Hoàn Khố Đệ Tử

chương 196: u minh thiên cung (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Tại hạ đã nói, Y Tiên tiền bối có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần tại hạ có thể làm được nhất định sẽ làm.

Lý Cáp chắp tay sau lưng nói.

- Dĩ nhiên là người làm được, làm không được. . . Cũng phải làm.

Y Tiên hừ lạnh:

- Nếu không, ta sẽ không chữa trị cho hồng nhan tri kỷ của ngươi .

Thấy Lý Cáp khẽ nhíu mày, Y Tiên lại nói:

- Đừng hòng dùng vũ lực ép ta, cùng lắm thì ta tự sát, dù sao bây giờ sống hay chết cũng không khác gì.

Lý Cáp bĩu môi, híp mắt nói:

- Y Tiên tiền bối, ngài nói xem muốn làm gì, ta nghĩ trên đời này chuyện ta không làm được không nhiều lắm.

Y Tiên nhìn hắn một cái, đi tới bên cạnh Hương Hương vừa nắm tay nàng vừa nói:

- Vị cô nương này pháp thuật rất mạnh, nhất định tu luyện rất nhiều năm.

Hương Hương mặt không chút thay đổi, nhưng Lý Cáp có thể cảm giác được tiểu hồ yêu đã có chút không vui, nếu không phải hắn ở đây, Y Tiên sớm đã sớm bị bị tiểu hồ yêu đập bẹp.

- Bất quá nhìn vẻ ngoài trẻ trung như vậy chắc chắc đã đến cảnh giới phản lão hoàn đồng, thanh xuân vĩnh trú.

Y Tiên hít một hơi thật dàí, thở dài nói:

- Cơ thể có mùi thơm kỳ lạ, dung nhan xinh đẹp như vậy, lại có pháp thuật cao cường thế, cơ hồ ta đã nghĩ ra nàng là ai rồi.

Lý Cáp cau mày nói:

- Y Tiên tiền bối, ngài đang nói cái gì? Ngài rốt cuộc muốn ta làm cái gì?

Y Tiên chậm rãi nói:

- Ta muốn các ngươi tìm giúp ta một người!

- Người nào?

- U hậu!

Lý Cáp ngẩn ra. U hậu? Trong đầu lập tức hiện lên lời nắm đó Bạch Ngưng Sương nói, chẳng lẽ người Y Tiên muốn hắn tìm, chính là vị mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, người đã sáng lập U Minh thiên cung - U hậu?

- Trên người ta trúng kịch độc không biết tên chính là năm đó U hậu hạ, nhiều năm qua ta đau khổ mà không nghiên cứu ra giải dược lại còn làm chính mình người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Y Tiên khàn khàn từ từ nói.

- Ý ngài là bảo ta đi tìm U hậu lấy giải dược?

Lý Cáp híp mắt hỏi.

- Không sai!

Y Tiên nhìn về phía Hương Hương:

- Vị cô nương này pháp thuật cao cường, cộng thêm con thần thú kia, có lẽ có chút hy vọng gặp được cô ta đòi giải dược.

- Có chút hi vọng?

Lý Cáp khó hiểu, hơn nữa bà ta tựa hồ cũng không để mắt đến hắn, bất quá nghĩ lại cũng đúng, trên người hắn không cảm giác được chân khí, giống như thanh niên cơ bắp mà thôi.

Y Tiên liếc Lý Cáp một cái:

- Cô ta đã là nữ nhân thần kỳ và đáng sợ nhất thế gian này, trừ…

- Trừ cái gì?

Lý Cáp híp mắt lại, nhưng hàn quang trong mắt đã như đao sắc nhìn Y Tiên

- Trừ Thiên!

Y Tiên nói giống như U hậu đã là thiên hạ đệ nhất.

Lý Cáp có chút không phục, từ này vốn chỉ hắn mới đúng, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, lực lớn vô cùng, cộng thêm hỏa kì lân là thú cưỡi, thiên hạ này ai có thể là đối thủ của hắn? U hậu có thể lợi hại hơn sao?

- Ha ha ha ha, Y Tiên tiền bối, ngài cứ yên tâm đi, chỉ cần ngài nói cho ta biết U hậu ở đâu. Ta nhất định sẽ bắt bà ta đến trước mặt ngài, bắt bà ta giao giải dược ra!

Lý Cáp cười lớn.

- Người trẻ tuổi, đừng nổ.. .

Y Tiên nhìn hắn, thấp giọng nói:

- Khẩu khí thật lớn!

- Tiền bối, ngài đã gặp U hậu?

Lý Cáp hỏi.

- Dĩ nhiên!

- Võ công của bà ta rất mạnh?

Lý Cáp tiếp tục hỏi, hắn rất muốn biết nữ nhân mà Y Tiên cho là vô địch thiên hạ, rốt cuộc là có nhiêu bản lãnh.

Y Tiên trầm mặc.

- Tiền bối?

Lý Cáp lại lặp lại một lần:

- U hậu võ công rất mạnh sao?

Y Tiên lẩm bẩm nói:

- Võ công? Cô ta dùng võ công sao?

- Chẳng lẽ bà ta cũng là người tu luyện pháp thuật?

Lý Cáp ngạc nhiên nói.

Y Tiên lắc đầu:

- Không, cô ta không luyện pháp thuật.

- Võ công của bà ta rốt cuộc thế nào? Ngài chưa thấy bà ta dùng võ công sao? Vậy sao ngài biết bà ta vô địch thiên hạ? Chẳng lẽ là sắc đẹp?

Lý Cáp không khỏi cười, cõi đời này thật sự có người xinh đẹp đến vạn quân bó tay sao? Hắn không tin.

Y Tiên nhìn về phía Lý Cáp:

- Khi nào ngươi gặp cô ta ngươi sẽ biết!

Lý Cáp phảng phất nhìn thấy ánh mắt của Y Tiên, tựa hồ cũng là thâm tử sắc.

- Tốt, vậy ngài nói cho ta biết, U hậu ở đâu ta lập tức đi tìm. Ngài cứ nghiên cứu phương pháp luyện chế Thiên Sơn tuyết liên, giúp ta chiếu cố các nàng, dù ta không thể đưa U hậu đến thì cũng sẽ đưa giải dược về!

Lý Cáp cau mày nói, hắn tin thiên hạ không có chuyện gì hắn không làm được. Một nữ nhân, cho dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, có thể đáng sợ vậy không?

- Ngươi tự mình đi?

Y Tiên hỏi.

- Làm sao? Có vấn đề gì?

Lý Cáp đã cưỡi hỏa kỳ lân

- Tốt nhất ngươi nên mang theo vị cô nương biết pháp thuật.

Lý Cáp không vui nói:

- Hương Hương ở lại chiếu cố mọi người, tự ta đi là được. Ngài chỉ cần cho là biết U hậu ở đâu!

- Ngươi phải mang theo nàng! Mấy vị hồng nhan kia chúng ta sẽ chiếu cố thay ngươi!

Y Tiên lớn tiếng nói, thanh âm lúc này trở nên chói tai.

- Ta nói rồi ngài quản nhiều vậy làm gì? Ta sẽ mang được giải dược về, ngài cứ chờ ở đây là được, quản làm gì ta đi một người hay hai?

Lý Cáp cực kỳ khó chịu.

Y Tiên hừ lạnh một tiếng:

- Ta không tin bằng ngươi có thế khiến cho U hậu giao giải dược ra, vị cô nương này có pháp thuật ta mới nói ngươi đưa đi cùng. Ngươi không mang nàng theo ta sẽ nuốt Thiên Sơn tuyết liên vào bụng!

- Ngài...

Minh Vũ vội nói:

- Nhị công tử, ngài mang vị tỷ tỷ này đi, ba vị cô nương kia Tiểu Vũ và Tần bà sẽ chiếu cố tốt.

Hương Hương thì lẳng lặng đứng yên một bên, mặc dù nàng rất muốn đi cùng chủ nhân nhưng lúc này nàng chỉ có thể im lặng nghe chủ nhân an bài.

Lý Cáp nhìn về phía Minh Vũ, một lát sau, cuối cùng gật đầu, nói:

- Vậy... Minh cô nương, các nàng nhờ cậy cô. Y Tiên tiền bối, mời ngài hết sức giúp đỡ. Chuyện Lý Cáp ta nói được sẽ làm được.

Dứt lời vẫy vẫy tay với Hương Hương, tiểu hồ yêu vui sướng bay lên hỏa kỳ lân ngồi cạnh chủ nhân.

Minh Vũ trịnh trọng gật đầu, nói:

- Nhị công tử yên tâm, Tiểu Vũ nhất định sẽ chăm sóc tốt các cô ấy.

Y Tiên lãnh đạm nói:

- Đợi ngươi làm được rồi nói sau, ta bảo đảm trước khi ngươi trở lại, các nàng vẫn sống.

Lý Cáp hừ một tiếng, vỗ đầu hỏa kỳ lân, thoáng cái Thiên Sơn thần thú đã chạy ra khỏi Vạn Lâm tông.

Minh Vũ nhìn hắn biến mất, suy nghĩ xuất thần. Y Tiên cười lạnh nói:

- Hắn sẽ quay lại nhanh thôi!

Minh Vũ kinh ngạc quay đầu lại:

- À? Rất nhanh?

Quả nhiên, rừng tùng dị động, Lý Cáp vừa cỡi hỏa kỳ lân chạy vội trở lại.

- Hắn... Trở lại thật.

Minh Vũ bội phục sát đất, lại rất nghi ngờ, tại sao Lý Cáp mới đi lại trở lại?

Y Tiên thản nhiên nói:

- Ta còn chưa nói cho hắn biết U Minh thiên cung ở chỗ nào.

...

Minh Vũ xấu hổ.

- U hậu ở đâu, ngài còn chưa nói với ta!

Lý Cáp ở lưng kỳ lân hô.

Y Tiên không nhanh không chậm mà nói:

- Ngoài Đông Hải có một đảo tên U Minh. U Minh thiên cung xây ở đó, U hậu ở cung.

- Đông Hải lớn như vậy, nhiều đảo như vậy, ta nào biết U Minh đảo ở đâu?

- Nhắm phía đông, hướng mặt trời mọc sẽ tìm được.

Y Tiên nói.

- Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, U Minh thiên cung không phải dễ vào đâu.

- Biết rồi!

Lý Cáp đã cưỡi hỏa kỳ lân chạy ra ngoài.

- Lý Cáp? Họ Lý, chẳng lẽ là gia tộc kia hay sao?

Y Tiên bỗng nhiên lẩm bẩm tự nói .

- Chủ nhân, bọn họ chính là người của Lý gia.

Tần bà thấp giọng nói.

- Là... Lý gia kia?

Y Tiên chấn động, giọng nói khàn khàn trở nên run rẩy.

- Đúng là Lý gia kia.

Tần bà gật đầu.

Minh Vũ ở bên cạnh không giải thích được, không thể giải thích được.

Y Tiên vừa nhìn về phía Lý Cáp biến mất, rồi lắc đầu, sâu kín nói, giọng nói cũng không khàn khàn nữa:

- Là hậu nhân của hắn sao, có chút giống.

Tần bà nghiến răng nghiến lợi nói:

- Người của Lý gia, không ai tốt.

- Không, đừng nói như vậy, tất cả cũng là ta thiếu bọn họ.

Y Tiên vừa nói bỗng nhiên thở nhẹ:

- Ta không nên để cho hắn đi tìm nữ nhân kia, vạn nhất nữ nhân kia nếu là... Tần bà, ngươi bảo hắn trở về đi, không cần hắn đi tìm nữ nhân kia nữa, ta sẽ trị hết bệnh cho ba cô gái kia!

Minh Vũ không khỏi hỏi:

- Sư phụ, mọi ngươi đang nói gì vậy?

Bất quá không ai trả lời nàng, Tần bà nhìn Y Tiên, hồi lâu mới nói:

- Chủ nhân, không còn kịp rồi, Lý Cáp cỡi chính là thần thú, nô tỳ cản không nổi.

Y Tiên không nói nữa, nhưng Minh Vũ cảm giác được thân thể đơn bạc trong áo bào tro kia đang run rẩy, sự phụ đang khóc sao?

- Chủ nhân! Ngài... Ngài sao vậy?

Tần bà cũng phát hiện Y Tiên khác thường, bước lên đỡ lấy vội hỏi

- Ta quá ích kỷ, quá ích kỷ... Ta thật xin lỗi tỷ tỷ, thật xin lỗi Lý gia, thật xin lỗi bọn họ a! ... Ta là người đáng chết, người đáng chết. Ta nên chết sớm đi, sớm chết đi...

Y Tiên run rẩy khóc lóc.

- Chủ nhân, đây không phải là lỗi của người, không phải người sai a! Chủ nhân!

Tần bà cũng nước mắt tuôn đầy mặt.

Truyện Chữ Hay