Gia Đống nói xong thì lập tức rời khỏi, còn Vũ Tịnh thì đứng đó nửa ngày trời vẫn chưa hồi thần lại, bởi vì, ngày tháng là ngày sinh nhật của Vũ Tịnh, chẳng lẽ đây là ý trời? Mình chính là cái người thay thế Tuệ Hân? Không thể nào, trong lòng của anh ấy không thể nào chứa được người khác, Phương Vũ Tịnh, đang nghĩ gì vậy? Chuyên tâm làm việc đi! Nghĩ như thế, Vũ Tịnh lại trở về phòng làm việc của mình tiếp tục chăm chú vào công việc. Bản kế hoạch từ từ được hình thành dưới ngón tay lướt nhanh trên bàn phím của Vũ Tịnh, và lúc này, cô cũng đã quên mất thế giới nằm ngoài bản kế hoạch, cô chỉ là một người bình thường, và khi cô bận rộn thì, cô sẽ lại quên mất phải ăn cơm.
Tuy kết hôn cũng đã có nửa năm, nhưng số lần Vũ Tịnh và Nhất Phàm chính thức cùng rời khỏi khách sạn thật sự là ít đến đáng thương, Nhất Phàm thường xuyên phải bàn chuyện làm ăn vào buổi tối, và Vũ Tịnh thì thường được tài xế chở về nhà. Về đến nhà, thỉnh thoảng sẽ kịp bữa tối của gia đình và dùng bữa cùng ba mẹ của Nhất Phàm. Hoắc Cảnh Thiên rất hài lòng với biểu hiện của Vũ Tịnh, người chiến thắng cuối cùng trong cuộc hôn nhân thương nghiệp này là Hoắc gia, sức sáng tạo và kinh nghiệm của Vũ Tịnh thật sự là rất đáng quý, còn bà Hoắc thì cứ hay oán trách Vũ Tịnh chỉ lo làm việc mà sơ xài bổn phận của một người phụ nữ, cho đến bây giờ Vũ Tịnh vẫn chưa cùng bà tham dự một cuộc họp nào của các quý bà, hơn nữa bà Hoắc một lòng muốn bồng cháu, mà Vũ Tịnh lại bận như vậy, bà Hoắc càng không trông mong bụng của cô có động tĩnh gì. Còn Vũ Tịnh? Đối mặt với những lời lôi thôi của người già cô chỉ có thể nói xin lỗi. Nhất Ninh thì bây giờ khâm phục Vũ Tịnh hết chỗ nói sau khi thấy sự kính nghiệp của cô, nhưng miệng thì vẫn chưa bỏ thể diện xuống được.
Hai ngày nay ông bà Hoắc qua Thượng Hải tham gia một hoạt động từ thiện, trong nhà chỉ có chị Dung, Vũ Tịnh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Buổi tối viết bản kế hoạch một lúc thì Vũ Tịnh có chút buồn ngủ, thế là cô đi tắm, gội đầu, uống cafe, trong giai đoạn khẩn cấp thế này cô không cho mình đi ngủ đúng giờ. Có lẽ là do những ngày gần đây không có giấc ngủ nào yên lành nên vị cafe nồng nàn cũng không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ của cô, không bao lâu thì Vũ Tịnh đã gục trên bàn. Suốt cả buổi chiều đến tối hôm nay, hiệu suất làm việc của Nhất Phàm không cao lắm, tuy hiện tại đang ngồi trò chuyện cùng những khách quý, nhưng trong đầu anh lại nghĩ về lễ tình nhân, nghĩ đến tình cảnh khi Tuệ Hân ra đi. Sáng hôm đó anh vẫn đi làm đúng giờ, Tuệ Hân vẫn giúp anh thắt cà vạc, nhìn anh ăn sáng, goodbye kiss xong anh nói với con đừng nghịch ngợm trong bụng làm mẹ cực nhọc, nhưng khi Nhất Phàm vừa đến khách sạn thì bà Hoắc gọi điện cho anh nói Tuệ Hân có hiện tượng sản sớm, tình trạng không hay lắm và đã được đưa vào bệnh viện. Anh xông đến bệnh viện như điên dại, bác sĩ đang chuẩn bị phẫu thuật cho Tuệ Hân, nhìn cô đau đớn như vậy mà vẫn cố mỉm cười với mình nói không có gì, đừng lo lắng, tim anh như bị dao cắt vào. Thời gian của cuộc phẫu thuật đã kéo dài bao lâu, không ai tính qua, anh chỉ ngồi thẳng lưng trên ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng cầu nguyện Thượng Đế hãy phù hộ. Nhưng cuối cùng thượng đế cũng đã không phù hộ cô, khi ngọn đèn đỏ tắt đi, anh thấy bác sĩ lắc đầu bất lực, nghe bác sĩ bảo hãy vào gặp cô ấy lần cuối. Trên bàn phẫu thuật cô đang hấp hối, nhưng cô vẫn cố dùng hết sức lực cuối cùng của mình căn dặn anh phải dũng cảm mà tiếp tục sống tốt, thấy anh gật đầu cô mới mỉm cười và an lòng nhắm mắt lại. Và đứa con cũng không thể cứu sống, nó cùng mẹ mình đến thế giới cực lạc. Sau đó bác sĩ mới nói với anh, Tuệ Hân vì căn bệnh di truyền của gia tộc nên không thích hợp sinh con, nhưng vì Nhất Phàm quá muốn có một đứa con nên Tuệ Hân đã cược với vận mệnh một ván, chỉ là con người mãi mãi không thể thắng số mệnh, sự ra đi của cô mang đến cho anh sự tự trách bản thân, sự hối hận và đau khổ. Sau khi cô rời khỏi, anh mới phát hiện thì ra bấy lâu nay vẫn chỉ là Tuệ Hân chăm sóc anh, và anh đã hưởng thụ niềm hạnh phúc này với lẽ đương nhiên mà phớt lờ mất cô cũng rất cần chăm sóc, rất cần quan tâm. Đẩy cửa phòng ra, hình ảnh Vũ Tịnh gục trên bàn đập ngay vào mắt anh. Tuy đối với Vũ Tịnh anh không có tình yêu thật sự, bấy lâu nay anh cảm thấy anh có trách nhiệm chăm sóc cho cô, trách nhiệm một mặt là đến từ hôn nhân của họ, mặt khác là cảm giác tội lỗi của anh đối với Tuệ Hân, anh muốn bù đắp toàn bộ những gì anh đã nợ Tuệ Hân.
Đi đến bàn làm việc, anh cởi áo khoác của mình ra khẽ khàng khoác lên người Vũ Tịnh, đây là lần đầu tiên anh nhìn cô với cự ly gần như vậy sau khi cô mới tắm xong, thì ra Vũ Tịnh không một phấn trang điểm trên mặt cũng có thể đẹp như vậy, nhưng, đôi mày liễu nhíu lại của cô có phải đang kháng nghị anh đã bóc lột quyền lợi hạnh phúc của cô không? Lúc này Vũ Tịnh cũng không hiểu sao lại tự nhiên tỉnh dậy, thấy Nhất Phàm đứng bên cạnh mình, trên người mình còn có áo khoác của Nhất Phàm, tự nhiên cô cảm thấy rất mất mặt.
- Raymond, xin lỗi tôi ngủ quên mất.
- Có gì mà xin lỗi chứ, cô đã thức khuya với tôi nhiều đêm như vậy rồi, đêm nay ngủ sớm đi.
- Vậy làm sao được, chúng ta chỉ có hai tuần thôi.
- Nhưng tôi thấy sức khoẻ của cô không chịu nổi đâu. Cùng lắm chúng ta sẽ đi săn tiền vốn khác, tôi không muốn trông thấy cô cực khổ với tôi như vậy. – Có lẽ trông thấy Vũ Tịnh của bây giờ làm anh nhớ đến Tuệ Hân.
- Tuy những lời anh nói lúc nãy làm tôi rất cảm động, nhưng nghiệp vụ nhà hàng bây giờ không khá như trước, tiền vốn cũng không phải dễ săn, vả lại không phải anh muốn mở một chi nhánh của Hoắc thị tại Đài Loan, tại quê nhà của Tuệ Hân sao?
- Sao cô lại biết tôi muốn mở Hoắc thị tại Đài Loan?
- Có một lần Nick nhắc đến. Do đó hiện giờ mỗi một bước đều rất quan trọng, hy vọng tôi có thể giúp được anh.
- Cô đã giúp tôi rất nhiều rồi.
- Được rồi, còn khách khí qua lại nữa thì trời sáng mất. Làm việc thôi!
Vũ Tịnh nhanh nhảu nói, kéo Nhất Phàm ra khỏi cảm xúc bi thương, không biết tại sao, lần này khi nhắc đến Tuệ Hân trước mặt Nhất Phàm, trong lòng anh lại không đau như trước nữa.
Cả hai làm việc đến khoảng giờ sáng mới đi ngủ. giờ sáng hôm sau Vũ Tịnh đã thức dậy, sau đó đón taxi đến chỗ của Doanh Doanh dặn dò một số điểm trong xây dựng. Tuy công việc ở Hoắc thị rất nhiều, nhưng Vũ Tịnh vẫn không hề trễ nãi việc xây dựng của phòng cafe, khi mới đến Mĩ, Vũ Tịnh không có nhiều bạn, cô rất cô đơn, và Doanh Doanh đã xuất hiện vào lúc này. Khi Vũ Tịnh học đại học ở Cornell, học bổng không phải rất nhiều, để không phải dùng tiền của gia đình, Vũ Tịnh phải làm nhiều việc, và rất nhiều việc trong đó là do Doanh Doanh giới thiệu. Sau khi dặn dò hết công việc tại đây thì Vũ Tịnh lại trở về khách sạn bắt đầu cuộc họp với Nhất Phàm, và suốt buổi sáng hôm nay Vũ Tịnh chưa uống lấy một miếng nước, không kịp ăn lấy một miếng bánh mì, công việc bận bịu đã khiến cô không còn cảm thấy đói nữa.
Sau cuộc họp trở về phòng làm việc, Vũ Tịnh cảm thấy bao tử của mình không khoẻ lắm, uống thuốc xong vẫn không thấy có hiện tượng gì tốt hơn, trái lại càng ngày càng đau. Vũ Tịnh cứ tưởng đau một lúc sẽ trở lại bình thường, nhưng lần này không đơn giản như vậy. Nhất Phàm đến tìm Vũ Tịnh ăn trưa vì muốn thảo luận với cô về bản kế hoạch. Nhưng vừa vào đến đã trông thấy Vũ Tịnh đau đến gục trên bàn.
- Vũ Tịnh, cô sao vậy?
- Không sao, bao tử hơi đau, bệnh cũ thôi.
- Cái gì mà không sao, nhìn mặt cô tái mét rồi, còn chảy nhiều mồ hôi như vậy. Không được, đến bệnh viên ngay!
Vũ Tịnh không kịp ngăn chặn thì Nhất Phàm đã gọi điện cho Nick bảo anh lái xe đến trước cửa khách sạn.
Suốt chặng đường nhìn vẻ mặt đau đớn của Vũ Tịnh, trong lòng Nhất Phàm cuống cuồng lên, lần đầu tiên anh nắm lấy tay Vũ Tịnh trong suốt chặng đường:
- Vũ Tịnh, cô ráng chịu đựng một chút, chúng ta sắp tới rồi, không sao đâu.
Đến bệnh viện, bác sĩ xử lý khẩn cấp cho Vũ Tịnh, thì ra là vì cô không ăn gì trong thời gian quá dài, lại quá mệt nên mới khiến cho bao tử co giật mà đau đến vậy.
Khi vào phòng bệnh thì Vũ Tịnh đã say giấc, có lẽ chỉ có lý do như thế mới khiến cho người quật cường như cô chịu tạm thời ngừng lại một chút. Gọi điện cho chị Dung mang cháo đến xong thì Nhất Phàm đi đến bên giường kéo chăn cho Vũ Tịnh đang trong giấc mộng và vừa nói: “Cô ngốc, tại sao phải liều như vậy?” trong ngữ khí là sự thương tiếc, là đau lòng, là tự trách, tuy giữa họ chỉ có hẹn ước ba năm, nhưng Nhất Phàm vẫn hy vọng trong ba năm nay Vũ Tịnh có thể có niềm vui, có đủ tự do để cô sống cuộc sống mà cô muốn, chỉ là cùng với gánh vác trách nhiệm của gia đình, cô cũng rất là cực nhọc. Nhìn Vũ Tịnh ngủ say, Nhất Phàm cũng có chút không chống chịu nổi mà gục ngủ bên cạnh giường cô sau bao nhiêu ngày mệt mỏi. Không bao lâu thì tiếng gõ cửa của chị Dung lại làm Nhất Phàm tỉnh giấc. Anh vừa đặt cháo lên bàn thì Vũ Tịnh đã mở đôi mắt long lanh của mình ra.
- Cô tỉnh rồi à?
- Sao tôi lại ở bệnh viện?
- Câu này tôi hỏi cô mới đúng đó, tại sao từ tối qua đến giờ không ăn gì?
- Tôi.
Vũ Tịnh cố gắng muốn ngồi dậy nhưng lại tự nhiên nói không nên lời, lúc này Nhất Phàm cẩn thận điều chỉnh độ cao của đầu giường cho cô rồi đỡ cô ngồi dậy.
- Bây giờ tôi không sao nữa, chúng ta có thể trở về khách sạn.
- Vũ Tịnh, bao tử cô co giật, bác sĩ nói hôm nay cô phải ở lại viện. Có một nhân viên như cô tôi thật không biết phải nên vui hay nên lo đây, bệnh đến vậy rồi mà trong đầu còn nghĩ công việc. Phải rồi, lúc nãy chị Dung đem cháo đến, mau ăn lúc còn nóng đi.
- Bây giờ tôi không muốn ăn. – Vũ Tịnh vừa nói vừa lắc đầu y như con nít.
- Bác sĩ nói sau khi cô tỉnh lại thì phải lập tức ăn đồ để bổ sung thể lực. Đừng có như con nít mà.
Nhất Phàm múc cháo vào chén xong thì đúc từng muỗng cho Vũ Tịnh. Giây phút này đây Vũ Tịnh cảm động đến hồ đồ. Lúc trước ngoại trừ mẹ và Minh Kiệt ra thì không có một người thứ ba nào làm những việc này với mình cả, nghĩ một lúc thì nước mắt lại long lóng trong khoang mắt.
- Nhất Phàm, cám ơn anh! – Đây là lần đầu tiên Vũ Tịnh không tự chủ mà gọi tên anh, nó cho cô cảm giác an toàn mà cô đánh mất.
Nghe câu nói này Nhất Phàm kinh ngạc mà nhìn cô, vừa đúng lúc trông thấy giọt nước mắt rơi ra của Vũ Tịnh.
- Ngốc, người nói cám ơn phải là tôi, cô vì tôi làm nhiều việc như vậy, còn bị bệnh nữa, tôi mới là người có lỗi. Thôi được rồi đừng khóc nữa, mau ăn cháo đi, chỉ có mau chóng khoẻ lại thì mới có thể tiếp tục làm việc được. – Nhất Phàm vừa nói vừa lau nước mắt trên mặt của Vũ Tịnh.
Lúc này có một niềm hạnh phúc lưu động trong phòng, là tình yêu? Là tình bạn?
- Chị hai, chị không sao chứ? – Cô bé hoạt bát nghịch ngợm Vũ Tiệp đẩy cửa bước vào và vừa đúng lúc trông thấy cảnh tượng ngọt ngào của hai người.
Vũ Tịnh và Nhất Phàm hình như có chút ngượng ngùng, Nhất Phàm không tự nhiên mà cầm muỗng khuấy qua lại trong chén, còn Vũ Tịnh thì nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt rồi ngước lên nhìn Vũ Tiệp cười.
- Chị, sao chị khóc vậy? Có phải anh rể ăn hiếp chị không? – Vũ Tiệp này đúng là mở miệng ra là không có tha cho ai hết, sự ngọt ngào vốn đang lưu động trong phòng bây giờ đã nồng nặc mùi thuốc súng.
- Chị không sao, lúc nãy chị hai của em cảm động quá, hạnh phúc quá nên mới khóc đó, em đừng có nghĩ bậy, về nhà đừng nói lung tung đó nha. – Tuy ngoài miệng thì Vũ Tịnh nói vậy nhưng trong đầu thì vẫn nghĩ về cảnh ngọt ngào lúc nãy, sự chăm sóc của Nhất Phàm lúc đó, cô không thể nào quên được.
- Michelle có đứa em lợi hại như vậy, anh có cô em vợ dữ dội thế này làm sao mà dám ăn hiếp Michelle chứ? – Tuy là người kế thừa tập đoàn Hoắc thị, nhưng ở trước mặt Vũ Tiệp, Nhất Phàm cũng luôn chịu trút bỏ thân phận của mình xuống để đùa với cô bé một tí.
- Anh rể, anh đừng cho chị hai làm nhiều việc vậy mà, sau khi anh chị tuần trăng mật xong chị hai vẫn chưa về nhà đó, mẹ thì cứ luôn nấu sẵn một nồi canh hạt sen đợi chị hai về uống, và mỗi lần đều thất vọng, thế là em và anh ba phải đảm lấy nhiệm vụ vinh quang này rồi sáng hôm sau hai người giành nhau toilet. – Vũ Tiệp nói mà có chút oán trách, còn Nhất Phàm thì nghe vào trong tai, đau ở trong tim.
- Em đừng trách anh rể của em, chị vốn thích làm việc mà, đợi khi có thời gian chị sẽ về nhà thăm daddy và auntie.
Lúc này Nhất Phàm nhìn Vũ Tịnh, cô ấy vẫn cứ luôn nghĩ cho người khác như vậy, cô ấy vẫn cứ luôn hy sinh mình. Còn mình thì sao? Có phải đã quá ích kỷ rồi không? Tuy từng hứa trong lòng trăm ngàn lần phải cho cô ấy vui vẻ, cho cô ấy sống cuộc sống mà cô ấy thích, nhưng lần nào cũng trái lại là cô ấy chia sẻ gánh nặng giúp mình mà không một lời oán trách.
- Vũ Tiệp, ngày mai chị em xuất viện anh sẽ đưa chị em về nhà thăm daddy mummy. – Nhất Phàm quyết định không để cho Vũ Tịnh mệt như vậy nữa.
- Vậy được, em về nói với mẹ, tối nay chắc chắn daddy mummy không ngủ được đây.