Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thích Không ăn một bữa sáng mà cứ như đi đánh trận, vì cái chân của Hạ Cẩm cứ nhích tới nhích lui dưới bàn, không quá mạnh, dường như chỉ là tùy ý đung đưa, mà vẫn nhẹ nhàng phất qua ống quần rộng rãi của Thích Không, hoặc là mũi chân sẽ đá phải mắt cá chân y.
Rõ ràng đã cách một lớp giày, da thịt không chạm nhau, nhưng lại mang đến cảm giác nhồn nhột làm người run rẩy ngứa ngáy, dường như trời thu hanh khô làm hai ống quần ma sát tạo ra tĩnh điện bắn thẳng một đường đến giữa hai chân y.
Hắn cấp tốc ăn hết muỗng cháo cuối cùng, bỏ bát xuống bàn, đứng lên muốn đi ra ngoài vẩy nước quét sân, lại nhìn thấy Hạ Cẩm cũng buông bát, hỏi: "Vị tiểu sư phụ này xưng hô như thế nào?"
"Tiểu tăng pháp hiệu Thích Không."
"Có thể nhờ Thích Không sư phụ dẫn ta vào điện thắp nén hương được không?"
Ở trước mặt mọi người, Thích Không cũng không tiện từ chối, đành phải gật đầu nói: " Xin mời thí chủ đi theo ta."
Ngôi chùa xây dựa lưng vào núi, lỗi dẫn tới đại điện dài tận mấy trăm bậc thang.
Thích Không ở phía trước dẫn đường, cắm đầu đi thật nhanh, bỗng nhiên nghe thấy người đằng sau gọi: "Thích Không sư phụ!" Y không thèm để ý, tiếp tục đi về phía trước, người kia lại gọi: "Tiểu hòa thượng! Ây, hảo ca ca..." Ba chữ cuối cùng kêu nhỏ xíu, mà Thích Không lại lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm: "Chớ gọi như vậy."
"Thích Không sư phụ, " Hạ Cẩm cũng đứng lại, cách y mấy chục bậc thang, cười hì hì nói: "Tiểu sư phụ, đi chậm một chút, ta không theo kịp."
"Sao thí chủ không dùng khinh công mà bay theo?" Thích Không lạnh lùng nói.
Hái hoa tặc có thể không giỏi những thứ khác, chỉ có khinh công là bắt buộc phải luyện, lần đầu tiên hai người gặp mặt, Hạ Cẩm đã nhân lúc y mất tập trung mà, dùng khinh công chạy trốn.
Người kia cũng không biết xấu hổ, vén vạt áo nói: "Thân thể ta không thoải mái, tối hôm qua có hơi mệt nhọc, Thích Không sư phụ cũng biết mà?"
Thích Không không ngờ hắn lại dám nói thẳng ra như thế, y lập tức nhìn quanh bốn phía, thật may xung quanh chỉ toàn là núi, không có bất kỳ ai khác.
Y mặt đỏ lên quay người, không nói một lời tiếp tục đi lên, tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn gấp đôi.
Hạ Cẩm nhịn cười đuổi theo, còn gọi với theo: "Tiểu sư phụ, ta không theo kịp thật!"
Chờ Hạ Cẩm leo được đến trước đại điện, Thích Không đã bình thường trở lại, mặt cũng không đỏ, nghiêm túc đứng ở ở ngưỡng cửa chờ hắn, chỉ lo hắn lại nói ra điều gì bất kính trước mặt Phật, không ngờ Hạ Cẩm chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Cây ngân hạnh trước phòng ta rụng rất nhiều lá, nhờ sư phụ đến giúp ta quét tước một chút." Thích Không thấy hắn cởi giày, đi chân trần bước vào trong đại điện, thành kính bái lạy, y mím môi thu tầm mắt, xoay người đi quét sân.
Sau đó Hạ Cẩm cũng không làm ra chuyện khác người gì, Thích Không tâm trạng lo lắng mà hoàn thành công khóa, từ đầu đến cuối cũng không thấy hắn đâu, buổi trưa hắn không tới trai đường, ngay cả lúc Thích Không đi quét lá ngoài sân, cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.
Trong chùa giờ Hợi nghỉ ngơi, chỉ là hôm nay đến phiên Thích Không gác đêm, trông chừng nhang đèn trong miếu, vừa phải cẩn thận không để đèn tắt, vừa phải đi lấy nước phòng hờ.
Hắn liếc ra xa, đứng trước điện phật nhìn xuống, có thể nhìn thấy gốc ngân hạnh đứng giữa sườn núi, cùng với gian phòng dưới tán cây.
Căn phòng kia không có ánh sáng, yên tĩnh đến mức như không có ai ở trong.
Có lẽ người kia đã đi rồi.
Y nghĩ.
Bỗng nhiên hàng nến sau lưng y thoáng lay động, tựa như chỉ là một cơn gió núi thổi qua, nhưng cơn gió ấm này lại thổi tới bên tai y.
"Tiểu hòa thượng, đang tìm cái gì đó?"
Thích Không hơi ngừng thở, theo bản năng quay đầu lại, suýt thì va vào người đứng ngay sau y.
Hai người cách nhau rất gần, hô hấp quấn quýt lấy nhau, Thích Không như thể ngửi được Hạ Cẩm mùi hương ngọt ngào của độc dược trên người hắn.
Y lập tức lui lại hai bước, tay của người nọ lại đè lên cánh tay y, ngón tay thon dài như gảy đàn mà xẹt qua qua da thịt, "Đang tìm ta sao?"
"Giờ Hợi trong chùa nghỉ ngơi, mời thí chủ về phòng."
"Thật sao?" Hạ Cẩm nhếch miệng cười mỉm, "Vậy sao hôm qua giờ Tý ta vẫn còn nhìn thấy Thích Không sư phụ bên dòng suối?" Tay hắn mò xuống dưới thăm dò, "Để ta xem tiểu sư phụ có bị cái gì quấy nhiễu không, chẳng hạn như...!Độc tình?"
Thích Không đột nhiên vung tay áo, ngăn cản tay hắn, Hạ Cẩm bị đẩy lui về sau vài bước, suýt nữa bước hụt xuống bậc thang.
Hắn hơi bất ngờ, còn đang muốn nói gì đó, Thích Không đã nhanh chân đi vào điện phật, chỉ bỏ lại một câu: "Thí chủ, xin hay giữ tự trọng trước Phật." Hạ Cẩm nhìn bóng dáng mặc tăng y trong ánh nến lay lắt kia quỳ xuống trước tượng Phật, rũ mắt, không theo vào.
Thích Không quỳ gối trên đệm hương bồ niệm Thanh Tâm chú, mà tâm chẳng những không yên, ngược lại còn tựa như ngọn nến lay lắt mà không ngừng nhộn nhạo, gió thổi qua dường như cũng biến thành hơi thở của người kia, làm toàn thân y nổi đầy da gà.
Y đọc kinh, gõ lên cái mõ gỗ, nhưng bên tai không hiểu sao lại mơ hồ nghe thấy âm thanh thở dốc, xa tận chân trời mà gần trong gang tấc, y gõ mõ đến cốc cốc vang dội, muốn xua đuổi âm thanh bên tai, bỗng nhiên nghe thấy một người gọi tên y: "Thích Không."
Y dừng lại, vị sư trụ trì già đứng bên cạnh y nói: "Đi ngủ đi, đêm nay ta sẽ niệm phật."
Thích Không buông cây gõ mõ, cúi đầu thật thấp, lúc vừa đứng lên, chỉ nghe phương trượng nói: "Tâm không thể cưỡng cầu, Phật cũng không thể cưỡng cầu."
Y ra khỏi điện phật.
Người kia đã đi mất từ lâu, mà gian phòng dưới tán cây ngân hạnh vẫn yên lặng tối đen như cũ.
Liên tiếp mấy ngày liền, Hạ Cẩm cũng không hề xuất hiện, chỉ có căn phòng kia là có dấu hiệu của người ở, hắn như ở, lại giống như không ở, quả thực như cái gai trong lòng Thích Không, làm y lo lắng đề phòng, vừa sợ phải gặp người kia, lại sợ cái thẻ treo trên cửa không còn, người kia biến mất không thấy tăm hơi.
Y cũng không hiểu vì sao mình lại để ý đến vậy, có lẽ là "Độc" trong người còn chưa giải hết, trái lại càng trầm trọng thêm.
Một lần nữa y lại tỉnh dậy vào giờ Tý, cả người đầy mồ hôi, cổ họng khô đến mức muốn nốc sạch cả một lu nước.
Không chỉ có cuống họng, mà toàn thân y đều có cảm giác khô cạn, lại như bị thiêu trên ngọn lửa, nhiệt độ nóng bỏng sôi trào.
Nhìn gian phòng dưới tán cây ngân hạnh ngay đối diện, dường như y nghe thấy âm thanh của người kia, y vô thức đi về phía căn phòng như một bóng ma, bỗng nhiên một trận gió nổi lên cuốn bay lá cây, làm y rùng mình một cái, đứng như trời trồng ngay dưới tán cây.
Không có âm thanh.
Bên trong gian phòng không hề có chút động tĩnh nào, tựa như không có ai ở trong.
Hầu kết khẽ động, y nuốt ngụm nước miếng, đột nhiên vận khinh công, bay về phía con suối.
Y cần phải ngâm mình vào dòng nước, dằn lại cảm giác khô nóng cùng dục vọng nóng bức của mình, y cần nước, y cần ——
Y đứng hình chết trân bên bờ suối.
Y nghe thấy âm thanh của người kia, hòa lẫn trong tiếng cây cỏ sàn sạt cùng tiếng nước chảy róc rách, thở dốc, rên rỉ, khàn khàn, ngọt ngào, quyến rũ.
Hắn đang rên: "Nhanh lên...!A! Lại đâm mạnh vào..."
Y tiến lại phía trước hai bước.
Đây thật sự không phải là ảo giác, tiếng rên rỉ theo gió cuốn tới, một tảng đá lớn che khuất người nọ, y chỉ nhìn thấy một cánh tay trắng nõn đang bám lên khối đá, bám rất chặt, đốt ngón tay gồng đến mức trắng bệch.
Y nghe thấy tiếng bọt nước bị đánh văng, y nghe thấy người nọ gọi: "Hòa thượng, hòa thượng...!Hảo ca ca, thao ta đi..."
Người nọ không phải kêu mình.
Thích Không cảm thấy máu huyết toàn thân huyết đều đang sôi trào.
Hắn đang gọi ai? Hắn lại hạ độc ai rồi sao, hắn lại dâng bản thân ra "Giải độc" cho kẻ khác ư? Hắn đang gọi hòa thượng, là đang gọi hòa thượng nào? Hắn dụ dỗ sư huynh sư đệ của mình sao? Y chưa kịp nghĩ rõ ràng, thân thể đã không khống chế được mà bước lên tảng đá lớn, đạp lên cái tay kia.bg-ssp-{height:px}
"A!" Người kia gào lên đau đớn một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn y.
Hắn ngâm nửa người trong nước, trần như nhộng, toàn thân ướt nhẹp, từng giọt nước thuận theo da thịt chảy xuống.
Mái tóc bung xõa trong nước, không che được cái mông của hắn, cũng không giấu được bàn tay giữa hai mông.
Chỉ có một mình hắn, không có bất kỳ ai khác, hắn cầm trong tay một thứ dụng cụ bằng bạc, hơn nửa cây cắm vào trong hậu huyệt, lộ ra một đoạn ngắn lấp lóe ánh bạc dưới trăng.
Chất lỏng màu trắng trôi nổi ngay vòng eo, bị dòng nước cuốn đi —— trong nháy mắt bị Thích Không đạp lên kia, hắn cao trào.
Thích Không không ngờ mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, y rút chân lên muốn lùi về sau, nhưng tay của người nọ đã bắt được chân y.
Hạ Cẩm không lay chuyển được y, không thể lôi y xuống nước, chỉ có thể cầm lấy chân y, thân thể áp sát lên tảng đá, như quỷ nước yêu diễm, muốn kéo y cùng luân hãm.
Cái tay còn lại của Hạ Cẩm cũng không nhàn rỗi, vẫn tiếp tục động tác đâm rút.
Khi vừa nhìn thấy Thích Không hắn đã bắn, mà đắm chìm trong ánh mắt của Thích Không một hồi, khí cụ vừa mới bắn ra của hắn lại hơi nổi lên phản ứng.
Tay trái hắn từ ống quần rộng rãi của Thích Không chui vào, nắm chặt mắt cá chân của Thích Không, lại như đang cầm khí cụ của y mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Tay phải hắn cầm dương cụ giả kia, rút ra cắm vào trong cơ thể mình, bề mặt dương cụ cả được điêu khắc hoa văn tinh xảo, lồi lõm mà mài lên điểm mẫn cảm của hắn.
Cơ thể hắn không ngừng run rẩy tỏa nhiệt, thắn thở dốc, gọi y: "Hòa thượng, hảo ca ca, ngươi thao ta thật thoải mái...!Ta thích lắm..." Thích Không có thể nhìn thấy rõ ràng đồ vặt trên tay hắn đang cắm vào cái hang nhỏ kia, dòng nước theo động tác rút ra cắm vào mà đảo quanh, thậm chí có mấy sợi tóc dài quấn lên dụng cụ bằng bạc kia, bị hắn nhét vào trong cơ thể.
Bàn tay trơn trượt cầm lấy mắt cá chân y, hơi lạnh, nhưng cũng không thể hạ xuống nhiệt độ nóng bỏng đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể y.
Y đột nhiên run lên, khom lưng nắm lấy cánh tay kia, ngay khi Hạ Cẩm vừa nở nụ cười, y lập tức vứt cái tay đó ra, chạy thật nhanh vào rừng cây bên dòng suối.
Y không nên —— Y không nên ——
Y chạy vào trong rừng cây, đưa lưng về phía khe suối, dựa lên thân cây thở dốc.
côn tht trong quần y đã căng cứng như muốn nổ tung, dựng thành một cái lều nhỏ trên quần.
Ống quần y ướt nhẹp, dính sát vào chân y, tựa như cái tay trơn trượt kia.
Y không nên tiếp tục nữa.
Y biết.
Y chỉ là chưa trải sự đời, cũng không phải người ngu.
Hai lần trước bị tên hái hoa tặc kia ám hại, y đã mơ hồ nhận ra đây không phải là điều mà y nên làm, cũng không phải là chuyện mà một hòa thượng có thể làm ra.
Y biết mình có thể tự giải quyết cảm giác nóng bức này, dùng nước lạnh —— nhưng y không thể trở lại khe suối, hay là, hay là mơ một giấc.
Y mơ thấy cái gì?
Y nhắm mắt lại, mồ hôi từ trên trán trượt tới cằm, mồ hôi thấm ướt y phục y.
Mồ hôi ẩm ướt làm y nhớ tới cái tay ướt nhẹp kia.
Cái tay kia mò từ mắt cá chân y lên, mơn trớn bắp đùi căng chặt của y, lướt qua eo y, chạy vào trong quần y.
Cái tay kia nắm chặt lấy dương vt cực nóng của y, bóp nơi gốc rễ, vuốt ve lên xuống, ngón tay xoay tròn trên lỗ nhỏ.
Cái tay kia như biến thành một thứ càng nóng hơn, mềm hơn, chặt hơn bao vây lấy y, y ra vào trong dũng đạo ấm nóng kia, thân thể va chạm phát ra âm tiếng bạch bạch vang dội, y nghe thấy người nọ rên rỉ trầm bổng, đôi môi hé mở lung tung gọi hắn hòa thượng hảo ca ca thao ta thật sướng, hắn cắn chặt bờ môi đỏ tươi, y nhìn thấy ánh mắt người nọ mất đi tiêu cự, khóe mắt đỏ lên mà rơi lệ, chân người nọ quấn lên eo y, thân thể co giật từng đợt, huyệt đạo quấn chặt lấy dương vt y mà nhấm nháp.
Y càng thao hắn mạnh hơn, thao hắn đến lỏng đến mềm, biến hắn thành bãi nước bãi bùn, đè hắn xuống bắn tinh vào trong dũng đạo của hắn.
Y thô bạo thở dốc, cảnh tượng trước mắt vì cao trào mà trở nên mờ ảo, y nhìn thấy bóng cây lay động, y vẫn còn ở trong rừng cây, dựa vào thân cây kia, lòng bàn tay y ẩm ướt mát lạnh, tinh dịch rơi xuống dính lên giày vải của y.
Dường như y vẫn còn nghe thấy tiếng người kia rên rỉ, lẫn trong tiếng nước, theo gió thổi đến bên tai y.
Ta nên đi rửa tay, rồi đi tắm, Thích Không nghĩ, ta nên đi đến bờ suối.
Tinh dịch trên tay y đã khô, nhưng thứ trong đũng quần lại dựng đứng lên.
Ta chỉ đi rửa ráy một chút.
Y nghĩ.
Y ra khỏi rừng cây, y lại đến bên dòng suối dưới trăng một lần nữa, y run lên, tim cấp tốc đập thình thịch.
Y bước lên tảng đá lớn kia, lại chỉ nhìn thấy bóng trăng lấp lánh trên mặt nước.
Không có ai, không có một bóng người.
Y nhảy vào trong nước, đứng trong dòng suối nước cao ngang hông, kéo ra một sợi tóc dài dính trong kẽ đá.
Y quấn sợi tóc lên tay, một lần nữa nắm lấy côn tht dựng đứng trong quần.
Sợi tóc kia cọ lên lòng bàn tay y, theo động tác của y mà không ngừng ma sát lên nơi cực nóng đó.
_______________
Chú thích:
- Công khóa: Ở đây dùng để chỉ khái niệm Phật tử tụng kinh theo đúng giờ.
- Trai đường: Nhà ăn trong chùa.
- Cây ngân hạnh, cũng được gọi là cây bạch quả, rẻ quạt:
======Hết chương ======
Riz: Từ giờ tui sẽ cố gắng up một tuần ít nhất ba chương, khả năng cao là mỗi bộ một chương, nhưng cũng có thể chênh lệch tùy theo hứng thú của tui nhé....