Đám người Phúc Long An đánh mãi cho đến khi mệt mỏi mới dừng lại, lúc này những thiên chi kiêu tử như họ thật sự bị chọc giận quá mức. Chờ bọn hắn ngừng tay, Phú Sát Hạo Trinh đã thành bộ dạng đầu heo, bảo đảm ném hắn tới trước mặt ngạch nương hắn thì ngạch nương cũng không nhận ra hắn.
Mấy công tử ca thán đánh mệt mỏi tìm chỗ ngồi hoàn hảo nghỉ xả hơi, duỗi chân tay gọi gã sai của nhà mình, chỉ vào con đầu heo, “Ném ra ngoài!”
“Chờ một chút.” Phúc Long An ngăn cản bọn họ, trước ánh mắt nghi hoặc của mấy người họ, Phúc Long An thản nhiên nói, “Phú Sát Hạo Trinh tốt xấu gì vẫn là bối lặc, ở trên đường lớn đánh đến bộ dạng này, cũng không phải chỉ có y chịu nhục......” Nói đến này, Phúc Long An dừng một chút, được rồi, nhà bọn họ cũng họ Phú Sát, nhưng không có quan hệ gì với phủ Đại vương gia, nói xong còn có chút không được tự nhiên, vì thế sửa lại, “Nếu làm y mất mặt, thanh danh triều đình cũng sẽ bị hao tổn, như vậy......”
Có thể cùng Phúc Long An kết giao đều là những người có đầu óc, chính vừa rồi bị lửa giận lên tận đầu, hiện tại nghĩ lại, cũng có lí, nếu làm lớn chuyện lên bọn họ cho dù hữu lí cũng thành vô lí, chẳng những a mã không tha cho bọn họ, chỉ sợ triều đình cũng sẽ bất mãn, đối với tiền đồ tương lai của họ không hề có lợi. Cho Phúc Long An ánh mắt cảm kích, phân phó gã sai vặt đem người thả xuống.
Vài người thương lượng một chút, mượn tâng bốc khiến Tiểu Khấu Tử đứng chờ ở ngoài không biết phải làm thế nào để tuỳ tùng đưa Phú Sát Hạo Trinh về Đại vương phủ, Phú Sát Hạo Trinh là tự nhiên gây sự, bọn họ làm vậy đã là nhường cho Đại vương phủ chút mặt mũi, đương nhiên nếu Đại vương phủ muốn trả thù thì bọn họ cũng không sợ.
Tuyết Như vừa nghe người hầu bẩm báo nói bối lặc gia bị người đánh, tâm hoảng loạn chạy đến tiền môn, vừa thấy đứa con —— cho dù không phải thân sinh, nhưng dưỡng mười mấy năm, dù là tiểu miêu tiểu cẩu cũng nảy sinh cảm tình —— trông thấy cảnh tượng thê thảm kia, nhất thời cảm thấy một trận mê muội, may được nha hoàn đỡ từ phía sau, vì đứa con mà đau lòng không thôi, lửa giận ngút trời, sắc mặt một mảnh dữ tợn, rất giống muốn ăn thịt người, “Là ai, ai đánh Hạo Trinh? Ăn gan hùm mật báo hay sao, ngay cả đường đường là bối lặc gia của Đại vương phủ còn dám đánh, chẳng phải không đem Đại vương phủ vào mắt? Còn đám nô tài các ngươi......” Nàng chỉ vào đám người Tiểu Khấu Tử, giận không thể át, “Các ngươi làm ăn cái trò gì vậy, khiến chủ tử bị thương thành như thế!”
Tiểu Khấu Tử vô cùng ủy khuất, thực bất đắc dĩ a, là vị gia này uống mấy ngụm nước tiểu ngựa thừa dịp bọn họ không chú ý liền đùa giỡn nổi cơn rượu điên, mà đám người ngu ngốc kia cũng không biết suy tính trước sau lại đi đắc tội với viên ngọc quý của phủ Đại vương gia, bọn họ có thể làm sao bây giờ?”Bẩm phúc tấn, người động thủ có bảo cùng điện đại học sĩ kiêm Lại bộ thượng thư, nhất đẳng trung dũng công Phó Hằng đại nhân Phúc Long An công tử, còn có BLABLABLA”
Tiểu Khấu Tử nhất nhất kể đích danh và gia thế của tất cả những nguời đã đánh Phú Sát Hạo Trinh, Tuyết Như nghe xong mặt đều tái lạnh, những người này cho dù bọn họ là Đại vương phủ cũng không thể trêu vào ai, hơn nữa nghe nói đấy đều là những công tử ca nổi danh kinh thành phẩm chtấ lễ nghi rất tốt, chỉ sợ việc này là lỗi của Hạo Trinh, quả nhiên, nghe Tiểu Khấu Tử đem sự tình trải qua nói một hồi, Tuyết Như một trận đau đầu, việc này căn bản là do Phú Sát Hạo Trinh tự mình gây thù chuốc oán! Nhưng cũng không thể mặc kệ, đây chung quy vẫn là hài tử nhà mình, bảo người hầu đưa công tử vào rồi đi gọi đại phu tới xem thương thế ra sao đã.
“Ngươi nói cái gì?” Tiểu bánh bao phun ngụm trà nóng cống hiến lên thân thể của Tiểu Thanh, để nó tắm rửa một trận.
Tiểu Thanh bình tĩnh dùng cái đuôi đem trên mặt nước trà trên mặt lau sạch sẽ: “Chủ nhân, làm người chỉ bảo bản thục nữ học tập, phải bình tĩnh, bình tĩnh, biết không? Lời ta vừa nói là nghe từ chính miệng tiểu đệ của ta, thiên chân vạn xác.”
Ô ô, bị một con rắn giáo huấn, tiểu bánh bao cảm thấy thủy tinh tâm của mình đã bị thương tổn nghiêm trọng, quay đầu ôm Càn Long cầu âu yếm, cầu an ủi.
Càn Long buồn cười làm theo ý y, sờ sờ đầu của y, lại hôn lên thân y một chút mà trong lòng hưng phấn, cho y an ủi.
Chờ đến khi cảm thấy tâm can được chữa khỏi, tiểu bánh bao ngửa mặt lên trời thở dài, quả thực chính là thiên lôi a, “Trời ạ, thế giới này quá khùng cuồng!” Xem hắn nghe được cái gì, mới qua có vài ngày a, chuột cư nhiên cùng Nguyệt Nha Nhi “lâu ngày sinh tình”, vừa nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi còn chưa kịp tò mò về thân thế của nàng đã đem lòng tưởng nhớ cuồng nhiệt yêu đương, vì nàng, Phú Sát Hạo Trinh còn cùng kia Nỗ Đạt Hải động thủ một trận, tuy rằng không đánh lại người ta, nhưng rõ ràng Nguyệt Nha Nhi ngay cả tâm lẫn bộ dạng đều là khó xử, Nỗ Đạt Hải bị mắng vừa thông suốt lãnh huyết vô tình cố tình gây sự sau về nhà tìm Nhạn Cơ an ủi đi. Mà Tuyết Như phúc tấn kiên quyết phản đối chuyện hai bọn họ, nên Phú Sát Hạo Trinh hóa thân thành “rít gào mã” cùng Tuyết Như cãi lộn vài lần, còn Nguyệt Nha Nhi ở ngay bên cạnh khóc sướt mướt. Rốt cục một lần nọ Tuyết Như tức giận không kịp nghĩ, thốt ra, “Ta không phải là ngạch nương ngươi!” Câu nói kế tiếp mặc dù bị nàng nuốt xuống, người bên ngoài cũng nghĩ rằng nàng bị tức đắc khẩu không trạch ngôn (tức giận đến mức nói năng hồ đồ),tiểu bánh bao nghe Tiểu Thanh nói cũng chả để ý, nhưng mà Càn Long lại để tâm, phái người đi thăm dò việc này.
Những người này trong miệng nói tình yêu quả thực là chê cười, tiểu bánh bao cười lạnh.
“Bảo bối, ” Càn Long đem tiểu bánh bao đưa khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển hướng đối mặt với mình, mắt đối với mắt, “Ngươi gần nhất có phải rất hay chú ý giúp tên ngu ngốc kia?” Lời nói lộ ra nồng đậm vị chua.
Nhìn hắn làm ra bộ dáng tội nghiệp, tiểu bánh bao xì một tiếng nở nụ cười, “Ngươi đang ghen cái gì?”
Càn Long hừ một tiếng đem người bế lên, đi về phía long sàng, gần đây bởi vì Tình Nhi cùng một đám đầu óc không bình thường làm loạn khiến hắn đã “đói” lắm rồi.
Tiểu bánh bao ha hả cười, bắt đầu cởi bỏ y phục hai người, mấy ngày nay đích xác làm cho mỗ SE long “đói”.
Tiểu Thanh bị bọn họ bỏ quên đang trốn ở góc phòng, dùng đuôi bưng kín ánh mắt, “Ô, chủ nhân thật sự là không khác gì cua đồng, cư nhiên trước mặt người ta diễn sống trò hoa cúc đại khuê trước mặt xà? , người ta ngượng ngùng quá a! Bất quá, làn da tiểu chủ nhân thật nõn nà a!” Mỗ xà trộm quan sát trong lòng tán thưởng, cảnh tượng kia khiến nó thân là động vật máu lạnh suýt nữa nhiệt huyết sôi trào.
“Ân......” Trong đầu tiểu bánh bao đã thành từng mảnh hỗn độn, chỉ có thể buông thả thân thể theo bản năng phát ra từng trận hừ nhẹ.
Đúng lúc tiểu thanh xem hưng phấn, thì phát hiện bản thân bị một lực đạo vô hình ném ra ngoài, “Ô, người ta còn chưa xem đủ mà......”
Bất quá, chủ nhân hiển nhiên là không có tinh lực nghe nó oán giận.