Phù Kinh Dương bắt Ánh Nguyệt đi, chính là muốn Liễu Long Đình rơi vào tình thế hỗn loạn, nhưng mà bây giờ Ánh Nguyệt đã được chúng tôi cứu về, trong tay Phù Kinh Dương đã không còn điểm yếu nào của chúng tôi nữa, anh ta sẽ bị trừng trị.
“Thực sự nghiêm trọng như vậy sao?” Tôi hơi khó tin, dù sao Phù Kinh Dương cũng là người trong tam giới, xem như đạt đến đại thần thập nội, bất luận thế nào nếu mà căn cơ Bàn Cổ Oán Linh bất ổn, rất nhiều nơi cần có nơi cao như Phù Kinh Dương, làm sao có thể vì một lần anh ta thất bại mà phải xử tử anh ta?
“Nếu như không nghiêm trọng, tại sao tôi phải chạy tới núi Trường Bạch của các người để trút giận, bây giờ tôi chưa tìm được chủ nhân của mình, tôi cũng không biết bây giờ phải làm sao?”
Khi Tiên Lăng nói đến đây thì cô ấy nhẹ nhàng cúi đầu khóc nức nở, Liễu Long Đình nhìn thấy bộ dạng sướt mướt này của Tiên Lăng liền quay sang nói với Liễu Long Đằng: “Long Đằng, em đưa Tiên Lăng ra ngoài, an ủi cô ấy đi.”
Liễu Long Đằng gật đầu với Liễu Long Đình, quay người kéo tay của Tiên Lăng, nói với Tiên Lăng: “Tiên Lăng, cô nín đi, anh ba của tôi sẽ cứu chủ nhân của cô, bây giờ chúng ta đến phòng đàn để Ánh Nguyệt đánh đàn cho cô nghe nha.”
Trước đây Tiên Lăng thấy bên ngoài của chúng tôi hung ác, bây giờ khi nói chuyện với Liễu Long Đằng, cô ấy thực ra rất thông minh, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt, cao hơn Liễu Long Đằng một cái đầu, cô ấy cúi đầu đi theo Liễu Long Đằng đi đến phòng đàn.
Tình bạn của đứa nhỏ này thật sự là người lớn chúng tôi không thể hiểu được, nó đơn giản giống như một cốc nước tinh khiết chưa từng bị vấy bẩn.
Chẳng qua là bây giờ coi như Tiên Lăng đến đây xin chúng tôi cứu Phù Kinh Dương, nhưng Liễu Long Đình ngay cả giúp tôi cũng không muốn giúp chớ đừng nói đến việc lên đường cứu Phù Kinh Dương.
Lúc Tiên Lăng đi khỏi, anh ấy chưa nói tiếng nào, vẻ mặt thản nhiên, một chút ý định muốn nói với chúng tôi sẽ cứu Phù Kinh Dương cũng không có.
Tôn Thanh, người có ít pháp lực, nhìn sang Liễu Long Đình lại liếc mắt nhìn tôi, sau đó thì nói với chúng tôi: “Đối với chuyện của Phù Kinh Dương, các người tính sao?”
Tuy là bây giờ Phù Kinh Dương đã bị Bàn Cổ Oán Linh điều khiển, nhưng nếu Bàn Cổ Oán Linh thực sự muốn giết chết Phù Kinh Dương như những lời kia, cánh cửa địa ngục và địa ngục Phong Đô mà Phù Kinh Dương trấn giữ sẽ mất đi trấn áp, đến lúc đó cánh cửa địa ngục mở rộng ra, những vong hồn hung thần, ác thú thượng cổ đang bị giam cầm trong địa ngục Phong Đô sẽ trốn ra được.
Nếu thực sự là như vậy, căn bản là không thể đợi cho Bàn Cổ Oán Linh phá hủy tam giới này, tam giới này cũng đã biến thành địa ngục trần gian.
Sau khi Tôn Thanh nói những lời đó với tôi, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Liễu Long Đình, mặc dù lúc này vẻ mặt Liễu Long Đình vô cùng thản nhiên, dáng vẻ giống như chuyện này không liên quan đến anh ấy, nói cho cùng dù cho thế giới đại loạn này có bị hủy diệt, anh ấy cũng có thể dựa vào tình huống hỗn loạn đó mà sống sót.
Nhưng lúc tôi đưa mắt nhìn về phía Liễu Long Đình, tôi có lẽ đã vô tình thấy một tia rầu rĩ trong mắt anh ấy, nhưng loại lo lắng này, khi tôi nhìn anh ấy, vẻ mặt của anh ấy lập tức đã bình tĩnh trở lại.
Theo tôi nghĩ, Liễu Long Đình cũng lo lắng chuyện trong tam giới này nha, dù sao trong tam giới này không chỉ có tôi mà còn có người thân của anh ấy, còn cả vô số đồng loại của anh ấy.
Lúc này, nếu như tôi tranh luận với Liễu Long Đình về chuyện này, anh ấy nhất định sẽ không đồng ý, chắc chắn sẽ không cho tôi ăn quả gì tốt đâu.
Vì vậy, tôi liền khơi ra chuyện này để nói cùng Tôn Thanh.
Trước đó tôi cũng đã gặp Phù Kinh Dương vài lần, mặc dù biết anh ta một lòng khát khao tự do và chân lý nhưng cũng không đến mức điên cuồng, cũng còn rất lý trí, nhưng loại lý trí của người này, tại sao phải cam tâm tình nguyện bằng lòng hợp tác với Bàn Cổ Oán Linh, chẳng lẽ anh ta không biết Bàn Cổ Oán Linh là một Tà Thần sao?”
“Anh ta chính là đại đế thượng cổ, tuy rằng không phải là do linh hồn Bàn Cổ biến thành, nhưng anh ta cũng là một yêu quái được hình thành từ thuở sơ khai của thế giới yêu quái, anh ta sống từ thời cổ đến bây giờ, hiểu biết trước và nay, sao có thể không nhận ra Bàn Cổ Oán Linh là một tà vật.
Chỉ là ngay cả lúc cô biết được thứ đó nhưng vẫn không có cách chống lại, tôi đoán, Bàn Cổ Oán Linh đã ở cùng với Phù Kinh Dương nhiều ngày, người khác không thể nhìn thấy vật đó nhưng người anh ta lại có thể vô thức bị ảnh hưởng, thường xuyên thấm nhuần ý niệm nảy mầm vào ý thức của anh ta, khiến anh ta tưởng suy nghĩ là của mình, đến khi ngày càng có nhiều ý niệm được truyền vào, anh ta đã bị hắn điều khiển.”
Vậy theo lời Tôn Thanh nói, sở dĩ Phù Kinh Dương trở nên như vậy là bởi vì oán khí Bàn Cổ, bồi dưỡng khát vọng tự do nhỏ bé đến khi ý niệm này ở trong lòng Phù Kinh Dương sinh trưởng thành đại thụ, lúc này anh ta mới hoàn toàn bị Bàn Cổ Oán Linh điều khiển, cam tâm tình nguyện hy sinh tất cả mà nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Ngoại trừ lần trước Bàn Cổ Oán Linh theo tôi đi tới nhà họ Liễu, tôi không còn nghe được tin tức của Bàn Cổ Oán Linh nữa, thậm chí tôi chỉ thấy hắn ở trong ý thức của mình, oán khí của hắn hư cấu ra bộ dáng của hắn ở trong ý thức của tôi khiến tôi nhìn thấy hắn, cách thức này để lại trong ý thức một cái gì đó đáng sợ, bây giờ tôi còn không có chính thức giao chiến với hắn cũng đã cảm thấy hắn vô cùng kinh khủng.
Nếu như chúng ta thực sự muốn chiến đấu trực diện với hắn, e rằng chuyện này so với lúc trước sẽ càng thêm thống khổ và giày vò.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được mà rùng mình một cái.
Bây giờ Liễu Long Đình đang ngồi với chúng tôi, anh ấy cũng không tỏ vẻ gì khiến hai người tôi và Tôn Thanh sốt ruột.
Tôn Thanh nói với tôi là anh ta về phòng trước, sau đó ở lúc đi liếc mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Liễu Long Đình, ý là muốn tôi phải nói cho xong với Liễu Long Đình.
Đúng vậy, mặc kệ tôi bằng lòng cũng tốt, không bằng lòng cũng tốt, cả đời này tôi sinh ra đã có vận mệnh chính là giữ gìn hòa bình thế giới loài người, hôm nay có nguy cơ lửa cháy xém lông mày, cho dù là khó khăn gian khổ đi nữa tôi cũng phải vì con gái của mình để sinh linh vạn vật trong tam giới này khiến Liễu Long Đình tham gia vào trận chiến này.
Buổi tối tôi không để cho Ánh Nguyệt theo tôi và Liễu Long Đình.
Mấy ngày nay con bé ở cùng tôi và Liễu Long Đình cũng không làm mối quan hệ của chúng tôi tốt lên, ngược lại là bởi vì mối quan hệ của tôi và Liễu Long Đình có chút bế tắc khiến cho cô bé buổi tối lúc đi ngủ cũng run sợ.
Ngẫm lại thì dường như tôi và Liễu Long Đình có khoảng thời gian cũng chưa từng làm chuyện vợ chồng nên làm.
Vì vậy, trước khi lên giường đi ngủ, tôi đã xịt một chút nước hoa.
Lúc này, Liễu Long Đình đã nằm yên lặng trên giường, tôi liền vén chăn lên, nằm lên người của anh ấy.
Tôi và Liễu Long Đình cũng bế tắc chừng mấy ngày, bây giờ Liễu Long Đình thấy tôi bỗng nhiên lấy lòng anh ấy, hình như có chút không được tự nhiên, cho là tôi đến khuyên nhủ anh ấy.
Vì vậy, tôi khẽ mấp máy hai cánh môi rất mịn và mềm của anh ấy được chiếu sáng bởi ánh đèn, anh ấy vừa định nói gì đó với tôi, tôi cắn vào môi Liễu Long Đình, rồi hỏi anh ấy: “Em nghĩ anh cũng rất lo lắng, nếu như Bàn Cổ Oán Linh thực sự làm rối loạn trật tự của thế giới này, tình trạng của cái tam giới này sẽ biến thành như vậy chứ.”
Ánh mắt của Liễu Long Đình cách tôi chưa tới mười cm, tôi thì nhìn ánh mắt của anh ấy, căn cứ vào việc hiểu rõ cuộc sống của anh ấy, lúc tôi hỏi anh ấy như vậy, anh ấy nhất định còn có thể kiên trì giữ lấy nguyên tắc của mình, cũng sẽ không thẳng thắn với tôi.
Vì vậy, bây giờ tôi cũng không biểu hiện ra dáng vẻ mong anh ấy trả lời, tôi càng gấp gáp, anh ấy lại càng không nói cho tôi biết, thấy ánh mắt của anh ấy rất tốt, tôi ôm mặt anh ấy, hôn lên ánh mắt ấy.
“Coi như là anh sẽ lo lắng, những thứ này đều không quan trọng với em.” Lúc Liễu Long Đình nói xong những lời này, quay người đè người tôi xuống, bắt đầu đổi bị thành chủ động hôn tôi.
“Lúc nãy những lời Tôn Thanh nói với em, anh đã đoán được kết quả, đúng không?” Tôi hỏi Liễu Long Đình: “Cho nên mới phải như thế này, cho dù là giận dỗi với em, anh cũng kiên trì với suy nghĩ của mình sao?”
Khi Liễu Long Đình nghe được những lời tôi nói, vẻ mặt hơi miễn cưỡng, như là có chút ngạc nhiên làm sao tôi tại sao có thể biết được chuyện này, nhưng anh ấy chỉ kinh ngạc được một hồi.
Trong thời gian anh ấy muốn tôi, biểu cảm cũng ôn hòa hơn, ngay cả giọng nói chuyện với tôi cũng dịu dàng hơn: “Không có, em đừng nghe lời của Tôn Thanh nói.
Không nên suy nghĩ nhiều, nếu như anh còn có bản lĩnh dự đoán được tương lai, anh cũng sẽ không để em phải chịu khổ cực như vậy.
Trên thế giới này mỗi người đều có số phận của mình, không thay đổi được.”.