Lý Cáp trầm mặc một hồi, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, ta sẽ không theo đuổi thứ hư vô mờ mịt đó, nếu nói đại đạo, ta chỉ muốn tiêu dao sung sướng. Về cái vấn đề này, ta nghĩ không cần nói nữa, lần này tới U Minh đảo ta có chuyện muốn nhờ, tin rằng cùng là người dị giới phiêu bạt tha hương, ngươi nhất định sẽ không cự tuyệt, đúng không?
U hậu nói:
- Ta nhớ ngươi đã nói, là vì người được xưng Y Tiên Triệu Thanh Nhã mà đến.
- Đúng vậy, bà ta trúng độc của ngươi, bà ta nói phải tìm ngươi xin giải độc mới đồng ý cứu chữa cho người của ta.
Lý Cáp vừa nói, không khỏi nghĩ đến U hậu có thể hạ độc Y Tiên mấy chục năm không giải được, y thuật chắc trên Y Tiên chứ? Nếu mang Nhu Cơ cùng Linh Nhi đến U Minh đảo, không biết có thể chữa được không?
Những suy nghĩ này của hắn bị U hậu đọc được, nói:
- Y thuật ta không hiểu lắm, Triệu Thanh Nhã không phải ta hạ độc.
- Ừ?
Lý Cáp cau mày:
- Vậy bà ta trúng độc của ai mà lại bảo ta đến tìm ngươi xin giải dược?
- Căn bản cô ta không có độc.
- Cái gì?
- Ta nói rồi, tinh thần lực là rất kỳ diệu . Vài chục năm trước ta để lại trong lòng cô ta một giấc mộng ma, luôn nghĩ mình trúng kịch độc, điều trị cách nào cũng không khỏi.
Lý Cáp mơ hồ có chút nghe rõ, nói:
- Vậy ngươi có thể cùng ta đến Vạn Lâm tông trị cho bà ta không?
U hậu nhẹ nhàng nói:
- Ta không thể rời khỏi đây trước khi thiên kiếp hạ xuống.
- Chẳng lẽ ngươi thấy chết mà không cứu? Y Tiên có thâm cừu đại hận gì à? Hành hạ bà ta mười mấy năm cũng đủ rồi.
- Mộng ma ta để lại trong lòng cô ta đã sớm biến mất. Thân thể cô ta bây giờ bị hành hạ bất quá là do dược vật mình dùng cắn trả thôi. Chỉ cần cô ta vượt qua ác mộng trong lòng thì tự nhiên không thuốc tự lành
- A? Ý ngươi là nhiều năm như vậy là Y Tiên tự mình hù mình sao?
Lý Cáp kinh ngạc .
- Không sai.
- Ta đây phải nói cho bà ta: “Ngươi không có độc, là U hậu lão vu bà kia hù ngươi thôi à”?
Lý Cáp nói:
- Bà ta có thể tin sao?
- Ta mặc kệ, chẳng lẽ chút bổn sự đó ngươi cũng không có sao?
- Đường đường Y Tiên lại để cho một loại độc không rõ ràng hành hạ mấy chục năm, cũng quá mất mặt đi.
Lý Cáp bỉu môi nói:
- Bất quá nếu bà ta không trúng độc thì để bà ta ý thức được cũng không quá khó.
Vừa nói lại nghĩ tới Thiên Sơn tuyết liên, nói:
- Ngươi sống lâu biết nhiều, có biết cách luyện chế Thiên Sơn tuyết liên không?
- Thiên Sơn tuyết liên đối với người bình thường đúng là thánh dược khó cầu, nhưng đối với ta và ngươi mà nói không có tác dụng gì. Ta chưa thấy Thiên Sơn tuyết liên, tự nhiên không biết nó luyện chế thế nào.
- Nha.
Lý Cáp cảm thấy thất vọng.
Bất quá U hậu lại lập tức nói:
- Nhưng ở U Minh thiên cung của ta đây có người biết.
- Ai?
- Chính là cung nữ đưa ngươi đến đây?
- Cô ấy? Ta còn tưởng là một cái huyễn ảnh của ngươi chứ?
Lý Cáp cảm thấy ngoài ý muốn.
U hậu tiếp tục nói:
- Nàng là từng đã là Thánh nữ dự khuyết phái Thiên Sơn, cách luyện chế Thiên Sơn tuyết liên hẳn là nàng biết.
- Tại sao cô ấy lại đến đây?
- Nàng tới đảo khiêu chiến ta, khi đó ta xây dựng căn phòng này đến thời khắc mấu chốt, cần phải có người hỗ trợ, liền giữ lại tính mạng của nàng, để nàng lại tu luyện trong cung.
- Chỗ này của ngươi lớn như vậy sẽ không chỉ có một thủ hạ chứ?
Lý Cáp hỏi.
- Quả thật chỉ một người.
U hậu trả lời.
- Những người lên đảo U Minh thiên cung đâu?
- Giết!
- Cũng là cô ấy giết?
- Ta giết!
- Nhưng mà không phải ngươi không ra khỏi căn phòng này sao?
U hậu đối vấn đề của hắn tới vẫn nhất nhất trả lời:
- Ban ngày, rừng cây trên đảo có đằng trận có vây khốn bọn họ, buổi tối, tinh thần của ta có thể mở rộng đến trên mặt đất, giết chết bọn họ.
Lúc nói chuyện giết người, thanh âm của nàng vẫn là ôn nhu nhẹ nhàng chậm rãi như vậy.
Lý Cáp suy nghĩ một chút nói:
- Trên giang hồ Ngũ cung Tam môn là sao? Ngươi đã muốn truy cầu đại đạo, không ở U Minh thiên cung này sao còn muốn bảo vệ bọn hắn?
- Ban đầu ta xây dựng U Minh thiên cung này, cần để bọn họ ở trên đại lục đưa đồ cần thiết đến cho ta cho nên ta bảo vệ của bọn hắn. Hiện tại thì hưng suy sinh tử của bọn họ ta đã không quan tâm đến nữa.
- Ta muốn đối phó bọn họ, ngươi cũng sẽ không có ý kiến sao?
Lý Cáp nói.
- Ngươi không cần đối phó bọn họ, ta có thể làm cho bọn họ nghe theo mệnh lệnh của ngươi.
Lý Cáp cười nói:
- Vậy cảm ơn nhé!
- Không còn chuyện gì khác, ngươi có thể rời đi.
U hậu nhẹ nhàng nói.
- Chúng ta còn có thể gặp lại không?
Lý Cáp nhìn thẳng dung nhan hoàn mỹ của U hậu hỏi.
- Có lẽ có, có lẽ không.
- Nếu như ta lại đến U Minh thiên cung thì ngươi sẽ gặp ta sao?
- Dĩ nhiên!
- Ngươi sao vẫn nhắm hai mắt, trước khi đi ta muốn nhìn ánh mắt ngươi chút.
- Hay là không nhìn thì tốt hơn.
- Nếu như ta vẫn muốn nhìn thì sao?
- Trừ phi ngươi có thể lọt vào mắt ta!
Lý Cáp bất đắc dĩ cười cười:
- Thôi đưa ta ra ngoài đi.
Khi nói những lời này tâm lại có chút không nỡ.
- Lý Cáp.
U hậu kêu.
- Làm sao?
- Mặc dù tên chỉ là một danh hiệu mà thôi nhưng mà cái tên lão vu bà thật khó nghe, ngươi có thể đổi cách xưng hô được không?
Lý Cáp sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó cười nói:
- Tốt! U tỷ.
- Gặp lại.
U hậu khóe miệng nhẹ nhàng động, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như trong bóng đêm nổ tung rồi hiện ra một đóa hoa hiền hòa vậy, thấy vậy Lý Cáp hơi bị ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó trước mắt tối sầm, toàn thân rơi vào một hắc động không đáy.
Không biết qua bao lâu, trước mắt sáng bừng, Lý Cáp mở mắt ra phát hiện mình đã nằm ở thông đạo lúc trước, Hương Hương đang nằm ở bên cạnh cách đó không xa.
Lý Cáp đi tới khom lưng ôm lấy tiểu hồ yêu, nhìn vẻ mặt như đang ngủ say của nàng, bên tai lại văng vẳng tiếng của U hậu:
- Sau một hai canh giờ, nàng tự nhiên sẽ tỉnh lại.
Lý Cáp gật đầu, xoay người lại lối vào nói:
- Cám ơn!
Rồi ôm Hương Hương đi ra cửa.
Lối ra cực lớn đang mở ra, Lý Cáp ra khỏi thông đạo vẫn thấy thiếu nữ mặc váy đen đưa hắn vào U Minh thiên cung đứng ở bên cạnh cửa.
Thanh âm của U hậu lại vang lên:
- Tiêu Lan, bắt đầu từ hôm nay ngươi đi theo vị Lý công tử này rời khỏi U Minh thiên cung, tận tâm tận lực làm việc, nghe rõ chưa?
Thiếu nữ nghe nói như thế, thân thể mềm mại chấn động tựa như khó có thể tin, quỳ xuống run giọng nói:
- U hậu. Ta không muốn đi, không muốn rời xa ngài.
U hậu nói:
- Ngươi không nghe lời ta sẽ giết ngươi.
Lúc nói những lời này vẫn giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi nhưng khiến ngươi ta tin tưởng không chút nghi ngờ nào.
- Ta sẽ nghe lời ngài, chỉ cần ngài cho ta lưu lại đây.
Thiếu nữ cầu xin.
Lý Cáp có chút không giải thích được, cái chỗ quỷ dị này có cái gì tốt mà làm nữ nhân quyến luyến? Hoặc là nàng quyến luyến U hậu?
- Bây giờ ta bảo ngươi theo Lý công tử rời đi, nghe theo lời hắn.
Thiếu nữ váy đen cúi thấp đầu xuống, hồi lâu sau mới nói:
- Vâng!
Một khối lệnh bài hình chữ nhật màu lam từ lối đi kia chậm rãi bay ra, rơi xuống trên tay nàng, Lý Cáp thấy trên lệnh bài có khắc ba chữ - U Minh Thiên.
- Ngươi cầm lấy nó là có thể nắm trong tay Ngũ cung Tam môn U Minh Thiên, mọi người thấy lệnh bài không dám không phục tùng mệnh lệnh. Ngươi phụ tá Lý công tử cho tốt, mệnh lệnh của hắn tựa như mệnh lệnh của ta.
Thiếu nữ gật đầu xác nhận, thu hồi lệnh bài, hướng về phía thông đạo vái ba cái thật sâu rồi đứng dậy
Khi Lý Cáp bế Hương Hương cùng thiếu nữ đi ra đại môn, tiếng U hậu lại vang lên:
- Nếu ngươi vẫn muốn sống theo quy tắc của Thiên, muốn tiêu dao sung sướng thì ngươi phải vứt bỏ một số thứ nếu không cuộc sống sẽ nhàm chán dần. Cuối cùng có một ngày cũng sẽ đi theo con đường nghịch thiên.
Nghe lời này, Lý Cáp dứng bước, tâm không khỏi có chút nghi ngờ dụng ý U hậu nói lời này.
Vứt bỏ một số thứ? Lý Cáp suy nghĩ những lời này, người đã bất giác cùng thiếu nữ ra khỏi U Minh thiên cung đi tới trên đảo.
Lúc này trời đã tối om, thiếu nữ dẫn Lý Cáp vòng vèo qua rừng rậm bảy tám vòng mới đến chỗ hỏa kỳ lân.
Ba người lên hỏa kỳ lân, dưới sự chỉ dẫn của thiếu nữ rất nhanh đi đến bờ biển.
Đại thuyền vẫn đỗ ở cách đó không xa, đèn sáng rực rỡ, mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng biển, gió biển hòa cùng tiếng một hai người. Hỏa kỳ lân chạy như gió đến gần đó, lập tức có bộ hạ phát hiện, cao quát lên:
- Nhị công tử trở lại! Nhị công tử trở lại!
Hỏa kỳ lân gầm nhẹ một tiếng, nhảy lên vững vàng đáp xuống boong thuyền.
Lý Cáp ôm Hương Hương nhảy xuống lưng kỳ lân, thiếu nữ theo sát xuống đột nhiên hỏi:
- Đây là Thiên Sơn hỏa kỳ lân sao?
Lý Cáp quay đầu lại nhìn nàng, thiếu nữ này vẫn luôn là băng giá, không nói gì, mặc dù U hậu bảo nàng nghe lời mình nhưng cũng rất miễn cưỡng. Cô gái này mặc dù đeo khăn che mặt, với ánh mắt của hắn nàng lớn lên tuy không sánh được với Thiên Thiên Hương Hương nhưng cũng là đại mỹ nữ khó gặp, nếu là bình thường hắn tất nhiên sẽ dùng trăm phương ngàn kế trêu chọc nàng, nhưng hiện tại mới rời U Minh thiên cung đi ra ngoài, hắn đang sầu não về những gì trao đổi với U hậu nên lười nói, nàng hỏi thì hắn đáp.
- Không sai.
Lý Cáp trả lời, thiếu nữ là người phái Thiên Sơn, hẳn là cùng Thiên Tú, Phong di có chút quan hệ, đối với Thiên Sơn hoặc Kỳ Lân cảm thấy hứng thú cũng không có gì kỳ quái.
Thiếu nữ sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, nhìn lại Hỏa kỳ lân lại nhìn lại Lý Cáp, ánh mắt không khỏi có chút lóe lên.
Lý Cáp không giải thích được, nhưng cũng không có tâm tình, lại hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Tiêu Lan, Phong Hỏa Tiêu Lan.
- Phong Hỏa?
Lý Cáp sửng sốt:
- Cõi đời này lại có dòng họ như vậy sao? Thật là kỳ quái.
- Phong là phong trong cây phong!
Tiêu Lan nói.
- Phong Hỏa Tiêu Lan a, có ý tứ.
Lý Cáp gật đầu cười nói.
- Nhị công tử, cuối cùng ngài cũng trở lại!
Lúc này Trương chưởng quỹ mang theo một đám thủ hạ chạy tới, bộ dạng lo lắng cùng hưng phấn.
Lý Cáp mỉm cười nói:
- Trương chưởng quỹ, để mọi người chờ lâu rồi.
Trương chưởng quỹ đi tới gần mới thở gấp nói:
- Nhị công tử, ngài hù chết chúng ta.
Vừa nói vừa nhìn Phong Hỏa Tiêu Lan bên cạnh, vẻ mặt sửng sốt:
- Là cô...
Lý Cáp nghi ngờ nói:
- Làm sao? Ngươi biết cô ấy?
Tiêu Lan không nói gì, Trương chưởng quỹ trả lời:
- Ngài cùng Hương Hương tiểu thư lên đảo năm ngày không có tin tức, chúng ta nóng nảy, không kịp báo cáo ngài mà cầm lấy vũ khí lên đảo tìm kiếm. Nhưng đi chưa bao lâu liền phát hiện bị vây khốn trong rừng, hoàn hảo vị cô nương này xuất hiện, mang chúng ta ra khỏi rừng. Cũng nói cho chúng ta biết công tử không sao, ít lâu nữa sẽ trở lại.
Lý Cáp nghe được ngẩn ngơ:
- Năm ngày? Ta lên đảo, đã đi năm ngày rồi?
Trương chưởng quỹ nói:
- Nhị công tử, chúng ta lên đảo trở về, lại đợi mười ba ngày, từ khi ngài lên đảo đến giờ đã hơn mười tám ngày.
- Mười tám ngày...
Lý Cáp không khỏi nhìn về phía Hương Hương đầy nghi ngờ, tiểu hồ yêu ngủ say sưa, khuôn mặt dán vào ngực hắn, an tĩnh hiền hòa.
Xoay người nhìn về phía Tiêu Lan lại thấy ánh mắt nàng hờ hững, nhàn nhạt nhìn lại mình, thật giống như đang nói: Ngươi cho rằng ngươi mới ở trên đảo một ngày một đêm sao?
Trời vừa tờ mờ sáng , thuyền lớn khởi hành, nhanh chóng rời U Minh đảo.
Nhìn U Minh đảo phía xa càng lúc càng nhỏ, Lý Cáp không khỏi có chút mất mát.
Sau khi lên thuyền, Phong Hỏa Tiêu Lan liền tiến vào gian phòng được an bài, không lộ diện. Lý Cáp chiếu cố Hương Hương, cũng không đi xem nàng thế nào, phân phó thủy thủ đoàn đúng hạn đưa thức ăn đến cho nàng, nàng nếu có yêu cầu gì, làm theo là được.
Khi U Minh đảo biến mất ở đường chân trời , Hương Hương u u mê mê tỉnh lại nghi ngờ nhìn Lý Cáp:
- Ta làm sao thế?
Lý Cáp ôm tiểu hồ yêu ngồi ở mũi thuyền, để gió biển thổi loạn mái tóc, nhẹ nhàng nói:
- Không sao, nàng chỉ ngủ một giấc thôi.
Hương Hương lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Lý Cáp nói:
- Hương Hương nhớ rồi, chúng ta ở U Minh thiên cung a, Hương Hương còn thấy mụ mụ...
- Những thứ kia cũng không phải là thật Hương Hương à. Đấy không phải là mụ mụ nàng, là U hậu.
Lý Cáp kể lại những chuyện kỳ dị xảy ra trong U Minh thiên cung cho Hương Hương, bất quá với nguồn gốc từ thế kỉ hai mốt được hắn lược đi.
Hương Hương nghe xong không khỏi thổn thức cảm thán
- Đại đạo chi cảnh thần kỳ như thế, tinh thần lực thật là kỳ diệu!
Lý Cáp đột nhiên hỏi:
- Hương Hương, nàng cảm thấy võ công của ta cách đại đạo chi cảnh xa không?
Thấy Hương Hương nhìn về phía hắn, lại nói thêm một câu:
- Nói thật!
Tiểu hồ yêu trừng mắt nhìn nói:
- Hương Hương cũng không biết.
Lý Cáp cười sờ sờ đầu mũi của nàng:
- Tiểu hồ yêu này, sợ nói ra ta đau lòng mới nói là không biết đúng không?
Hương Hương cười nói:
- Hương Hương không dám lừa gạt chủ nhân.
Nước biển vỗ nhè nhẹ mạn thuyền, ánh mặt trời ôn nhu rải trên bong thuyền, trên mũi thuyền hai người lẳng lặng tựa sát nhau từ bình minh đến đêm đen.
- Chủ nhân, vị U hậu kia rất đẹp phải không?
Tiểu hồ yêu đột nhiên hỏi.
Lý Cáp gật đầu:
- Ừ, rất đẹp! Nhưng mà vẻ đẹp của cô ta rất khó hình dung... Cái cảm giác mỹ lệ không đơn thuần từ những gì mắt thấy mà phảng phất từ sâu trong nội tâm.
- Chủ nhân thích người ta sao?
Lý Cáp cúi đầu nhìn về phía Hương Hương nói:
- Thích, nhưng không phải là tình yêu nam nữ như ta với nàng. Giống như này biển rộng, bầu trời này, ánh trăng này, chúng ta cũng rất thích, lại chỉ muốn thưởng thức nó, mà không phải là chiếm hữu nó.
Hương Hương nghĩ một lát, lắc đầu:
- Hương Hương không rõ.
Lý Cáp nhìn về bầu trời đêm trên đầu nói:
- Đợi nàng nhìn thấy cô ta, dĩ nhiên là sẽ minh bạch thôi. Thật muốn nhìn ánh mắt cô ta một chút...
- Hương Hương!
Lý Cáp nói:
- Nàng có cho rằng mọi chuyện đều là thiên định không?
- Ừ, thế gian vạn vật, đều do thiên định.
Lý Cáp nằm ngửa ở trên boong thuyền, nghiêng đầu tìm một chỗ không sao trên bầu trời, hỏi:
- Sao nàng biết mọi sự thiên định? Là ai nói cho nàng?
Hương Hương nhíu mày, lắc đầu:
- Không ai nói cho Hương Hương, nhưng... Đây không phải là kiến thức thông thường từ nhỏ sao?
Lý Cáp vẫn dõi mắt tìm kiếm trên bầu trời lẩm bẩm nói:
- Không có chuyện gì là nhất định.
- Không có chuyện gì là nhất định ...
Hương Hương thấp giọng nhắc lại lời của hắn .
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lý Cáp ngồi dậy quay đầu nhìn lại, thấy Trương chưởng quỹ mang theo mấy tên thủ hạ chuyển một cái bàn tới mũi thuyền nói:
- Nhị công tử, ngài cùng Hương tiểu thư đã một ngày không dùng bữa, tiểu nhân cả gan làm chủ, đem rượu và thức ăn bưng lên mũi thuyền, ngài cùng Hương tiểu thư vừa dùng bữa tối vừa ngắm trăng được chứ ạ
Lý Cáp gật đầu nói:
- Trương chưởng quỹ có lòng, cảm tạ.
- Có thể vì Nhị công tử cống hiến là phúc khí của chúng ta.
Lý Cáp bỗng nhiên động tâm, nghĩ đến một chuyện, nói với Trương chưởng quỹ đang định lui đi:
- Ngươi đi lấy một cái bình nhỏ lại đây.
Trương chưởng quỹ vội sai thủ hạ bên cạnh đi, rất nhanh đưa đến một bình sứ trắng nhỏ.
- Tốt lắm, các ngươi đi xuống đi. Không có lệnh của ta, tối nay bất luận kẻ nào không được lên boong tàu.
Lý Cáp nói.
Hương Hương nghi ngờ nhìn bình nhỏ:
- Chủ nhân lấy bình này làm gì?
Lý Cáp thần bí cười cười:
- Đây là cho Y Tiên.
Hương Hương càng thêm nghi ngờ:
- Cái bình này có gì đặc biệt sao?
- Bình này dĩ nhiên không có gì đặc biệt, đặc biệt là thứ sắp sửa đổ vào trong đó.
Lý Cáp cười hắc hắc:
- U hậu nói Y Tiên căn bản không trúng độc, nhưng nhiều năm như vậy nàng vẫn cho là mình thân mang kịch độc, không tiếc ngâm mình trong ao đầm ở Vạn Lâm tông trong thời gian dài, nếu hiện tại nói cho bà ta biết tất cả tất nhiên bà ta sẽ không tin. Cho nên ta phải mang thứ gì đó về nói với bà ta đó là giải dược, sau khi dùng nó bà ta sẽ cho là độc đã giải, sẽ không tự mình dùng thuốc linh tinh nữa.
- Vậy chúng ta dùng cái gì để giả làm giải dược đây?
Hương Hương hỏi.
Lý Cáp nói:
- Giải dược dĩ nhiên không thể là thứ bình thường nếu không với bản lĩnh của Y Tiên chắc chắn sẽ nghi ngờ. Cho nên thứ càng kỳ quái, càng đặc biệt, càng khó thấy bà ta càng dễ tin. Mà giải dược này, hắc hắc, đang ở trong cơ thể ta.
Hương Hương không hiểu hỏi:
- Ở trong cơ thể chủ nhân?
- Đúng vậy, bất quá muốn lấy nó ra còn phải nhờ vào Hương Hương.
Lý Cáp cười cười, chỉ chỉ dưới háng mình nói:
- Ở chỗ này!
- A!
Hương Hương nghe vậy lập tức khuôn mặt đỏ bừng, thấp giọng nói:
- Làm như vậy được không?
- Dĩ nhiên có thể, đồ chơi này hẳn là Y Tiên chưa thử qua... Hơn nữa, của ta khác người thường...
Lý Cáp cười hắc hắc đặt tiểu hồ yêu xuống dưới...