16.
Có một người ba xấu
Chi bằng không có ba
Có một người ba tồi tệ
Chi bằng đổi ba.
Có được lời khẳng định của La tổng, tôi nhanh chóng nhận đối phương làm ba.
Tốc độ nhanh đến chính bản thân còn thấy sợ.
Sau đó, chủ nhiệm khéo léo nhắc nhở, cha mẹ nuôi tôi không hiểu rõ tình hình một tí nào cả, vẫn là cần báo cho họ biết. Mới có thể đem tôi từ gia đình lúc đầu cứu ra.
Vừa bắt đầu, bọn họ dự định là để tôi tự mình trở về, hẹn cha mẹ nuôi ngày mai đến trường học nói rõ ràng.
Nhưng tôi nghĩ tới bây giờ quay về, chờ đợi tôi nhất định là một trận đánh đập tàn nhẫn, lập tức sợ hãi toàn thân run rẩy.
La tổng nhìn thấy như vậy, lập tức nói Tống trợ lý lái xe, trực tiếp dẫn tôi trở về cùng ba mẹ nuôi thương lượng.
Trong chiếc xe hơi sang trọng, đối phương liên tục quay đầu nhìn tôi, nói thao thao bất tuyệt suốt dọc đường.
Tôi lúc này mới biêt được, ông ấy tìm kiếm con gái thất lạc, đã sắp 10 năm rồi.
17 năm trước, La tổng lúc đó vẫn chỉ mở một phân xưởng nhỏ được thuê ở một thị trấn nhỏ, vợ có thai 8 tháng, không cẩn thận ở bên đường té một cái, ngay lập tức bị vỡ ối sinh non, được người qua đường khẩn cấp đưa đến trung tâm y tế gần nhất.
Lúc đó điều kiện bệnh viện không tốt, gặp đúng ngày mưa gió sấm chớp, cúp điện nửa tiếng đồng hồ.
May mà lúc ông ấy đến đó, đứa trẻ đã được thuận lợi sinh ra, mẹ con bình an.
chuyện này thật là một chuyện tốt.
17.
Cho đến 7 năm sau trong một lần xét nghiệm máu, kiểm tra La Ngọc Đình và cha mẹ không cùng nhóm máu.
Giám định quan hệ huyết thống cho thấy mối quan hệ cha con/mẹ con bị loại trừ 100%.
Nguồn gốc của mọi chuyện, chính từ khi đó đã được gieo xuống.
Báo cáo giám định có không được mấy ngày, vợ La tổng bởi vì tâm trạng không ổn định, trong lúc đang đi qua đường bị xe tông .
Mười năm sau này, sự nghiệp của ông ấy từ doanh nghiệp châu báu phát triển thành tập đoàn châu báu. Tất cả mọi thứ đã sớm vật còn người mất, nhưng La tổng lại không cưới vợ nữa.
Sự chân thật của câu chuyện này thật khiến người khác cảm động. Nhưng bạn muốn hỏi tôi nghe xong có cảm giác như thế nào.......vậy thì chính là không có cảm giác gì cả.
Tôi cả đường miễn cưỡng gật đầu đến khi kết thúc, trước khi xuống xe, lại một lần nữa bị La tổng giữ chặt bàn tay của số phận.
Đối phương khàn giọng, chân thành: “Tiểu Lạc con yên tâm, nhiều năm nay không bên cạnh con, ba nhất định sẽ bù đắp cho con. Đi, bây giờ liền đi vào nhà cha mẹ nuôi của con, ba sẽ đưa con trở về.”
18.
Đến trước cửa nhà tôi, chần chừ không dám bước vào.
La tổng lên trước, trực tiếp gõ cửa, một lát sau, ba tôi ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy tôi liền biến sắc: “Mày còn mặt mũi quay lại sao?”
Đáng tiếc ông ta vẫn chưa kịp động thủ, liền bị Tống tổng giám ở phía sau tôi nắm lấy cổ tay.
“Vị tiên sinh này, có chuyện từ từ nói.”
“Anh là ai?”
Mười phút sau, mẹ tôi cũng từ phòng ngủ bước ra, trong lòng ôm đứa bé.
Ánh dèn mờ tối, ngồi xung quay là những người lớn với những suy nghĩ khác nhau, ba tôi liếc nhìn tờ giám định, trực tiếp rút ra kết luận: “Trình Lạc không phải con của tôi?”
Một khắc sau liền giận dữ hét lên với mẹ tôi: “Cô ở bên ngoài tạo ra nó sao?”
“Không phải. Ài, tiên sinh người bình tĩnh!”
Tống tổng giám thấy vậy, lập tức chen vào giữa hai người: “Có khả năng là năm đó là sai sót của bệnh viện, đem hai đứa bé ôm nhầm rồi.”
Ba tôi lúc này mới yên tĩnh, một đôi mắt đục ngầu quét tới: “Vậy ý của các người là?”
“Tôi muốn đưa Trình Lạc về La gia.” La tổng hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, dù giọng nói rất nhẹ, nhưng không hiểu sao khí thế rất mạnh mẽ.
“Nó rất ưu tú, cho dù học tập trong hoàng cảnh như này.....”
Nói rồi, ông ấy cố ý liếc mắt nhìn quanh bốn phía, như ám chỉ về phần nào đó: “Vẫn có thể duy trì thành tích thuộc thứ hạng 100 của khối, tiền đồ nhất định vô hạn.”
Thật tình mà nói, đây là lần đầu tiên có người khen tôi như vậy. Nghe vậy, trong lòng tôi ấm áp không thôi.
Chỉ là, ép giá hình như không phải ép như vậy mà?
Quả nhiên, người ba trên danh nghĩa của tôi lập tức giễu cợt: “Ông nói đưa đi liền đưa sao? Cũng không cho một lời giải quyết sao?”
Tôi biết cái gọi là lời giải quyết của ông ta chính là tiền, lập tức nhịn không được phản bác.
“Nhưng lúc tôi học tiểu học đã đi nhặt thùng carton để bán, trước đó đều là bà nội cho tôi ăn cơm, lên trường học lại có học bổng, có thể tiêu của ông được bao nhiêu tiền?”
Nghe xong, ông ta lập tức trừng mắt lườm tôi, cặp mắt như muốn lồi ra ngoài: “Mày nói xem mày là cái thứ gì? Tin tao đánh chết cái đồ đê tiện nhà mày không?”
Tức khắc, bầu không khí trên bàn đông cứng một lúc.
La tổng hai tay đặt trên bàn đã siết chặt, nhưng bởi vì được tu dưỡng tốt, ông ấy không động tay cùng người đàn ông lỗ m ãng trước mặt, mà thay vào đó ông ấy hít thở sau, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc đang đang trào.
Đoán được tình huống này, tôi chậm rãi nói: “Ông lại không phải ba ruột tôi, có tư cách gì mà đánh tôi? Nếu ông lại dám đánh tôi, ba ruột tôi nhất định sẽ khiến ông ngồi tù.”
Mỗi từ mỗi câu, rõ rõ ràng ràng mà nói ra khỏi miệng.
Ba tôi, không, bây giờ đã là ba nuôi rồi, ông ta tuy rằng nắm chặt nắm đấm đến nỗi gân xanh, nhưng nghe tôi nói một đoạn không sai chỗ nào như vậy, lại thật sự không động thủ.....
Không sai, người này từng là người đã đánh tôi nằm liệt giường 3 ngày.....lại có thể im lặng, và quay trở lại ngồi vào ghế của ông ta!
La tổng liếc nhìn tôi một cách tế nhị, rồi khôi phục lại thành hình dáng người đàn ông nghiêm nghị thành đạt.
“Giá cả, anh có thể nói, tôi đều sẽ xem xét cân nhắc.”
Nói rồi, ông ấy hướng về phía Tống tổng giám gật đầu. Sau đó lập tức lấy ra một tấm danh thiếp, đặt thẳng trên bàn.
Sau đó, đợi tôi thu dọn một chút hành lý nghèo nàn, 2 người đưa tôi đi, đến lời từ biệt chính thức cũng không có, liền mãi mãi rời xa gia đình này, nơi mà lưu lại cho tôi nỗi buồn vô tận.
Nửa tiếng sau, ngồi trong khoang xe ấm áp thoải mái, tôi đột nhiên nghĩ đến một chi tiết bị bỏ sót..........
Trong suốt quá trình đàm phán, mẹ tôi không nói một lời nào.
- --------------------------------------
Tới r đây hihi :D