- Đây là Đàm Bình trấn?
Xa xa nhìn lại, đây là một dãy núi lớn, chỉ có một thôn trang đơn sơ, bên cạnh là mấy mẫu đất cằn, đến tường thành cơ bản còn không có thì gọi là trấn được sao?
- Không phải lạc đường chứ?
Lý Cáp khó khăn nuốt nước miếng hỏi Phong Liễu Tam.
Phong Liễu Tam mím môi, rút bản đồ ra khỏi tay áo nhìn một hồi rồi nói:
- Hẳn là không sai.
Lý Cáp lẩm bẩm:
- Bị đám tiểu tử trong triều này giỡn rồi.
Phong Liễu Tam thở dài miệng:
- Bình thường đất phong của vương tước trở xuống chỉ là hình thức, cực ít trường hợp như chấp quyền.
Đất phong của triều đình cho quan viên tước từ Vương trở xuống đều là xa xôi cằn cỗi, cho nên bổng lộc thực tế đều nhận từ tước vị cố định chứ không phải từ đất phong.
Lý Cáp bất đắc dĩ nói:
- Giờ ta đã biết vì sao cha mẹ nghe nói ta đến Đàm Bình trấn làm hôn lễ liền cho đi rồi!
Xe kỳ lân không dừng lại mà đi tới Đàm Bình trấn.
Ở đây bốn phía được núi rừng bao quanh, không khí ngập mùi hoa cỏ, khung cảnh mê người, hoàn cảnh cũng là cực kỳ vui vẻ người. Liên Khanh, Thanh Thanh cùng chúng nữ rối rít ra cửa sổ xe thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, thấy vậy chân mày nhíu buồn bực của Lý Cáp giãn ra. Ở nơi không nhuộm bẩn thỉu trần thế này làm Tiêu Dao hầu có gì không ổn chứ. Bây giờ chỗ này hơi đơn sơ một chút nhưng mình tới quăng mấy trăm vạn lượng vào còn sợ không xây được Đàm Bình thành thế ngoại đào nguyên sao?
Phong Liễu Tam đứng ở trên xe nhìn ra xa, nói với Lý Cáp:
- Cái chỗ này mặc dù xa xôi, giao thông bất tiện, chỉ sợ không phải là nơi chiến lược yếu địa nên không được khai phá. Đàm Bình trấn bốn phía phần lớn là núi rừng. Nói là trấn, thoạt nhìn giống như thôn, xung quanh là châu phủ lớn nhỏ, cách huyện thành mấy chục dặm, địa thế phức tạp dễ thủ khó công, nếu đầu tư đủ nhân lực vật lực thì dựng nên một tòa thành không có gì là khó. Chỉ là có đáng giá để đầu tư hay không?
- Đáng giá, dĩ nhiên đáng giá.
Lý Cáp mở rộng hai tay như muốn ôm trọn cả núi rừng:
- Từ nay về sau, nơi này chính là địa bàn của Lý Cáp ta!
Khi Lý Cáp quyết định muốn đến Đàm Bình trấn, đã phái Lý Tây đến Đàm Bình trấn an bài chỗ nghỉ ngơi. Bất quá không bột đố gột nên hồ, huống chi Lý Tây cũng không phải là thần đèn, trong thời gian ngắn như vậy mà an bài một chỗ rộng rãi đúng là làm khó hắn.
Quan viên lớn nhỏ Đàm Bình trấn cùng Lý Tây đã sớm dẫn toàn bộ dân chúng trong trấn đứng đợi đoàn người Lý Cáp. Khi thấy hỏa kì lân khổng lồ uy phong lẫm liệt kéo xe tới cơ hồ tất cả dân chúng đều quỳ xuống, cho là thiên thần hạ phàm. Dân chúng nơi này đa số không biết đến đại danh Hổ Uy Tướng Quân.
Sau đó không lâu, xa xa khói bụi mù mịt, chân trời một mảnh tối đen, ba nghìn Hổ quân đã tới nơi. Ngoài Đàm Bình trấn quan viên và dân chúng đều sợ choáng váng, ấp úng phủ phục trên mặt đất không biết như thế nào cho phải.
Đàm Bình trấn nhân khẩu cực ít. Tính cả phụ nữ và trẻ em cũng chỉ có ba bốn trăm người, nhìn qua cũng chỉ tầm trăm gian phòng, hơn nữa đa phần là tranh tre nứa lá.
- Đây mà là trấn sao? Cái này căn bản là cái thôn nhỏ chứ. Chưa từng thấy triều đình keo kiệt như vậy, đường đường Đại Hạ Vũ Uy hậu, nhất phẩm đại Tướng Quân, phong cho cái chỗ nhỏ như vậy...
Lý Cáp xuống xe kỳ lân, bước vào trấn không nhịn được nói thầm.
- Nhị công tử!
Lý Tây vội vàng tiến lên hành lễ.
Lý Cáp khoát tay áo:
- Không cần phải nói, ta cũng biết chỗ này trong thời gian ngắn căn bản không an bài được gì, tạm thời ta sẽ ở trên xe trước, không cần giữ lễ tiết.
Mười lăm ngày, chỉ dùng có mười lăm ngày, ba ngàn Hổ quân đã giúp cư dân sửa chữa nhà cửa, dẹp hết nhà tranh dựng nhà ngói, chém một mảnh rừng nhỏ dựng một quân doanh tạm thời.
Trên thực tế, chỗ này trừ người thiếu một chút, kinh tế kém một chút, những khác phương diện cũng không tệ lắm, không chỉ không khí trong lành, giữa mùa hè mà vẫn mát mẻ, theo dân chúng trong trấn nói đây là nới đông ấm hè mát bốn mùa đều là mùa xuân.
Mà Lý Cáp cùng chúng nữ theo tư tưởng của hắn mà xây dựng nhà cửa tạm thời, mặc dù không xa hoa, nhưng rất thư thái.
Bất quá sau mười lăm ngày, Nhị công tử không được thư thái như vậy, bệnh tình Linh Nhi chẳng những không có chút tiến triển nào, ngược lại càng chuyển biến xấu, ngay cả Y Thần cũng thúc thủ vô sách.
- Y Thần tiền bối, có nắm chắc luyện chế được Thiên Sơn tuyết liên không?
Lý Cáp hỏi.
Y Thần bưng một khay ngọc, nhìn chằm chằm vào Thiên Sơn tuyết liên, thản nhiên nói:
- Lão phu cần có thời gian.
- Thời gian, thời gian, thời gian! Ngài cần phải thời gian, Linh Nhi có nhiều thời gian như vậy cho ngài hành hạ sao?
Lý Cáp cả giận nói.
Cô bé Lục Chiêu bất mãn nói:
- Ông ấy là đại phu, cũng không phải là đầy tớ của ngươi, ngươi sao phải hung như vậy?
Phong Liễu Tam vội nói:
- Công tử, Hoắc huynh dù sao cũng khiến bệnh tình Nhu cô nương cùng Linh Nhi cô nương ổn định lâu như vậy, tin tưởng không bao lâu sẽ tìm ra phương pháp chữa trị hoàn toàn cho hai vị cô nương rồi.
Vừa nói len lén trừng mắt nhìn Lý Cáp.
Lý Cáp ý thức được bây giờ còn phải nhờ Y Thần này, nhẹ thở dài nói:
- Y Thần tiền bối, bỏ quá cho, ta quan tâm bệnh tình Linh Nhi, có chút kích động.
Y Thần ánh mắt vẫn nhìn vào Thiên Sơn tuyết liên lên, chân mày nhíu chặt, như đang ngẫm nghĩ cái gì.
Lý Cáp ánh mắt híp lại, nói với Hương Hương:
- Đi đi rượu lấy ra.
Hương Hương lên tiếng rời đi, một lát sau bưng một cái khay bay tới, trên đó là chén ngọc Lý Cáp thích nhất, lưng chén rượu mùi thơm lan tỏa tứ phía, chính là Hồng Nhan độc nhất vô nhị của Tử Nghiên nấu
Rượu ngon vừa vào nhà, ánh mắt Y Thần lập tức rời khỏi Thiên Sơn tuyết liên dời đến chén rượu lên, nhìn qua ánh mắt cũng đủ biết khát vọng của hắn với chén rượu.
Lý Cáp bưng quá chén rượu, đưa lên mũi hít một hơi, nhìn về phía Y Thần:
- Y Thần tiền bối, rượu này mặc dù ít một chút. Bất quá rượu ngon khó cầu, ít chính vì nó trân quý. Trong khoảng thời gian này, nhờ có tiền bối chiếu cố Nhu Cơ cùng Linh Nhi, có chút thành ý thay lời cảm ơn...
Tay trái vỗ phát ra tiếng, Lý Tây lập tức dẫn người đưa lên một cái hòm to, mở ra kim quang lấp lánh lóe mắt người.
Lý Cáp từ từ nói:
- Nửa chén Hồng Nhan cùng nghìn lượng hoàng kim, chỉ có thể chọn một. Không biết tiền bối chọn loại nào?
Lục Chiêu kinh ngạc nhìn Y Thần, tiểu cô nương không khỏi lo lắng, lão đầu đừng để con sâu rượu quấy nhá, một nghìn lượng hoàng kim đấy!
- Đương nhiên là rượu rồi.
Y Thần cười nhạt nói. Lục Chiêu vỗ trán mình thầm than, tửu quỷ quả nhiên là tửu quỷ a.
Lý Cáp giơ chén rượu lên trước mặt Hương Hương. Tiểu hồ yêu vung tay lên, chén rượu liền vững vàng bay tới trên tay Y Thần.
Y loại nhìn chén rượu, do dự một hồi, thở dài, đặt chén lên bàn, nói:
- Nhị công tử, lão phu sợ là trong thời gian ngắn không tìm ra phương pháp xử lí Thiên Sơn tuyết liên.
Lý Cáp cau mày, Y Thần lại nói tiếp:
- Bất quá có một người, lão phu tin rằng có thể nhanh hơn lão phu.
- Người nào?
Lý Cáp cùng Phong Liễu Tam đồng thời hỏi. Lục Chiêu cũng là tò mò nhìn Y Thần, lão đầu nhi luôn cực kỳ tự tin, thậm chí là tự phụ với y thuật của mình, sao hôm nay dễ dang nhận thua người khác vậy?
- Triệu Thanh Nhã.
Lý Cáp nhìn về phía Phong Liễu Tam, lại thấy hắn cũng cau mày lắc đầu, hiển nhiên cũng không nhận ra.
Y Thần nói:
- Trong thiên hạ biết Triệu Thanh Nhã không nhiều, nhưng giống như Y Thần nối danh thiên hạ ai biết tên ta là Hoặc Nhị Lang chứ?
Lý Cáp ngồi thẳng lên:
- Y tiên là Triệu Thanh Nhã? Ý của tiền bối là, y tiên nắm chắc tìm ra phương pháp đề luyện Thiên Sơn tuyết liên?
Y Thần nói:
- Bà ta có thể hay không lão phu không rõ, nhưng nói về nghiên cứu các loại dược liệu, các loại thuốc giải độc thì Đại Hạ không ai sánh được. Ít nhất bình sinh ta thấy là lợi hại nhất..
Lý Cáp trầm mặc một hồi, gật gật đầu nói:
- Ta sẽ đi tìm y tiên đến.
Phong Liễu Tam nói:
- Y tiên thân mang kịch độc chỉ có thể ở Vạn Lâm tông, không thể đi ra ngoài. Mà Vạn Lâm tông kỳ thú trùng độc đầy, ao đầm xung quanh, sợ rằng...
- Bà ta không ra được, thì ta tiến vào, trên dời nào không có chỗ nào ta không đi được.
Lý Cáp tự tin nói.
- Chỉ bất quá, ngay cả độc trên người mình cũng không giải được sợ rằng có tiếng mà không có miếng đi!
Y Thần đã khiến hắn thất vọng, hiện tại đối với mấy người danh tiếng vang dội lòng tin đã giảm.
Y Thần tựa hồ nhìn ra suy nghĩ Lý Cáp, thản nhiên nói:
- Người hạ độc không tầm thường, độc này sợ rằng chỉ có người hạ độc mới giải được.
- Là người nào lợi hại như thế, hạ độc ngay cả y tiên cũng giải không được?
Lục Chiêu hỏi.
Y loại lắc đầu:
- Ta không biết.
Lý Cáp đứng dậy:
- Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, ngày mai ta sẽ mang theo Nhu cơ, Linh Nhi cùng Phi nhi đi Vạn Lâm tông trước, đi mời y tiên kia chữa trị.
Y Thần bưng nửa chén Hồng Nhan, nói:
- Rượu này...
Lý Cáp mỉm cười:
- Tiền bối, rượu này cứ yên tâm uống đi, đây là cảm tạ ơn ổn định bệnh tình. Đợi các nàng lành bệnh, sau khi ta từ Vạn Lâm tông trở về, sẽ nâng ly cùng tiền bối.
Y Thần gật đầu nói:
- Tốt, lão phu chúc Nhị công tử lên đường may mắn.
Vừa nói vừa đưa tuyết liên trả lại.
- Đa tạ tiền bối.
Lý Cáp nhận lấy tuyết liên, khẽ gật đầu.
Lý Cáp đi rồi, Lục Chiêu liếc xéo đôi mắt ti hí nói với Y Thần:
- Lão đầu nhi, lần đầu ta thấy ông ăn nói khép nép như vậy a. Khí khái Y Thần đi đâu rồi?
Y Thần nhẹ nhàng cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai cô bé:
- Người ở dưới mái hiên a, ngươi nếu muốn thành đại phu còn phải học rất nhiều thứ.
Dứt lời bưng chén Hồng Nhan vào phòng, nâng niu như người tình vậy, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Thật không nỡ uống a...
Lục Chiêu vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn nói thầm:
- Lão tửu quỷ.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì lại nhảy lên hỏi Y Thần:
- Ông rất quen thuộc y tiên Triệu Thanh Nhã nha?
Y Thần ngẩn ra.
Cô bé tiếp tục nói:
- Bà ta là tình nhân cũ à? Hay là người thầm thương trộm nhớ?
Sức tưởng tượng của cô bé đúng là khiến người ta sợ hãi.
Y Thần bước nhanh vào trong:
- Trẻ con đừng nói linh tinh
- Nói một chút đi, có phải thời trai trẻ ông rất phong lưu..
Cô bé vẻ mặt hưng phấn đuổi theo.
Ngày thứ hai, Lý Cáp cưỡi Hỏa Kỳ Lân, chở Nhu Cơ, Linh Nhi, Phi Nhi cùng Hương Hương, rời Đàm Bình trấn, nhắm hướng tây chạy đến Vạn Lâm tông.
Trước khi đi hắn đã để Phong Liễu Tam toàn quyền tiếp nhận chuyện Đàm Bình trấn, bắt đầu gắng sức xây dựng cái thôn nhỏ đơn sơ này. Hắn còn giao quyền chi phối quản lí sự nghiệp ở các nơi cho Phong Liễu Tam, để cho hắn có thể thỏa sức xây dựng Đàm Bình trấn.
Thần thú đúng là là thần thú, hỏa kỳ lân hết tốc lực chạy như bay, dọc đường người thấy chỉ cho là thiên thần hạ phàm, cúng bái tại chỗ. Nếu không phải nhiều lần chạy sai đường, chỉ sợ sớm đã tới Vạn Lâm tông rồi.
Lý Cáp cỡi Hỏa Kỳ Lân rốt cục tới Vạn Lâm tông ngoài, lúc này đã là nửa đêm, trời u ám, xung quanh mù mịt, thi thoảng còn có u quang thoáng qua làm Linh Nhi và Nhu cơ sợ hãi ôm chặt eo Lý Cáp, giống như chỉ cần rời khỏi hắn không biết quái vật nào tha đi mất.
Lý Cáp trải rộng bản đồ ra, móc một viên dạ minh châu, chiếu vào trên bản đồ, Phong Liễu Tam đã vẽ ra hướng đi rồi, hỏi Hương Hương nói:
- Hương Hương, nàng nhìn xem, Phong tiên sinh vẽ chỗ này là nơi nào?
Hương Hương nghiêng mặt nhìn về phía bản đồ, chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp, thấp giọng nói:
- Hẳn là... Có lẽ.
- Hử?
Hương Hương nụ cười, dưới ánh sáng của dạ minh châu có chút thoáng hồng, thấp giọng nói:
- Hương Hương cũng không hiểu cách xem bản đồ.
- Ách...
Lý Cáp xấu hổ, nhìn về phía Linh Nhi cùng Nhu cơ, hai nàng cũng là lắc đầu ý bảo không hiểu.
- Chỗ này vừa đen vừa rộng vừa quỷ bí vừa âm trầm, chắc chắn là Vạn Lâm tông rồi. Ừ, hẳn là không sai.
Lý Cáp tự an ủi mình, giơ tay phải chỉ phía trước:
- Các cô nương, ôm chặt vào! Bay thôi, GO! GO! GO!