Ngay lúc đó có một đôi vợ chồng già gánh chè trứng trà đi tới trước mặt vua. Họ nhìn về phía đám đông một lúc, rồi ông già nói với bà vợ.
- Người đông nghẹt thế này, chắc bọn mình khó lòng mà chen vào được, thôi thì dừng ở đây bán vậy.
Bà lão đi theo gật đầu:
- Vâng, mình bán chè chứ đâu phải bán bánh, củi lửa nước sôi thế này, lỡ mà trúng phải người gây phỏng nữa thì không hay. Thà đứng ngoài này, bán được bao nhiêu thì bán!
Vua Càn Long thấy hai người già tuy nghèo nhưng có vẻ hiền lành phúc hậu, nên có cảm tình, hỏi:
- Ông bà buôn bán khá không?
Ông lão vội đáp:
- Tạm được, tạm được, đủ ăn mỗi ngày!
Còn bà lão thì chào hàng:
- Lão gia có muốn dùng chè trứng trà không? Bọn này nấu chè trứng toàn dùng hồng trà nấu vì vậy rất thơm, không tin ông dùng thử xem. Nếu không ngon sẽ không lấy tiền đâu!
Vua Càn Long cười dễ dãi:
- Thôi được rồi, cho tôi mười chén đi. Tử Vy đâu, con trả tiền cho người ta nhé!
- Vâng!
Tử Vy ứng ngay, vua Càn Long vừa đưa tay định đỡ lấy chén chè mới múc. Không ngờ ngay lúc đó ông lão bán chè kia, đá chiếc hỏa lò bay thẳng về phía vua, củi lửa cháy đỏ cùng nước chè sôi, phút chốc trở thành những vũ khí lợi hại. Vua bị bất ngờ trong khi lão bà hét:
- Này tay vua già kia, hãy nạp mạng cho ta!
Tử Vy đứng giữa lãnh ngay chén chè nóng vào người.
- Ối!
Vua chưa kịp phản ứng, thì bà lão đã rút trong người ra hai mã tấu xông thẳng đến vua, hét:
- Hôm nay ta sẽ vì đám tín đồ Hồng Liên giáo đã chết báo thù, ngươi xem đây!
Tình hình vô cùng nguy cấp, vì đám Tiểu Yến Tử, Vĩnh Kỳ không có mặt. Chỉ còn Ngạc Mẫn, Bác Hằng. Phước Luân và mấy võ tướng khác gần đó. Ông Phước Luân gọi lớn:
- Có thích khách! Thích khách! Tất cả phải lo bảo vệ lão gia ta!
Vua Càn Long mở rộng cánh quạt chỉ đỡ được những than đỏ củi lửa bay đến, nhưng lúc quay qua thì lưỡi dao đã bay tới, sau lưng vua lại là bờ tường, khó bề tránh kịp. Giữa lúc nguy cấp đó, thì Tử Vy đã tràn người qua, kịp lãnh mũi dao của bà lão vào ngực, máu tuôn xối xả. Vua bàng hoàng, bất chấp hiểm nguy, cúi xuống bế ngay Tử Vy, rồi tả xung hữu đột phóng ra ngoài.
Cùng lúc Ngạc Mẫn, Bác Hằng, Phước Luân cũng vung đao nhảy vào cuộc chiến. Cũng may là bấy giờ Tiểu Yến Tử, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái còn chưa đi xa nghe phía sau có tiếng hét của ông Phước Luân, biết là đã có chuyện không lành nên định quay về. Nào ngờ lúc đó đám giả trang đi cà khêu, lại là đồng bọn của hai lão bán chè, họ đã tuốt vũ khí bí mật giấu trong người ra, chận đám Vĩnh Kỳ lại không cho tiếp cứu.
Thế là cuộc hỗn chiến xảy ra ở hai nơi, đám đông sợ vạ lây bỏ đạp nhau chạy. Cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.
Ông Bác Hằng, Ngạc Mẫn, Phước Luân vừa đánh vừa lùi lại bảo vệ vua thoát ra ngoài. Con dao của bà lão vẫn còn nằm trên ngực Tử Vy. Cuộc chiến diễn ra khó khăn vì đám Vĩnh Kỳ đã bị đám cà khêu ban nãy giữ chân bên ngoài. Nhưng rồi với tài năng của Ngạc Mẫn. Phần thắng cuộc chiến dần dần nghiêng về phía đám võ tướng của vua. Vợ chồng lão bán chè đã bị đánh hạ, nhưng đám lân rồng lại nhảy vào tiếp tục cuộc chiến. Bác Hằng là người có võ nghệ cao cường, biết là một mình có thể hạ được đám lân rồng, nên nói với Ngạc Mẫn.
- Ngạc Mẫn, ngươi hãy đi bảo vệ cho Hoàng thượng, để ta trị tội bọn này đủ rồi.
- Vâng!
Thế là Ngạc Mẫn và Phước Luân lo chuyện bảo vệ vua. Cả bốn người rút ra được chỗ an toàn. Kỷ Hiểu Phong sư phụ lúc đó cũng có mặt.
Vua cúi xuống nhìn Tử Vy, khuôn mặt cô bé nhợt nhạt vì mất nhiều máu, nằm thiêm thiếp trong lòng mình mà nghẹn giọng:
- Ai gọi Hồ Thái y đi! Hồ thái y! Ông ấy ở đâu rồi!
Ngạc Mẫn đáp:
- Trong lúc lộn xộn, mỗi người một nơi, nhưng Hoàng thượng đừng lo, thần sẽ tìm được ông ấy ngay.
Bác Hằng đứng gần đấy, nghe vậy ngăn lại:
- Ngạc Mẫn. Bổn phận ngươi là bảo vệ lão gia. Không được đi đâu cả.
Nhưng lúc đó vua thấy tình hình sức khỏe của Tử Vy khá nguy kịch, nên hét:
- Ở đây đã khá an toàn, ngươi cứ đi đi, đi tìm Hồ thái y đi, đứng đó mà bảo vệ cái gì? Ta không cần!
Kỷ Hiểu Phong vội lên tiếng:
- Thôi để tôi đi! Tôi đi tìm cho!
Thế là Kỷ Hiểu Phong xông vào đám đông tìm kiếm.
Trong khi Nhĩ Khang và Nhĩ Thái vừa đánh vừa đưa mắt quan sát thấy Kỷ Hiểu Phong sư phụ vừa chen giữa đám đông vừa gọi "Hồ thái y, Hồ thái y!" Là biết trong bọn đã có người bị thương nặng, vội vã bỏ cuộc chiến, phi thân về phía Hồ thái y đang đứng dáo dác. Chẳng ngờ, Hà Tiên cô của phe nghịch đã thừa cơ đuổi theo phía sau vung gươm chém tới, làm Nhĩ Khang bị thương ở cánh tay. Nhĩ Khang tức giận quay lại đá một đá vào ngực Hà Tiên cô. Nhĩ Thái đuổi tới bồi thêm một nhát kiếm thế là rồi đời.
Nhĩ Thái quay qua nói nhanh với Nhĩ Khang:
- Hoàng thượng đã rút ra đứng dưới tàn cây an toàn, còn Tử Vy đang bị trọng thương, huynh hãy mau đến đó, tôi ở đây ứng chiến cho.
Nhĩ Khang nghe nói Tử Vy bị thương, vội cắp ngay Hồ thái y vọt về phía vua.
Dưới tàn cây. Vua Càn Long vẫn giữ chặt Tử Vy trong lòng. Máu trong lồng ngực Tử Vy cứ tiếp tục chảy, hơi thở Tử Vy như yếu hẳn đi. Người thất sắc gọi:
- Tử Vy! Tử Vy! Hãy nhìn trẫm đây nè, hãy tỉnh táo, đừng có ngất đi nhe! Nói chuyện đi! Nghe nói không?
Tử Vy nhìn vua, vết thương làm Tử Vy đau nhói mỗi lần thở. Nàng nghĩ mình đã sắp chết, nên muốn thố lộ tất cả sự thật còn chưa nói, Tử Vy thều thào:
- Hoàng thượng! Có phải là con sắp chết rồi không?
Vua Càn Long nghe vậy giật mình, trấn an:
- Cái gì mà chết với không? Vết thương con không nặng lắm đâu.
Và quay đầu tìm kiếm:
- Hồ thái y! Đã tìm gặp Hồ thái y chưa?
Tử Vy thì lo lắng sợ mình không còn kịp nói nên tiếp:
- Hoàng thượng ơi. Trước khi con chết, con có thể cầu xin người một điều chăng?
Vua Càn Long căng thẳng, đưa mắt tìm thái y, nói:
- Xin điều gì?
- Xin người hãy tha chết cho Tiểu Yến Tử.
Vua không hiểu ý Tử Vy nói gì, bực dọc:
- Đừng nói chuyện chết chóc gì ở đây cả, chẳng có ai phải chết đâu.
Tử Vy rất đau nhưng vẫn nói:
- Thật ra thì chúng con nào có cố tình. Xin Hoàng thượng hãy tha mạng cho Tiểu Yến Tử.
Vua Càn Long vẫn không hiểu, vua chỉ nghĩ là Tử Vy vì mất máu quá nhiều nên mê sảng, vội nói:
- Tử Vy, ngươi cố chịu đựng một chút, thái y cũng sắp đến nơi rồi.
Ngay lúc đó Nhĩ Khang với cánh tay ướt đẫm máu cùng thái y cũng vừa đến nơi.
- Thái y đến rồi! Thái y đến rồi!
Nhĩ Khang vừa đến nơi, thấy Tử Vy nằm trong lòng vua với lưỡi dao còn lút sâu trong lồng ngực. Mắt đã tối sầm, chàng kêu lên:
- Trời ơi!
Hồ thái y thấy cảnh cũng giật mình, vội nói với vua:
- Xin Hoàng thượng hãy đặt Tử Vy xuống để thần xem bệnh!
Ngạc Mẫn thì cởi áo ngoài ra lót dưới đất. Tử Vy được đặt nằm lên. Hồ thái y bắt mạch xem xét vết thương rất cẩn thận. Lúc bấy giờ cuộc chiến đã đến hồi kết thúc, đám chống đối cự không lại lớp bị thương lớp chết nằm la liệt. Đội quân tiếp viện của huyện Kỳ Châu nghe tin cũng đã kéo đến, bắt thích khách. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Tiểu Yến Tử lúc đó, cũng đã về đến nghe Tử Vy bị thương nặng tái cả mặt, vội chạy bay đến bên Tử Vy nghẹn giọng:
- Tử Vy, chuyện xảy ra như thế nào vậy? Tại sao lại trọng thương thế này? Tôi phải làm gì đây?
Tử Vy trông thấy Tiểu Yến Tử, vội dặn dò:
- Yến Tử, hãy ở lại mà lo cho Kim Tỏa nhé.
Tiểu Yến Tử nghe vậy khóc như mưa:
- Sao lại nói vậy? Chẳng có chuyện gì đâu, hãy can đảm lên. Tử Vy… rồi sẽ chẳng có việc gì đâu.
Đám đông thấy cuộc đánh nhau đã tan, bây giờ hiếu kỳ quay lại, Bác Hằng bẩm báo:
- Bẩm Hoàng thượng, Đinh đại nhân đã đem quân đến, toàn bộ dư đảng của bọn phản loạn đã bị tóm hết. Bọn họ toàn là lũ Hồng Liên giáo, họ đã theo dõi mình từ lúc có chuyện "Ném giao cầu chọn rể" đến giờ. Sự việc đang được tiếp tục điều tra làm rõ.
Đinh đại nhân cũng dẫn quan quân địa phương đến, quỳ mọp trước mặt vua.
- Tệ chức Đinh Thừa Tiên khấu kiến Hoàng thượng. Vì không biết Hoàng thượng giá lâm, nên đến trễ hộ giá. Thật đáng chết, đáng chết!
Và toàn bộ quan binh quỳ xuống dập đầu hô to:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Vua Càn Long lúc đó lòng nóng như lửa đốt, bực dọc xua tay:
- Thôi đừng có ồn ào nữa, bây giờ không có gì khẩn cấp hơn là phải cứu sống Tử Vy đây. Hồ thái y đâu. Tử Vy thế nào rồi?
Hồ thái y khẩn trương:
- Xin chọn cho hạ thần một nơi thoáng mát sạch sẽ để thần rút con dao trong người Tử Vy ra mới biết được.
Vua Càn Long quay qua Đinh đại nhân:
- Ngươi có nghe nói gì không? Nơi gần đây nhất có chỗ nào sạch sẽ, thoáng mát không?
Vị quan họ Đinh dập đầu:
- Nếu Hoàng thượng không chê, xin hãy đến tệ xá của nô tài.
Vua lật đật bế Tử Vy dậy, rồi quay qua quát:
- Các người còn chần chờ gì mà không đi chứ?
Vua nói và bế Tử Vy đi trước, mọi người lục đục bước theo.