Tôi bị thứ này dọa sợ chết khiếp, Liễu Long Đình còn bảo tôi đi về phía thứ đó, tôi lập tức lắc đầu nói không dám.
Nhưng khi tôi nói tôi không dám thì Liễu Long Đình lại nhìn xuống tôi, từ cách anh ấy nhìn tôi, tôi nhìn thấy dấu vết anh ấy muốn nói đạo lý với tôi.
Anh ấy chưa kịp nói ra thì tôi đã lập tức ghét bỏ tôi, tôi đang bị sao vậy? Tại sao càng ngày càng không có tiền đồ chứ, tôi có trí nhớ mấy kiếp, hiện tại ma lực cũng mạnh, tôi còn sợ cái gì!
Tôi sợ rằng Liễu Long Đình sẽ cười nhạo tôi, vì vậy tôi đẩy anh ấy ra và đáp: “Được.”
Sau đó tôi xoay người và quay lại phía sau tôi.
Cho dù bây giờ quay đầu lại thì tôi vẫn có thể cảm nhận được vật đó bây giờ đang ở trước mặt tôi, cách đó không xa.
Tôi vốn dĩ muốn tự mình bước đi nhưng mà tôi vẫn cảm thấy có chút không có sức vì vậy tôi nắm lấy tay Liễu Long Đình, để anh ấy đi cùng tôi về phía thứ đó một cách chậm rãi.
Liễu Long Đình và tôi trông giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Các tiên gia xung quanh chúng tôi nhìn Liễu Long Đình và tôi đi về phía trước chậm rãi từng bước nên hỏi chúng tôi có đánh rơi thứ gì không, hoặc họ có thể giúp chúng tôi cùng nhau tìm kiếm nó không.
“Không, không không, cảm ơn mọi người … “ Liễu Long Đình nói lời cảm ơn với những người này, sau đó cùng tôi đi tìm.
Thế nhưng không thể chịu nổi sự nhiệt tình của các tiên gia xung quanh ấy, vì vậy chỉ đơn giản phất tay áo biến mất ngay trước mặt các tiên gia đó.
Những tiên gia đó không hề thấy tôi và Liễu Long Đình, mặc dù có chút tò mò nhưng tất cả đều quay lại chơi trò chơi của riêng mình.
Thứ trước mặt dường như biết tôi đang tìm kiếm nó, khi tôi đi về phía nó thì nó cũng từ từ lùi lại, như thể không muốn để tôi vạch trần bộ mặt thật của nó.
Nó đi ngược lại thì rất xa, tôi bắt Liễu Long Đình đi theo sát nó, lúc nãy nó đi theo tôi còn bây giờ thì tôi đi theo nó, trật tự của chúng tôi bị đảo ngược.
Bởi vì tôi đã thực hiện bước đầu tiên về phía nó vì lẽ đó tôi cũng đã không còn sợ nó là gì nữa.
Mà thứ đó bị tôi theo dõi thì đã cố gắng hết sức để đến những nơi có ít tiên gia và những nơi có ánh đèn mờ.
Khi đã đi hết con đường nhỏ và đã rời khỏi chợ quỷ, ánh đèn cũng dần dần biến đi thì tôi quay đầu lại hỏi Liễu Long Đình, hỏi anh ấy bây giờ chúng tôi có nên tiếp tục đuổi theo hay không?
Liễu Long Đình không thể cảm nhận được sự tồn tại của thứ đó, nhưng vì anh ấy muốn biết thứ đó là gì nên anh ấy tự nhiên sẽ không bỏ qua mà gật đầu với tôi.
Nhưng mà lúc này thì anh ấy lại đi tới trước mặt tôi và quay đầu lại nói với tôi: “Anh đi ở trước mặt em, em cứ đẩy anh đi về phía trước, nếu có tình huống gì thì nói cho anh biết ngay.
Tôi còn chưa hiểu ra chuyện này là gì thì tự nhiên sẽ không dám để Liễu Long Đình đi trước mạo hiểm vì vậy tôi nói với Liễu Long Đình rằng tôi nên đi trước.
Nhưng mà Liễu Long Đình lại phớt lờ tôi, anh ấy quay đầu lại nhìn tôi và hỏi: “Nó vẫn còn ở phía trước sao?”
Tôi biết rằng những điều mà Liễu Long Đình đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi vì vậy tôi ôm chặt eo anh ấy, gật đầu đáp: “Đúng vậy, vẫn còn ở phía trước.”
Sau đó tôi đẩy Liễu Long Đình từ từ đi về phía thứ kia.
Sau khi rời khỏi tiên gia và khu chợ quỷ thì bây giờ thứ kia đã dừng lại dưới một cái cây cổ thụ trước mặt chúng tôi không xa và nó không hề di chuyển: “Nó ở dưới gốc cây phía trước, nó không di chuyển.”
Tôi nói với Liễu Long Đình.
Cái cây chỉ cách chúng tôi năm sáu thước, khi Liễu Long Đình nghe tôi nói lời này thì anh ấy trực tiếp ngưng tụ một cỗ năng lượng rồi công kích thứ đó.
Nhưng mà thứ đó dường như không hề bị Liễu Long Đình Long ảnh hưởng, khi mà tinh khí của Liễu Long Đình bay về phía thứ đó thì nó vẫn thản nhiên đứng dưới gốc cây cổ thụ.
“Thứ đó ở đâu?” Liễu Long Đình hỏi tôi.
“Vẫn còn đó.” Tôi trả lời Liễu Long Đình.
Khi Liễu Long Đình đang muốn tập trung sức mạnh lớn hơn và bắn tung về phía cây lớn thì đột nhiên bên cạnh cây lớn có một cỗ hắc khí bay ra giữa không trung.
“Chờ một chút.” Tôi nhanh chóng nắm lấy tay của Liễu Long Đình: “Hình như là nó muốn hiện thân.”
Sau khi tôi nói những lời này thì hắc khí cũng dần dần trở nên dày đặc, hắc khí dâng trào đến nồng độ nhất định, đột nhiên không ngừng lan tràn rồi sau đó đột nhiên ngưng tụ lại, ngưng tụ thành một bóng người áo đen.
Đường nét của bóng người này dường như là một người phụ nữ, nhưng khi hắc khí lật mặt người phụ nữ ra, tôi sững sờ, đây là một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc của một người phụ nữ!
Bởi vì khuôn mặt của người phụ nữ này là của tôi! Tôi không biết phải nói gì trong một lúc, tôi nắm chặt quần áo của Liễu Long Đình và không thể di chuyển.
Mặc dù khuôn mặt của người phụ nữ này trông giống tôi nhưng mà cô ta ăn mặc hoàn toàn khác.
Đôi môi của cô ta có màu đen, nước da nhợt nhạt, đôi mắt cũng đen láy, trông như một ma nữ trong cõi âm!
Đôi mắt của người phụ nữ nhìn chằm chằm vào tôi, cười toe toét, đôi mắt của cô ta nhìn tôi giống như là nhìn con mồi vậy, cô ta muốn ăn thịt tôi.
Mà khi cô ta nhìn tôi thì trên người cô ta tràn ra một hơi thở giống hệt như của tôi.
Sau đó, cơ thể cô ta lại bắt đầu thay đổi, quần áo trên người cô ta bắt đầu dài ra và biến thành dáng vẻ của một người đàn ông cao lớn.
Nhưng khi hắc khí trở thành dáng vẻ của một người đàn ông thì tôi lại nhìn không ra mặt mũi của cô ta, chỉ là sau đó nghe thấy cô ta cười toe toét với tôi rồi toàn thân lập tức hóa thành hắc khí và tiêu tán trước mặt tôi.
Cảm giác về sự tồn tại của thứ này trong trái tim tôi đã không còn nữa.
Tâm tình của tôi dần dần thả lỏng, Liễu Long Đình thấy tôi buông lỏng tay ở trên eo của anh ấy thì quay đầu hỏi tôi: “Thế nào rồi?”
Từ những gì Liễu Long Đình nói với tôi thì tôi biết rằng vừa rồi anh ấy không nhìn thấy thứ đó, hơn nữa trong tất cả những tiên gia trong toàn bộ khu chợ quỷ thì chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy thứ đó.
“Em đã nhìn thấy thứ đó, đó là một đám hắc khí, khi nó biến thành hình dáng con người, nó có hơi thở của em.
Nhưng sau đó thì thứ đó lại biến thành hình dáng của một người đàn ông.”
Thành thật mà nói, khi tôi nhìn thấy thứ đó lần đầu tiên thì trong đầu tôi chợt lóe lên suy nghĩ là không biết đó có phải là Ngân Hoa giáo chủ hay không.
Dù sao thì trên đời này chỉ có Ngân Hoa giáo chủ là có gương mặt giống tôi mà thôi, bởi vì kiếp trước cô ta là một con rối được tạo ra bằng hơi thở của tôi.
Nhưng mà nghĩ lại thì không thể nào, bởi vì cô ta đã bị tan thành mây khói từ lâu rồi, không thể xuất hiện lại trên nhân gian này, còn có sau đó thì thứ này đã biến thành một người đàn ông không? Điều này khiến tôi rất khó hiểu, tại sao nó vẫn còn hơi thở của tôi?
Liễu Long Đình nghe tôi miêu tả như thế này liền cảm thấy hơi kỳ quái, anh ấy không nhìn thấy thứ mà tôi có thể nhìn thấy, đây thật sự là kỳ quái.
Nhưng khi tôi đang yên lặng suy nghĩ xem đó là cái gì thì Phượng Tố Thiên lại dẫn theo Long Đằng và nhóm người Kiều Nhi bước tới chỗ chúng tôi.
Anh ta nhìn thấy Liễu Long Đình và tôi cố tình chạy đến một nơi hẻo lánh thì nghĩ rằng chúng tôi sẽ làm gì đó, vì vậy anh ta nói với tôi và Liễu Long Đình một câu: “Bây giờ Kiều Nhi và Ánh Nguyệt đều đang ở đây, hai người đừng làm bất cứ điều gì sau lưng chúng tôi.”
Nghe Phượng Tố Thiên nói lời này với chúng tôi thì tôi lập tức lườm anh ta một cái, mắng anh ta một câu là không biết anh ta đang nghĩ gì trong đầu, sau đó nói với anh ta: “Những ngày qua, tôi luôn cảm thấy có cái gì đó cứ đi theo tôi.
Hôm nay thứ đó lại vừa xuất hiện, cho nên tôi cùng Liễu Long Đình theo thứ đó đến đây.”
“Thứ đó là gì?” Phượng Tố Thiên hỏi tôi.
“Cái đó biến thành một đám hắc khí rất kỳ quái, chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy.”
Khi tôi nói lời này, Phượng Tố Thiên đột nhiên mở to mắt nhìn tôi, giống như đã biết điều gì đó, liền hỏi tôi: “Có phải hiện ra bộ dáng của ngài ở trước mặt ngài không?”
Tôi gật đầu và hỏi Phượng Tố Thiên: “Sao anh biết?”
Lúc này, Liễu Long Đình nghe thấy Phượng Tố Thiên hình như biết cái thứ đó là gì liền quay đầu nhìn anh ta.
“Vậy là đúng rồi, không ngờ thứ đó lại tìm được ngài! Hắc khí đó chính là hắc khí không ngừng quanh quẩn trong núi Vân Hải hai năm trước.
Hắc khí đó cũng đã dùng hình dáng của Nguyên Thủy Thiên Tôn mà xuất hiện ở trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn đó.
Lúc đó Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm nhận được sự kỳ lạ, nên ngài ấy đã đuổi theo nó.”.