Thập Nhị a ca? Tự cho mình là một người cha hiền từ bao dung nhẫn nại, lại bởi vì hai người con gái mà lao lực quá độ, Càn Long nghe xưng hô tương đối xa lạ này sửng sốt một chút, thật sự là bởi vì số lần Vĩnh Cơ chủ động đến tìm hắn ít ỏi vô cùng, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi chuẩn bị từ chối, thế nhưng… Càn Long nhớ tới bóng dáng quật cường buổi sáng kia, liền gác lại bút trong tay, “Tuyên nó vào đi.”
Vĩnh Cơ được Ngô Thư Lai dẫn vào, quy củ cấp Càn Long hành lễ, “Nhi thần khấu kiến Hoàng a mã, Hoàng a mã cát tường.”
Nhắc tới người quỳ trên mặt đất chính là con trai trưởng, Càn Long chống cằm nhìn cảm thấy thú vị. Con trai trưởng a, hắn nghĩ đến hai chữ này, không khỏi nhếch khóe miệng, nở nụ cười châm biếm. Thật sự là có ý tứ, không phải sao?
“Đứng lên đi.”
“Tạ ơn Hoàng a mã.” Vĩnh Cơ đang cầm Đệ Tử Quy, cúi đầu đứng an tĩnh.
Vốn đang rất có hứng thú cùng con trai trưởng này nói chuyện vài câu, Càn Long nhất thời không nghĩ ra gì. Ngoại trừ buổi sáng lúc nghe Phúc Khang An xin rời đi, đứa bé này vẫn luôn làm một bộ dáng ông cụ non, cùng ngạch nương của nó giống y hệt, không khiến người khác vui vẻ được, “Tới gặp trẫm có chuyện gì?”
“Hoàng a mã buổi sáng phạt nhi thần chép hơn mười mấy bản Đệ Tử Quy, nhin thần là tới đưa cho Hoàng a mã xem.” Dứt lời, đem xấp Đệ Tử Quy trong tay nâng lên.
“…”
Buổi sáng có lẽ là mình bị chuyện tình của Tiểu Yến Tử và Vĩnh Kỳ khiến cho mệt mỏi, mới cảm thấy trên người đứa con trai này có một loại bi thương thấu cốt và quật cường. Càn Long nhu nhu huyệt Thái Dương, mở tấu chương trước mặt, nói, “Đặt lên đây.”
Đợi cho hắn xử lý hết đống tấu chương trên bàn, trời bên ngoài sớm đã tối, Càn Thanh cung cũng đã lên đèn. Càn Long chìa tay ra kêu, “Ngô Thư Lai, đưa cho trẫm chén trà.”
Một ly trà vô thanh vô tức được để vào tay hắn, đến khi đưa lên uống một ngụm, Càn Long liền phát hiện có điều không đúng. Ngô Thư Lai làm việc rất khéo, đối với khẩu vị của hắn càng nắm rõ như lòng bàn tay, chén trà này đây rõ ràng không đúng khẩu vị của hắn, hơi ngọt không nói, độ ấm cũng không đúng. Tính tình đa nghi nên trong nháy mắt hắn suy đoán rất nhiều, đột nhiên quay đầu lại, sau lưng hắn giống như suy đoán không phải là Ngô Thư Lai, nhưng sao lại là Vĩnh Cơ?
Thiếu niên vẫn mang một khuôn mặt lo sợ thận trọng, tay nắm chặt góc áo, sợ hãi dùng khóe mắt nhìn chén trà trong tay hắn, tựa hồ như là đang quan sát xem nước trà có gì dị thường. Hắn đột nhiên quay đầu lại hiển nhiên là hù dọa thiếu niên đang chuyên tâm quan sát, thiếu niên mở to mắt, ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn hắn, không biết là bởi bị dọa sợ đến choáng váng hay là còn có lý do gì khác.
Mà Càn Long lúc này là lần đầu tiên chân chính thấy được hết dung mạo của Thập Nhị a ca. Trước mỗi lần Vĩnh Cơ thấy hắn đều cúi đầu, mà chính hắn bởi vì ngạch nương của Vĩnh Cơ, thế nên cũng không nguyện ý nhìn Vĩnh Cơ, thậm chí theo bản năng còn không muốn nhìn thấy đứa nhỏ này.
Thật không giống như đã tuổi đi! Càn Long cảm thán, nhớ Vĩnh Kỳ khi tuổi đã cao đến bả vai mình, là một người trưởng thành, còn theo chính mình đi săn thú, đều có thể một mình săn mồi, thế nào mà Vĩnh Cơ vẫn còn tựa như một đứa nhỏ. Vĩnh Cơ lớn lên chỉ có ba phần giống Hoàng Hậu, nhưng hoàn toàn kế tục mỹ mạo của Hoàng Hậu, hơn nữa so với Na Lạp thị nhu hòa không ít, mặt mày luôn thản nhiên, nhìn gương mặt còn lưu lại một chút trẻ con phì đặt biệt khả ái, Càn Long nhịn không được đưa tay nhéo một ái, ngô, cảm giác thật tốt.
Vĩnh Cơ che mặt, theo bản năng mếu máo, nhìn về phía Càn Long với ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu, Hoàng a mã không thích mình pha trà sao?
“Ngươi tại sao lại ở đây?” Càn Long cũng mới ý thức được mình vừa làm gì, thu tay về, hỏi Vĩnh Cơ.
Thiếu niên do dự từ phía sau đưa ra một xấp giấy, đưa cho Càn Long, “Hoàng a mã còn chưa xem, đây là Đệ Tử Quy nhi thần chép, thỉnh Hoàng a mã kiểm tra qua.”
Lúc trước Càn Long nói đặt xuống rồi liền làm chuyện của chính mình, Vĩnh Cơ nhìn bốn phía căn bản không biết phải đem đặt ở đâu, đặt ở nơi nào mới có thể làm cho Hoàng a mã thấy? Nó không dám lộn xộn, cuối cùng đứng ngây ngốc chờ ở phía sau Càn Long.
Càn Long không thể làm gì khác ngoài tiếp nhận một xấp thật dầy, tùy ý lật, “Ngô Thư Lai đâu?”
“Vĩnh Cơ không biết.” Ngô Thư Lai dẫn nó tiến vào trong chốc lát bị một thái giám đứng ngoài cửa dáo dác kêu đi, Vĩnh Cơ nghĩ thái giám kia có điểm quen mắt, Càn Long hỏi nó, nó liền thật thà lắc đầu.
Bên trong gian phòng đột nhiên trở thành một mảng yên ắng, hai cha con lần đầu tiên ở cùng một chỗ không có người ngoài, người thì chờ con trai nói trước, người lại chờ a mã nói trước. Càn Long lật Đệ Tử Quy, Vĩnh Cơ đứng xuối tay, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng sáng, Hoàng a mã đây là đang xem bản chép của mình, Phúc Khang An ngươi nói dối, còn nói với nó Hoàng a mã sẽ không xem, Hoàng a mã rõ ràng là sẽ nhìn, trở lại nhất định phải nói cho hắn biết Hoàng a mã có xem qua.
Càn Long làm bộ xem thật lâu, chờ con trai nói chuyện với hắn, kết quả Vĩnh Cơ cứ như vậy ngơ ngác đứng đó, Càn Long vô lực, cảm thấy đứa con trai này thật sự không giúp đỡ được, đứa con nào đến chỗ hắn cũng tìm cách nịnh nọt hắn, đùa vui cho hắn hài lòng, vậy mà đứa nhỏ này một câu cũng không nói, quên đi, quên sớm một chút.
“Chép không sai…”
Thiếu niên vốn đứng yên không có biểu tình gì bỗng nhiên ngẩng đầu, trong phút chốc đôi mắt sáng rực lên cong cong khóe miệng khiến Càn Long lập tức từ bỏ ý nghĩ đang hình thành trong đầu, nhìn gương mặt dần dần ửng hồng, ngọn đầu dầu chập chờn chiếu lên đôi mắt thiếu niên chỉ có duy nhất hình bóng của hắn, không giấu được vui sướng và mong đợi.
Càn Long trong nháy mắt hoảng thần, hắn hắng giọng, che giấu quay sang hỏi, “Thương của ngươi thế nào?”
“Thương?” Vĩnh Cơ nghiêng đầu, được Hoàng a mã khích lệ nên tâm tình vui vẻ không rõ ý tứ của Càn Long, nghi ngờ lặp lại một lần nữa, sau đó mới nhớ ra là chuyện gì, nhanh nhẹn xua tay, “Ngự y nói đã không có gì đáng ngại.”
Càn Long đang muốn nói nữa, cửa bị người đẩy vào, Ngô Thư Lai mồ hôi nhễ nhại tiến đến, “Hoàng Thượng…”
“Đây là thế nào?”
“Cảnh Dương cung xảy ra chút việc nhỏ, nô tài tự ý tạm rời vị trí, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.” Ngô Thư Lai tới gặp đến Vĩnh Cơ ở một bên, không có nói tường tận, nhưng Càn Long cũng hiểu rõ đại khái là Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử cái vã đổ tội, đối với việc như vậy diễn đi diễn lại, Càn Long cũng có chút mệt mỏi, trong lòng đối với Tiểu Yến Tử cũng có chút tức giận, “Ngày sau mặc kệ cho bọn chúng cãi nhau!”
“Là, nô tài hiểu rõ.”
Từ khi Vĩnh Kỳ cưới Tri Họa làm phúc tấn đến nay, Cảnh Dương cung không ngừng xảy ra chuyện. Tiểu Yến Tử tính tình không coi là tốt, lại được Vĩnh Kỳ dung túng lại càng ngang ngược coi trời bằng vung, Càn Long vốn đã kiềm chế được bực dọc lại bị Ngô Thư Lại một lần nữa bật lên, “Đêm nay bữa tối hủy bỏ, trẫm ở Càn Thanh cung.”
Vĩnh Cơ hôm nay được Càn Long khen ngợi cao hứng cực độ, chờ nó hưng phấn một chút rồi thanh tỉnh lại, phát hiện Hoàng a mã nhìn xong Đệ Tử Quy hình như không có thêm chuyện gì, nghe Càn Long nói muốn bỏ bữa tối nghỉ ngơi, lại bắt đầu lo lắng bất an, không biết phải làm gì mới được, không thể làm gì khác hơn ngoài hướng đến Ngô Thư Lai xin giúp đỡ, Ngô Thư Lai hiểu ý, tiến đến nói, “Hoàng Thượng, sắc trời đã tối, nô tài tiễn đưa Thập Nhị a ca về thôi.”
Hành động mở ám của thiếu niên và Ngô Thư Lai bị Càn Long nhìn thấy hết, trong lòng mất hứng, Vĩnh Cơ là con trai của mình, cư nhiên lại nhờ Ngô Thư Lai giúp đỡ! Hắn trong lòng hiếu kỳ nổi lên, muốn nhìn một chút bộ dáng bị cự tuyệt của Vĩnh Cơ, giả vờ nghiêm túc lắc đầu, “Được rồi, để cho Vĩnh Cơ ở lại Càn Thanh cung đi.”
“…” Vĩnh Cơ choáng váng, Hoàng a mã để cho mình ở lại Càn Thanh cung làm gì? Chẳng nhẽ mình chép Đệ Tử Quy rất tốt sao?
“…” Ngô Thư Lai khóe miệng co quắp, Hoàng Thượng, Càn Thanh cung đây là tẩm cung của ngài, có khả năng ngủ lại chỗ này đều là phi tần của ngài, là các nương nương trong cung a, ngài lưu một cái a ca ở đây là tính làm gì? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì làm sao bây giờ?
Phản ứng của Ngô Thư Lai Càn Long không để ý tới, nhưng Vĩnh Cơ ngốc ngốc hé miệng, mờ mịt vừa sợ hãi kinh ngạc còn mang theo chút khổ sợ rất lấy lòng Càn Long, con trai trưởng này của mình cũng không phải không có điểm gì đáng khen, chính là rất đáng yêu.
Vĩnh Cơ biết dựa theo quy củ trong cung, nó ở chỗ này là không thích hợp, nó không biết tại sao mình chép hơn mười mấy Đệ Tử Quy xong Hoàng a mã bỗng nhiên trở nên thật kỳ quái, không chỉ là Hoàng a mã mà Phúc Khang An ngày hôm nay cũng rất kỳ quái. Nó bước lên phía trước vài bước, bởi vì quá khẩn trương, hai tay không tự chủ được mà nắm lại, “Hoàng a mã, như vậy không thích hợp lắm, nhi thần vẫn nên quay về…”
“Thế nào? Không muốn nói chuyện với Hoàng a mã sao?” Càn Long đối Vĩnh Cơ nổi lên hứng thú, tự nhiên là không muốn thả Vĩnh Cơ, lập tức đanh mặt lại.
Vĩnh Cơ hoảng hốt vội vàng lắc đầu, “Vĩnh Cơ nguyện ý bồi Hoàng a mã nói chuyện.”
“Ha ha ha, thú vị, thú vị.” Càn Long cười ha hả, đưa tay vỗ vỗ vai Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ co rúm người lại nhìn hắn, thấy hắn không có tức giận liền thả lỏng, Càn Long đối Ngô Thư Lai vẫy, “Truyền thiện, trẫm đói bụng, được rồi, đem mấy thứ Thập Nhị a ca thích ăn đến.”
“Là, nô tài đi làm ngay.” Biết không có cách này thay đổi quyết định của Hoàng Thượng, xem ra Thập Nhị a ca như vậy chỉ có thể cầu bản thân nhiều may mắn, Ngô Thư Lại vội cười cười trấn an Vĩnh Cơ, xoay người đi ra ngoài an bài bữa tối, Hoàng Thượng hiện tại cao hứng lại muốn truyền thiện, chỉ là ai có thể nói cho hắn biết Thập Nhị a ca là thích ăn món gì đây? Hoàng Thượng ngài đây là muốn xướng cái gì a?
Ngô Thư Lai đi rồi, chỉ còn chính mình và Hoàng a mã hai người, Vĩnh Cơ cảm thấy tim đập thình thịch, nhìn Càn Long không biết nên nói cái gì, nhắn nhó cuối cùng nửa ngày ngây ngốc lại hành lễ, “Nhi thần tạ ơn Hoàng a mã ban thưởng yến.”
Càn Long phát hiện con trai trưởng của mình rất khả ái, như tìm được bảo bối, hắn khi đã thích một người thì luôn cảm thấy người này làm cái gì cũng tốt. Nếu như trước đây Vĩnh Cơ hành lễ Càn Long không chừng muốn nghĩ nó khô khan ngây ngốc, hiện tại lại cho rằng Vĩnh Cơ như vậy là rất nhụ mộ hắn, trong lòng hưởng thụ, nét mặt tươi cười, “Miễn lễ, miễn lễ, là cha con không cần đến mấy nghi thức xã giao này.”