Một ngày trước ngày kết hôn, Nhất Phàm đến thăm ba của Tuệ Hân. Từ sau khi Tuệ Hân mất, trong nhà chỉ còn lại người già này cùng đứa con trai, tuy cũng là con ruột nhưng cậu con trai này vẫn không chu đáo bằng Tuệ Hân.
- Ba, gần đây khoẻ chứ?
- Ba khoẻ mạnh đây nè, ngày mai là con làm chú rễ rồi sao sắc mặt lại kém như vậy?
- Ba, chắc Tuệ Hân sẽ trách con, cuối cùng con cũng đã bỏ cô ấy.
- Sao mà nó trách con được, con cũng nên có cuộc sống của mình, có gia đình của mình. Tụê Hân đã từng có một khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc với con, ba nghĩ đã đủ. Phải rồi, nghe nói cô dâu là tinh anh về phương diện quản lý khách sạn, Tuệ Hân nhà ta hình như chưa bao giờ giúp được con trong việc kinh doanh.
- Nhưng Tuệ Hân làm cho cả nhà vui vẻ, cho con có được sự chăm sóc tốt nhất và tình yêu chân thật nhất, tất cả những cái này đã là sự giúp đỡ tốt nhất.
- Có lẽ duyên phận của Tuệ Hân nhà ba và con quá ngắn chăng. Con là một người tốt, khi ba dời toàn bộ sự nghiệp và đưa gia đình đến HongKong, Tuệ Hân bị ăn hiếp vì không biết nói tiếng Quảng Đông, cũng may nhờ có con đứng ra giúp nó. Con à, phải học cách nhìn về phía trước. Phải rồi, rãnh thì dắt cô dâu đến đây dùng một bữa cơm.
Nói xong thì người già một mình đi lên lầu.
Tối đó, Nhất Phàm thu dọn toàn bộ những tấm ảnh anh chụp chung với Tuệ Hân, tuy cũng muốn lúc nào cũng trông thấy Tuệ Hân nhưng anh không thể tổn thương Vũ Tịnh. Lúc này trên bức tường ở trong phòng đã là hình cưới của Vũ Tịnh và Nhất Phàm, hai người đều cười rất đẹp, có lẽ vì cả hai đều là diễn viên giỏi chăng?
- Tuệ Hân, chờ anh năm, ở đây sẽ lại là thế giới của hai chúng ta.
Dùng qua bữa cơm đoàn viên với gia đình, Vũ Tịnh cũng về phòng nằm lên giường. Ngày mai, ngày mai là mình phải sống cùng một người đàn ông khác trong một căn nhà khác, hình như đến lúc này mới có cảm giác mình phải xuất giá rồi. Nhìn con Shin trên chiếc bàn đặt cạnh giường, Vũ Tịnh nhắm mắt lại, bắt đầu từ ngày mai sẽ là một thế giới mới, và mình sẽ không còn là Phương Vũ Tịnh, mà là bà Hoắc.
Khách sạn Hoắc thị hôm nay tấp nập khách quý, nếu như nói khách đến tham dự không hề ít hơn một hội nghị thương nghiệp nào đó cũng không khoa trương một chút nào, có thể thấy địa vị kinh tế của Hoắc thị ở HK không phải tầm thường. Nhất Phàm đang bận tiếp đãi khách, Vũ Tịnh thì ở trong phòng nghỉ trang điểm, làm tóc. Nhìn mình trong gương, hiện giờ Vũ Tịnh đã không còn nổi thương cảm như hôm thử áo cưới nữa, có những chuyện nếu nhưng mình không học cách đối mặt với nó thì chỉ làm cho mình càng đau khổ, cũng giống như Nhất Phàm nói vậy, hôm nay phải làm một cô dâu xinh đẹp, làm một cô dâu có nụ cười tươi, như vậy ba và dì mới không lo lắng. Hôm nay Nhất Phàm cũng không có quá nhiều thương cảm, hôn lễ hôm nay đối với anh mà nói không phải là một hôn lễ mà chỉ là một hoạt động thương nghiệp, chỉ có điều hôm nay anh có thêm một partner nữ xinh đẹp.
Hôn lễ lập tức sẽ bắt đầu, Phương Hồng đi vào phòng trang điểm chuẩn bị đón Vũ Tịnh ra lễ đường. Nhìn Vũ Tịnh xinh đẹp như vậy, Phương Hồng dường như có chút nghẹn ngào nói không nên lời. Tình cảm của hai cha con này rất phức tạp, điều duy nhất tiếc nuối là hai người vẫn đã không nói ra những lời cần nói.
- Daddy, hôm nay ba không cần nói gì hết, con chỉ muốn ba trông thấy con vui vẻ mà xuất giá. – Và thế là ba đã dắt tay con bước vào lễ đường.
Khi cô dâu và ba bước vào lễ đường, tất cả mọi người đều hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, đại khái là Vũ Tịnh thật sự là một cô gái xinh đẹp chăng! Đầu bên kia của thảm đỏ, Nhất Phàm đang hạnh phúc mà nhìn Vũ Tịnh ở đầu bên này, bất luận hôn lễ hôm nay là thật là giả, nụ cười của anh hoặc dã có thể tăng thêm cho cô niềm tin đối với tương lai, cô sẽ không quá bi thương. Hôm nay cô ấy rất đẹp, hôm nay cô ấy đã cười.
Thảm đỏ thật sự rất dài, nhìn chú rễ đứng cười ở đằng xa, trong lòng Vũ Tịnh có rất nhiều xúc cảm. Khi học phổ thông và đại học, đề tài mà con gái thích thảo luận nhất chính là gặp được bạch mã hoàng tử của mình trong trường hợp nào mới là lãng mạn nhất, áo cưới như thế nào mới là đặc biệt nhất, hôn lễ phải bố trí như thế nào mới để lại ký ức đẹp nhất. Cô cũng đã từng nghĩ qua hôn lễ của cô và Quan Minh Kiệt sẽ ra sao, chỉ là tất cả đều không quá có khả năng xảy ra nữa. Chưa hề nghĩ rằng mình sẽ mặc một áo cưới đẹp như vậy, chưa hề nghĩ rằng mình sẽ có một hôn lễ lớn như vậy, nhưng hiện giờ tất cả đều đang ở trước mắt. Và người đàn ông trước mắt là một người tốt, bất luận là vợ, hay là trợ lý, mình cũng sẽ giúp anh ấy, giống như anh ấy từng nói sẽ giúp mình vậy.
Cuối cùng cũng bước đến bên anh, Phương Hồng giao tay của Vũ Tịnh cho Nhất Phàm, Nhất Phàm hơi cúi người với nhạc phụ và đón lấy tay Vũ Tịnh. Khi lần đầu tiên Nhất Phàm nắm tay của Vũ Tịnh, khi hai người lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, giữa họ lại có thêm nhiều sự ăn ý, cô dâu rất tự nhiên mà khoác qua tay của chú rễ, hai người đứng trước Cha nói ‘con đồng ý’, sau đó đôi bên trao đổi nhẫn cưới. Nhẫn cưới rất đẹp, nhưng đều không phải do người đương sự tự chọn, nhẫn tuyệt đối không phải là vật định tình của họ, mà chỉ là một công cụ rất tinh xảo. Khi tất cả lễ nghi hoàn thành, Mục sư tuyên bố chú rễ có thể hôn cô dâu, Nhất Phàm nhẹ nhàng hôn lên môi Vũ Tịnh, với tư thế và góc độ đứng, hai người thật sự đã khiến cho tất cả mọi người đều tưởng rằng họ đang thật sự hôn nhau.
Tiếp theo đó là yến tiệc long trọng, cả hai đều không mặc lễ phục trước đó nữa, Vũ Tịnh thay sườn xám bằng tơ lụa màu đỏ, trên vai khoác vải làm bằng bông màu đỏ, còn Nhất Phàm thay một bộ đồ vest đen. Trong suốt buổi tiệc, không biết họ đã nghe biết bao nhiêu câu chúc phúc như bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử, nghe đến có hơi tê dại. Hôm nay là ngày Nhất Phàm uống nhiều rượu nhất trong ba năm nay, sau khi Tuệ Hân ra đi, anh đã làm theo lời Tuệ Hân căn dặn trước khi mất, không uống ượu, không hút thuốc, phải ngủ đủ giấc, phải ăn no, hôm nay không phải là anh muốn mượn rượu giải sầu, mà đây là ải mà chú rể nhất thiết phải trải qua, vả lại anh cũng đã đỡ dùm Vũ Tịnh không ít, anh sợ Vũ Tịnh sẽ không chống đỡ nổi trong những trường hợp kiểu này.
Cuối cùng cũng về đến nhà, Nhất Phàm hiện giờ đã say đến có chút bất tỉnh nhân sự, hôm nay là lần đầu tiên mình không cần phải tự mở đèn trong ba năm nay, lần đầu tiên có người đỡ mình lên giường nghỉ ngơi, lúc trước Tuệ Hân cũng sẽ đỡ mình như thế mỗi khi mình uống say vì xã giao, chỉ là thân hình cao to như thế Tuệ Hân không chống nổi, thế là lúc nào cả hai cũng cùng té xuống giường, bốn mắt nhìn nhau, tuy đã là vợ chồng với Tuệ Hân nhưng cô vẫn sẽ mắc cỡ, mỗi lần đều lấy cớ đi lấy khăn cho anh mà rời khỏi, và mỗi lần trông thấy đôi má ửng đỏ của Tuệ Hân, miệng anh vẫn sẽ nở nụ cười. Lúc này, Vũ Tịnh đặt Nhất Phàm tựa vào gối, sau đó cởi giày cho Nhất Phàm, trong mông lung, Nhất Phàm nhìn thấy mái tóc xõa trên vai của Vũ Tịnh, nhìn gương mặt xinh đẹp, dịu dàng của cô, Vũ Tịnh mà anh trông thấy hôm nay không giống với Vũ Tịnh của những lần gặp trước đây. Ngay bây giờ đây, đèn trong phòng hơi mờ, giống như trở về với lúc trước vậy, nhưng trong lòng Nhất Phàm rất rõ ràng, cô là Phương Vũ Tịnh, không phải Tống Tuệ Hân. Chúng ta đều là những người đáng thương, mình không thể làm cô ấy tổn thương. Nghĩ một lúc đầu của Nhất Phàm lại đau lên, có lẽ là hôm nay anh thật sự đã uống quá nhiều rồi.
- Anh nghỉ ngơi một lát, tôi xuống pha cho anh một ly nước mật ong, phải rồi, anh uống hai viên thuốc trị đau này trước đi, tôi thấy đầu anh có vẻ đau dữ lắm.
- Ba năm rồi, đã lâu không uống nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên tôi uống như hôm nay từ sau khi Tuệ Hân ra đi. – Hai từ Tuệ Hân vừa ra khỏi miệng, Nhất Phàm đột nhiên ý thức ngay rằng hình như mình không nên nhắc đến cô ấy trước mặt Vũ Tịnh.
- Anh không cần nhìn tôi, tôi từng nói sau khi kết hôn, anh có thể tiếp tục thích người mà anh vẫn thích, anh không cần vì phải để ý cảm nhận của tôi mà phải suy nghĩ kỹ càng trước khi nói mỗi một câu, như vậy cả hai chúng ta đều sẽ mệt mỏi.
- Vũ Tịnh, à không, Michelle. – Hình như Nhất Phàm biết mình lại gọi sai. – Tôi muốn nói với cô một chuyện.
- Chuyện gì? Vậy đi, anh uống thuốc trước, đợi một lát rồi nói.
Trong bếp, Nhất Ninh đang rót coca, ánh mắt cô nhìn Vũ Tịnh vẫn thù như thế, Vũ Tịnh đã không có tâm trí đâu để so đo với cô, cô vẫn mỉm cười, và đi đến tủ lạnh mở nó ra tìm mật ong để pha nước mật cho Nhất Phàm.
- Mật ong ở trong tủ phía trên lò hấp, hy vọng cô sẽ chăm sóc anh hai của tôi thật tốt. – Nói xong câu này Nhất Ninh rời khỏi.
Con người đúng là một loại động vật kỳ lạ, vì quá thích một người nào đó nên sẽ không cần lý do mà ghét một người khác, đến khi một ngày nào đó phát hiện người mới này cũng không tệ thì cả hai lại dường như cũng đều không bỏ được thể diện xuống để giải trừ sự ngượng ngùng, Nhất Ninh đối với Vũ Tịnh chính là như thế, Vũ Tịnh đối với dì Cầm cũng như thế, nhưng trái tim cũng là thịt, rồi sẽ có một ngày, tình cảm chân thật sẽ được hồi đáp bằng tình cảm chân thật.
- Raymond, mau uống nước mật ong đi.
Uống xong, Nhất Phàm cảm thấy đã đến lúc họ nên đi vào chủ đề.
- Michelle, cô là một cô gái tốt, tôi không thể để cô bị cuốn vào cuộc hôn nhân gia tộc này, nhưng năm sau, tôi sẽ trả cho cô quyền lợi theo đuổi hạnh phúc, hãy cho tôi thời gian năm, đợi khi Hoắc thị ổn định, tôi sẽ thả cô đi, bất kể ba mẹ tôi có chịu hay không, tôi sẽ kiên trì đến cùng. Trong năm nay, tôi sẽ không chạm đến cô, nếu như cô thích ai, cô có thể theo đuổi.
- Theo đuổi? Tôi là bà Hoắc, ai dám theo đuổi tôi đây! – Nhất Phàm cứ ngỡ rằng Vũ Tịnh sẽ dùng ánh mắt cảm kích mà nhìn anh, ngờ đâu anh lại một lần nữa bị cô đánh bại.
– Nhưng, tôi vẫn phải cám ơn anh, tôi nghĩ yêu cầu này một nửa là vì tôi, còn một nửa là vì Tuệ Hân đúng không, khi trong lòng yêu một người thì anh sẽ không có hứng thú với một người nào khác. – Lúc này trên mặt Vũ Tịnh vẫn là nụ cười nhạt.
- Michelle, tôi cũng phải cám ơn cô, cám ơn sự bao dung của cô, cám ơn sự giúp đỡ của cô, phải rồi, sau này tôi ngủ sopha, giường để dành cho cô. – Nói xong anh đứng dậy đến bên sopha mở nó ra thành giường.
- Tối nay anh ngủ trên này đi, tôi không thích trên giường có mùi rượu. Anh đi lấy quần áo trước, tôi mở nước cho anh tắm. – Và lúc này trên mặt Vũ Tịnh không có cảm xúc gì, mình và anh ta, chỉ là hai khách trọ trong một căn phòng thôi.
Đêm tân hôn, đây là một từ chứa đầy cảm giác thần bí, sau đêm nay, con gái không chỉ là con gái của ba mẹ, mà còn là vợ của ai đó, là người phụ nữ của ai đó, và con trai cũng không còn là con trai của ba mẹ, mà là chồng của ai đó, là người đàn ông của ai đó. Bắt đầu từ đây, họ tạm biệt thế giới một mình, và cùng nửa kia xây dựng ngôi nhà của mình, cùng xông pha, cùng cảm nhận đắng cay ngọt bùi của cuộc sống. Còn đêm nay, trong cùng một căn phòng, hai người mang tâm sự riêng của mình đi vào giấc mộng, bắt đầu từ ngày mai, trong ánh mắt của người ngoài, họ là ông bà Hoắc, là cậu hai và cô hai, chỉ là trong lòng họ biết rõ, họ vẫn là Hoắc Nhất Phàm và Phương Vũ Tịnh.
Sáng sớm hôm sau Vũ Tịnh đã thức dậy, vì sáng hôm nay cô phải cùng Nhất Phàm lên máy bay qua Mĩ, Vũ Tịnh chuẩn bị xác nhận một lần nữa với khách sạn bên Mĩ, thật ra thì đó là California Hotel mà cô làm việc trước đó, định nghĩa chuẩn xác hơn cho tuần trăng mật này là cuộc xuất ngoại khảo sát. Nhất Phàm vẫn chưa dậy, có lẽ đêm qua anh thật sự đã uống rất nhiều, hiện giờ mình lại không thể tự xuống lầu, vì thế Vũ Tịnh cầm điện thoại ra ban công. Tiếp theo đó, ngoài ban công vọng lên một giọng anh ngữ thuần chính khiến người ta ngưỡng mộ chết được, Vũ Tịnh của bây giờ hoàn toàn đi vào trạng thái làm việc, và Vũ Tịnh của bây giờ cũng không như Vũ Tịnh của ngày thường, cô đầy sức sống và tươi tỉnh. Vừa gác máy trở vào phòng thì, không biết từ lúc nào, Nhất Phàm đã đứng sau lưng cô.
- Mới đây đã gọi điện kiếm bạn trai rồi à. – Nhất Phàm chỉ nói để điều tiết không khí, anh biết cô không phải là một người vì tình yêu mà làm mất bản thân.
- Không, chỉ là xác nhận một lần nữa với khách sạn bên Mĩ thôi, bây giờ người đến đó tuần trăng mật rất nhiều, lỡ như không có phòng thì chúng ta ngủ ngoài bãi biển à? – Chưa bao giờ phát hiện thì ra mình cũng có tài nói đùa, tại sao trước mặt anh ta mình lại như vậy. Chỉ là, Nhất Phàm cười rất vui.
– Được rồi, đừng cười nữa, anh mau đi thay đồ đi, chúng ta còn phải ra sân bay.
Khi Nhất Phàm thay đồ xong bước ra từ toilet, anh trông thấy Vũ Tịnh đang dọn dẹp giường gối, cô là một người chu đáo như thế, ngay lúc này, có một cảm giác hạnh phúc xông vào trong tim Nhất Phàm.
- Sao anh không thắt cà vạt?
- Chắc là tư thế ngủ tối qua không đúng lắm nên bây giờ tay rất là tê.
- Để tôi giúp anh vậy.
Lần đầu tiên anh và cô đứng gần như thế, Vũ Tịnh cho rằng đây chỉ là nhiệm vụ mà cô phải làm, còn Nhất Phàm thì lại nghĩ đến Tuệ Hân, mỗi lần thắt cà vạt xong họ cũng luôn có một goodbye kiss. Những gì đang xảy ra trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.