Hoàn Khố Đệ Tử

chương 180: lo lắng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trở lại Hỗ Dương, trở lại phủ tổng đốc, trở lại tiểu viện của mình, Lý Cáp trở về với chúng nữ nhân đang mòn mỏi chờ mình.

Lúc này, hắn đang nhíu mày đứng trước giường của Linh Nhi. Hương Hương, Thiên Thiên, Thanh Thanh, Nguyệt Nhi chúng nữ đều đứng ở một bên.

- Nàng bị như thế này từ bao giờ?

Lý Cáp nhìn Linh Nhi đang hôn mê, mặt trắng như tờ giấy, đôi môi khô nứt nói.

Nguyệt Nhi nói:

- Từ khi công tử rời đi, Linh Nhi rầu rĩ không vui, không thể nào ăn cơm. Không bao lâu nàng bị sốt nhẹ, sau đó bị bệnh liệt giường. Lúc tỉnh lúc mê, mỗi ngày chỉ có uống một chút nước. Miễn cưỡng lắm mới ăn được chút cháo loãng Tử Nghiên làm cho.

Lý Cáp thương xót vuốt nhẹ gương mặt gày gò tái nhợt của Linh Nhi, trầm giọng nói:

- Đại phu ở đâu? Đại phu không có kê đơn thuốc sao?

Thanh Thanh nhẹ giọng nói:

- Hồ Xuân Phong có kiểm tra qua, nhưng không tìm ra bệnh. Nhìn như phong hàn, nhưng không phải là phong hàn. Vì vậy thuốc chỉ có thể tạm áp bệnh tình, mà không thể trị tận gốc. Trước khi tổng đốc đại nhân rời đi, cũng cho người tìm danh y khắp châu phủ đến trị bệnh, nhưng không có ai có thể trị khỏi bệnh cho Linh Nhi.

Lý Cáp thấp giọng chửi đám thày thuốc là lang băm, dứt lời đứng lên, giơ tay gọi Lý Đông phân phó:

- Đi tìm Hồ Xuân Phong đến đây. Trong vòng ba ngày không có biện pháp giúp Linh Nhi hạ sốt, ta cho hắn vào chuồng heo.

- Vâng.

Lý Đông lên tiếng. Mấy năm nay, hắn cũng vì Lý Cáp làm không ít chuyện, dần dần cũng trở thành tùy tùng thân cận của Lý Cáp.

- Lý Tây.

Lý Cáp hô.

- Có tiểu nhân.

Lý Tây lập tức bước lên phía trước.

- Đi kiếm danh y cho ta. Trong tỉnh tìm không được, phải tìm ra bên ngoài. Chỉ cần người có y thuật hơn người, mời tới toàn bộ cho ta. Bao nhiêu chẩn kim không thành vấn đề. Nếu mà còn không chịu tới, ngươi biết nên làm như thế nào.

- Tiểu nhân biết, tiểu nhân lập tức làm việc.

Lý Tây cung kính lui xuống.

Sau khi Lý Tây rời khỏi, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Lý Cáp yên lặng đứng trước giường, nhìn vẻ mặt không chút thần sắc của Linh Nhi, cau mày.

Ngay cả Liên Khanh vốn hoạt bát, lúc này cũng lẳng lặng đứng yên. Vốn chúng nữ bởi vì vui mừng được đoàn tụ, nhưng bởi vì Linh Nhi cùng Nhu Cơ bị quái bệnh làm cho ai cũng sầu não.

- Nhu Cơ thì sao?

Thanh âm Lý Cáp phá vỡ sự tĩnh lặng.

Nguyệt Nhi nói:

- Bệnh tình của nàng không giống với Linh Nhi. Tinh thần của nàng lúc nào cũng uể oải, càng ngày càng nghiêm trọng. Nàng ăn thứ gì, cũng không ăn được bao nhiêu sau đó bắt đầu nôn mửa. Thân thể của nàng suy yếu, thậm chí còn ho ra máu nữa. Mặc dù không bị sốt, nhưng hơn nửa thời gian phải nằm trên giường, trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nàng được Thiên Tú cùng Phong di chiếu cố.

Lý Cáp thầm than, đây là ông trời trừng phạt thói phong lưu của hắn sao? Nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng không để cho hai nàng gặp chuyện không may.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế hắn không có nắm chắc. Thiên tai bệnh họa, dù người ta có ghét cay ghét đắng nhưng cũng không thể làm gì được.

- Đi thôi. Đi coi Nhu Cơ một chút.

Lý Cáp mang theo chúng nữ nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng của Linh Nhi, hướng tới tiểu viện của Nhu Cơ cùng Thiên Tú.

Vừa mới tới tiểu viện, Lý Cáp nghe được tiếng ca sâu lắng. Tiếng ca này là dùng Hồ ngữ hát, hắn thấy có chút quen thuộc.

Cảm giác như vậy, làm cho hắn đứng ở bên ngoài, lẳng lặng lắng nghe. Chúng nữ dừng ở phía sau hắn, cùng hắn nghe Hồ ca tuyệt đẹp thanh thúy, nhưng có xen lẫn bi thương trong đó.

Dừng một lúc, hắn đẩy cửa bước vào. Nhờ ánh sáng chiếu qua cửa sổ, Lý Cáp thấy được Nhu Cơ nằm trên giường, khe khẽ mở mắt. Mặt mũi nàng còn tiều tụy hơn nhiều so với Linh Nhi. Thấy vậy, trong lòng hắn hơi xót một chút. Mặc dù nàng chỉ là một nữ tù binh của mình, cũng không trông mong gì nàng toàn tâm toàn ý thần phục mình.

Nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân của mình… Lý Cáp thở dài một tiếng, chậm rãi đi tới trước giường.

Vẻ mặt Thiên Tú cùng Phong di không chút kinh ngạc. Lý Cáp đã trở lại, các nàng đều đã biết.

Bị bệnh lâu ngày, Nhu Cơ đã hoàn toàn tiều tụy, mất hết bộ dáng thanh tú xinh đẹp. Hốc mắt sâu hoẵm, sắc mặt trắng bệnh, nàng vô thần nhìn lên nóc nhà, miệng lẩm bẩm nói gì đó. Mặc dù không ai nghe dõ, nhưng có thể khẳng định, nàng đang dùng Hồ ngữ.

Lúc này, Lý Cáp không có so đo Nhu Cơ không nói Hạ ngữ mà dùng Hồ ngữ, ôn nhu gạt mấy sợi tóc trên trán nàng, bỗng nhiên nói:

- Vừa rồi là nàng ca hát sao?

Ánh mắt hắn vẫn nhìn Nhu Cơ, nhưng Thiên Tú biết hắn đang hỏi mình.

- Đúng vậy.

Ánh mắt Thiên Tú đặt trên khuôn mặt nam nhân. Nhưng nàng không nhìn thấu, rốt cuộc là trong lòng nam nhân này là dạng gì.

- Tên là gì?

Thiên Tú sững sờ một chút:

- Nữ Thần khúc.

- Nữ Thần khúc?

Lý Cáp xoay đầu lại nhìn Thiên Tú:

- Nàng hát lại lần nữa cho ta nghe?

- Hiện tại?

Thiên Tú thấy tay của hắn từ trên trán Nhu Cơ chậm rãi mơn trớn khuôn mặt, nhẹ nhàng xoa xoa.

- Đúng vậy.

Tiếng ca nhẹ nâng, Thiên Tú chậm rãi hát lên. Không thể không nói, thanh âm của Thiên Tú vô cùng thánh thót, so với Thiên Thiên, Thanh Thanh không kém bao nhiêu.

Khi mọi người rời đi, Thiên Tú không tiếng động nở nụ cười, nhìn Nhu Cơ lẩm bẩm:

- Thì ra là ngươi đang chờ hắn sao? Đạt Na, tại sao lại như vậy chứ?

Lúc đi trong hành lang, Lý Cáp đứng giữa chúng nữ đột nhiên dừng bước, tựa như nhớ đến thứ gì đó, lầu bầu:

- Chẳng phải chúng ta có Thiên Sơn Tuyết Liên sao? Đồ chơi kia chẳng phải có thể khởi tử hồi sinh, có thể trị được bách bệnh? Lấy Thiên Sơn Tuyết Liên cho Nhu Cơ cùng Linh Nhi phục dụng.

Nguyệt Nhi thấp giọng nói:

- Công tử, chàng đừng quên. Thế gian này có rất ít người có thể có phương pháp điều chế Thiên Sơn Tuyết Liên.

Lý Cáp ngẩn ra nói:

- Ta nhớ ra rồi. Phong di từng nói qua. Thánh nữ dự khuyết phái Thiên Sơn, hiểu được phương pháp. Để cho nàng tìm thánh nữ chẳng phải là okie sao?

Nguyệt Nhi lắc đầu nói:

- Lý gia đã đem ám hiệu liên lạc của Phong di sử dụng khắp Đại Hạ quốc rồi. Nhưng hiện tại không có nửa điểm âm tín. Không biết là thánh nữ dự khuyết còn chưa thấy, hay là chưa kịp đi tới.

Lý Cáp vỗ vỗ cái trán, xoay người nói:

- Ta nhớ có người còn được xưng là y thần, y tiên. Lấy y thuận của bọn hắn, lại có Thiên Sơn Tuyết Liên làm thuốc, bệnh tình của Nhu Cơ cùng Thiên Thiên hẳn không làm khó được bọn họ.

Nguyệt Nhi nói:

- Nhưng y tiên không rời được Vạn Lâm tong. Y thần thì không biết tung tích, làm sao tìm được?

Khóe miệng Lý Cáp hơi nhếch lên:

- Không được cũng phải nghĩ cách. Tìm không được cũng phải tìm. Ta cũng không tin, ở Đại Hạ quốc, việc tìm người có thể làm khó được Lý gia.

Lúc này Thiên Thiên ôn nhu mở lời:

- Chủ nhân, vừa rồi tiểu Vân truyền lời, nói phu nhân muốn gặp chủ nhân.

- Ừ, ta biết rồi.

Lý Cáp gật gật đầu. Hoa Tư theo Lý Cáp trở về Hỗ Dương, sau đó cùng với tỷ tỷ được mẫu thân gọi tới. Mặc dù ở kinh thành, đã tổ chức một nghĩ thức đơn giản. Nhưng đám cưới chưa có bắt đầu, Hoa Tư cùng với Lý Cáp vẫn tách ra. Vì vậy, chúng nữ thấy mẫu thân cho gọi, tám chín phân là đến bàn bạc chuyện hôn lễ. Nhưng Nhu Cơ cùng Linh Nhi bị bệnh nặng nằm liệt giường, hắn nào có tâm tư cử hành hôn lễ.

Thật ra ở trong lòng của hắn, vốn là đã có kế hoạch. Chính là đám cưới ở Hỗ Dương, một lượt liền cưới tất cả chúng nữ. Trong suy nghĩ của hắn, nếu không cùng nhau tổ chức đám cưới, thật không công bằng với các nàng. Mà sự việc này, xưa nay chưa từng có.

Nhưng phụ mẫu hắn cũng không biết hắn đang có cái suy nghĩ này.

- Nhị công tử.

Lý Bình cầm đến một chiếc hộp màu đen, đưa đến trước mặt Lý Cáp:

- Đây là đồ của Phong tiên sinh.

Lý Cáp nhận lấy chiếc hộp, giơ tay mở ra. Đập vào mặt hắn là một chiếc quạt sắt rẻ tiền. Đây chính là Thiết Phiến tiên sinh Phong Liễu tam dùng làm vũ khí. Cao thủ Lý gia quả nhiên bảo vệ bên cạnh Phong Liễu Tam. Ngay cả chiếc quạt sắt lúc hắn ném ra bảo vệ tính mạng cũng được đoạt trở lại.

Đem quạt sắt cầm trên tay, hắn phẩy một cái mở quạt sắt ra, sau đó khép lại. Lý Cáp lắc lắc đầu nói:

- Đồ chơi này không ăn thua, quá cùi bắp, không đủ khí khái. Sau đó hắn trực tiếp đem quạt sắt đặt vào trong hộp, ném cho Lý Bình:

- Để trong tầng hầm đi. Ngày mai gọi lão Trương tới, ta muốn hắn làm cho Phong tiên sinh một chiếc quạt sắt thật khí phái.

Lúc này, ở phủ tổng đốc, trong thư phòng Lý Tư Hồng, phụ tử một già một trẻ yên lặng ngồi bên bàn trà.

- Ta nhớ được, lần trước phụ tử chúng ta tĩnh tâm nói chuyện, là trước khi ngươi tổ kiến Hổ doanh, xuât chinh diệt Hồ.

Nhấp một ngụm trà, Lý Tư Hồng chậm rãi nói.

- Hài nhi lắng nghe lời dạy của phụ thân.

- Ha ha.

Lý Tư Hồng khoát tay áo nói:

- Cũng không hẳn là dạy bảo. Sau một đêm, ngươi lông cánh đã đủ, hiện tại còn hơn cả phụ thân, phụ thân này cũng không còn quản được rồi. Mà cũng phải nói, từ nhỏ đến lớn, cũng không ai có thể quản được ngươi.

Lý Cáp ngẩng đầu nhìn phụ thân:

- Phụ thân, vĩnh viễn là phụ thân của Lý Cáp.

- Đứa ngốc, phụ thân dĩ nhiên là phụ thân.

Lý Tư Hồng nở nụ cười:

- Ngươi hiện tại là niềm kiêu ngạo của Lý gia. Sau này nhắm mắt gặp liệt tổ liệt tong, ta cũng còn có chút mặt mũi. Tuy sinh hai người, nhưng cũng không làm cho Lý gia mất hết thể diện.

Lý Cáp cúi đầu, không có nói gì nữa. Chính là hắn không muốn đảm bảo được hắn làm phát dương quang đại cho Lý gia. Trọng trách này tốt nhất là giao cho đại ca của hắn. Thứ hắn muốn là cuộc sống tiêu dao tự tại.

- Nhưng mà, Cáp nhi. Hôn lễ đại sự cũng không thể chậm trễ, nhất định phải cử hành đúng hạn.

Lý Tư Hồng bỗng nhiên chuyển đề tài.

Lý Cáp lắc đầu:

- Bệnh tình của Nhu Cơ cùng Linh Nhi còn chưa có biến chuyển, hài nhi không có tâm tư cử hành hôn lễ. Hơn nữa, Tư nhi đã là người của Lý gia chúng ta, hôn lễ này cử hành sớm muộn cũng đâu có sao.

Lý Tư Hồng khẽ nhíu mày:

- Cáp nhi, phụ thân đã sớm nói. Ngươi ở bên ngoài thích phong lưu thế nào cũng được, cũng không quản ngươi có bao nhiêu thê thiếp, nhưng ngươi phải nhớ lấy đại cục làm trọng. Hôm nay thế cục của Đại Hạ quốc, hôn lễ của ngươi, cũng không chỉ đơn giản là hôn lễ. Hơn nữa, Nhu Cơ rõ ràng là từ người Hồ ngươi đoạt làm tù binh, làm nha hoàn. Chơi đùa thì thôi, sao có thể coi là thật? Còn có Thiên Tú công chúa kia nữa, cũng không khác gì. Ngươi phải nhớ cho kỹ, không đồng tộc, chính là tai họa ngầm.

- Hài nhi biết.

Lý Cáp trả lời cho có.

- Linh Nhi kia, là từ đâu tới?

Lý Tư Hồng suy tư hỏi.

- Thiên Sơn…

Lý Cáp thấp giọng.

- Đúng rồi, cũng là tiểu nha đầu mang về từ thảo nguyên. Nữ nhân của ngươi nhiều như vậy, ai ai ta cũng không nhỡ rõ. Tiểu nha đầu kia thoạt nhìn mười bốn mười lăm, ngay cả nói cũng không rõ, xuất thân từ đâu ngươi cũng không chịu nói.

Lý Tư Hồng thở dài nói:

- Nhà chúng ta hiểu là được, cũng không yêu cầu ngươi môn đăng hộ đối. Nhưng xin ngươi cũng đừng cứ thấy gái là mang về nhà. Ngươi coi một chút đại ca của ngươi đi. Hắn là học theo anh Cường Thuần Khiết, từ nhỏ cũng vô cùng phong lưu. Nhưng cuối cùng cũng không phải là có một mình đại tẩu ngươi?

- Hài nhi biết…

Vẫn là câu trả lời cho có. Trong lòng hắn thì xem thường. Ai bảo anh Cường Thuần Khiết phong lưu là lấy một đại tẩu. Đại ca chỉ học được thói phong lưu của anh Cường thôi. Bất kể là ai đã từng được hắn thả Nòng Nọc, đừng mơ thằng nào động vào.

- Nếu biết như vậy, hôn lễ kia…

- Bệnh tình của Nhu Cơ cùng Linh Nhi không có chuyển biến tốt, con sẽ không cử hành hôn lễ.

- Ngươi…

Lý Tư Hồng giận dữ đứng dậy.

- Phụ thân. Vậy ngài giúp đỡ một chút, để cho người của Lý gia đi tìm thánh nữ dự khuyết của phái Thiên Sơn cùng y thần, y tiên, cụ tổ y thân, y tiên cũng được. Mấy tên đó chữa hết bệnh cho Nhu Cơ cùng Linh Nhi, con đảm bảo sẽ lập tức cử hành hôn lễ.

Lý Cáp đem chén trà uống cạn, đứng lên nói.

Lý Tư Hồng lắc đầu thở dài:

- Được, ngươi được. Thật là không quản được ngươi. Ngươi đi thuyết phục mẫu thân ngươi đi.

Lý Cáp mỉm cười:

- Phụ thân yên tâm, chỗ mẫu thân, con sẽ nói. Nếu như không còn việc gì, hài nhi đi trước.

- Ừ.

Lý Tư Hồng nhìn thằng con thứ hai, bỗng nhiên lộ ra một chút mỉm cười:

- Còn có một chuyện, ta cần phải xác định. Ngươi thực sự muốn tới đất phong của mình là bố đời hai năm?

Lý Cáp hơi sững sờ, nhìn ánh mắt phụ thân, gật đầu:

- Đúng vậy. Có vấn đề gì sao? Phụ thân.

- Ừ, không có vấn đề gì. Được rồi, ngươi đi đi.

Rời khỏi thư phòng của phụ thân, Lý Cáp cũng không lập tức về tiểu viện của mình, mà chuyển đến đại viện coi Hỏa Kỳ Lân đang nằm úp sấp ở đó.

Theo lý mà nói, Hỏa Kỳ Lân là bị Lý Cáp xài bạo lực uy hiếp nó làm ngựa cưỡi. Trong khoảng thời gian Lý Cáp không có ở Hỗ Dương, con này có thể chuồn về Thiên Sơn, tuyệt đối là không ai ngăn cản được nó. Nhưng nó không có rời đi, vẫn ngoan ngoãn như mèo nằm một chỗ, điều này làm cho Lý Cáp không khỏi hoài nghi. Con Kỳ Lân này không phải là có khuynh hướng muốn hưởng thụ bạo lực đấy chứ.

Khi Lý Cáp bước vào, Hỏa Kỳ Lân vẫn ngủ gục bống mở mắt ra, vội vàng đứng dậy, phát ra tiếng gào thét.

- Nhị Phi, ở nơi này không tệ chứ?

Lý Cáp mỉm cười đi tới, nhấc chân đá vào mông Hỏa Kỳ Lân:

- Đứng thẳng như vậy là gì? Muốn khiêu chiến đại ka à?

Một cước của Lý Cáp há lại dễ chịu, ngay cả lân giáp đao thương bất nhập của Hỏa Kỳ Lân cũng thụ không ít đau đớn. Nó vội vàng nằm úp xuống mặt đất, giống như chó mèo ủy khuất kêu ô ô, hai mắt tràn đầy sợ hãi.

Lý Cáp đưa tay vuốt ve lân giáp, lẩm bẩm:

- Thật không hổ là thánh thú, nếu lột da này để làm giáp, nhất định là hảo giáp tuyệt thế.

Giống như nghe hiểu lời nói của hắn, cả người Hỏa Kỳ Lân run lên cầm cập.

Lý Cáp bật cười:

- Ha ha, khôi giáp đao thương bất nhập đối với ta là vô dụng. Hỏa Kỳ Lân, ta nhớ rõ một ít thần thoại, là thần tiên cưỡi ngựa. Không nghĩ tới, ta cũng có đãi ngộ của thân tiên. Hắc hắc, so với chạy BMW, Mercesdes còn nhanh hơn nhiều. Ngươi ở Thiên Sơn nhiều năm như vậy, thật cũng có kiên nhẫn chịu đựng tịch mịch.

Lý Cáp thấp giọng lầu bầu, giống như là đang nói chuyện với Hỏa Kỳ Lân.

- Ở bên ngoài phồn hoa, đối với ngươi không chút hấp dẫn nào sao. Nhưng mà sợ rằng từ nay ngươi không lười biếng được nữa rồi. Bởi vì ta là người không chịu đựng được tịch mịch.

Dứt lời, Lý Cáp nhảy lên trên lưng Hỏa Kỳ Lân:

- Rồi có một ngày, ta sẽ cưỡi ngươi, giết ra chiến trường, uy chấn thiên hạ.

Nhưng mà hắn không có biết. Dưới ánh trăng, không chỉ thân thể Hỏa Kỳ Lân uy vũ như thiên thần, ngay cả ánh mắt cũng phát ra màu đỏ kỳ dị, tựa như ngọn lửa đỏ lòm.

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo một chút.

Nhu Cơ cùng Linh Nhi đang bị bệnh làm cho Lý Cáp phiền não. Hiện tại hắn muốn cưỡi Hỏa Kỳ Lân đi hóng gió, thư giãn chút ít.

- Rống!

Hỏa Kỳ Lân rỗng lên một tiếng, khom người xuống sau đó chợt nhảy lên, phóng qua tường viện, rơi xuống đường phố Hỗ Dương.

Nhất thời, bên trong đại doanh Hổ quân nằm cách thành Hỗ Dương mấy dặm, ngựa chiến rối rít kêu hú, súc vật cúi rạp đầu xuống đất, giống như các quan thần đang lạy hoàng đế. Nhưng mà, Đại Phi là một ngoại lệ. Nó đang ngủ chợt ngẩng đầu lên sau đó lại nằm rạp xuống ngủ tiếp.

Người đi trên đường cái cũng sợ ngây người. Khi bọn họ kịp phản ứng, Hỏa Kỳ lân đã lấy tốc độ nhanh nhất, như điện xẹt chở Lý Cáp chạy ra khỏi thành Hỗ Dương.

- Kia… Kia là quái vật gì?

Một người vẫn mang vẻ mặt sợ hãi, sửa sang lại y phục của mình, run giọng nói.

Một người bên cạnh tự hào nói:

- Huynh đài không phải là người Hỗ Dương sao? Đó là Hổ Uy tướng quân của Hỗ Dương chúng ta. Ngài ấy đang cưỡi Hỏa Kỳ Lân đấy. Ha ha… Vận khí của huynh đài thật tốt, có thể nhìn thấy Hổ Uy tướng quân cưỡi Hỏa Kỳ Lân. Trừ lần đầu tiên trở về Hỗ Dương, đây là lần đầu tiên ngài ấy công khai cưỡi Hỏa Kỳ Lân ra đường.

- Ồ? Đó chính là Hổ Uy tướng quân Lý Thiết Lang? Con quái vật kia là Hỏa Kỳ Lân sao? Quả nhiên đáng sợ, đáng sợ… Đúng rồi, đã trễ thế này Hổ Uy tướng quân còn cưỡi Hỏa Kỳ Lân đi đâu?

Những người bên cạnh nhún nhún vai trả lời:

- Chúng ta sao biết được. Tính tình của Nhị công tử, cả Hỗ Dương chúng ta không ai nhìn thấu.

Bên trong phủ tổng đốc.

Hoa Tư khẽ vuốt bộ ngực sữa, khoác áo mỏng đi ra. Nàng hướng về phía nha hoàn Lý gia chịu trách nhiệm hầu hạ nàng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi là thanh âm gì thế?

Nha hoàn thấy Hoa Tư ra ngoài, vội vàng hành lễ:

- Thiếu phu nhân.

Nghe được ba chữ thiếu phu nhân, nụ cười của Hoa Tư bỗng hiện hồng.

- Đó là tiếng hô của Nhị Phi. Tiểu tỳ thấy nó chở một người nhảy ra phủ. Có thể là nó chở Nhị công tử đi tản bộ.

- Nhị Phi?

Hoa Tư nhíu mày hỏi:

- Là cái gì?

- Đó chính là Hỏa Kỳ Lân của công tử.

Nha hoàn nháy đôi mắt xinh đẹp nói.

- Hỏa Kỳ Lân?

Hoa Tư nghĩ nghĩ, Hổ Uy tướng quân danh chấn thiên hạ, có một con thần thú Thiên Sơn làm tọa kỵ.

- Đã trễ thế này, chàng còn đi đâu vậy?

Thiếu phu nhân Lý gia tương lai cùng nha hoàn có suy nghĩ giống nhau, lẩm bẩm tự nói. Trong lòng Hoa Tư nảy sinh ước mơ, không biết hôn lễ của mình, không biết chàng có cưỡi Hỏa Kỳ Lân không nhỉ?

Truyện Chữ Hay