng sẽ không xảy ra chuyện gì, huống chi Trần Thanh Thanh còn uống rượu, đều nói cồn là thứ có khả năng kích thích tình dục nhất, Phương Hạo Vân không hề nghi ngờ chút nào, hắn lo nhất là Trần Thanh Thanh sẽ phi lễ với hắn.

Sô pha dù sao cũng không rộng cho lắm, Tạ Mai Nhi trong giấc ngủ say không tự giác trở mình một cái, một bên đùi nhất thời liền rớt xuống, rủ xuống mặt đất, cô cũng không tỉnh dậy, hiển nhiên đã ngủ say lắm rồi.

Phương Hạo Vân trầm tư một hồi, đi qua đó cúi mình xuống, một tay nâng đùi thon dài khêu gợi của Tạ Mai Nhi lên, thả lại lên sô pha.

Sau đó, hắn ngồi ở đối diện, do dự xem có nên đánh thức Tạ Mai Nhi hay không, mà ngay lúc đó, Tạ Mai Nhi lại chuyển thân mình, đùi của cô lại rủ xuống mặt đất. Cùng lúc đó, bởi vì duyên cớ là hai chân bị mở ra, khiến cho khoảng giữa hai chân của cô gái bị hở ra, cái quần lót tơ tằm trang trí hình bông hoa nhất thời hiện lên trước tầm nhìn của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân tim đập thình thịch, hít sâu một cái, cúi gằm mặt, điều chỉnh tâm tình của chính mình, đi qua đó hô: "Chị Mai, chị Mai, tỉnh tỉnh..." Đứng ở góc độ này của hắn, có thể nhìn thấy bộ ngực sung mãn của thiếu nữ không ngừng phập phồng theo hơi thở, tuy rằng còn cách một tầng áo ngủ, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của hai điểm nụ hoa.

"Ưm..." Bị Phương Hạo Vân kêu la, Tạ Mai Nhi rốt cục ưỡn lưng một cái, chậm rãi mở mắt.

Cô thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân đang chăm chú nhìn vào bộ ngực của mình, nhất thời liền hô lên một tiếng, áo ngủ vẫn nguyên vẹn, cô mạnh mẽ ngồi dậy, dùng chân đạp vào hắn một cái, nói: "Đại sắc lang, mắt cậu đang nhìn cái gì đấy hả, cậu sao lại toàn mùi rượu thế này, thối hoắc, mau tránh xa chị ra đi..."

Phương Hạo Vân vội vàng giải thích: "Chị Mai, kỳ thật em là muốn... muốn gọi chị đứng lên về phòng nghỉ ngơi. Đúng rồi, sao chị lại ngủ trên sô pha, về sau đừng xem TV muộn quá, thiếu nữ nếu nghỉ ngơi không đầy đủ, sẽ dễ dàng có nếp nhăn đấy."

"Hừ!" Không nói chuyện này Tạ Mai Nhi còn không tức, cô vì sao phải ngủ ở sô pha, còn không phải là vì chờ hắn về hay sao? Kết quả thật nực cười, toàn thân đầy mùi rượu không nói, lại còn xem như là cô không đúng nữa chứ.

Mang theo vẻ mặt tủi thân, Tạ Mai Nhi trừng mắt hạnh, không vui nói: "Sao em muộn thế này mới về, em không biết người ta lo cho em à... làm đồng nghiệp lại cùng thuê phòng, chị không hy vọng em sẽ gặp chuyện không may, em có biết không?" Để tránh cho cùng Phương Hạo Vân hiểu lầm hiểu lầm, Tạ Mai Nhi vội vàng giải thích thêm.

Phương Hạo Vân hơi hơi cảm động, hóa ra Tạ Mai Nhi là vì chờ mình, trách không được trước kia không thấy cô có thói quen xem TV muộn.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dào, mặc kệ là Tạ Mai Nhi xuất phát từ mục đích gì, có điều sự quan tâm đó là thật.

Thế gian này vẫn còn có chân tình đó.

Phương Hạo Vân lại một lần nữa ngộ ra thêm một loại tình cảm không tầm thường trong cái thế giới bình thường này, đồng thời, hắn cũng lại một lần nữa càng kiên định hơn với quyết định trở về thế giới bình thường của mình.

" Chị Mai, em mang về một người bạn học, là con gái, cô ấy uống rượu, hiện tại đang ngủ ở phòng em, em nghĩ sẽ ngủ ở sô pha qua đêm." Phương Hạo Vân cẩn thận nói, chỉ sợ Tạ Mai Nhi sẽ nghĩ lăng nhăng.

Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, ánh mắt của Tạ Mai Nhi trừng lớn thêm vài phần, có điều cô cũng không nói gì, yên tĩnh được một chút, Tạ Mai Nhi rốt cục nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Chị Mai, em mang về một người bạn học, là con gái, cô ấy uống rượu, hiện tại đang ngủ ở phòng em, em nghĩ sẽ ngủ ở sô pha qua đêm." Phương Hạo Vân cẩn thận nói, chỉ sợ Tạ Mai Nhi sẽ nghĩ lăng nhăng.

Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, ánh mắt của Tạ Mai Nhi trừng lớn thêm vài phần, có điều cô cũng không nói gì, yên tĩnh được một chút, Tạ Mai Nhi rốt cục nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Phương Hạo Vân cũng không hề giấu diếm, kể lại những gì đã xảy ra cho Tạ Mai Nhi. Đương nhiên, Trần Thanh Thanh mang thân phận thiên kim tiểu thư của nhà họ Trần, hắn đã gạt ra không nhắc tới, tránh cho đụng đầu phải những rắc rối không cần thiết.

Nghe xong câu chuyện của Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi liếc mắt nhìn hắn, bán tín bán nghi: " Có đúng là cô ta chỉ muốn bảo em gia nhập cái hội võ thuật gì đó không?

"Ừ, chính là vì chuyện đó." Thực ra Phương Hạo Vân cũng có đôi chút hối hận, sớm biết là phiền phức như vậy, lúc trước đã không thèm lộ mặt ra làm gì. Chỉ bởi bản thân là một người học võ, trông thấy cái thằng nhật bổn đó la lối ở đó, hắn thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa.

" Những gì em nói là sự thực? Nếu nói như vậy, lần trước em giúp chị giảm... chính là cái đó, em đã sử dụng thứ võ công đó?" Gắn kết những tình tiết trước sau lại với nhau, Tạ Mai Nhi có chút hiểu ra điều gì đó, ý thức được trước đây Phương Hạo Vân giảm đau cho mình, hoàn toàn không phải là những hành vi Đông y đơn giản. Cậu ta rất có thể là một cao nhân ẩn mình giữa nơi đô thị phồn hoa trong truyền thuyết.

Phương Hạo Vân thản nhiên nói: " Chị có thể hiểu là như vậy."

" Nói như vậy, em là một cao thủ võ lâm ẩn dật trong thành phố?" Ha ha, xem ra bản tiểu thư đã có dự tính trước, sống trọ chung với hắn chẳng phải không khác gì với việc tìm được một cao thủ võ lâm làm vệ sĩ miễn phí ư. Với suy nghĩ như vậy, những bực dọc và bất mãn trong người Tạ Mai Nhi bỗng chốc bay biến, thay vào đó là sự hưng phấn tột bậc.

" Hạo Vân, em thử tung vài chiêu cho chị xem có được không?" Đôi mắt Tạ Mai Nhi phát sáng như đèn pha, giống hệt như một đứa con nít nhìn thấy một món đồ chơi cục cưng, lung lay cánh tay đàn ông mà nũng nịu vòi vĩnh.

Phương Hạo Vân cảm thấy khá đau đầu trong chuyện này, võ thuật mà mình học được là tinh túy của võ thuật Trung Hoa, làm sao có thể đem ra để làm thú vui tùy tiện cho người khác xem được.

Hắn không thay đổi sắc mặt cầm lấy tay của Tạ Mai Nhi, cố tình đánh trống lảng nói: "Chị Mai, Thanh Thanh học tỷ hôm nay uống rất nhiều, trên đường về nôn rất nhiều ra quần áo. Chị đi giúp cô ấy thay đồ sạch sẽ được không?"

" Tự đi đi... Tôi dựa vào cái gì mà giúp cậu chứ hả." Tạ Mai Nhi như thể cảm thấy bất mãn với việc Phương Hạo Vân từ chối biểu diễn, hằm hè cục súc nói.

" Điều này... cái đó, chị Mai, em mà giúp Thanh Thanh học tỉ thay đồ thì không được tiện lắm, dù sao thì em cũng là nam, cô ấy là nữ, nam nữ có khác biệt..." Nói rồi, Phương Hạo Vân bỗng nhiên đỏ ửng mặt.

Trông thấy vẻ mặt đỏ ửng vì xấu hổ của con trai, Tạ Mai Nhi lập tức không nhịn được cười phá lên: "Ha ha, thật không ngờ đấy, cậu vẫn là một chàng trai truyền thống cổ lỗ sĩ, là một người đứng đắn cơ đấy."

Phương Hạo Vân xấu hổ không có cái lỗ nào để chui xuống, không phải là hắn muốn đỏ mặt, chỉ là da mặt của hắn mỗi khi gặp phải chuyện gì tương tự thì chả hiểu sao lại đỏ bừng cả lên.

Phương Hạo Vân trước đây chưa bao giờ biết đỏ mặt là cái gì. Chuyện đỏ mặt chỉ xảy ra sau khi hắn tiến hành thay da mặt. Đương nhiên, không thể nói là đỏ mặt vì yêu là không tốt, thực ra như vậy cũng rất tốt, chí ít thì trước mặt nữ sinh có thể giả bộ nai tơ được.

" Chị Mai, chị giúp em đi mà?" Phương Hạo Vân mang theo nụ cười trên mặt nói: " Cùng lắm thì trực vệ sinh tuần này em ôm tất là được..."

" Được rồi, tôi giúp cậu là được chứ gì..." Tạ Mai Nhi ngoảnh mặt đi, lẩm bẩm nói: "Tôi không giúp cậu thì hóa ra chẳng phải là tạo điều kiện cho cậu làm sắc lang rồi sao." Nói rồi, cô chạy về phòng của mình chọn lấy một bộ nội y cùng với váy ngủ, đi tới căn phòng của Phương Hạo Vân, giúp Trần Thanh Thanh thay bộ đồ đã bị vấy bẩn.

" Chị Mai, lần này thật sự cám ơn chị." Phương Hạo Vân rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

" Về sau không được phép mang con gái về nhà, sẽ không có lần thứ hai như thế này đâu. Nhớ lấy, căn phòng này là phòng trọ chung của hai chúng ta... Chị không muốn có cái tiền lệ mang người khác giới về nhà."

Phương Hạo Vân lén lút nhòm qua khe cửa nhìn Trần Thanh Thanh đang ngủ ngon lành, sau khi biết cô ta đã an ổn đâu vào đấy, thì đi vào phòng vệ sinh. Toàn người nồng nặc mùi rượu, hắn quyết định phải "tẩy trần" một cái đã.

Lột sạch quần áo, Phương Hạo Vân vặn mở chốt của vòi tắm hoa sen, những dòng nước ấm áp chảy từ trên đầu hắn xuống khắp thân thể, hắn ngẩng đầu lên, nhắm nghiền đôi mắt, thích thú tận hưởng cái cảm giác mà vòi hoa sen mang lại.

Sau khi kết thúc màn tắm táp, Phương Hạo Vân thay quần áo, trở lại phòng khách, cắm đầu vào ghế salon, chìm vào giấc mộng rất nhanh...

...

...

Tuy tối qua ngủ rất muộn, nhưng đến đúng sáu giờ sáng, Phương Hạo Vân vẫn tự động choàng tỉnh.

Sau khi rời khỏi giường, Phương Hạo Vân rời khỏi phòng khách tập mấy bài thể dục một hồi, trên ban công, những ánh nắng ban mai hé rọi từ từ tỏa khắp căn phòng.

Cho đến tận bảy giờ, hắn mới kết thúc công việc hằng ngày trở về phòng khách. Tạ Mai Nhi và Trần Thanh Thanh hình như vẫn chưa dậy, hắn hơi do dự trong chốc lát, rồi quyết định đi vào bếp làm bữa điểm tâm. Nếu không, đợi đến khi hai cô nàng nhấc mông ra khỏi giường rồi mới làm bữa sáng thì đã muộn mất rồi.

Đúng lúc này, cửa phòng Phương Hạo Vân bỗng nhiên mở ra, Trần Thanh Thanh mặc một bộ áo ngủ màu đỏ sẫm giống hệt một con cọp cái đang gầm gừ lao tới, hai mắt phẫn uất trừng trừng nhìn Phương Hạo Vân, hung dữ nói:

"Phương Hạo Vân, cậu thật hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu..."

Phương Hạo Vân có chút hoang mang đầu óc, nhân phẩm của hắn tuy cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng cũng không thể đến nỗi bị cô ta sỉ vả tới tấp như vậy chứ, hơn nữa hắn còn thấy việc mình đưa Trần Thanh Thanh say xỉn về nhà, không đến mức bị người ta sỉ nhục, mà đáng lẽ ra phải cảm ơn hắn mới đúng. Thế nhưng Trần Thanh Thanh ngược lại còn chửi rủa xúc phạm hắn mới chết chứ!

" Học tỷ, ý chị là gì thế?" Phương Hạo Vân cảm thấy mình cần phải làm rõ một số vấn đề, không chừng đó là hiểu lầm cũng nên. Tuy rằng bước vào đại học không lâu, nhưng ở trong thời gian học tập, hắn cũng không ít lần nghe tới chuyện nam sinh dẫn nữ sinh về nhà, lúc này đang say bí tỉ, rồi sau đó giở trò đồi bại trên giường. Hắn lại nghĩ, Trần Thanh Thanh liệu có phải đã hiểu nhầm gì mình chăng?

Trần Thanh Thanh mắt long sòng sọc, dữ dằn nhìn Phương Hạo Vân, một hồi lâu sau mới nói: " Có mang bao không?"

Mang bao? Phương Hạo Vân đứng ngây người ra một lúc, giống như là chả hiểu cái quái gì cả.

Trần Thanh Thanh thấy vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Phương Hạo Vân, thật sự chỉ muốn nhảy qua đó mà cắn chết hắn thôi.

" Tôi nói là tối hôm qua, cậu có làm biện pháp an toàn không?" Trần Thanh Thanh thay bằng một cách hỏi khác. Tuy ngữ khí của cô rất nhỏ nhẹ, nhưng lại có thể cảm thấy được sự phẫn nộ trong đó.

" Không có, tối hôm qua tôi không làm gì với chị hết." Phương Hạo Vân giờ thì đã hiểu rồi, Trần Thanh Thanh thật sự đã hiểu lầm hắn rồi. Cô nghĩ rằng Phương Hạo Vân lợi dụng lúc cô say rượu mà làm nhục cô.

Có điều giải thích của hắn lại có chút hàm hồ, khiến cho Trần Thanh Thanh càng hiểu lầm hơn, cơ thể của cô run lên bần bật, đôi mắt càng hung tợn hơn trước, giống như thể là đang muốn ăn thịt người vậy. Cô dùng tốc độ nhanh nhất để tính toán, mấy ngày gần đây cô đang ở thời kỳ rụng trứng, nếu như khi làm "chuyện đó" mà không có biện pháp an toàn nào thì nguy cơ xảy ra chuyện lớn là rất cao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

" Phương Hạo Vân, cậu không phải người, tôi phải giết cậu..." Trần Thanh Thanh giống như người điên bỗ bã gào thét vào mặt Phương Hạo Vân.

Trông thấy thần sắc đầy vẻ phẫn nộ của Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân bỗng nhớ lại câu chuyện cười "cầm thú và không bằng cầm thú"* đang được lan truyền rất thịnh hành trên mạng.

Hắn lại nghĩ, liệu có phải Trần Thanh Thanh cảm thấy hắn không bằng cả loài cầm thú không?

Đúng vào lúc hắn không để ý, Trần Thanh Thanh khàn giọng gầm lên: " Anh hủy hoại sự trong sạch của tôi, tôi phải liều mạng với anh..."

……..

(*) Cái vụ không bằng cầm thú này chắc ai cũng biết rồi nhưng thôi, mình cứ nhắc lại vậy

Lúc trước, có một thư sinh và một tiểu thư yêu nhau. Một ngày, bọn họ cùng nhau đi du lịch, trên đường gặp mưa lớn, vừa kịp tới một căn nhà hoang để tránh mưa, lưu lại qua đêm. Trong phòng này chỉ có một chiếc giường, hai người tuy là yêu nhau nhưng cũng không vượt qua lễ giáo. Tiểu thư kia thương tiếc công tử nên không đành lòng để người tình nằm dưới đất mới cho công tử kia ngủ cùng giường, ngăn giữa hai người là chiếc gối, trên gối viết một tự điều: "vượt qua đây là cầm thú". Thư sinh kia cũng là quân tử, thật sự ẩn nhẫn một đêm không làm loạn gì cả.

Sáng sớm hôm sau, tiểu thư kia tỉnh lại, đột ngột rời đi không từ biệt, chỉ lưu lại một câu tất cả có bảy chữ to "ngay cả cầm thú cũng không bằng"

Truyện Chữ Hay