Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

chương 873: giấc mơ kì quái

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhưng khi chúng tôi tăng tốc để đến được Phong Đô, Địa ngục đại môn lạnh lẽo tĩnh lặng, không hề có vết tích của Bàn Cổ Oán Linh và U Quân, mà Tiên Lăng canh gác Địa môn khi thấy chúng tôi lại đến, nhất thời từ hình thú biến thành bộ dạng của trẻ con, tiến về phía chúng tôi với chút hồi hộp, hỏi chúng tôi làm sao tới?

Liễu Long Đình ngó quanh một vòng Phong Đô đại môn, còn tôi giải thích với Tiên Lăng, hỏi rằng Bàn Cổ Oán Linh và U Quân có tới đây không?

Tiên Lăng nhìn tôi một cái, vừa nghi hoặc vừa có chút sợ sệt mà lắc đầu, rồi hỏi tôi: “Bọn họ tới lúc nào? Tôi không có thấy!”

Nhưng rõ ràng là chúng tôi lần theo khí tức của bọn chúng đuổi tới đây mà, làm sao bọn chúng có thể biến mất không chút dấu vết như vậy?

Nhưng nếu như thật sự bọn chúng tới nơi này, tôi nghĩ là Tiên Lăng này cũng không thể còn đứng ở đây không có chuyện gì.

Nếu hiện tại U Quân cùng Bàn Cổ Oán Linh không có tới nơi này, tôi liền quay đầu hỏi Liễu Long Đình, hiện tại chúng tôi nên ở chỗ này canh giữ, hay là tiếp tục truy tìm tung tích U Quân cùng Bàn Cổ Oán Linh?

Bây giờ tốt nhất là chúng tôi nên truy tìm bọn chúng, cứ như thế này, khó tránh khỏi việc bọn chúng đi khắp nơi hại người.

Nhưng có một điểm duy nhất không ổn chính là, vạn nhất bọn chúng ẩn đi khí tức, đột ngột tới đây thì chúng tôi căn bản không có cách gì tiếp chiêu.

Mà Liễu Long Đình suy nghĩ một lúc, sau đó mang Hỗn Độn Chung triệu hồi ra, khiến nó trực tiếp thăng lên không trung, cùng với mặt trời dung hòa làm một, quang mang của Hỗn Độn Chung với quang mang của mặt trời hòa vào nhau, chiếu xuống vùng rộng lớn, đến cả nơi chúng tôi đang đứng là cổng âm giới cũng cảm thấy nóng rực.

“Chúng ta ở chỗ này chờ bọn chúng, bọn chúng nhất định sẽ tới đây.” Liễu Long Đình nói với tôi.

Tiên Lăng nghe Liễu Long Đình nói sẽ trấn thủ ở đây thì vui mừng khôn xiết, nhanh chóng mở Địa ngục đại môn, mời chúng tôi đi vào, rồi dẫn chúng tôi vào cung điện trước kia Phù Kinh Dương từng ở, sắp xếp chỗ nghỉ.

Chỉ cần chúng tôi cùng Tiên Lăng trấn thủ ở đây, cô ấy sẽ không sợ tâm huyết của sư phụ cô ấy bị U Quân và Bàn Cổ Oán Linh phá hủy.

Lần gần nhất chúng tôi tới đây cách đây rất lâu rồi, cũng không nhớ nổi lí do mà lần trước chúng tôi tới đây.

Lúc tôi tới Địa Ngục Phong Đô, toàn thân tôi bỗng nhiên có một loại cảm giác khó nói, giống như một nơi thân thuộc, lại giống như một thứ trói buộc, loại cảm giác này rất hỗn tạp, làm cho tâm thần tôi có chút bất an.

Bây giờ chúng tôi cũng không thể biết được Bàn Cổ Oán Linh đang âm mưu gì, ngoài việc chờ đợi ở đây thì cũng không còn cách nào tốt hơn.

Tuy tôi cho rằng Liễu Long Đình cũng là trấn thủ ở đây chờ đợi, nhưng khi bọn tôi đã sắp xếp ổn thỏa trong cung, thì Liễu Long Đình niệm chú, gọi tới một người mà tôi không ngờ tới, đó là Hậu Thổ.

Trước kia cô ta đi theo U Quân, giờ lại về phe Liễu Long Đình, lúc này đã xảy ra chuyện gì, tôi rõ là không biết, mà lúc Hậu Thổ xuất hiện trước mắt của chúng tôi là chân thân của cô ta, đầu đội kim quan, thần bào gia thân, một cái đuôi rắn, cô ta đưa tay kéo vào thẳng tắp, cô ta là mình người thân rắn.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì thân phận địa mẫu của cô ta vẫn là do trước kia được Đế Tuấn sắc phong, chẳng trách trước kia cô ta dùng thân phận địa mẫu, cho U Quân trở thành yêu quái thấp hèn nhất, phong làm Sơn thần.

Bây giờ Liễu Long Đình kêu Hậu Thổ tới đây, rồi ra lệnh cho cô ta giám sát chặt chẽ tin tức của Bàn Cổ Oán Linh và U Quân trên dương gian, chỉ cần có tin gì thì lập tức báo cho chúng tôi.

Liễu Long Đình đã treo Hỗn Độn Chung ở trong không gian, chính là vì muốn trấn áp năng lượng U Quân cùng Bàn Cổ, bảo vệ tam giới này, nhưng diện tích tam giới này quá lớn, mà chỉ có nhân gian là yếu nhất, cho nên Liễu Long Đình lại phái Hậu Thổ đi bảo hộ nhân gian.

Nếu không phải là Liễu Long Đình đồng ý giúp tôi, chuyện rối ren như vậy tôi thực sự chống đỡ không nổi.

Hậu Thổ dường như đối với tình cảm của Liễu Long Đình không sâu sắc, sau khi Liễu Long Đình phái cô ta lên dương gian thì liền rời đi.

Sau khi cô ta đi rồi, tôi hỏi Liễu Long Đình vì sao bây giờ Hậu Thổ lại nghe lời anh ấy, không phải trước kia cô ta là người của U Quân sao? Lúc này tôi vẫn là có chút lo lắng, vạn nhất cô ta lừa chúng tôi đứng về phía U Quân thì chúng tôi coi như xôi hỏng bỏng không rồi.

Liễu Long Đình ngược lại không lo lắng vấn đề này, hơn nữa khi tôi hỏi anh ấy vấn đề này, anh ấy cũng không trả lời, ngược lại hỏi tôi một câu hỏi khác: “Nữ Hi, nếu chúng ta không thắng, em có trách anh không?”

Trước giờ Liễu Long Đình làm việc gì cũng có dự liệu trước, đồng thời cũng không làm những việc không chắc chắn.

Giờ đây tôi thấy trong mắt anh ấy có chút lo lắng, tôi cũng biết rằng Bàn Cổ Oán Linh không dễ đối phó, dẫu sao hắn cũng là Bàn Cổ mà tự thân hóa thành, chính là Bàn Cổ bản thể.

Mà tôi với tam tinh, cho dù cùng Bàn Cổ có quan hệ mật thiết nhưng trên lý thuyết mà nói, chúng tôi đã không phải là Bàn Cổ nữa rồi, chỉ là hậu bối mà ông ấy bồi dưỡng nên mà thôi.

Nói về cấp bậc, chúng tôi vẫn thua Bàn Cổ Oán Linh một đoạn dài.

Liễu Long Đình đều là bởi vì tôi, mới cùng Bàn Cổ Oán Linh đối kháng, hiện tại anh ấy đã trả giá hết thảy, nếu thua thì tôi làm sao có thể nhẫn tâm trách anh ấy?

“Làm sao có thể? Nếu muốn trách thì là anh trách em, là em đã hại anh rồi.

Nếu không phải là do em, thì chúng ta cũng không lâm vào kết cục như ngày hôm nay.”

Liễu Long Đình có rất nhiều cơ hội giết U Quân, chỉ cần giết U Quân, Bàn Cổ Oán Linh sẽ không ngang ngược như vậy, nhưng bởi vì tôi hết lần này tới lần khác nương tay, dẫn đến chúng tôi lâm vào tình huống như hiện tại, nếu như chúng tôi thật sự thất bại, vậy tất cả những chuyện này đều là do tôi mà ra.

Nghĩ đến đây, trong lòng không tránh khỏi chút khó chịu, rõ ràng là tôi muốn cứu lấy bá tánh này, nhưng bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội.

Nghe tôi nói lời này, Liễu Long Đình giống như đoán được tôi đang suy nghĩ gì, vì thế liền nói với tôi: “Em cho rằng giết được U Quân, chúng ta coi như là thành công một nửa sao? Bàn Cổ bất tử, hậu hoạn vô cùng.

U Quân hiện tại đã đạt được sự tín nhiệm của Bàn Cổ, chỉ cần hắn còn sống, chúng ta có hy vọng có thể triệt để giết chết Bàn Cổ Oán Linh.

Đợi đến lúc đó, mới thực sự là thiên hạ thái bình.”

“Vậy lúc trước em thả hắn ra, vì sao anh còn trách em, tức giận với em?”

Nghĩ lại việc này trong lòng tôi không khỏi uất ức, tuy rằng lúc ấy tôi cũng không biết U Quân là cơ hội cho chúng tôi có thể giết Bàn Cổ Oán Linh, nhưng ít nhất Liễu Long Đình biết U Quân không thể giết, vậy vì sao anh ấy còn trách tôi.

Khi tôi nói đến đây, Liễu Long Đình ngược lại cũng rất nghiêm túc nói với tôi: “Anh muốn giết U Quân, ít nhiều gì đều là bởi vì em đối với hắn quá mức nhân từ.

Em có thể đối với bất kì kẻ nào trên thế giới này nhân từ, duy chỉ có hắn là không được.”

Tôi nghi hoặc nhìn Liễu Long Đình, đang muốn hỏi anh ấy vì sao, nhưng lúc tôi đang chuẩn bị hỏi thì bản thân tôi cũng đã đoán ra, Liễu Long Đình anh ấy là vì chuyện tôi cùng U Quân trải qua một số việc, khiến trong lòng anh ấy đối với U Quân hận thấu xương, nhưng lại rất ít biểu hiện ra cho tôi thấy được.

Suy cho cùng, lúc trước người sai là anh ấy, nguyên nhân chính tôi ở cùng với anh ấy cũng là bởi vì năng lượng của Hỗn Độn Chung, chính anh ấy cũng chột da.

Bây giờ đã đến nước này, tôi cũng không muốn cùng Liễu Long Đình thảo luận về vấn đề không vui này nữa, thế là liền nói với anh ấy ngủ sớm chút đi.

Có lẽ thời gian sau này của chúng tôi đều không chắc chắn được rằng còn bao lâu nữa, Liễu Long Đình cũng gật đầu với tôi rồi cùng tôi lên giường nghỉ ngơi.

Đợi khi tôi im lặng lần nữa, cảm giác kì lạ của tôi về Địa Ngục Phong Đô lại dâng lên, cảm giác thoải mái này vừa giống như cảm giác trong tù ngục vậy, luẩn quẩn trong đầu, trong mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi.

Vốn dĩ tôi muốn đem ý nghĩ này của tôi nói với Liễu Long Đình, chỉ là quay đầu nhìn Liễu Long Đình, anh ấy lúc này đã ôm tôi và ngủ thiếp đi.

Thấy anh ấy nghỉ ngơi rồi, tôi cũng cố gắng điều chỉnh tâm thái nghỉ ngơi, chỉ là ngay sau khi vừa ngủ chưa lâu, tôi đã có một giấc mơ rất kỳ lạ.

Tôi mơ thấy bản thân mình đi ra khỏi phòng, đi vào địa ngục giam giữ yêu ma, sau đó không giải thích được vì sao, cơ thể của tôi bắt đầu tan chảy trong địa ngục này.

Khi khối máu thịt cuối cùng của cơ thể tôi tan chảy vào bức tường thép, ý thức cuối cùng của tôi, cũng giống như tôi tan chảy vào mỗi tấc của đất địa ngục này rồi biến mất..

Truyện Chữ Hay