Rút quân? Liễu Long Đình có lầm không? Bây giờ Ánh Nguyệt vẫn chưa được giải cứu mà anh đã ra lệnh rút quân, còn Ánh Nguyệt thì sao? Tôi không thể đề Ánh Nguyệt một mình ở nơi thảm khốc này.
“Không, Ánh Nguyệt còn chưa được cứu nữa, em đi cứu Ánh Nguyệt!”
Khi nói xong điều này thì tôi quay lại và muốn đẩy Liễu Long Đình ra, Ánh Nguyệt ở đâu thì tôi sẽ ở đó.
Nếu tôi không thể cứu Ánh Nguyệt thì tôi sẽ không quay lại!
Nhưng sức lực của Liễu Long Đình trong lần gặp mặt này rất mạnh, sau khi nắm lấy eo tôi thì anh ấy không chịu buông ra.
Sau khi anh ấy ra lệnh thì tất cả mọi người đều đã nghe lệnh của anh ấy và bây giờ đều lần lượt rút khỏi Phù Kinh Dương.
Bây giờ chỉ còn lại những cái xác trên khắp mặt đất và Ánh Nguyệt, cô bé đã bị Tiên Lăng bắt đi một lần nữa.
“Ánh Nguyệt!” Tôi lớn tiếng hô lên một tiếng, Ánh Nguyệt thấy tôi bị Liễu Long Đình mang đi, mà cô bé thì vẫn bị Tiên Lăng bắt lại thì cô bé lập tức lo lắng, cô bé đưa tay ra như muốn bắt lấy tôi.
Nhưng mà bây giờ tôi đã bị Liễu Long Đình dẫn đi xa rồi, căn bản là không còn cách nào có thể chạm vào Ánh Nguyệt:
“Nữ Hi, cô đối xử với đứa con gái đáng yêu của mình như thế này sao? Để sống sót cô còn không quan tâm đến con gái của mình!” Tiên Lăng đứng trên mặt đất và hét vào mặt tôi.
Cô ta dường như muốn lợi dụng sự quan tâm hiện tại của tôi dành cho Ánh Nguyệt mà kéo tôi lại lần nữa.
Tôi luôn coi Ánh Nguyệt là bảo bối, hiện tại nghe Tiên Lăng nói như vậy thì tôi sợ rằng Ánh Nguyệt sẽ nghe lời Tiên Lăng.
Vừa nãy U Quân không quan tâm cô bé, bây giờ ngay cả tôi cũng bỏ rơi cô bé, cô bé chỉ là một đứa trẻ nhỏ, cô bé làm sao có thể chịu nổi chứ!
“Liễu Long Đình, đưa Hỗn Độn Chung cho Phù Kinh Dương.
Em muốn giải cứu Ánh Nguyệt, em không thể để Ánh Nguyệt bị mắc kẹt ở đó một mình!”
Liễu Long Đình không để tôi đi, vì vậy tôi nói với anh ấy rằng anh ấy hãy đưa Hỗn Độn Chung cho Phù Kinh Dương.
Tôi không nghĩ rằng tôi xứng đáng để Liễu Long Đình sử dụng Hỗn Độn Chung để cứu tôi, nhưng khi Ánh Nguyệt gặp nguy thì cho dù có dùng mười cái Hỗn Độn Chung thì tôi cũng sẽ đổi Ánh Nguyệt!
Liễu Long Đình cúi đầu và liếc nhìn tôi, anh ấy phớt lờ tôi, cũng không để ý đến những gì Tiên Lăng nói, anh ấy trực tiếp ôm tôi cùng mấy người tiên gia còn sót lại mà bay về phía nhân gian.
’Ánh Nguyệt!’’
Tôi lớn tiếng gọi Ánh Nguyệt, Ánh Nguyệt đáng thương đứng trên mặt đất, nhìn lên tôi và Liễu Long Đình, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Lúc này tôi thật sự phát điên, tại sao Liễu Long Đình lại cứu tôi mà không phải là Ánh Nguyệt? Tôi biết vừa rồi khi Liễu Long Đình cứu tôi, chỉ cần chậm một phút thôi thì hàng chục tiên gia sẽ chết, nhưng anh ấy có thể để cho nhiều tiên gia chết chỉ để cứu tôi, thì tại sao anh ấy không nhân tiện mà đi cứu Ánh Nguyệt? Ban đầu tôi nghĩ Liễu Long Đình sẽ nể mặt tôi và đối xử tốt với Ánh Nguyệt, nhưng điều tôi không ngờ là anh ấy vẫn giống hệt như trước đây và anh ấy chưa bao giờ xem Ánh Nguyệt như con gái ruột của mình!
Trên đường về, tôi không nói một lời với Liễu Long Đình, tôi không muốn nói gì với anh ấy nữa, trong đầu tôi hiện lên rất nhiều suy nghĩ tiêu cực về Liễu Long Đình, không hiểu Liễu Long Đình tốt với tôi chỗ nào rồi? Anh ấy có thể liều mình để cứu tôi, nhưng trước khi từ bỏ mạng sống của mình anh ấy sẽ làm tổn thương tôi nặng nề đã.
Từ khi tôi ở bên anh ấy thì hoặc là anh ấy hại tôi hoặc tôi trả thù anh ấy, chúng tôi chưa bao giờ có một cuộc sống thoải mái.
Anh ấy nói rằng anh ấy nghe lời tôi, nhưng khi có chuyện gì xảy ra thì anh ấy sẽ không coi lời nói tôi là gì cả! Tôi thích gì ở loại đàn ông này? Tôi không biết tại sao tôi lại yêu Liễu Long Đình nhiều như vậy, tôi có ngốc không? Tôi bị anh ấy mê hoặc hoặc đến nỗi không thể cứu chữa được.
Khi trở về nhà, Liễu Kiều Nhi, Phượng Tố Thiên nhìn thấy Liễu Long Đình đang ôm tôi mình đầy máu trở về thì vội vàng chạy đến hỏi Liễu Long Đình có chuyện gì vậy? Liễu Long Đình không có thời gian để trả lời câu hỏi của Liễu Kiều Nhi và Phượng Tố Thiên, nhanh chóng ra lệnh cho Hư đến Thiên Đình và mời Bạch Tiên xuống.
Phượng Tố Thiên thấy rằng hầu hết những tiên gia theo Liễu Long Đình đến U Minh Cung đã trở lại, nhưng anh ta lại không nhìn thấy Ánh Nguyệt.
Vì vậy anh ta hỏi Liễu Long Đình lần nữa: “Ánh Nguyệt đâu, tại sao Ánh Nguyệt không quay lại?”
Nhìn ngôi nhà thân quen này, nghĩ đến việc Ánh Nguyệt bị chúng tôi bỏ rơi ở U Minh Cung, nước mắt tôi không kìm được mà rơi ngay lập tức.
Giờ khi tôi rời khỏi U Minh Cung, nỗi đau từ những vết thương trên cơ thể tôi cũng đột nhiên bùng phát, nước mắt tôi rơi trên vết thương, đau đến mức khó thở.
Liễu Long Đình đưa tôi vào phòng, đặt tôi ở trên giường nhỏ trong phòng, chưa kịp rửa sạch vết thương thì anh ấy đã trực tiếp đẩy tinh khí vào cơ thể tôi, để vết thương trên người tôi từ từ lành lại.
Lúc này, tôi lại nhìn vẻ mặt của Liễu Long Đình, không biết có phải do cảm xúc chi phối không, càng nhìn anh ấy thì tôi càng thấy khó chịu.
Tôi hỏi đi hỏi lại bản thân tại sao lại kiên trì thích anh ấy như vậy, thậm chí anh ấy còn bỏ lại con gái và trơ mắt nhìn cô bé đi vào chỗ chết! Hổ dữ còn có thể bảo vệ con, tại sao Liễu Long Đình lại không thể? Tại sao tôi lại yêu loại đàn ông này?
Tại sao? Tại sao chứ?
Khi nỗi uất hận trong lòng bùng lên đến cực điểm, tôi không thèm quan tâm đến biểu hiện của Liễu Long Đình, dùng hết sức lực đẩy anh ấy ra.
Tôi cũng ngắt đi dòng tinh khí mà anh ấy cho vào cơ thể tôi để làm lành vết thương, sau đó tôi trực tiếp nhìn vào mắt anh ấy và hỏi: “Tại sao anh không cứu Ánh Nguyệt?”
Bản thân Liễu Long Đình cũng biết nếu không cứu Ánh Nguyệt thì tôi nhất định sẽ hận anh ấy và nếu có chuyện gì xảy ra với Ánh Nguyệt thì cả đời này chúng tôi sẽ không thể nào ở bên nhau được nữa.
Lúc này Liễu Long Đình mới nhìn tôi rồi giải thích với tôi: “Không có thời gian, đã có rất nhiều tiên gia chết rồi, anh không thể lấy tính mạng của họ ra mà đùa giỡn được.”
Loại lý do hoang đường mà này anh còn dám nói, nếu thật sự sợ những tiên gia này chết đi thì anh ấy sẽ không bao giờ dẫn những tiên gia kia đi cứu tôi.
Với sức mạnh hiện tại của Liễu Long Đình thì nếu đánh đơn lẻ với Phù Kinh Dương thì anh ấy vẫn có cơ hội chiến thắng.
Nhưng nếu có thêm Tiên Lăng và U Quân thì Liễu Long Đình có thể sẽ không thể đối phó được.
Pháp lực của Phù Kinh Dương có thể trấn áp cổng địa ngục dưới núi Vân Hải thì có thể thấy pháp lực của anh ta là vô biên, chưa kể đến việc thêm pháp lực của U Quân và Tiên Lăng, mấy ngày nay cũng nhanh chóng cải thiện, hai sức mạnh cộng lại cũng gần bằng với một Phù Kinh Dương.
Nếu như Liễu Long Đình không thể đánh bại được thì tôi cũng không nói gì, nhưng mà Liễu Long Đình còn có Hỗn Độn Chung, một bảo vật có thể trấn áp yêu khắp thiên hạ.
Đừng nói là Tiên Lăng và U Quân, thậm chí là Phù Kinh Dương cũng phải quỳ lạy dưới Hỗn Độn Chúng.
Cho dù là Liễu Long Đình không đưa Hỗn Độn Chung cho Phù Kinh Dương thì tại sao anh ấy không dùng sức mạnh của Hỗn Độn Chung để đánh Phù Kinh Dương cho đến khi Phù Kinh Dương và những người khác chịu thua?
“Hỗn Độn Chung của anh đâu, không phải nó rất mạnh sao? Vậy tại sao anh không dùng sức mạnh của Hỗn Độn Chung để cứu bọn em?”
Bây giờ mỗi một chữ tôi nói ra thì đều mang theo oán hận với Liễu Long Đình, tôi muốn anh ấy giải thích lý do tại sao không cứu Ánh Nguyệt!
Khi tôi hỏi về Hỗn Độn Chung, Liễu Long Đình có vẻ hơi khó trả lời, anh ấy im lặng một lúc và nói với tôi: “Dù Hỗn Độn Chung rất mạnh, nhưng anh không thể sử dụng nó.”
“Vậy lúc trước anh dùng là như thế nào?” Tôi nhìn Liễu Long Đình, bởi vì lửa giận cực lớn mà quên đau một hồi, tôi ngồi dậy trên giường nhỏ nhìn thẳng vào mắt Liễu Long Đình.
Sau khi trả lời câu hỏi vừa rồi, câu trả lời của Liễu Long Đình có phần miễn cưỡng.
Bây giờ khi tôi hỏi lại anh ấy, anh ấy hoàn toàn không trả lời được hoặc anh ấy không muốn trả lời tôi.
Thay vào đó, anh ấy đã đổi chủ đề nói: “Câu hỏi này sau này anh sẽ trả lời, hiện tại em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu không thì dù là Bạch Tiên có tới cũng khó cứu được em.’’
Nói xong thì Liễu Long Đình nghiêng người về phía trước để giúp tôi nằm xuống.
Lúc này, tôi thật sự bị Liễu Long Đình dằn vặt đến không nói nên lời, không biết người đàn ông này mỗi ngày đang nghĩ gì? Anh ấy yêu tôi nhưng lừa gạt tôi bằng đủ mọi cách, chưa bao giờ thật lòng với tôi, ngay cả đứa con của chúng tôi mà anh ấy cũng không thèm đoái hoài đến, anh ấy rốt cuộc là ai?
Bây giờ tôi biết mình có nói chuyện với Liễu Long Đình cũng vô ích, nên tôi cảnh cáo anh ấy: “Liễu Long Đình, em nói cho anh biết, nếu Ánh Nguyệt có chuyện gì xảy ra thì cho dù anh có cứu em thì em cũng không muốn sống nữa.
Em nhất định sẽ chết trước mặt anh cho anh xem!”
Khi Liễu Long Đình nghe tôi nói điều này thì anh ấy sững sờ nhìn tôi, nhưng biểu cảm của anh ấy không có biến động lớn, anh ấy nói với tôi một cách rất đơn giản: “Đừng lo lắng, em không chết được.
Anh biết bây giờ em đang giận anh mà thôi, anh sẽ gọi Phượng Tố Thiên đến đây, em nhìn thấy cậu ta thì sẽ không tức giận nữa.”
Sau đó, Liễu Long Đình đứng dậy quay người rời đi..