Hoàn Khố Đệ Tử

chương 198: u hậu (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong thông đạo đột nhiên xuất hiện bốn đạo bạch quang vây lấy Hương Hương. Lý Cáp lúc này mới nhìn rõ, bốn đạo bạch quang kia là bốn cây bạch cốt kiếm gắn ở đại môn. Đại môn vẫn ở sau lưng mà không hiểu tại sao mấy thanh kiếm lại bay đến đây?

- Là kiếm được chế từ xương linh thú.

Hương Hương cau mày hô nhỏ một tiếng, phất tay một cái, một đạo hỏa long xuất hiện chống lại bốn đạo cốt kiếm.

- Sao bảo U hậu không biết pháp thuật mà? Sao giờ còn biết cả ngự kiếm phi hành?

Lý Cáp thầm mắng Y Tiên láo toét, tay hắn khẽ động, bách biến hóa thành trường thương đánh tới cốt kiếm.

Bất quá bốn chuôi kiếm lại có ý chạy xa khỏi bách biến, càng bay càng nhanh, vẫn nhắm Hương Hương tấn công, còn Lý Cáp thì chúng tự động né tránh.

Mà hỏa long của Hương Hương vốn làm gì cũng thuận lợi giờ bị bốn thanh kiếm áp chế không ngóc đầu lên được.

Lý Cáp mặc dù có vô địch thần công, lực lượng mạnh mẽ, tốc độ cũng không chậm, hơn nữa lại có bách biến vô địch, nhưng vẫn không đuổi kịp bốn thanh cốt kiếm.

Hương Hương vừa phất tay hai cái, ba đầu hỏa long liền gầm thét lao tới, trong nháy mắt thế công của bốn thanh cốt kiếm bị giảm sút nhiều.

- Hay cho ngàn năm hồ yêu, đạo hạnh không cạn.

Sâu bên trong thông đạo truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng, chậm rãi mà đầy uy nghiêm.

Lý Cáp vừa đánh vừa mắng:

- Mấy khúc xương này mịa nó khôn lỏi, chỉ biết ức hiếp nữ tử yếu nhược, bản lĩnh đỡ một đòn của ta xem, cứ trốn trốn tránh tránh như lão thái bà kia vậy.

U Hậu dù sao cũng là võ lâm đệ nhất mĩ nữ lại bị tên tiểu tử này nói thành lão thái bà thế mà không có một chút tức giận, vẫn nhẹ nhàng chậm rãi không nhanh không chậm nói:

- Cô ta là tiên hồ chí tôn không phải là tiểu nữ yếu ngược nào cả.

Bốn chuôi kiếm được thể bay nhanh hơn. Ba con hỏa long cũng bắt đầu chống đỡ không nổi, Hương Hương hai tay không ngừng bấm pháp quyết, ngưng thần cố gắng chống đỡ, vừa thả thêm một con hỏa long, khí thế tăng mạnh ra sức áp chế bốn chuôi kiếm đang cố vây bắt mình. Trong khi Lý Cáp vẫn không ngừng huy quyền, cầm trường thương màu đen đâm chém lia lịa, nhảy qua lại dồn hết công lực muốn chém nát bốn thanh kiếm.

Đột nhiên lam quang trong thông đạo mạnh mẽ hơn hẳn, bốn chuôi cốt kiếm tăng vọt tốc độ trong nháy mắt bay càng lúc càng nhanh. Vốn là bốn chuôi kiếm vẽ lên bốn đạo bạch quang nhưng bây giờ hóa thành hàng trăm đạo, vô số đạo bạch quang lao vào tấn công, hỏa long cũng không thua gầm một tiếng lao vào đáp trả, nhưng không thể nào chống đỡ lại được, tiểu hồ yêu nhíu mày giống như sắp chống đỡ không nổi.

Lý Cáp đuổi theo bốn đạo bạch quang, dứt khoát tung người nhảy vào kiếm quang, quả nhiên như hắn dự đoán kiếm quang không dám trực tiếp đâm thẳng vào hắn, bất lực để hắn ôm Hương Hương vào trong lòng.

Tiểu yêu hồ vừa được chủ nhân ôm vào ngực, lập tức nhũn ra, bốn con hỏa long trong nháy mắt bạo tạc bắn ra tia lửa chói mắt, thì ra nàng bị bốn chuôi kiếm quần công linh lực đã kiệt quệ, khí lực chống đỡ cũng trôi sạch.

Một thanh cốt kiếm tựa hồ có phản xạ liền nhắm thẳng Hương Hương lao tới, lại không nghĩ Lý Cáp thủ sẵn hậu chiêu, quang mang lóe lên, một tiếng thanh thúy vang lên cốt kiếm nát vụn thành từng mảnh, rơi xuống sàn màu lam hóa thành khói trắng biến mất không thấy đâu.

Còn ba thanh cốt kiếm khác tựa hồ ý thức được đồng bạn tử trận, lập tức bị trấn nhiếp không dám động đậy. Lý Cáp nắm lấy có hội, chợt đảo trường phủ, tiếp tục chém nát hai thanh cốt kiếm, thanh kiếm thứ ba ông lên một tiếng khó khăn lắm mới tránh thoát được lưỡi búa.

- Ta phi!

Còn dư lại một thanh cốt kiếm tránh thoát một kiếp nhưng đen đủi lại dính một bãi nước bọt Lý Cáp phun tới, khi hắn thu trường phủ lại thì thanh cốt kiếm cũng nát vụn rơi xuống.

Xem ra loại cốt kiếm này được chế tạo đặc biệt để đối phó linh thể tu pháp giống Hương Hương, còn gặp loại trâu bò như Lý Cáp thì không có tí uy hiếp nào.

- Hương Hương, nàng không sao chứ?

Hắn ân cần hỏi, Hương Hương trên người mồ hôi đầm đìa dựa vào Lý Cáp không hề động đậy.

Hương Hương nghỉ một chút rồi lắc đầu nói:

- Hương Hương không sao.

Vừa nói vừa vận chuyển linh lực điều hòa cơ thể, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Bốn thanh kiếm kia được chế từ xương linh thú, lại được trao kiếm hồn, quả thực là khắc tinh đối với linh thể tu pháp như chúng ta. Cộng thêm thông đạo cổ quái này gia tăng uy lực của bốn thanh kiếm khiến nó càng nguy hiểm hơn, hôm nay nếu không có chủ nhân, chắc chắn Hương Hương khó tránh khỏi một kiếp này.

Lý Cáp vuốt ve lưng nàng, thấp giọng nói:

- Yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không để cho bất cứ ai tổn thương nàng a.

Dứt lời hắn ngẩng đầu nhìn hướng thông đạo hô to:

- Lão vu bà, ngươi còn không mau ra đây. Cho ngươi mấy nhịp thở bước ra đây, không thì đừng trách ta cầm trường phủ giết vào trong.

Hắn khẳng định có thể thao túng cốt kiếm trận khổng lồ như vậy nhất định phải là người có pháp thuật cao minh, căn cứ những gì hắn cũng Hương Hương trao đổi có thể luận ra, võ công của người này rất kém. Như vậy đánh không lại Lý Cáp là chắc chắn rồi.

U Hậu cũng trả lời:

- Ta không cho cô ta đi vào là muốn tốt cho cô ta thôi a.

Lý Cáp bĩu môi nói:

- Ngươi vừa rồi làm cho ta sợ quá rồi. Quyết muốn gặp một mình bổn công tử mới bằng lòng, rốt cuộc là ngươi có mục đích gì? Nơi này cô nam quả nữ, chẳng lẽ lão vu bà ở trên đảo này quá lâu rồi, xuân tâm tịch mịnh thấy bổn công tử anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, liền nổi lên sắc tâm muốn cưỡng bức ta?

Lời vừa nói ra, chính Hương Hương cũng nhịn không được mà phải thấp giọng cười.

- Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ đưa cô ta vào đây.

Khiên Lý Cáp ngoài là U hậu đáp lại vẫn nhẹ nhàng, một chút tức giận, hắn hoài nghi có phải bà ta đã cạo đầu làm ni cô hay không

- Vậy chúng ta cùng đi xem rốt cuộc ngươi thế nào.

Lý Cáp dứt lời liền ôm Hương Hương, sải bước nhanh vào trong thông đạo u lam.

Bọn hắn hướng thẳng thông đạo mà tiến tới, càng vào sâu u lam ngày càng nhạt dần. không biết chạy bao lâu, phía trước mơ hồ xuất hiện một động khẩu khổng lồ hình tròn đen ngòm.

Khi Lý Cáp cầm tay Hương Hương chuẩn bị xông vào, một thân ảnh màu trắng bỗng nhiên xuất hiện từ trong hắc ám, khiến cho hai người dừng bước.

Mượn ánh lam quang yếu ớt còn lại của thông đạo phía sau, Lý Cáp thấy được gương mặt nữ nhân kia khiến cho hắn sợ hết hồn - gương mặt phía trước là Hương Hương a?

Cùng lúc đó hắn thấy bàn tay nhỏ bé của tiểu yêu hồ cũng run rẩy. liền quay đầu lại nhìn nữ nhân đang nắm tay mình - Hương Hương! Không sai, Hương Hương rõ ràng đang bên cạnh mình! Vậy nữ nhân kia là ai?

Lý Cáp nhìn cẩn thận lại, nữ nhân kia lại giống như Thiên Thiên.

Dụi dụi con mắt nhìn kĩ lại lần nữa, nữ nhân kia vẫn đứng đó cười với hắn, tựa hồ là Liên Khanh? Không, có điểm giống tỷ tỷ Vân Lâm hơn.

- Hương Hương, nàng nhìn xem nữ nhân kia là ai?

Lý Cáp đã có chút không dám tin vào mắt mình, lần nữa quơ quơ tay trước mặt nhìn, lại có cảm giác giống Hương Hương, vừa có chút giống Thiên Thiên, còn có giống cả tỷ tỷ Vân Lâm cùng Liên Khanh, khiến thần trí hắn có chút hoảng loạn.

Hương Hương có chút do dự nói:

- Hương Hương thấy có một nữa nhân mặc bạch y rất xinh đẹp, dung mạo rất giống một người

- Có phải rất giống nàng, lại hơi giống Thiên Thiên và tỷ tỷ?

Lý Cáp hai mắt lại nhìn về bóng dáng nữ nhân trong bóng tối, lông mày nhíu chặt, hắn cảm thấy dung mạo của nữ nhân kia có biến hóa, nhưng hồi tưởng lại cũng không thấy có thay đổi gì cả, cô gái này chẳng lẽ lại là U Hậu sao?

Hương Hương nhìn về phía chủ nhân của mình ánh mắt phức tạp, thấp giọng nói:

- Giống như mụ mụ của Hương Hương

Lý Cáp lập tức quay đầu lại nhìn tiểu yêu hồ, khó tin hỏi:

- Mụ mụ nàng? Vì sao chưa từng nghe nàng nhắc đến?

Hương Hương tựa hồ có chút mờ mịt:

- Lúc Hương Hương còn nhỏ, mụ mụ liền đã mất rồi, thật ra Hương Hương cũng không nhớ mụ mụ có thể tu luyện thành hình người hay không, cũng không rõ nếu tu thành hình người thì hình dạng sẽ thế nào.

Tiểu hồ cũng nhích lại gần Lý Cáp hơn, nhìn nữ nhân ngoài mười thước nói:

- Nhưng nữ nhân lại cho ta cảm giác thân thiết rất giống mụ mụ ta.

- Đây đúng ảo giác rồi!

Lý Cáp cau mày lại quát lên, qua lời nói của Hương Hương khiến hắn chắc chắn đây là ảo giác U hậu thông qua trận pháp tạo thành rồi.

Hương Hương nói:

- Nhưng Hương Hương dùng linh lực cảm nhận mà, không có ảo thuật nào che mắt được Hương Hương!

Lý Cáp nhíu mày nói:

- Nhất định là ảo giác, cô ta ở trước mặt chúng ta, nhưng ảnh hưởng đến thị giác của chúng ta, đừng quên chúng ta đang ở trong một chỗ cổ quái a.

Dứt lời hắn liền hô to:

- U Hậu! Có bản lĩnh lấy diện mạo thật ra gặp chúng ta, chớ giả thần giả quỷ! Để công tử hảo hảo xác nhận thiên hạ đệ nhất mỹ nữ thế nào nào, xem có phải có tiếng mà không có miếng không?

Hắn mới vừa dứt lời, nữ nhân mặc đồ trắng lên tiếng:

- Ngươi có bản lĩnh muốn đưa nàng qua mà!

Lại là giọng nói ôn nhu, nhẹ nhàng, chậm rãi của U Hậu phát ra.

Lý Cáp hừ lạnh một tiếng, tay lăm lăm cầm trường phủ dài màu đen vừa kéo dài thêm một thước, chuẩn bị phóng thẳng đến U Hậu, nhưng mới vọt một nửa, hắn chợt phát hiện ra trước mặt chỉ có cái cửa đen to đùng, U hậu không thấy đâu nữa?

Cơ hồ đồng thời từ phía sau vang lên tiếng kêu rên của Hương Hương, Lý Cáp vội vàng quay đầu lại, đã thấy U Hậu đứng bên cạnh Hương Hương

Hương Hương lúc này đang ở trong hoàn cảnh rất xấu chỉ có thể đau khổ chống đỡ. Mà thân ảnh của U hậu vẫn di động không ngừng, quá trình di động để lại từng đạo tàn ảnh, thoạt nhìn có chút quỷ di.

Cái này tựa hồ không phải pháp thuật a? Lý Cáp cảm thấy nghi ngờ, khẽ quát một tiếng, thân hình khẽ động, quay người phóng tới U Hậu.

- Lão vu bà ăn nếm thử một búa của ta.

Lý Cáp vung trường phủ bổ về phía sau lưng U Hậu, thế tấn công như sấm chớp.

Đang muốn một búa lên đầu bà ta, bỗng thấy đối diện là Hương Hương vẻ mặt nghi hoặc, Lý Cáp theo bản năng nhanh tay dừng lại, tay run lên kìm hãm lực đang bổ tới.

Mà lúc này, lười búa rõ ràng đang để trước khuôn mặt tràn đầy vẻ sợ hãi của tiểu hồ yêu Hương Hương, U hậu đã biến mất lúc nào chẳng thấy. Lý Cáp ngay cả bà ta biến mất lúc nào cũng không biết, phảng phất như bà ta chưa từng xuất hiện.

- Chủ nhân, cẩn thận!

Hương Hương chợt kinh hoàng, gấp gáp hô to, đầu ngón tay chỉ phía sau Lý Cáp.

Nhưng nàng chỉ mới dứt lời, thân thể Lý Cáp đã bay lên, nặng nề đụng vào vách thông đạo rồi rơi xuống.

ói thẳng ra đụng nhau đối với Lý Cáp mà nói chỉ như muỗi đốt inox, căn bản không có xi nhê chút nào a, nhưng hắn kinh hoảng không thôi, phải biết rằng trước đây ai động vào hắn cũng không nhúc nhích chút nào nhưng vừa rồi rõ ràng hắn cảm thấy một ngón tay nhẹ nhàng điểm sau lưng thì thân thể đã bay như tên lửa đụng vào vách thông đạo, mà lực thì lại xuất phát từ trong cơ thể mình.

Bất quá hiện tại Lý Cáp không có thời gian suy nghĩ lung tung, sau khi rơi xuống hắn lập tức tung mình đứng dậy, tay cầm bách biến hóa thành một trường đao, lần nữa phóng tới U Hậu.

Lần này trường đao vẽ một đường bán nguyệt tuyệt mĩ nhắm thẳng cổ U hậu, U hậu cũng không tránh né hay là không kịp tránh né nữa mà quay đầu kinh ngạc nhìn lưỡi đao sắc bén. Lúc này một lần nữa Lý Cáp lại do dự không hạ đạo mà dừng ngay ở cần cổ trắng như tuyết.

- Chủ nhân!

Quả nhiên, trước mặt lại là Hương Hương, hai mắt Lý Cáp lồi ra, chưỡng nhãn pháp thuật này thật là cường đại quá mức tưởng tượng! Hắn lại nhìn xung quanh, thân ảnh U Hậu lại biến mất không thấy đâu.

Lý Cáp nhớ lại chuyện vừa xảy ra, vội vàng quay mặt lại, chạm mặt hắn là một bàn tay. Hắn đang muốn tránh ra thì bàn tay dừng ngay trước mũi hắn, rồi sau đó từ từ dời đi, chính là tiểu yêu hồ mặt tràn đầy kinh nghi nở nụ cười nói:

- Chủ nhân… Sao lại biến thành người a?

Lý Cáp đã biết, không chỉ có hắn bị U Hậu dẫn tới luôn tấn công Hương Hương, mà cả Hương Hương cũng bị dẫn tới tấn công hắn.

- Lão vu bà chết tiệt, có gan thì một chọi một công bình chính diện đấu với ta, ngươi dùng yêu thuật đùa bỡn chúng ta có còn đáng danh tiền bối không?

Lý Cáp cả giận nói, đáy lòng hắn đang không ngừng tính làm sao thoát khỏi thứ ảo giác này, hắn khẳng định hết thảy mọi thứ chắc chắn có liên quan đến thông đạo u lam này.

- Không phải là pháp thuật, đây không phải là pháp thuật…

Hương Hương ôm chặt Lý Cáp rồi nói.

- Đây không phải là pháp thuật, chính xác nó là vu thuật.

Lý Cáp đột nhiên mạnh mẽ chém xuống, bách biến vô địch chém sắt như chém bùn mà chém xuống chỉ thấy hoa lửa tung tóe, có thể nghe thấy tiếng đã nứt vỡ nhưng không thể nào làm nó hư hại lớn.

Chỗ quỷ quái này xây dừng từ thứ gì vậy? U lam kia là cái thứ gì? Lý Cáp ngập tràn nghi vấn, chỗ này dù là thời kỳ khoa học tiên tiến cũng chưa chắc có thể xây dựng được.

Thân ảnh U Hậu lúc hiện lúc ẩn, tựa như u linh du đấu với bọn hắn, bà ta có thể đến đánh bọn hắn, nhưng bọn hắn ngay cả chạm vào cũng không được. Điều này làm cho tâm tình Lý Cáp khó chịu mà không biết phải làm sao, đây là lần đầu tiên hắn thấy lực bất tòng tâm kể từ khi đến thế giới này.

U Hậu lại hiện ra trước mặt Hương Hương, tiểu yêu hồ giơ đầu ngón tay muốn đánh, động tác bỗng nhiên khựng lại, kinh ngac nói:

- Chủ nhân… Mụ mụ…?

Lý Cáp kinh hãi, trường đao chém về phía U hậu, vội vã hô:

- Hương Hương chớ bị lừa, đây không phải ta, cũng không phải là mụ mụ của nàng mà là lão vu bà!

U Hậu thân hình dịch chuyển đi vài thước, vọt đến bên người Hương Hương, Lý Cáp sợ làm bị thương tiểu yêu hồ, trường đao trượt xuống không dám chém tới.

Chỉ thấy U hậu giơ tay lên chưởng nhẹ về hướng Hương Hương một cái, Hương Hương liền vô lực ngã xuống đất, một chút phản kháng cũng không có.

Lý Cáp giận dữ vung đao bổ về phía U Hậu, ngoài ý muốn chính là lần này thân ảnh không có lóe lên biến mất mà chạm chân muốn tiến đến gần.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, làm Lý Cáp không khỏi hoảng hốt, đây rốt cuộc là U Hậu hay là Hương Hương?

Đao cuối cùng không chém xuống, khuôn mặt nở nụ cười kia đã đến trước mặt hắn, mặt đối mặt, thậm chí có thể nghe thấy được tiếng hô hấp của nàng.

Không, không phải là Hương Hương, trên người không có mùi thơm của Hương Hương, thậm chí bất kì mùi vị gì cũng không có. Bách biến lập tức biến ngắn, biến thành một cây chủy thủ, muốn đâm vào đầu vai U Hậu.

U Hậu vẫn không có tránh né chút nào.

Lý Cáp mở to mắt nhìn, không thể tin được lưỡi đao vậy mà không chạm vào người nàng, một chút cảm giác đâm vào thịt cũng không có, máu tươi một giọt cũng không rơi, giống như trước mặt hắn không hề có ai cả.

U Hậu khe khẽ lắc đầu, khoát tay kéo hắn về phía sau.

Thân thể chợt bị kéo đi, Lý Cáp bị lôi vào trong động khẩu hắc ám, trong nháy mắt biến mất không thấy.

Sau đó, xung quanh hắn toàn hắc ám. Thân thể như linh hồn nhẹ nhàng trôi không có cố định, cả người vô lực không có một chút cảm giác gì, toàn thân không cảm thấy một chút sức nặng, hắn lẩm bẩm:

- Lão vu bà…

Chuyện cũ trước kia, kiếp trước, kiếp này trong trí nhớ của hắn, từng chuyện từng chuyện hiện lên giống như xem một đoạn phim tua chậm, rõ ràng rành mạch, một chút cũng không bỏ qua, thậm chí rất nhiều chuyện kiếp trước không nhớ được thì lúc này cũng dần nhớ lại hết.

Kiếp trước bình bình đạm đạm hai mươi năm, kiếp này vội vội vàng vàng mười tám năm, không biết ảo mộng nhân sinh trí nhớ hai đời cứ như vậy từ trong đầu đi ra ngoài, giống như có người lật ngăn kéo, mở rương đồ, bắt lấy tất cả trí nhớ của hắn một chút cũng không sót. Thậm chí rất nhiều trí nhớ hắn cũng không rõ ràng, cũng bị lực lượng vô hình kia dẫn dắt đi ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, phảng phất như cả trăm năm, lại giống như một giấc mộng thoáng qua.

Hắn dần mở mắt ra.

Hắc ám, vẫn là một tấm màn hắc ám bao trùm quanh hắn, làm cho hai mắt hắn như mù không thể phân biệt được đông tây.

Một cột sáng nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, từng điểm từng điểm, từ bên trái hắn trải xuống, trong cột sáng xuất hiện một thân ảnh đang ngồi ở đấy.

Kia là ai? Lý Cáp có chút hoảng hốt, hắn muốn di chuyển đến xem bộ dáng của người nọ, nhưng phát hiện mình thật sự không có cảm giác phía trước có người.

Kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, một mảnh hắc ám đang cắn nuốt hết thảy mọi thứ, hắn đột nhiên cảm giác được thân thể mình đang rơi xuống dưới. bối rối ngẩng đầu nhìn về trước, người trong cột sáng kia vẫn ngồi đó, hắn không bị rơi xuống.

Hay là người đó cùng với hắn đều đang rơi xuống?

Lý Cáp có chút mê man, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cũng là một mảnh hắc ám, màu đen chiếm cứ hết thảy, lúc này thân thể hắn giống như mất hết sức nặng, được nâng lên, thầm cả kinh, nhìn lại người kia vẫn ngồi đó, hắn không bị nâng lên?

Hoặc giả là người nọ cũng đang bay lên như hắn?

Đây là cảm giác gì? Trên không chạm trời dưới không chạm đất.

- Ta tại sao lại ở chỗ này?

Trong đầu Lý Cáp nảy ra suy nghĩ này.

Truyện Chữ Hay