Bây giờ chúng tôi không biết chi tiết cụ thể của thứ này, nếu tôi cứ luôn lo lắng phiền lòng về điều này thì Liễu Long Đình cũng có thể bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của tôi vì vậy tôi đã nói với Liễu Long Đình rằng tôi không sao.
Vốn là muốn giống như bình thường thân mật với Liễu Long Đình một chút rồi đi ngủ, nhưng khi tôi nghiêng về phía Liễu Long Đình thì chợt nhớ rằng Ánh Nguyệt vẫn còn ở phía sau tôi nên tôi không thể làm gì trước mặt đứa trẻ được vì vậy tôi nằm xuống nhìn tua tua ở đầu giường.
Có những chuyện dù muốn tránh thì dù thế nào cũng không tránh được, có lẽ đây là số mệnh, mỗi người trong chúng tôi đều phải tuân theo sự sắp đặt của số mệnh, từng bước một mà đi tiếp.
Ánh Nguyệt cuộn tròn bên cạnh tôi, nhìn thấy tôi muốn hôn Liễu Long Đình nhưng sau đó thì dừng lại.
Có thể là biết rằng bởi vì cô bé đang ở cùng chúng tôi nên chúng tôi không thể thân mật được, vì vậy cô bé bò dậy từ bên cạnh tôi và viết lên tay tôi: “Mẹ và ba cứ coi con là người trong suốt là được rồi.
Hai người không cần quan tâm đến con, muốn làm gì thì làm, con sẽ không quấy rầy ba, mẹ đâu.”
Những gì Ánh Nguyệt nói ngay lập tức khiến tôi cảm thấy xấu hổ, đứa trẻ này nghĩ đi đâu rồi hả? Vốn dĩ tôi và Liễu Long Đình không định làm gì cả, nhưng khi cô bé nói vậy thì giống như hai chúng tôi thật sự muốn làm vì vậy tôi quay lại và nói với Ánh Nguyệt cô bé đang nghĩ gì và bảo cô bé nhanh đi ngủ đi.
Tôi đoán là Liễu Long Đình đã nghe những gì Ánh Nguyệt nói nên cảm thấy rất thú vị, khi tôi nhét chăn bông cho Ánh Nguyệt thì anh ấy nói với tôi: “Ánh Nguyệt, đứa trẻ này giống hệt em.”
Thôi đi, tôi lập tức mắng Liễu Long Đình trong lòng, nếu anh ấy nghĩ Ánh Nguyệt giống hệt tôi, vậy tại sao anh ấy không thích Ánh Nguyệt, lại đối xử với Ánh Nguyệt như người dưng vậy? Đây cũng thật sự là, chẳng trách giữa con người và yêu quái thì cuối cùng con người cũng đã trở thành chủ nhân của nhân gian này rồi.
Còn yêu thì chính yêu, dù yêu có tu luyện như thế nào đi nữa thì đôi khi đầu óc cũng chỉ là thẳng thắn và không biết biến đổi như thế nào.
Nhưng tất nhiên tôi không dám nói điều này với Liễu Long Đình, nếu như tôi nói như vậy thì anh ấy hẳn sẽ tức giận với tôi.
Trong thời gian mấy ngày nay, vì đã sắp đến ngày hẹn nên chúng tôi đều đã chờ đợi ở nhà.
Mấy ngày nay tôi và Ánh Nguyệt không hề cảm thấy thứ đó xuất hiện trước mặt nữa, điều này khiến tôi cảm thấy yên tâm một chút.
Thời gian mười ngày đã đến, vốn dĩ tôi muốn đưa Phượng Tố Thiên đến núi Vân Hải cùng, bây giờ tôi mới biết anh ta vẫn còn sống khỏe mạnh, sự quan tâm chăm sóc đối với anh ta đương nhiên ít hơn so với khi anh ta đến nhà họ Liễu mấy ngày đầu.
Tôi muốn để anh ta học một số kỹ năng từ Nguyên Thủy Thiên Tôn, điều đó thật tốt cho anh ta, nhưng mà Phượng Tố Thiên không muốn đến núi Vân Hải nữa vì sợ Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ không cho anh ta quay lại.
Nhìn thấy Phượng Tố Thiên như vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc yêu cầu anh ta chăm sóc Ánh Nguyệt, Liễu Long Đằng và Liễu Kiều Nhi ở nhà và nói rằng chúng tôi sẽ trở lại sớm.
Khi Phượng Tố Thiên thấy tôi đã nói rằng sẽ không để anh ta đi thì anh ta lập tức rất có tinh thần và bảo tôi hãy yên tâm đi đi, trong gia đình có anh ta và Hư lo là được rồi.
Thành thật mà nói thì tôi đã rất lo lắng trên suốt quãng đường đến núi Vân Hải và tôi cũng không biết Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn nói gì với tôi.
Mặc dù Nguyên Thủy Thiên Tôn và tôi đều là do Tinh Linh Bàn Cổ biến thành, thế nhưng nếu tôi cùng ngài ấy nói chuyện trực tiếp thì sẽ giống như lúc trước đây chúng tôi cầu xin ngài ấy cứu Phù Kinh Dương.
Còn có lúc trước tôi cũng đã cầu xin ngài ấy hãy chăm sóc Ánh Nguyệt thì ngài ấy còn khinh thường đến mức không thèm hiện nguyên hình để gặp tôi.
Lão giả này thực sự đã làm đúng như những gì Phượng Tố Thiên nói.
Ngài ấy rất kỳ lạ và thất thường, muốn làm gì thì làm, muốn gặp ai thì gặp, thật sự không hề tuân theo quy luật thông thường.
Khi tôi và Liễu Long Đình đến cổng cung Ngọc Hư, thần liễn của chúng tôi còn chưa dừng hẳn thì đã nghe âm thanh của tiểu đồng đang quét sân trước cổng nói với chúng tôi: “Phượng Hoàng đâu? Sao thằng nhóc đó không đến cùng với các người.”
Giọng nói non nớt của tiểu đồng này vàng lên, nhưng mà lại dám gọi Phượng Tố Thiên là thằng nhóc.
Tôi ngay lập tức trả lời rằng cậu bé này thực sự là có gan lớn, cũng không sợ tôi sẽ gọi Phượng Tố Thiên đến để đánh nó.
Liễu Long Đình liếc nhìn cậu bé đang quét rác, sau đó quay sang tôi và nói với tôi: “Đây là Nguyên Thủy Thiên Tôn.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn?
Chỉ là một đứa trẻ như vậy? Đồng thời trên người của cậu bé tôi cũng không có cảm nhận được hơi thở của tiên gia, nếu Liễu Long Đình không nói với tôi rằng đứa trẻ này là Nguyễn Thủy Thiên Tôn thì tôi gần như đã cho rằng mấy ngày nay Nguyên Thủy Thiên Tôn đã làm rất tốt.
Chỉ trong vòng vài ngày thì ngài ấy đã chiêu mộ được một cậu bé đến quét sân cho cung Ngọc Hư.
Dù sao thì trước khi ngài ấy đi thì các tiên nữ trong và ngoài cung điện điều bị U Quân và Liễu Liệt Vân giết chết hết rồi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Liễu Long Đình hơi nghiêng đầu về phía mình thì lập tức nói: “Còn dám nói là tôi sinh ra cùng một gốc với cô, ngay cả lão ca ca như tôi mà cô còn không thể nhận ra, cô còn không bằng người đàn ông của cô nữa!”
Nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói như vậy với tôi, tôi lập tức muốn tranh luận ngài ấy rằng hiện tại tôi đang bị bệnh, làm sao có nhiều tinh lực mà đoán xem ngài ấy là ai? Nhưng mà nghĩ đến việc tôi đến gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không phải để cãi nhau với ngài ấy, vì vậy tôi nghiêm túc hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Mười ngày trước, Thiên Tôn đã mời tôi đến đây để tôi đoán thân phận của ngài sao?”
Nhìn thấy tôi đột nhiên nghiêm túc, mà bộ dáng tiểu đồng này của Nguyên Thủy Thiên Tôn quả thực không đủ đẳng cấp, cũng có thể là ngài ấy cảm thấy khí thế không thể lấn át tôi cho nên lập tức thay đổi trở lại bộ dạng ban đầu.
Đầu đầy tóc bạc, tiên phong đạo cốt, một cây phất trần mới trong tay và nói với tôi: “Tất nhiên không phải, vào cung điện rồi nói chuyện.”
Tôi và Liễu Long Đình định đi theo Nguyên Thủy Thiên Tôn vào cung Ngọc Hư của ngài ấy, nhưng đúng lúc này thì Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên quay lại và nói với Liễu Long Đình: “Cậu cứ đợi bên ngoài cung điện này, hôm nay tôi gọi Nữ Hi đến là để nói chuyện nhà với cô ấy mà hiện tại cậu cũng không phải là người nhà của Nữ Hi.
Khi chúng tôi nói chuyện xong thì Nữ Hi sẽ ra ngoài tìm cậu.”
Mặc dù Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa bao giờ có giao thiệp với tôi trước đây, nhưng ngài ấy có thể hiểu rõ ràng mối quan hệ giữa tôi và Liễu Long Đình.
Sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn nói điều này thì vẻ mặt của anh ấy có chút cứng ngắc.
Ý của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng quá đơn giản, đó chính là tôi và Liễu Long Đình chỉ là vợ chồng không danh phận, căn bản không thể xem là vợ chồng được, vì lẽ đó Liễu Long Đình phải ở ngoài.
Liễu Long Đình có muốn cưới tôi hay không thì tôi cũng không quan tâm lắm, kết hôn thì sao mà không kết hôn thì sao, cuộc sống vẫn vậy.
Nhưng mà tôi sợ Liễu Long Đình sẽ vì chuyện này mà xấu hổ cho nên bảo anh ấy đi về trước đi, sau khi tôi nói xong thì tôi sẽ về.
Liễu Long Đình quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, vẻ mặt có chút là cố ý đè nén, ý bảo với tôi rằng anh ấy sẽ ở chỗ này chờ tôi, lát nữa tôi sẽ cùng anh ấy trở về.
Tôi nhớ đến lúc đầu khi Liễu Long Đình xưng là Thần Đông Hoàng thì anh ấy sẽ không bao giờ để đến lượt Nguyên Thủy Thiên Tôn nói điều này, ngay cả khi anh gặp Thiên Tôn đều phải là hợp mắt.
Kiếp này thì anh ấy đã mất đi sức mạnh của mình rồi, bây giờ trải qua cuộc sống bình thường, dường như là sống cũng không có mấy phần phẩm giá.
Tôi cũng không biết làm thế nào mà Liễu Long Đình lại chấp nhận cảm giác khác biệt này.
Nguyên Thủy Thiên Tôn bảo Liễu Long Đình đợi ở bên ngoài, tự nhiên tôi có chút bất mãn với ngài ấy.
Lúc tôi đi vào cũng ngài ấy thì tôi phàn nàn rằng có phải là ngài ấy cảm thấy bây giờ Liễu Long Đình không có thế lực gì cho nên mới chèn ép anh ấy đúng không.
Trong cung điện bây giờ không có ai, nghe tôi nói xong thì Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức quay đầu lại mỉm cười với tôi, đi về phía tôi, nói với tôi: “Tôi cũng là một Thiên Tôn vĩ đại, làm sao tôi có thể làm khó người khác được chứ.
Chỉ có điều là tính cách của Liễu Long Đình kiếp này hoàn toàn khác với kiếp trước của cậu ta một trăm lẻ tám nghìn lần.
Cô đã thay đổi nó như thế nào thế? Cô đã dạy dỗ cậu ta như thế nào?”
“Nào có dạy dỗ với không dạy dỗ gì chứ, có thể là do trưởng thành rồi nên hiểu chuyện.
Dù sao thì trước đây tuổi trẻ bồng bột, luôn làm mấy cái ngông cuồng, bốc đồng.”
Những gì tôi nói không quan trọng.
“Chỉ là đáng tiếc…” Nguyên Thủy Thiên Tôn tiếp lời của tôi, nhưng mà không nói thêm nữa.
“Tiếc cái gì?” Tôi hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng sẽ không muốn nói tường tận, chỉ nói với tôi rằng thiên cơ không thể tiết lộ.
Lão đạo chính là lão đạo, loại này đúng là có chút hấp dẫn nhưng mà tôi cũng sẽ không quấn lấy ngài ấy để hỏi tường tận, vì vậy tôi chuyển chủ đề, sau đó hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Một vài ngày trước, tôi phát hiện ra một luồng hắc khí theo sau tôi.
Tôi đã nghe Phượng Tố Thiên nói rằng Thiên Tôn ngài cũng nhìn thấy hắc khí đó và ngài đã đi theo hắc khí này đến động Hoa Tư.
Chỉ có con gái tôi và tôi có thể nhìn thấy hắc khí này, ngoại trừ hai chúng ta thì cũng chỉ có ngài.
Ngài có thể cho tôi biết thứ này là gì không?”.