Công tử áo bào tro này dĩ nhiên là Lý Cáp.
Trong tích tắc nhìn thấy Hoa Tư, mặc dù đứng có chút xa, nhưng ánh mắt này, lại làm cho hắn cảm thấy quen thuộc, cho nên liền đi tới.
Nhìn thấy Lý Cáp đi tới, trên mặt Hoa Tư lộ ra sự vui mừng. Nàng trộm liếc mắt nhìn bạch y công tử một cái, nói với Lý Cáp:
- Công tử, tiểu thư, các người ở đây sao? Lão gia sai Tiểu Bích tới tìm các người.
Lý Cáp không khỏi cảm thấy nghi hoặc, công tử? Tiểu thư? Lão gia? Tiểu Bích? Chẳng lẽ là nha hoàn của phủ gia gia, đến đây tìm hắn? Lại đánh giá nàng mấy lần, dáng người tốt, bộ dạng lại càng xinh đẹp, nhìn qua một cái chính là bộ dạng thục nữ ôn nhu, có một khí chất của tiểu thư khuê các. Nếu không phải trên người mặc y phục thị nữ, có lẽ ai cũng đều phải tưởng là tiểu thư của đại gia đình.
Gia gia từng có một nha hoàn như thế sao? Nha hoàn xuất sắc như thế này, nếu ta gặp qua, không có khả năng không nhớ rõ. Tiểu Bích? Chưa từng nghe qua. Trong lòng Lý Cáp càng nổi lên nghi ngờ.
Nhưng mà còn chưa có đợi Lý Cáp đến gần, hai đại hán cũng đã được gọi đến trước mặt hắn, sắc mặt như sắt, hai tay khoanh trước ngực, thanh âm vững vàng nói:
- Không phải chuyện của các ngươi, tránh qua một bên.
Lý Cáp thoáng nhìn hai đại hán này, trên lưng đều là trang bị trường đao. Hai mắt Lý Cáp hơi híp, giơ tay ngăn Dương Cận cùng hai người hổ vệ. Hắn nhìn biểu tình của nàng đối với công tử bạch y, đại khái đã đoán được tình hình trước mắt, trực tiếp đưa tay đẩy hai đại hán kia ra hai bên, nhìn nàng kia cười nói:
- Tiểu Bích, trong nhà có chuyện gì không? Bọn họ là ai?
Hai đại hán kia thân thủ cũng không phải là hạng người tầm thường, nhưng lại không nghĩ sức lực của Lý Cáp lại to như vậy, nhẹ nhàng đưa tay một cái đã đẩy bọn họ ra. Còn chưa đợi bọn họ kịp phản ứng, một thân y phục trắng, Hương Hương che khăn mặt đã đi qua trước người bọn họ, đưa tay vẫy nhẹ. Hai người chỉ nghe thấy một trận hương thơm thanh tịnh, trong người cảm thấy mệt mỏi cực điểm, hai mắt mở không lên, đứng nguyên tại chỗ phát ngơ.
Bạch y công tử kia thấy hai thủ hạ của mình không thể ngăn cản Lý Cáp, nhíu mày, thầm mắng đồ phế vật, liền mỉm cười nhìn Lý Cáp nói:
- Ngươi là Hoàng công tử?
Lý Cáp liếc mắt đánh giá bạch y công tử một cái, nhìn thấy trên ngang hông hắn treo một khối ngọc bội hình rồng màu xanh đậm thì trong lòng khẽ động, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười không thay đổi, nói:
- Không biết vị công tử này có chuyện gì?
Đến đây hắn cố ý không nói lời khẳng định, lập lờ nói qua.
- Nàng là thị nữ của nhà ngươi?
Bạch y công tử chỉ vào Hoa Tư nói, ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía Hương Hương che mặt, một thân váy tơ trắng cùng Thiên Thiên. Hai người này dù chưa lộ kiều nhan, nhưng dáng người mỹ lệ đã đủ làm cho người ta mê muội.
Lý Cáp híp mắt, thản nhiên liếc mắt nhìn bạch y công tử kia một cái, lại nhìn Hoa Tư một cái, càng cảm thấy được ánh mắt của nàng rất quen thuộc.
- Nàng ta chính là thị nữ Tiểu Bích của tại hạ.
Lý Cáp khẳng định.
Hoa Tư thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn hắn một cái.
- Tiểu Bích, lão gia không phải tìm ta có việc sao? Còn sửng sờ ở đây làm cái gì?
Lý Cáp lại nói.
Hoa Tư vội phản ứng đi đến bên cạnh hắn, đại hán kia bên cạnh bạch y công tử vừa muốn tiến lên ngăn cản, bỗng nhiên thấy một làn gió thơm xông vào mũi, lập tức cũng giống như hai người trước, ngây dại tại chỗ.
- Vị công tử này, cáo từ.
Lý Cáp nhìn bạch y công tử kia ôm quyền cười nói, Dứt lời lập tức xoay người, nắm tay Hoa Tư, đi về hướng ngược lại.
Bạch y công tử kia thấy thủ hạ của mình đều ngẩn ngơ tại chỗ, trong lòng lấy làm lạ. Nhìn về phía đám người Lý Cáp, thấy bọn họ đã đi xa, ngay sau đó cũng ngửi thấy một trận mùi thơm, liền không biết cái gì nữa.
Những người ở bên cạnh đứng xem, cùng một đám thủ hạ dưới tay bạch y công tử kia, tựa như đều điêu đứng, ngẩn người tại chỗ, ánh mắt nhắm lại, nét mặt mê say, tựa hồ như đang đứng đấy nằm mơ. Không cần phải nói, cái này hẳn nhiên là hồ yêu Hương Hương của Lý Cáp lại động tay chân.
Qua hồi lâu, bạch y công tử cùng thủ hạ của hắn cũng hồi phục lại tinh thần, ngỡ ngàng nhìn xung quanh, mới nhớ tới chuyện vừa xảy ra. Thật là chuyện kỳ lạ, như thế nào mà cứ đứng ở đây ngây dại ra như vậy?
- Vương gia, ngài không sao chứ?
Một đại hán bộ dạng dẫn đầu đã qua nói khẽ với bạch y công tử.
Bạch y công tử xoa nhẹ huyệt thái dương, nhíu mày nói:
- Vừa rồi là như thế nào vậy?
Đại hán kia nói:
- Có thể là có người dùng các loại mê hồn dược… Nhưng mà người bỏ thuốc, võ công e rằng cao cường không lường được.
Bạch y công tử nhìn về phía hắn:
- Ý ngươi là bên người Hoàng công tử kia có đại cao thủ?
- Nếu thuộc hạ đoán không sai, hẳn là một trong vị hai nữ tử che mặt kia.
- Hừ, dù sao cũng đã chạy mất, nhưng cũng sẽ vô ích. Ngày mai các ngươi đi Hoàng gia một chuyến.
Bạch y công tử âm thanh lạnh lẽo nói:
- Tiện thể điều tra rõ hai vị nữ tử che mặt kia, có phải là thê thiếp của Hoàng công tử hay không?
- Dạ.Truyện copy tại TruyệnFULL.vn
Đại hán cung kính nói.
Bên kia Lý Cáp đã mang Hoa Tư đến một hội trường của “Vạn Hoa hội” - quảng trường Cẩm Hoa môn.
Cẩm Hoa môn náo nhiệt không thua kém Bạch Hổ môn, cũng có vạn hoa đua nở, hoa đăng lóng lánh.
- Cám ơn…
Hoa Tư nhẹ giọng nói, mới phát hiện tay mình vẫn còn bị Lý Cáp nắm, không khỏi cảm thấy như có hoả thiêu nóng hâm hấp trên mặt, vội vàng rút tay ra.
Lý Cáo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, cho đến khi khuôn mặt nàng đỏ lên:
- Tiểu Bích cô nương, chúng ta có gặp qua sao?
Hoa Tư ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới ngày đó nàng ở trong xe ngựa là che mặt, nàng thấy được dáng vẻ của hắn, nhưng hắn lại không thể thấy nàng. Bất quá nghe hắn nói những lời này, hiển nhiên đối với chính mình có chút ấn tượng, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.
- Có lẽ vậy…
Nghĩ một lát sau, Hoa Tư vẫn quyết định không nói cho hắn.
- Tiểu Bích cô nương, một mình nàng đi xem “Vạn Hoa hội” sao?
Lý Cáp cảm thấy cô gái này không nói thật, ánh mắt của nàng thoạt nhìn giống như đã từng quen biết. Nàng hẳn là cũng biết hắn, nếu không vừa rồi như thế nào gọi mình gíúp đỡ?
Hoa Tư gật gật đầu.
- Nàng biết những người vừa nãy sao?
Lý Cáp lại hỏi.
Hoa Tư lắc lắc đầu.
- Nhà nàng ở đâu?
Hoa Tư ngẩn đầu liếc mắt nhìn Lý Cáp một cái, tựa hồ do dự một chút, cuối cùng cái gì cũng không nói, cúi đầu xuống.
Lý Cáp chợt thấy cách đó không xa trên một đoá hoa, thất thải Hồ Điệp đang dừng ở trước mặt, gây ra chú ý. Đã có rất nhiều người ở đấy chỉ trỏ, Hồ Điệp xinh đẹp như vậy, chẳng có mấy người gặp qua. Trong khoảng thời gian này, thất thải Hồ Điệp lúc ẩn lúc hiện, nhưng Lý Cáp lại biết, trên thực tế thì nó luôn ở bên cạnh hắn, buổi tối thậm chí còn từng chui vào trên giường ngủ, không sợ bị đè ép. Có lẽ cũng bởi vì trên người hắn có khí Càn Khôn, có tác dụng hấp dẫn.
- Tiểu Bích cô nương, nàng xem ở đó.
Hoa Tư kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay Lý Cáp, lập tức bị thất thải Hồ Điệp kia mê hoặc, hai mắt sáng lên, trên mặt lộ vẻ mặt kinh hỉ
- Hồ Điệp thật đẹp,
Lý Cáp thầm nghĩ trong lòng, nử hài tử quả nhiên đều là ưa thích những gì đáng yêu xinh đẹp. Trong miệng nói:
- Ta có thể làm cho Hồ Điệp kia tự mình bay đến lòng bàn tay của ta, nàng có tin không?
Hoa Tư nhìn hắn, lại nhìn về phía thất thải Hồ Điệp bên kia, cười lắc đầu nói:
- Ta không tin.
- Nếu ta đây làm được rồi sao?
Lý Cáp nói.
- Làm thử đi.
- Nếu ta làm cho Hồ Điệp kia bay tới trong tay, nàng phải đáp ứng ta một chuyện, thế nào?
- Chuyện gì?
- Hiện tại ta còn chưa nghĩ tới, sau khi nghĩ tới, sẽ nói cho nàng biết. Đương nhiên, chuyện này còn phải là do nàng tự nguyện, ta sẽ không bắt buộc nàng, cũng sẽ không khiến nàng đi làm chuyện tàn nhẫn.
Lý Cáp mỉm cười nói, như vậy tựa như đem tiểu gà mái lừa vào tay con chồn.
Trong lòng Hương Hương cùng Thiên Thiên bên cạnh đều cùng một ý nghĩ: chủ nhân lại muốn dụ dỗ cô nương này.
Hoa Tư suy nghĩ một chút, cảm thấy Lý Cáp thoạt nhìn cũng không giống người xấu, hơn nữa nàng cũng chưa nói cho hắn biết nàng ở nơi nào, đến danh tính cũng đều là giả, về sau không chừng sẽ không có cơ hội gặp mặt, chuyện này chỉ sợ cuối cũng cũng chỉ là sống chết mặc bây, liền gật đầu nói:
- Được, chỉ cần ngươi có thể làm cho Hồ Điệp kia nghe lời ngươi bay tới, ta sẽ đáp ứng ngươi.
- Được, nàng hãy nhìn cho kỹ.
Lý Cáp cười nói. Dứt lời, nhẹ nhàng đưa tay ra, nhìn về phía thất thải Hồ Điệp kia.
Hoa Tư hai mắt mở thật to, kinh ngạc nhìn thấy thất thải Hồ Điệp từ trên đoá hoa kia bay đến lòng bàn tay hắn, vòng quanh Lý Cáp một vòng, nhẹ nhàng đứng ở trên lòng bàn tay hắn. Bên cạnh lập tức vang lên tiếng ca ngợi kinh ngạc của mọi người, ánh mắt của bọn họ cũng bị hấp dẫn tại đây.
- Thật xinh đẹp, thật thần kỳ!
Hoa Tư tán thưởng, nhìn về phía Lý Cáp nói:
- Ta có thể… sờ sờ nó không?
Lý Cáp cười nói:
- Đương nhiên.
Hoa Tư dùng một ngón tay nhẹ nhàng đưa lên lưng Hồ Điệp mà vuốt ve. Hồ Điệp này thật khác với những con Hồ Điệp khác, trên người không những không có phấn hoa, hơn nữa còn bóng loáng như mặt băng.
Lý Cáp đem thất thải Hồ Điệp nhẹ nhàng bỏ trên mái tóc của Hoa Tư. Nó phẩy phẩy cánh, hiểu ý vòng quanh nữ tử xinh đẹp này tung tăng bay múa.
Không bao lâu, vài tiếng thán phục của dân chúng vang lên, đại lượng Hồ Điệp theo bốn phía bay tới, bắt đầu đi theo thất thải Hồ Điệp cùng nhau vây quanh Hoa Tư tung bay.
Trên mặt Hoa Tư hiện lên vui vẻ tươi cười, mở hai tay ra, xoay mình thích thú.
Dáng người uyển chuyển, dung nhan tuyệt thế, hơn nữa cùng bách điệp múa kỳ cảnh, làm cho mọi người thấy như si mê, đều không khỏi vỗ tay khen hay.
Không biết qua bao lâu, thất thải Hồ Điệp kia lại bay trở về bả vai của Lý Cáp, những con bướm khác cũng chầm chậm tản đi, mà Hoa Tư cũng đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Dân chúng vây xem bên cạnh thấy đàn bướm rời đi, cũng chầm chậm tản ra.
- Ngươi làm thế nào chế ngự nó?
Hoa Tư phì phò thở nhỏ, tò mò hỏi han.
Lý Cáp nghe trên người nàng nhàn nhạt tản ra mùi thơm cơ thể, cười nói:
- Bởi vì nó yêu thích ta.
- Ngươi gạt ta.
Hoa Tư cười nói.
- Thì chính là ta thông linh.
Lý Cáp lại nói.
Hoa Tư bỗng nhiên biến sắc, hô nhỏ một tiếng:
- Nguy rồi.
- Làm sao vậy?
Lý Cáp khó hiểu.
Hoa Tư nói:
- Ta đã đi lâu lắm rồi, cần phải trở về, công tử tái kiến.
Nói xong liền muốn rời khỏi.
Lý Cáo vội nói:
- Để ta tiễn nàng trở về. Đã trễ thế này, một mình cô nương như ngươi sẽ không an toàn, ngộ nhỡ gặp phải những người đó thì làm thế nào?
Hoa Tư do dự một chút. Nàng cũng thật lo lắng nếu như gặp lại bạch y công tử vừa nãy. Nhưng nhìn Lý Cáp, chứng kiến trên mặt hắn ấm áp mỉm cười, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Nhớ đến mình cũng là người sắp xuất giá, vội cuối thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói:
- Ý tốt của công tử ta nhận, nhưng có nhiều bất tiện, xin công tử hãy thứ lỗi.
Dứt lời đã hướng theo Chu Tước nhai đi nhanh. Nàng biết, chỉ cần đi vào Chu Tước nhai, liền an toàn. Nơi đó có tuần tra Vũ Lâm quân, như vậy sẽ không có người lớn gan ở Chu Tước nhai trêu chọc nàng.
Lý Cáp nhìn Hương Hương một cái, lập tức hiểu ý, gật gật đầu, âm thầm đi theo Hoa Tư.
Thiên Thiên bên cạnh nói:
- Chủ tử, Tiểu Bích tỷ tỷ kia hẳn không phải là nha hoàn.
Lý Cáp nhẹ nhàng ôm bả vai của nàng nói:
- Nàng cũng đã nhìn ra?
- Vâng, nàng hẳn là tiểu thư nhà ai, trộm lén đổi trang phục chạy đến xem “Hội hoa xuân”.
Lý Cáp gật đầu nói:
- Nếu ta đoán không sai, Tiểu Bích kia, hẳn cũng không phải là tên thật của nàng.
Nói xong lại đem ánh mắt hướng đến biển hoa, sờ sờ cằm nói:
- “Vạn Hoa hội” này vẫn rất thú vị, sau này khi về Hỗ Dương, cũng làm cho cha ở Hỗ Dương một cái. Ở trên cầu Hỉ Thước làm một đường. Nghĩ so với cái quảng trường này thì lãng mạn hơn nhiều.
Lại tuỳ ý đi dạo một hồi, Lý Cáp mới cùng đám người Thiên Thiên, Dương Cận trở về phủ thái sư.
Lý Cáp để cho đám người Dương Cận từng người trở về nghỉ ngơi, liền dẫn Thiên Thiên trở về tiểu viện của mình, vào phòng ngủ.
Hương Hương từ sớm đã ở bên trong đợi khá lâu, chuẩn bị xong nước tắm rồi.
- Vừa mới xong, chủ nhân.
Hương Hương chỉ cởi ra một tầng lụa mỏng, đưa tay thử nước ấm trong thùng, ngẩng đầu nhìn Lý Cáp thản nhiên cười nói.
- Ừ.
Lý Cáp đáp một tiếng, mặc cho Thiên Thiên đem y phục trên người mình cởi xuống, trần chuồng lộ thể bước vào trong thùng tắm.
- Thế nào? Biết nàng ở đâu chứ?
Lý Cáp vừa vuốt ve mỹ đồn dưới lớp sa mỏng của Hương Hương, vừa hỏi.
Hương Hương ôn nhu xoa xoa lưng cho hắn, điềm đạm nói:
- Nàng cũng ở tại Chu Tước nhai.
- Vậy sao? Xem ra nàng cũng là tiểu thư nhà quan.
Lý Cáp thoải mái nhắm hai mắt lại.
- Vâng. Nàng từ cửa sau vào một gian phủ trạch, Hương Hương có nhìn qua một chút, là « Hoa phủ ».
- Hoa phủ?
Lý Cáp mở mắt, lầm bẩm :
- Triều đình Đại Hạ này, người họ Hoa cũng không nhiều.
Rồi nhìn Hương Hương hỏi :
- Vậy ở nhà kia có lớn không?
- Rất lớn, cùng nhà của Đại công tử cũng không khác lắm.
Hương Hương nói.
Lúc này Thiên Thiên đã cởi hết quần áo, cũng bước vào bồn tắm, nằm vào trong lòng Lý Cáp, nhẹ giọng nói:
. Chủ nhân, Tiểu Bích tỷ tỷ kia, liệu có phải là vị hôn thê của người, tiểu thư Hoa gia?
Lý Cáp ngưng mi nghĩ một lát, nói:
. Rất có thể.
Lập tức thất thanh cười nói:
- Đi dạo “Vạn Hoa hội” lại có thể gặp được vị hôn thê của mình, xem ra ta và nàng thật có duyên a.
Nói xong lại nghĩ đến bạch y công tử, thằng nhãi này cư nhiên lại có chủ ý muốn đánh nhau vì vị hôn thê của hắn, con mẹ nó thật sự là muốn tìm chỗ chết. Bất quá thằng nhãi này lai lịch không rõ, hiện tại ở kinh thành, cần phải làm rõ ràng mới hạ thủ, nếu không vừa mới ở quãng trường cửa Bạch Hổ, cũng sẽ không để Hương Hương hạ âm thủ, đã sớm tự mình một phen làm “Anh hung cứu mỹ nhân”.
Ở kinh thành, ngoại trừ tuỳ tùng có thể phối đao với vài vị Đại tướng quân ra, chính là ngoài hắn và một ít trọng thần cùng quý tộc. Người trong quân hắn gần như đều biết, mà nếu là trọng thần sẽ không trẻ như vậy, bạch y công tử kia, tám phần chính là quý tộc. Hơn nữa bên hông kia treo ngọc bội hình rồng, Lý Cáp càng có thể khẳng định, hắn là người hoàng gia, ví dụ như là hoàng tử.
Sau khi tắm xong, Lý Cáp một chuyến đi tìm Lý thái sư gia gia.