“Ladies and gentleman, our plane will land in the International Airport of Hong Kong ten minutes later. Please fasten your seat belt and thank you for your cooperation.” Giọng nói của cô tiếp viên chậm rãi vang khắp trong khoang máy, lúc này Vũ Tịnh tắt laptop, nhìn những ngôi sao chớp nháy trong bầu trời tối mịt bên ngoài.
năm rồi, bây giờ vẫn phải trở về nơi này chấp nhận sự sắp đặt của vận mệnh. Lúc này trong đầu cô hiện ra hình ảnh của năm trước. Đó là ngày thứ hai sau tang lễ của mẹ, cô kéo hành lý đến sân bay đáp chuyến bay qua Mỹ. Ba và hồng nhan tri kỷ lúc đó của ba cô – dì Cầm cũng đến sân bay tiễn cô, hiện giờ dì Cầm đã là nữ chủ nhân của Phương Thị, cô chẳng nghe được gì vào tai, trong đầu chỉ phất phơ những lời dặn dò riêng của mẹ trước khi lâm chung, nhìn dì Cầm và ba mình, trong lòng cô vô cùng phức tạp. Nếu như không có họ, có phải mẹ sẽ hạnh phúc hơn, mình cũng không phải mệt mỏi như vậy. Cuối cùng cũng đã xong những lời từ biệt dài dòng, cô đi vào phòng chờ rồi lên máy bay, nước mắt không cầm được mà rơi ra. Bộ đồ tang màu đen bao lấy thân hình mảnh mai của cô cùng run lên, xung quanh cô người qua lại tấp nập, không một ai chú ý đến nỗi đau của cô.
Vũ Tịnh của năm sau đã chững chạc hơn, mái tóc khẽ gợn, kính sát tròng màu tím, màu son của hoa hồng, một bộ đồ vest màu đen, hoàn toàn là một người chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp chuyên ngành quản lý khách sạn ở Cornell, cô đã làm việc tại California Hotel ở phía Tây nước Mỹ hai năm, hiện giờ cô đã là một người chuyên nghiệp về mặt quản lý khách sạn, mục đích về Hong Kong lần này là để kết hôn với người kế thừa của tập đoàn Hoắc Thị.
“Ladies and gentleman, we are now at the International Airport of Hong Kong. Thank you for your cooperation. We wish to serve you next time.” Giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên, và tiếng động của hành khách đang lấy hành lý ở bên cạnh Vũ Tịnh đều đang nhắc nhở cô phải trở về với quỹ đạo vận mệnh của mình.
- Chị hai, chị hai. – vừa đi ra đại sảnh sân bay thì Vũ Tịnh đã nghe thấy tiếng gọi của Vũ Tiệp và Chí Hoằng. Hai cô cậu lúc này cũng đang chạy về phía Vũ Tịnh, và kiss lên hai bên má của Vũ Tịnh một cái thật kêu.
- Cám ơn. – Vũ Tinh trông thấy em trai và em gái liền cảm thấy rất thân thiện – Ba và dì Cầm đâu? – không thấy họ, Vũ Tịnh có hơi buồn.
- À, chị nói ba và mẹ à, họ ở nhà chuẩn bị bữa tối, chị hai, hôm nay anh ba là tài xế của chị, em phụ trách xách hành lý cho chị. – Vũ Tiệp vừa nói vừa làm ra vẻ mặt quỷ quái đáng yêu.
- Được rồi, đi nhanh thôi, chị đói lắm rồi. – ba chị em cùng khoác vai nhau ra khỏi sân bay.
Trên đường về nhà, Chí Hoằng vẫn không nhịn được mà nhắc đến hôn sự của Vũ Tịnh.
– Chị, chị thật sự đã suy nghĩ kỹ hôn sự của chị và anh Nhất Phàm rồi sao?
- Cái đó thì có gì đáng phải suy nghĩ, con gái cuối cùng rồi cũng phải tìm một người để nương tựa suốt đời thôi, có yêu nhau đến đâu đi nữa thì rồi cũng sẽ có ngày không còn thích nhau nữa, dù gì thì Hoắc Nhất Phàm cũng giàu, nửa đời sau chị cũng có thể dựa dẫm, tất cả đều ok. – Vũ Tịnh nói như rất thong thả.
- Ây yo, chị hai, em cảm thấy chị phải suy nghĩ kỹ đó, anh rễ tương lai tuy vừa đẹp trai lại vừa giàu có, nhưng anh ấy tái hôn đó, trong lòng anh ấy vẫn còn nhớ đến người vợ cũ, sau này sẽ không đoái hoài gì đến chị, sau này chị sẽ sống rất khổ đó. – Vũ Tiệp bình thường như chẳng biết suy nghĩ này bây giờ lại nói ra những lời sâu xa đến thế.
- Vậy thì cứ xem như anh ta có người đàn bà khác bên ngoài là được chứ gì, kiểu hôn nhân gia tộc này thiếu gì. – Vũ Tịnh vẫn nói một cách thong thả.
Lúc này Chí Hoằng và Vũ Tiệp cùng nhìn nhau, họ đã hoàn toàn bị Vũ Tịnh làm chiết phục rồi, còn Vũ Tịnh thì sao, cô ấy không phải cool, cô chỉ là học cách bảo vệ mình trong hoàn cảnh phức tạp. Nếu đã không có cách kháng lại vận mệnh thì đành nghe theo nó vậy, hôn nhân và chồng không thể bảo vệ mình, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Cuối cùng cũng về đến nhà, tất cả đều vẫn như xưa, trong vườn vẫn còn trồng hoa bách hợp mà mẹ thích nhất, đại sảnh vẫn là tấm trải phong cách Bohemia, trên vách vẫn là giấy tường trắng hoa văn bông mờ nhạt, tất cả vẫn quen thuộc như xưa, nhưng dường như cũng rất xa lạ. Điều thay đổi duy nhất trong căn nhà này chắc là ba và dì Cầm rồi chăng, ba đã không còn mạnh khoẻ như xưa nữa, tuy ba vẫn là đổng sự trưởng của Phương thị, vẫn là chủ của gia đình này, nhưng Vũ Tịnh đã rõ ràng cảm nhận được ba đã già đi, dì Cầm tuy vẫn cao quý đoan trang, nhưng nếp nhăn ở đuôi mắt của dì dường như đang nói lên dấu ấn của thời gian.
- Vũ Tiệp, Chí Hoằng, mau gọi chị hai qua ăn cơm.
Dì Cầm và ba nhiệt tình mà kêu gọi, nhưng Vũ Tịnh có thể cảm nhận được một chút ngại ngùng, năm trước cô đã biết cô và họ không thật sự là người một nhà, vì những lời căn dặn của mẹ, cô nhất thiết phải gánh lấy trách nhiệm của mình.
Cả nhà ngồi trên cùng một bàn, dì Cầm và ba đều rất nhiệt tình mà gấp thức ăn cho Vũ Tịnh, Vũ Tịnh cũng nở ra nụ cười hiệu của mình đáp lại họ, chỉ là trong tiềm thức mọi người đều đang né tránh ánh mắt của nhau.
- Vũ Tịnh, ở Mỹ rất khó ăn được những món quê nhà thế này, hôm nay con nhất định phải ăn thật nhiều vào. – Dì Cầm nói gì đó để giảm bớt sự không tự nhiên trên bàn ăn.
- Phải đó chị hai, đợi khi chị lấy chồng rồi là không còn được ăn món cải thảo chưng thịt này của mẹ nữa đâu. – Vũ Tiệp vừa nói vừa không quên cho vào miệng một miếng thịt như sợ nó không cánh mà bay vậy, những cô gái trẻ thời nay đều quan tâm đến vóc dáng của mình, nhưng dường như Vũ Tiệp lại không như vậy.
Nhắc đến việc xuất giá, thì lẽ ra đây phải là một cảnh tượng chứa chan chút hạnh phúc bé nhỏ như: con gái mặt đỏ bừng nói với ba mẹ rằng cả đời phải ở bên cạnh ba mẹ, hiếu thảo hai người và trong lòng thì tưởng tượng cảnh tượng hạnh phúc với người chồng tương lai, còn ba mẹ thì vốn hiểu rõ đây là chút chiêu thức của con gái nhưng vẫn nói những câu nói cổ như con gái lớn thì không thể ở nhà nữa. Nhưng ở Phương gia, Vũ Tịnh gả đi là nước cờ quan trọng để cứu vãn Phương thị, tuy Phương gia và Hoắc gia đều là kinh doanh nhà hàng khách sạn, nhưng so với Hoắc gia thì đúng thật là như kiến với voi, kinh doanh chủ yếu của Phương gia là nhà hàng kiểu chung cư, trong rất nhiều những nguồn tài nguyên cùng hưởng đều dựa dẫm vào Hoắc gia. Gần đây vì nền kinh tế không ổn định mà việc kinh doanh của Phương gia gặp phải ảnh hưởng rất lớn, và đổng sự trưởng hiện thời của Hoắc thị ông Hoắc Cảnh Thiên, ba của Hoắc Nhất Phàm chủ động đưa ra đề nghị hai gia đình liên thân để giúp Phương thị trải qua khó khăn. Hoắc Nhất Phàm tuy là thạc sĩ ngành chứng khoáng của Princeton, làm rất tốt phương diện đầu tư cho Hoắc thị nhưng nếu phải làm người kế thừa của nhà hàng, anh còn thiếu kinh nghiệm thực tiễn và lý thuyết về mặt quản lý khách sạn, và nếu như Phương Vũ Tịnh là con dâu của Hoắc thị, thì hai người sẽ là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch, người ngoài nhìn vào là biết ngay đây là một cụôc giao dịch rất tốt, chỉ là không ai biết nỗi đau của người đương sự.
- Vũ Tịnh, có phải là con đã quyết định kết hôn rồi không?
Tuy hiểu rõ câu trả lời của Vũ Tịnh sẽ không làm cho sự việc có bất kỳ sự thay đổi nào, nhưng Phương Hồng vẫn hy vọng Vũ Tịnh trả lời, tận đáy lòng ông, ông không muốn con gái mình phải làm vật hy sinh cho cuộc giao dịch này, ông sợ bi kịch của vợ ông sẽ tái diễn lại trên người con gái, nhưng Phương thị lại có nhiều nhân viên như vậy…..
- Daddy, con đã quyết định rồi, không cần lo lắng cho con, đến Hoắc thị rồi con mới có thể chính thức triển lộ tài năng của mình. – Vũ Tịnh miễn cưỡng cười nói.
Và bữa tối đã kết thúc trong không khí ngại ngùng như thế.
Xong bữa cơm, Vũ Tịnh trở về phòng mình, trở về thế giới của mình, cái thế giới có cô đơn, có chua chát, có những lựa chọn khó khăn. Ngồi trên giường, chiếc giường vẫn còn được giữ lại rèm hoa màu trắng xung quanh, vì lúc đó mẹ nói Vũ Tịnh là công chúa của mình, công chúa thì phải ngủ trên chiếc giường có cảm giác mơ mộng. Nghĩ đến đây, Vũ Tịnh bật cuời. Đó chính là mẹ cô, nhẫn nhịn sự lạnh nhạt của ba, sự bạc tình của ba, nhẫn nhịn ba có người đàn bà khác bên ngoài, có con cái bên ngoài. Đột nhiên trong đầu cô lại hiện ra cái sự thật mà mẹ đã nói ra trước khi lâm chung: ba và mẹ đều đã có đối tượng của mình trước khi kết hôn, người phụ nữ của ba là dì Cầm, còn người đàn ông của mẹ thì không biết là ai. Trước ngày kết hôn, mẹ đã trao mình cho người đàn ông mà mẹ yêu nhất, và thế là đã có Vũ Tịnh của ngày hôm nay, ba vốn đã không thích mẹ, sau khi biết chuyện này thì càng không có thiện cảm, hai người suốt ngày lạnh nhạt với nhau. Mẹ đã không vạch ra sự thật vì nghĩ tình ba đã nuôi dạy Vũ Tịnh, trước khi lâm chung bà đã yêu cầu Vũ Tịnh bỏ nỗi oán hận trong lòng mình xuống, nghe lời của ba, xem như là báo ơn.
Thế là năm nay, Vũ Tịnh đã sống trong mâu thuẫn như thế, làm vợ Hoắc Nhất Phàm chắc cũng là một phần của trả ơn chăng!
Tiếng gõ cửa làm đứt dòng suy nghĩ của Vũ Tịnh, dì Cầm cầm chén chè bước vào. Để ra một ánh mắt ra ý bảo cô ăn nó xong thì dì Cầm chuẩn bị rời khỏi, bà vẫn còn áy náy đối với Vũ Tịnh, nếu như không phải sự sắp đặt của vận mệnh, có lẽ Vũ Tịnh cũng sẽ có một tình yêu đẹp, một hôn nhân hạnh phúc, nhưng hiện giờ, dường như tất cả những thứ này đều không thể nào xảy ra được nữa. Vũ Tịnh gọi bà lại.
- Dì Cầm, đây là quà của con cho dì và ba, nó là gối chuyên thiết kế cho người già sử dụng để ngăn ngừa phần cổ và vai bị bệnh tật. – Vũ Tịnh vừa nói vừa đưa gối cho dì Cầm, ánh mắt tự nhiên dời đi chỗ khác.
Dì Cầm cầm lấy gối, cảm giác hỗn tạp, trong ba đứa con, cô là người ngoan nhất và cũng hiểu chuyện nhất.
- Sao không tự tay đưa cho daddy của con?
- Dì đưa cho ba thì cũng vậy thôi, con không muốn gặp ba.
- Vũ Tịnh, có những chuyện nếu không thử làm thì có lẽ mãi mãi cũng không có cơ hội đó nữa. – Dì Cầm nói xong và rời khỏi phòng.
Suy nghĩ những lời dì Cầm nói, Vũ Tịnh cầm vali lên, có lẽ còn phải năm nữa, hay năm nữa, con mới có thể đối mặt chính diện với ba của mình. Nghĩ đến đây, một con ShinChan đã xuất hiện trên tay Vũ Tịnh, đó là quà nhận được trong lễ tình nhân khi ở Mỹ, Minh Kiệt, hiện giờ anh vẫn khoẻ chứ?
Đặt con Shin lên bàn trang điểm, Vũ Tịnh nhìn vào gương và ục má lên rất dễ thương, ăn xong chén chè thì cô đi ngủ, những chuyện phiền phức ngày mai hãy nghĩ vậy, trong giấc mơ, Vũ Tịnh nở ra nụ cười hoàn mỹ nhất.
Trong lúc Vũ Tịnh đi vào giấc mộng đẹp thì Nhất Phàm và ba mẹ của anh đang xảy ra cuộc tranh cãi cuối cùng.
- Ba, con không muốn kết hôn với cô Phương, con và cô ấy chỉ gặp qua có vài lần thôi, huống chi trong lòng con có Tuệ Hân, con không thể nào làm vợ chồng với người khác.
- Nhất Phàm, Tuệ Hân đã mất năm rồi, chẳng lẽ con muốn sống như thế suốt đời sao, bất hiếu không nói, tuyệt hậu là tội lỗi vô cùng. – Dường như mẹ anh suy nghĩ vấn đề kết hôn này theo mặt nối dõi tông đường.
- Được rồi con đừng có nói nhiều nữa, nếu muốn trách thì trách số mệnh, huống chi Tuệ Hân đã mất lâu như vậy rồi, con cũng cần phải có một người phụ nữ chăm sóc cho con, giúp cho con trong công việc, Phương Vũ Tịnh là lựa chọn tốt nhất.
- Hai người cơ hồ chưa hề gặp mặt nhau thì làm sao có thể sống với nhau được?
Nhất Phàm vẫn đang cố gắng biện cãi. Nhưng có vẻ như Hoắc Cảnh Thiên đã chán ghét những lời cãi biện này rồi nên cầm lấy chén trà đi vào phòng sách, và bà Hoắc cũng lộ ra một nét mặt khó xử, rồi đi theo chồng.
Và lúc này, Nhất Phàm cũng vọt ra ngoài cửa vì ba mẹ không chịu hiểu cho mình.
Trong phòng sách của Hoắc Cảnh Thiên, bà Hoắc vốn nghênh ngang cũng tỏ ý không hài lòng với con dâu tương lai của mình:
– Ông à, Phương gia đó quả thật không xứng với nhà mình, cô Phương Vũ Tịnh đó làm sao mà so sánh với Tuệ Hân được chứ? Vả lại trong lòng Nhất Phàm chỉ có Tuệ Hân, như vậy hai người họ làm sao sống hạnh phúc được?
- Phương Vũ Tịnh là học sinh giỏi của Cornell, có cô ta ở bên chắc chắn có thể giúp đỡ Nhất Phàm, còn về chuyện tình cảm, bây giờ cho dù là ai đi nữa thì Nhất Phàm cũng sẽ từ chối, dường như Nhất Phàm sẽ không thể hạnh phúc nữa, cho nên người này là ai cũng không quan trọng. – Hoắc Cảnh Thiên nói xong dường như cũng có chút thuơng cảm.
Nhất Phàm đang phóng nhanh chiếc Benz đen trên đường, trong xe vẫn đang bật bài hát mà Tuệ Hân thích nhất, mỗi lần nghe đến đoạn ‘chúng ta là bến bờ ẩn náu của nhau’ thì Tuệ Hân đều sẽ nhìn anh làm một gương mặt đáng yêu, và rồi sau đó ngã vào lòng anh, lúc này đây tuy Tuệ Hân đã không còn ở đây, nhưng dường như vẫn còn cảm nhận được hơi thở của cô ấy. Trong lúc Nhất Phàm chìm đắm trong ký ức với Tuệ Hân thì điện thoại reo lên, là Lâm Gia Đống, đàn anh của Nhất Phàm trong trường, tuy nhà nghèo khó nhưng với trí thông minh của mình, hiện giờ anh đã đảm nhịêm một chức vụ quan trọng trong Hoắc thị, và anh cũng được xem là người chứng kiến tình yêu của Nhất Phàm và Tuệ Hân.
- Ray, đang làm gì vậy, ra uống rượu happy cái coi.
- Bây giờ cũng giờ rồi, ngày mai không cần đi làm sao?
- Cậu là thái tử mà, áp lực đương nhiên không lớn như những nhân viên như chúng tôi rồi, ông chủ con còn phải thông cảm cho chúng tôi chứ. – Gia Đống ráng tỏ ra tội nghiệp.
- Được rồi, nói không lại anh, gặp ở chỗ cũ. Chờ phút thôi đó nha.
Nhất Phàm cúp máy và cười, cái gì mà nhân viên, ít ra cũng là chức trách cao của Hoắc thị, nhưng nếu như không có cái “quả vui” này thì những ngày tháng Tuệ Hân ra đi thật khó mà vượt qua.
Trong quán Charles, hai anh chàng đẹp trai tay cầm menu gọi món.
- Cô cho một ly Blue Moutian, một viên Stawberry Cheese cake.
- Làm phiền cô, tôi lấy một ly Charles mà lần trước tôi đã để lại ở đây.
- Dạ được, ông Hoắc, ông Lâm.
- Khuya như vậy còn uống cafe, sáng mai sao đi làm đây! – Gia Đống không bỏ qua cơ hội làm Nhất Phàm bẽ mặt.
- Phải đám cưới với một người cơ hồ chưa từng gặp mặt thì vốn đã không thể ngủ được, uống cafe xong, lát về nhà không ngủ nữa, xem tài liệu cho rồi.
- Phải rồi tôi quên mất cậu phải làm chú rễ rồi, nghe nói cô Phương đó tài sắc vẹn toàn, sao còn sầu thảm như vậy chớ?
- Chính vì vậy nên tôi không muốn bất công với Phương Vũ Tịnh, tôi không muốn phản bội Tuệ Hân.
- Phản bội, từ này dùng hơi khoa trương rồi đó, tại sao hôm nay cậu lại gọi Blue Moutian và Strawberry Cheese Cake? Tại sao không uống rượu?
- Đó là vì…. – Nhất Phàm vừa định nói thì đã bị Gia Đống cướp lời.
- Vì đây là món mà Tuệ Hân thích, vì Tuệ Hân không thích tôi có mùi rượu trên ngưòi! Hoắc Nhất Phàm, suốt đời cậu cũng định sẵn không thể nào phản bội Tuệ Hân, người trong đầu cậu nghĩ, người trong mắt cậu nhìn thấy cũng đều là cô ta, cho dù có người con gái khác trở thành bà Hoắc thứ , cậu vẫn không thể phản bộ cô ấy, nhưng cậu có vui không? Cậu cảm thấy Tuệ Hân trông thấy cậu như vậy sẽ hạnh phúc sao?
- Chắc cô ấy sẽ hạnh phúc chăng. – Nhất Phàm suy nghĩ rồi nói.
- Hoắc Nhất Phàm, đừng tự gạt mình gạt người nữa, cô ấy làm sao mà hạnh phúc được, chắc chắn cô ấy sẽ hy vọng cậu có tình cảm mới, có vợ, có con, để người xung quanh không phải lo lắng cho cậu nữa, để cô ấy không phải lo lắng cho cậu nữa.
- Có lẽ chăng, nhưng sau khi cô ấy đi, tôi thật sự là hình như không còn hứng thú với phụ nữ, thậm chí là với thế giới này. – Nói một hồi, mắt Nhất Phàm ướt lên. Và tất cả đều đã lọt vào mắt Gia Đống.
- Nếu như đến bây giờ cậu vẫn như thế, tôi khuyên cậu nên đi gặp Phương Vũ Tịnh, thương lượng xem hai người phải liều lần cuối bằng cách nào, nói thật, tôi thật sự có chút oán trách Tuệ Hân, thậm chí nhiều lúc tôi cảm thấy Tuệ Hân mang đến bất hạnh cho cậu, vì thế nếu như cậu không có lòng tin với cuộc sống hôn nhân sau này, vậy thì xin cậu đừng mang đến bất hạnh cho một người con gái khác. – Nói xong Gia Đống đặt tiền xuống và rời khỏi, để lại một mình Hoắc Nhất Phàm.
Người ta vẫn cứ hay nói nếu như đến Hong Kong mà không ngắm cảnh đêm cảng Victoria thì không thể xem là đã đến Hong Kong. Cảng Victoria bây giờ đã nhiều tinh quang hơn năm trước rồi, thời đại vẫn cứ không ngừng tiến bộ, sự phồn vinh của kinh tế HK cũng như vậy. Nhưng dường như Nhất Phàm vẫn đang đứng ở đầu bên kia của đường ngầm thời gian, tất cả những gì của năm trước dường như không hề ra khỏi đầu của Nhất Phàm, trong căn phòng này, đêm tân hôn của họ, anh hôn cô nói rằng sẽ chăm sóc cô suốt đời, gương mặt cô ửng đỏ, là sự e thẹn của một cô gái và cũng là niềm vui của một người mới làm vợ; chính trong căn phòng này, anh nghe cô nói cô có thai và kích động mà ẵm cô lên quay vòng vòng; chính trong căn phòng này, trong đêm mà cô rời khỏi, anh đã khóc như một đứa bé. Tất cả tất cả đều rõ ràng đến vậy, nghĩ ngợi một lúc, Nhất Phàm cảm thấy mệt mỏi, và không ngờ lại có ý muốn ngủ, nhưng có lẽ số trời an bày dường như còn có gì đó níu kéo lại, ‘có lẽ mình phải đi gặp Phương Vũ Tịnh, có lẽ mình phải đi gặp Tuệ Hân và con.’